Chương 150: Đập nát trứng chim
Diện Hồng Nhĩ Xích
14/09/2013
- Đại ca, ba đã đến, đang ở phòng bệnh số 916 chờ chúng ta.
Cửa ra vào bệnh viện Dương Xuân, sau khi Trần Hương Hương cúp điện thoại, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Chúng ta lên đi.
- Phòng 916? Dựa vào, cái kia không phải là phòng bệnh của Thiết Nam sao?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhìn Chương Đài nói:
- Chương Đài, nếu ngươi có chuyện gì, trước đi làm đi.
- Trần đại thiếu, tôi chờ chở ngài về.
Chương Đài lắc đầu, nói ra.
- Ân, cũng tốt.
Trần Thanh Đế mang theo Trần Hương Hương đi vào bệnh viện.
- Mịa nó, tức chết lão tử rồi. Mẹ nó chứ, đến cùng đã phát sinh sự tình gì? Là người nào, thậm chí ngay cả góc tường nhà lão tử cũng dám đào?
Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương vừa ra thang máy, đã nghe được Trần Chấn Hoa gầm gừ phẫn nộ.
Trần Chấn Hoa bởi vì Trần đại thiếu, bị Trần lão gia tử thu thập như con thỏ, đánh không hoàn thủ, mắng không dám nói, vẻ mặt đáng thương. Nhưng mà, đây cũng chỉ là ở trước mặt Trần lão gia tử mà thôi.
Tính tình Quân Thần Trần Chấn Hoa là phi thường nóng nảy, thủ đoạn rất cường hãn, bằng không thì, như thế nào xứng với danh hào Quân Thần.
Trong quân đội cả nước hiện tại, chính thức có thể xưng là Quân Thần, cũng chỉ có Trần Chấn Hoa mà thôi.
Tính tình cứt chó của Trần Chấn Hoa, cũng là nổi danh thối không chịu nổi, nóng nảy có tiếng. Binh sĩ từ trong tay Trần Chấn Hoa đi ra, không có một cái nào là tính tình tốt.
Đương nhiên, tính tình nóng nảy thì nóng nảy, nhưng lại không mất kín đáo.
- Thiết Nam, ta rất coi trọng cô, sao cô lại muốn xuất ngũ?
Trần Chấn Hoa một hồi chửi ầm lên:
- Mịa, lão tử đã có ý định tốt rồi, chờ cô hoàn thành nhiệm vụ lần này, lại để cho Lôi Báo thăng cô lên làm tiểu đội trưởng, cô lại lựa chọn xuất ngũ, vì sao.
- Quân Thần, thực xin lỗi.
Vẻ mặt Thiết Nam xấu hổ, không dám nhìn Trần Chấn Hoa. Đồng dạng, nàng như thế nào cũng thật không ngờ, Quân Thần sẽ đích thân đến thăm nàng.
- Cái này không thể trách cô, muốn trách cũng chỉ có thể trách tên hỗn đản xúi cô xuất ngũ kia. Mịa nó, nếu để cho lão tử biết là đồ hỗn trướng nào, lão tử nhất định sẽ đập nát trứng chim của hắn.
Trần Chấn Hoa phất phất tay, nhìn Thiết Nam, nói ra:
- Thiết Nam, đại môn Huyết Nhận, đối với cô vĩnh viễn mở rộng. Ngày nào đó lăn lộn không nổi nữa, vậy hãy trở lại. Huyết Nhận, vĩnh viễn là nhà của cô.
Huyết Nhận, là bộ đội vương bài của Trần Chấn Hoa, mỗi một gã thành viên Huyết Nhận đều là vô cùng ưu tú. Từng thành viên Huyết Nhận, Trần Chấn Hoa đều coi như bảo, tổn thất bất kỳ một cái nào, đều làm cho Trần Chấn Hoa rất đau lòng.
Đương nhiên, với tư cách quân nhân, nhất là một thành viên Huyết Nhận, chết trận, tuy làm cho Trần Chấn Hoa đau lòng, nhưng hắn cũng kiêu ngạo, là hi sinh vì quốc gia. Nhưng mà, bị người khác đào góc tường, thì làm cho Trần Chấn Hoa rất khó tiếp nhận.
Trần Chấn Hoa giờ phút này, hận không thể moi tên hỗn đản xúi Thiết Nam xuất ngũ kia, xử bắn một giờ, sau đó lại quất roi một ngày.
- Đập nát trứng chim của ta?
Trần Thanh Đế ở ngoài cửa cảm thấy đũng quần có chút lạnh, vô ý thức rụt rụt mông, nhịn không được thầm nghĩ:
- Phụ thân của ta ở kiếp này, thật đúng là một cực phẩm, quá bưu hãn, quá khí phách rồi.
- Thanh Đế, thằng ranh con này, như thế nào đến bây giờ còn không có tới? Thật sự là tức chết lão tử rồi.
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa hổn hển, hùng hùng hổ hổ nói.
- Thanh Đế? Trần Thanh Đế?
Thiết Nam nằm ở trên giường, trong lòng run lên, thầm nghĩ:
- Trần đại thiếu sắp đến? Ta phải làm bộ không biết hắn mới được, không thể để cho Quân Thần nhìn ra sơ hở.
Không có Trần Thanh Đế nhắn nhủ, Thiết Nam cũng không dám biểu hiện ra, nhận thức Trần đại thiếu. Nếu để cho Trần Chấn Hoa biết rõ, đào góc tường nhà hắn chính là nhi tử của hắn, Trần Thanh Đế, lúc đó có khi hắn sẽ cho xe tăng bắn nát bệnh viện này cho hả giận.
Vạn nhất, thật sự đánh nát trứng chim của Trần đại thiếu, cái kia cũng không hay a. Dù sao, Trần gia bọn hắn, còn phải trông cậy vào Trần đại thiếu nối dõi tông đường.
- Bây giờ tâm tình của ba không tốt lắm, không phải là gọi anh tới trút giận chứ?
Trần Hương Hương hạ giọng, bụm lấy miệng khẽ cười nói:
- Bất quá, ông nội thương anh như vậy, một mực che chở anh, không có ông nội gật đầu, ba cũng không dám đánh anh.
Nghĩ tới Trần lão gia tử, Trần Hương Hương có chút nhẹ nhàng thở ra.
Trần đại thiếu có Trần lão gia tử bảo kê, cho dù Trần Chấn Hoa là Quân Thần, cấp cho hắn một trăm cái lá gan, không có Trần lão gia tử gật đầu, hắn cũng không dám động một cọng lông của Trần đại thiếu.
Dù Trần đại thiếu là con của Trần Chấn Hoa hắn.
- Ngươi tiểu nha đầu này, thậm chí ngay cả đại ca cũng dám giễu cợt, coi chừng anh đánh mông.
Hiện tại đã xác định Trần Chấn Hoa không biết là hắn đào góc tường, Trần Thanh Đế cũng yên lòng rồi.
Trần đại thiếu thật đúng là sợ, Trần Chấn Hoa làm bể trứng chim của hắn.
- Đại ca, em đã lớn rồi, không còn là tiểu nha đầu nữa.
Trần Hương Hương mặt ngọc ửng đỏ, lầm bầm lấy cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng rất là không phục.
- Tốt, em đã trưởng thành, đã thành a?
Trần Thanh Đế sờ lên đầu Trần Hương Hương, nói ra:
- Đi, chúng ta vào đi thôi.
- Ranh con, rốt cục đã đến.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Trần Chấn Hoa tinh thần chấn động, cao thấp nhìn Trần đại thiếu, cười hắc hắc, nói ra:
- Ranh con, sắc mặt của ngươi không tệ. Vừa vặn, hôm nay lão tử rất không thoải mái.
- Con đã nghe được.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, tỏ vẻ ta đã biết rõ ngươi vì cái gì khó chịu rồi.
- Ha ha, đã nghe được, ta đây cũng trực tiếp nói, hôm nay mục đích gọi tiểu tử ngươi tới.
Trên mặt Trần Chấn Hoa, lành lạnh cười cười, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Những năm gần đây lão tử thay ngươi cõng không biết bao nhiêu oan ức, bị lão gia tử đánh đến thương tích đầy người. Trên người không có một ngày không xanh một miếng, tím một khối đấy.
Cửa ra vào bệnh viện Dương Xuân, sau khi Trần Hương Hương cúp điện thoại, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Chúng ta lên đi.
- Phòng 916? Dựa vào, cái kia không phải là phòng bệnh của Thiết Nam sao?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhìn Chương Đài nói:
- Chương Đài, nếu ngươi có chuyện gì, trước đi làm đi.
- Trần đại thiếu, tôi chờ chở ngài về.
Chương Đài lắc đầu, nói ra.
- Ân, cũng tốt.
Trần Thanh Đế mang theo Trần Hương Hương đi vào bệnh viện.
- Mịa nó, tức chết lão tử rồi. Mẹ nó chứ, đến cùng đã phát sinh sự tình gì? Là người nào, thậm chí ngay cả góc tường nhà lão tử cũng dám đào?
Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương vừa ra thang máy, đã nghe được Trần Chấn Hoa gầm gừ phẫn nộ.
Trần Chấn Hoa bởi vì Trần đại thiếu, bị Trần lão gia tử thu thập như con thỏ, đánh không hoàn thủ, mắng không dám nói, vẻ mặt đáng thương. Nhưng mà, đây cũng chỉ là ở trước mặt Trần lão gia tử mà thôi.
Tính tình Quân Thần Trần Chấn Hoa là phi thường nóng nảy, thủ đoạn rất cường hãn, bằng không thì, như thế nào xứng với danh hào Quân Thần.
Trong quân đội cả nước hiện tại, chính thức có thể xưng là Quân Thần, cũng chỉ có Trần Chấn Hoa mà thôi.
Tính tình cứt chó của Trần Chấn Hoa, cũng là nổi danh thối không chịu nổi, nóng nảy có tiếng. Binh sĩ từ trong tay Trần Chấn Hoa đi ra, không có một cái nào là tính tình tốt.
Đương nhiên, tính tình nóng nảy thì nóng nảy, nhưng lại không mất kín đáo.
- Thiết Nam, ta rất coi trọng cô, sao cô lại muốn xuất ngũ?
Trần Chấn Hoa một hồi chửi ầm lên:
- Mịa, lão tử đã có ý định tốt rồi, chờ cô hoàn thành nhiệm vụ lần này, lại để cho Lôi Báo thăng cô lên làm tiểu đội trưởng, cô lại lựa chọn xuất ngũ, vì sao.
- Quân Thần, thực xin lỗi.
Vẻ mặt Thiết Nam xấu hổ, không dám nhìn Trần Chấn Hoa. Đồng dạng, nàng như thế nào cũng thật không ngờ, Quân Thần sẽ đích thân đến thăm nàng.
- Cái này không thể trách cô, muốn trách cũng chỉ có thể trách tên hỗn đản xúi cô xuất ngũ kia. Mịa nó, nếu để cho lão tử biết là đồ hỗn trướng nào, lão tử nhất định sẽ đập nát trứng chim của hắn.
Trần Chấn Hoa phất phất tay, nhìn Thiết Nam, nói ra:
- Thiết Nam, đại môn Huyết Nhận, đối với cô vĩnh viễn mở rộng. Ngày nào đó lăn lộn không nổi nữa, vậy hãy trở lại. Huyết Nhận, vĩnh viễn là nhà của cô.
Huyết Nhận, là bộ đội vương bài của Trần Chấn Hoa, mỗi một gã thành viên Huyết Nhận đều là vô cùng ưu tú. Từng thành viên Huyết Nhận, Trần Chấn Hoa đều coi như bảo, tổn thất bất kỳ một cái nào, đều làm cho Trần Chấn Hoa rất đau lòng.
Đương nhiên, với tư cách quân nhân, nhất là một thành viên Huyết Nhận, chết trận, tuy làm cho Trần Chấn Hoa đau lòng, nhưng hắn cũng kiêu ngạo, là hi sinh vì quốc gia. Nhưng mà, bị người khác đào góc tường, thì làm cho Trần Chấn Hoa rất khó tiếp nhận.
Trần Chấn Hoa giờ phút này, hận không thể moi tên hỗn đản xúi Thiết Nam xuất ngũ kia, xử bắn một giờ, sau đó lại quất roi một ngày.
- Đập nát trứng chim của ta?
Trần Thanh Đế ở ngoài cửa cảm thấy đũng quần có chút lạnh, vô ý thức rụt rụt mông, nhịn không được thầm nghĩ:
- Phụ thân của ta ở kiếp này, thật đúng là một cực phẩm, quá bưu hãn, quá khí phách rồi.
- Thanh Đế, thằng ranh con này, như thế nào đến bây giờ còn không có tới? Thật sự là tức chết lão tử rồi.
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa hổn hển, hùng hùng hổ hổ nói.
- Thanh Đế? Trần Thanh Đế?
Thiết Nam nằm ở trên giường, trong lòng run lên, thầm nghĩ:
- Trần đại thiếu sắp đến? Ta phải làm bộ không biết hắn mới được, không thể để cho Quân Thần nhìn ra sơ hở.
Không có Trần Thanh Đế nhắn nhủ, Thiết Nam cũng không dám biểu hiện ra, nhận thức Trần đại thiếu. Nếu để cho Trần Chấn Hoa biết rõ, đào góc tường nhà hắn chính là nhi tử của hắn, Trần Thanh Đế, lúc đó có khi hắn sẽ cho xe tăng bắn nát bệnh viện này cho hả giận.
Vạn nhất, thật sự đánh nát trứng chim của Trần đại thiếu, cái kia cũng không hay a. Dù sao, Trần gia bọn hắn, còn phải trông cậy vào Trần đại thiếu nối dõi tông đường.
- Bây giờ tâm tình của ba không tốt lắm, không phải là gọi anh tới trút giận chứ?
Trần Hương Hương hạ giọng, bụm lấy miệng khẽ cười nói:
- Bất quá, ông nội thương anh như vậy, một mực che chở anh, không có ông nội gật đầu, ba cũng không dám đánh anh.
Nghĩ tới Trần lão gia tử, Trần Hương Hương có chút nhẹ nhàng thở ra.
Trần đại thiếu có Trần lão gia tử bảo kê, cho dù Trần Chấn Hoa là Quân Thần, cấp cho hắn một trăm cái lá gan, không có Trần lão gia tử gật đầu, hắn cũng không dám động một cọng lông của Trần đại thiếu.
Dù Trần đại thiếu là con của Trần Chấn Hoa hắn.
- Ngươi tiểu nha đầu này, thậm chí ngay cả đại ca cũng dám giễu cợt, coi chừng anh đánh mông.
Hiện tại đã xác định Trần Chấn Hoa không biết là hắn đào góc tường, Trần Thanh Đế cũng yên lòng rồi.
Trần đại thiếu thật đúng là sợ, Trần Chấn Hoa làm bể trứng chim của hắn.
- Đại ca, em đã lớn rồi, không còn là tiểu nha đầu nữa.
Trần Hương Hương mặt ngọc ửng đỏ, lầm bầm lấy cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng rất là không phục.
- Tốt, em đã trưởng thành, đã thành a?
Trần Thanh Đế sờ lên đầu Trần Hương Hương, nói ra:
- Đi, chúng ta vào đi thôi.
- Ranh con, rốt cục đã đến.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Trần Chấn Hoa tinh thần chấn động, cao thấp nhìn Trần đại thiếu, cười hắc hắc, nói ra:
- Ranh con, sắc mặt của ngươi không tệ. Vừa vặn, hôm nay lão tử rất không thoải mái.
- Con đã nghe được.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, tỏ vẻ ta đã biết rõ ngươi vì cái gì khó chịu rồi.
- Ha ha, đã nghe được, ta đây cũng trực tiếp nói, hôm nay mục đích gọi tiểu tử ngươi tới.
Trên mặt Trần Chấn Hoa, lành lạnh cười cười, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Những năm gần đây lão tử thay ngươi cõng không biết bao nhiêu oan ức, bị lão gia tử đánh đến thương tích đầy người. Trên người không có một ngày không xanh một miếng, tím một khối đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.