Chương 438: Đào một cái hố to
Diện Hồng Nhĩ Xích
08/10/2013
Một khi, thân phận 'Lữ Đông' bại lộ, cho dù biết không phải Trần Thanh Đế ngụy trang. Chỉ cần để cho bọn hắn biết rõ, cùng Trần Thanh Đế có quan hệ, cái kia việc vui có thể sẽ to lắm.
Đến lúc kia, tình thế đại chuyển, Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ, Hướng gia cùng với Thượng Quan gia, đều hợp tác cùng Lữ gia, đối phó Trần gia rồi.
Cái này hiển nhiên không phải Trần Thanh Đế muốn thấy.
Cũng chính bởi vì như thế, khi Bùi Ngữ Yên mở miệng khiêu khích, tìm Trần Thanh Đế đua xe, Trần Thanh Đế mới có thể không chút suy nghĩ, quyết đoán đáp ứng.
Bùi Ngữ Yên đua xe cùng Trần Thanh Đế, một khi tin tức truyền ra, Ước Hàn nhất định sẽ trình diện. Hơn nữa, không có gì bất ngờ xảy ra, Ước Hàn còn có thể tham dự trong đó.
Đồng dạng, còn sẽ có rất nhiều người đến quan sát, thậm chí lên sân khấu dự thi.
Quốc tế toàn năng siêu sao, như là tiên nữ hạ phàm Bùi Ngữ Yên, đua xe cùng vị hôn thê của nàng, đây chính là một tin tức bạo phát a.
Tất cả tạp chí lớn, phóng viên đều trình diện.
Mà Trần đại thiếu muốn làm, không phải thật muốn đi thắng trận đấu này, mà là lợi dụng Bùi Ngữ Yên, ở trong quá trình đua xe, giết Ước Hàn.
Đào hố!
Đây là Trần Thanh Đế đào một cái hố to cho Bùi Ngữ Yên.
Loại vật oan ức này, luôn phải có người đến gánh chịu, mà Trần đại thiếu, thích để cho người khác thay hắn chịu tiếng xấu.
Trần Thanh Đế muốn giết Ước Hàn, Bùi Ngữ Yên cũng muốn, bất quá, Bùi Ngữ Yên muốn thông qua tay Trần đại thiếu, giết Ước Hàn.
Vì sao Trần đại thiếu không thể lợi dụng Bùi Ngữ Yên giết Ước Hàn chứ?
Chỉ cần Ước Hàn ở trong quá trình đua xe ngoài ý muốn bị giết. Vô luận cuối cùng Trần đại thiếu đua xe thắng thua, đều là thắng lợi.
Mục đích đạt đến, đồng dạng cũng bồi tiền đặt cược.
Ước Hàn chết rồi, bất kể là chết như thế nào, là ai giết, cuối cùng là chết rồi, cũng không cách nào tiếp tục quấn quít lấy Bùi Ngữ Yên nữa.
Trần Thanh Đế chỉ nói là, để cho Ước Hàn từ nay về sau không tiếp tục quấn quít lấy Bùi Ngữ Yên, cũng không nói muốn đích thân giết Ước Hàn.
Chỉ có Bùi Ngữ Yên tự mình cho rằng như vậy mà thôi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thành công chế tạo ngoài ý muốn giết Ước Hàn, cuối cùng còn có thể thắng được, vậy thì càng hoàn mỹ.
Trần Thanh Đế không ngại cướp đi thân thể của Bùi Ngữ Yên, phá thân của nàng.
- Ta làm việc, ngươi yên tâm.
Viên Cầu nhíu mày, vẻ mặt tự tin nói:
- Lấy danh khí hiện tại của Bùi Ngữ Yên cùng Trần đại thiếu ngươi, chỉ cần lộ ra một chút phong phanh, bất luận thiệt giả, đều sẽ có người tin tưởng.
- Đúng rồi, Trần đại thiếu, bây giờ chúng ta nói chính sự.
Viên Cầu xoa xoa đôi bàn tay, rất là chờ mong nói:
- Áo điều hòa chống đạn kia, hiện tại ngươi có thể đại lượng sản xuất rồi.
- Hơn nữa, hết thảy trang phục, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đều cất ở trong kho hàng công ty Phú Hào.
Viên Cầu vô cùng đắc chí nói:
- Hiện tại còn thiếu ô-sin ngươi mà thôi.
- Con mẹ nó, thực coi ca ca ta trở thành ô-sin sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Viên Cầu nói:
- Còn nữa, công ty quần áo và trang sức Phú Hào, ngươi còn dám tiếp tục kinh doanh sao?
- Phải là Phú Hào, làm thịt đúng là những phú hào kia. Không phải phú hào, ca ca ta sẽ không làm thịt.
Viên Cầu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ta đã nghĩ kỹ, đối ngoại, chúng ta bán điều hòa y, cho nên điều hòa y ngươi phải đại lượng sản xuất.
Hai mắt Viên mập mạp sáng lên, giống như là đã chứng kiến rất nhiều tiền đang mời gọi hắn vậy.
- Về phần áo điều hòa chống đạn, tạm thời bán ra, coi như là bán ra, số lượng cũng phải có hạn.
Viên mập mạp vô cùng nghiêm túc nói:
- Hơn nữa, còn phải xem là người nào mới được. Địch nhân, đừng nghĩ!
Tiền, loại vật này, Viên Cầu rất ưa thích, cho tới bây giờ cũng sẽ không ngại nhiều.
Mà Viên Cầu cũng không có truy cầu quá lớn, chỉ là muốn lấy hết tiền trên thế giới vào trong túi mình.
Không hơn.
Bất quá, coi như là vì kiếm tiền, vậy cũng phải xem lợi nhuận như thế nào. Không thể bởi vì tiền, lại để cho địch nhân trở nên cường đại hơn.
Điều hòa y, ngược lại không có gì, áo điều hòa chống đạn là không thể đơn giản bán ra.
- Trần đại thiếu, ngươi nói một bộ điều hòa y này, nên bán bao nhiêu tiền? Một trăm vạn, có phải có chút rẻ hay không?
Viên Cầu nhíu mày nói:
- Nói thật, một bộ chỉ bán một trăm vạn. Thật đúng là không coi là nhiều. Nếu không. . . nếu không trực tiếp bán 1000 vạn?
Viên Cầu thằng này, tuyệt đối là muốn tiền điên rồi.
Một trăm vạn còn ngại ít, còn thăng lên 1000 vạn.
Cái khoảng cách này, không khỏi quá lớn đi.
- Trần đại thiếu, cho ngươi xem.
Nói xong, Viên Cầu hưng phấn chạy đến trong tủ bảo hiểm. Lấy ra một bản thảo kế hoạc, giao vào trong tay Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trần đại thiếu, đây là bản kế hoạch mà ta thức cả đêm làm được. Ngươi nhìn xem, vành mắt của ta đã đen rồi này.
Không thể phủ nhận, vành mắt của Viên Cầu rất đen, xem ra hắn rất nhọc lòng a.
- Ân, không tệ, phi thường không tệ, rất cường đại. Viên mập mạp, ngươi thật sự là một kỳ tài buôn bán, ngưu bức hò hét a.
Trần Thanh Đế lật ra một tờ, nhìn lướt qua, liền ném bản kế hoạch cho Viên Cầu.
- Ngươi chỉ nhìn lướt qua, ngươi. . .
Vẻ mặt Viên Cầu ủy khuất.
Đây chính là ca ca vất vả, mất ngủ vài đêm, làm ra thành quả a. Ca ca ta trước kia cho tới bây giờ đều không thức đêm, ngươi vậy mà trực tiếp bỏ qua rồi.
- Liếc là đủ rồi, ta xem rất nhanh.
Trần Thanh Đế liếc mắt, choáng nha, lại để cho Trần đại thiếu xem bản kế hoạch, mở chuyện cười quốc tế sao?
Đồ vật thâm thúy bực này, quyết đoán chỉ là nhìn lướt qua, nhìn một tờ, cũng làm cho Trần Thanh Đế choáng luôn, căn bản là xem không hiểu. [/CHARGE]
Đến lúc kia, tình thế đại chuyển, Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ, Hướng gia cùng với Thượng Quan gia, đều hợp tác cùng Lữ gia, đối phó Trần gia rồi.
Cái này hiển nhiên không phải Trần Thanh Đế muốn thấy.
Cũng chính bởi vì như thế, khi Bùi Ngữ Yên mở miệng khiêu khích, tìm Trần Thanh Đế đua xe, Trần Thanh Đế mới có thể không chút suy nghĩ, quyết đoán đáp ứng.
Bùi Ngữ Yên đua xe cùng Trần Thanh Đế, một khi tin tức truyền ra, Ước Hàn nhất định sẽ trình diện. Hơn nữa, không có gì bất ngờ xảy ra, Ước Hàn còn có thể tham dự trong đó.
Đồng dạng, còn sẽ có rất nhiều người đến quan sát, thậm chí lên sân khấu dự thi.
Quốc tế toàn năng siêu sao, như là tiên nữ hạ phàm Bùi Ngữ Yên, đua xe cùng vị hôn thê của nàng, đây chính là một tin tức bạo phát a.
Tất cả tạp chí lớn, phóng viên đều trình diện.
Mà Trần đại thiếu muốn làm, không phải thật muốn đi thắng trận đấu này, mà là lợi dụng Bùi Ngữ Yên, ở trong quá trình đua xe, giết Ước Hàn.
Đào hố!
Đây là Trần Thanh Đế đào một cái hố to cho Bùi Ngữ Yên.
Loại vật oan ức này, luôn phải có người đến gánh chịu, mà Trần đại thiếu, thích để cho người khác thay hắn chịu tiếng xấu.
Trần Thanh Đế muốn giết Ước Hàn, Bùi Ngữ Yên cũng muốn, bất quá, Bùi Ngữ Yên muốn thông qua tay Trần đại thiếu, giết Ước Hàn.
Vì sao Trần đại thiếu không thể lợi dụng Bùi Ngữ Yên giết Ước Hàn chứ?
Chỉ cần Ước Hàn ở trong quá trình đua xe ngoài ý muốn bị giết. Vô luận cuối cùng Trần đại thiếu đua xe thắng thua, đều là thắng lợi.
Mục đích đạt đến, đồng dạng cũng bồi tiền đặt cược.
Ước Hàn chết rồi, bất kể là chết như thế nào, là ai giết, cuối cùng là chết rồi, cũng không cách nào tiếp tục quấn quít lấy Bùi Ngữ Yên nữa.
Trần Thanh Đế chỉ nói là, để cho Ước Hàn từ nay về sau không tiếp tục quấn quít lấy Bùi Ngữ Yên, cũng không nói muốn đích thân giết Ước Hàn.
Chỉ có Bùi Ngữ Yên tự mình cho rằng như vậy mà thôi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thành công chế tạo ngoài ý muốn giết Ước Hàn, cuối cùng còn có thể thắng được, vậy thì càng hoàn mỹ.
Trần Thanh Đế không ngại cướp đi thân thể của Bùi Ngữ Yên, phá thân của nàng.
- Ta làm việc, ngươi yên tâm.
Viên Cầu nhíu mày, vẻ mặt tự tin nói:
- Lấy danh khí hiện tại của Bùi Ngữ Yên cùng Trần đại thiếu ngươi, chỉ cần lộ ra một chút phong phanh, bất luận thiệt giả, đều sẽ có người tin tưởng.
- Đúng rồi, Trần đại thiếu, bây giờ chúng ta nói chính sự.
Viên Cầu xoa xoa đôi bàn tay, rất là chờ mong nói:
- Áo điều hòa chống đạn kia, hiện tại ngươi có thể đại lượng sản xuất rồi.
- Hơn nữa, hết thảy trang phục, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đều cất ở trong kho hàng công ty Phú Hào.
Viên Cầu vô cùng đắc chí nói:
- Hiện tại còn thiếu ô-sin ngươi mà thôi.
- Con mẹ nó, thực coi ca ca ta trở thành ô-sin sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Viên Cầu nói:
- Còn nữa, công ty quần áo và trang sức Phú Hào, ngươi còn dám tiếp tục kinh doanh sao?
- Phải là Phú Hào, làm thịt đúng là những phú hào kia. Không phải phú hào, ca ca ta sẽ không làm thịt.
Viên Cầu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ta đã nghĩ kỹ, đối ngoại, chúng ta bán điều hòa y, cho nên điều hòa y ngươi phải đại lượng sản xuất.
Hai mắt Viên mập mạp sáng lên, giống như là đã chứng kiến rất nhiều tiền đang mời gọi hắn vậy.
- Về phần áo điều hòa chống đạn, tạm thời bán ra, coi như là bán ra, số lượng cũng phải có hạn.
Viên mập mạp vô cùng nghiêm túc nói:
- Hơn nữa, còn phải xem là người nào mới được. Địch nhân, đừng nghĩ!
Tiền, loại vật này, Viên Cầu rất ưa thích, cho tới bây giờ cũng sẽ không ngại nhiều.
Mà Viên Cầu cũng không có truy cầu quá lớn, chỉ là muốn lấy hết tiền trên thế giới vào trong túi mình.
Không hơn.
Bất quá, coi như là vì kiếm tiền, vậy cũng phải xem lợi nhuận như thế nào. Không thể bởi vì tiền, lại để cho địch nhân trở nên cường đại hơn.
Điều hòa y, ngược lại không có gì, áo điều hòa chống đạn là không thể đơn giản bán ra.
- Trần đại thiếu, ngươi nói một bộ điều hòa y này, nên bán bao nhiêu tiền? Một trăm vạn, có phải có chút rẻ hay không?
Viên Cầu nhíu mày nói:
- Nói thật, một bộ chỉ bán một trăm vạn. Thật đúng là không coi là nhiều. Nếu không. . . nếu không trực tiếp bán 1000 vạn?
Viên Cầu thằng này, tuyệt đối là muốn tiền điên rồi.
Một trăm vạn còn ngại ít, còn thăng lên 1000 vạn.
Cái khoảng cách này, không khỏi quá lớn đi.
- Trần đại thiếu, cho ngươi xem.
Nói xong, Viên Cầu hưng phấn chạy đến trong tủ bảo hiểm. Lấy ra một bản thảo kế hoạc, giao vào trong tay Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trần đại thiếu, đây là bản kế hoạch mà ta thức cả đêm làm được. Ngươi nhìn xem, vành mắt của ta đã đen rồi này.
Không thể phủ nhận, vành mắt của Viên Cầu rất đen, xem ra hắn rất nhọc lòng a.
- Ân, không tệ, phi thường không tệ, rất cường đại. Viên mập mạp, ngươi thật sự là một kỳ tài buôn bán, ngưu bức hò hét a.
Trần Thanh Đế lật ra một tờ, nhìn lướt qua, liền ném bản kế hoạch cho Viên Cầu.
- Ngươi chỉ nhìn lướt qua, ngươi. . .
Vẻ mặt Viên Cầu ủy khuất.
Đây chính là ca ca vất vả, mất ngủ vài đêm, làm ra thành quả a. Ca ca ta trước kia cho tới bây giờ đều không thức đêm, ngươi vậy mà trực tiếp bỏ qua rồi.
- Liếc là đủ rồi, ta xem rất nhanh.
Trần Thanh Đế liếc mắt, choáng nha, lại để cho Trần đại thiếu xem bản kế hoạch, mở chuyện cười quốc tế sao?
Đồ vật thâm thúy bực này, quyết đoán chỉ là nhìn lướt qua, nhìn một tờ, cũng làm cho Trần Thanh Đế choáng luôn, căn bản là xem không hiểu. [/CHARGE]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.