Chương 578: Đầu đất
Diện Hồng Nhĩ Xích
30/10/2013
Cái này choáng nha, quả thực là tại trần trụi đùa giỡn a.
Trần đại thiếu ngươi, hỏi Bùi Ngữ Yên là một nữ nhân, có mang áo ngực hay không, đây không phải đùa giỡn, đó là cái gì à?
Mặc dù nói, Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể như vậy?
Bất quá, Trần Thanh Đế thật không có ý tứ đùa giỡn.
Áo ngực!
Nữ nhân thần bí kia, cũng là bởi vì bị Trần Thanh Đế nhìn vú, cho nên mới vô cùng ủy khuất rơi lệ, quyết đoán khóc chạy.
Cho nên, Trần Thanh Đế dùng cái này mà nói sự tình.
Kích thích thoáng một phát.
Nếu như Bùi Ngữ Yên chính là nữ nhân thần bí kia, nhất định sẽ có phản ứng.
Bùi Ngữ Yên cùng nữ nhân thần bí kia đồng dạng, đều là Dị Năng giả loại tinh thần. Hơn nữa, tất cả đều đã cường đại đến tình trạng làm cho người tức lộn ruột.
Ít nhất, hai người các nàng hóa trang, Trần Thanh Đế là phát hiện không được.
Điều này không khỏi làm cho Trần đại thiếu hoài nghi.
- Ngươi...
Bùi Ngữ Yên mặt ngọc đỏ bừng, cắn răng, trong lòng quét ngang, nói ra:
- Có mang hay không, chính ngươi nhìn xem, chẳng phải sẽ biết sao?
- Nhìn xem?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Cách trời tối còn có một đoạn ngắn, vừa vặn có thời gian, hảo hảo nhìn xem.
- Đi, chúng ta đi nghiên cứu thoáng một phát.
Trần Thanh Đế đứng lên, một tay ôm lấy Bùi Ngữ Yên vào trong ngực.
Con mẹ nó, nói như vậy kẻ nào kiềm được, đó là vương bát đản, vẫn tính toán là nam nhân sao?
- Thả ta ra.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, gạt tay Trần Thanh Đế ra, mặt ngọc đỏ bừng, phẫn nộ nói:
- Ngươi nhìn những nữ nhân khác, còn ở trước mặt ta khoe khoang, còn muốn... ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Vậy coi như được rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, đi tới bên giường, nằm lên giường, thản nhiên nói:
- Ta cần nghỉ ngơi một hồi, ngươi tùy tiện.
- Ngươi... chỉ có một cái giường, ta cũng muốn nghỉ ngơi.
Bùi Ngữ Yên dậm chân, trong nội tâm mắng to không thôi:
- Ngươi chẳng lẽ không biết quấn quít chặt lấy à? Ta đã nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi rồi, ngươi... thật sự là tức chết ta rồi.
Quấn quít chặt lấy?
Trần Thanh Đế không phải người như vậy.
Nếu như Trần Thanh Đế thật sự quấn quít chặt lấy, Bùi Ngữ Yên nàng há sẽ yêu Trần Thanh Đế?
Cái này thật sự là một nữ nhân tràn ngập mâu thuẫn.
- Ngươi là vị hôn thê của ta, ngủ một giường vốn chính là sự tình thiên kinh địa nghĩa, ngươi có cái gì xấu hổ hay sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hơn nữa sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ ngủ cùng ta, ngươi sợ cái gì?
- Hừ!
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, mặt ngọc sắp nhỏ ra huyết.
Bùi Ngữ Yên rất muốn quấn lấy, bất quá, nàng lại cảm thấy, nếu quả thật làm như vậy, Trần Thanh Đế có xem thường nàng thể hay không? Cho rằng nàng là một nữ nhân tùy tiện hay không?
Cho nên, Bùi Ngữ Yên đứng nguyên tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ do dự.
- Dù sao ta là vị hôn thê của hắn, ta sợ cái gì?
Bùi Ngữ Yên cắn răng, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Hơn nữa, chỉ là nghỉ ngơi, lại không làm những chuyện khác...
Rốt cục, Bùi Ngữ Yên hạ quyết tâm, nàng muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta muốn đi ra ngoài làm một ít chuyện.
Bùi Ngữ Yên vừa làm tốt quyết định, tim đập đang không ngừng gia tốc, Trần Thanh Đế đột nhiên từ trên giường bò lên.
- Làm gì?
Bùi Ngữ Yên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong con ngươi, lại hiện lên một tia thất vọng.
Đang tự trách mình, vì cái gì không sớm hạ quyết định?
Hiện tại Trần Thanh Đế muốn đi ra ngoài làm ít chuyện, lại bảo mình lưu lại nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ không mang theo mình đi cùng, hoặc là bất tiện mang mình đi.
- Đi mua một ít đồ vật tất yếu.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Đối phó người như cung phụng Thanh Bang, tìm được phương pháp chính xác, vậy cũng không khó.
- A, vậy ngươi cẩn thận một chút.
Bùi Ngữ Yên rất muốn đi, nhưng vẫn là nhịn được, cúi đầu, ngượng ngùng nói:
- Ta ở trong phòng chờ ngươi.
- Lời này của ngươi nói, rất dễ làm cho ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
Trần Thanh Đế mỉm cười, quay người rời khỏi phòng.
Đi rồi, cứ như vậy đi a.
Không có một tia lưu luyến.
- Trần Thanh Đế, ngươi chính là một đại đầu đất. Ngươi như thế nào cải biến nhiều như vậy, trước kia dù là có một chút... cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy a.
Bùi Ngữ Yên nắm gối lên, đập vào trên giường:
- Đầu đất, đại đầu đất...
Đối với cách nghĩ của Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế đương nhiên không biết, nếu như biết, hắn sẽ rớt cằm xuống đất.
Cái này choáng nha, vẫn là Bùi Ngữ Yên sao?
Sau khi đã đi ra khách sạn, Trần Thanh Đế lái xe phi tốc rời đi.
Về phần an toàn của Bùi Ngữ Yên, Trần đại thiếu một chút cũng không lo lắng. Trần đại thiếu ngược lại là rất lo lắng vấn đề tánh mạng của những người tìm Bùi Ngữ Yên phiền toái.
- Người theo dõi ta, hẳn là người Thanh Bang.
Trần đại thiếu ngươi, hỏi Bùi Ngữ Yên là một nữ nhân, có mang áo ngực hay không, đây không phải đùa giỡn, đó là cái gì à?
Mặc dù nói, Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể như vậy?
Bất quá, Trần Thanh Đế thật không có ý tứ đùa giỡn.
Áo ngực!
Nữ nhân thần bí kia, cũng là bởi vì bị Trần Thanh Đế nhìn vú, cho nên mới vô cùng ủy khuất rơi lệ, quyết đoán khóc chạy.
Cho nên, Trần Thanh Đế dùng cái này mà nói sự tình.
Kích thích thoáng một phát.
Nếu như Bùi Ngữ Yên chính là nữ nhân thần bí kia, nhất định sẽ có phản ứng.
Bùi Ngữ Yên cùng nữ nhân thần bí kia đồng dạng, đều là Dị Năng giả loại tinh thần. Hơn nữa, tất cả đều đã cường đại đến tình trạng làm cho người tức lộn ruột.
Ít nhất, hai người các nàng hóa trang, Trần Thanh Đế là phát hiện không được.
Điều này không khỏi làm cho Trần đại thiếu hoài nghi.
- Ngươi...
Bùi Ngữ Yên mặt ngọc đỏ bừng, cắn răng, trong lòng quét ngang, nói ra:
- Có mang hay không, chính ngươi nhìn xem, chẳng phải sẽ biết sao?
- Nhìn xem?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Cách trời tối còn có một đoạn ngắn, vừa vặn có thời gian, hảo hảo nhìn xem.
- Đi, chúng ta đi nghiên cứu thoáng một phát.
Trần Thanh Đế đứng lên, một tay ôm lấy Bùi Ngữ Yên vào trong ngực.
Con mẹ nó, nói như vậy kẻ nào kiềm được, đó là vương bát đản, vẫn tính toán là nam nhân sao?
- Thả ta ra.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, gạt tay Trần Thanh Đế ra, mặt ngọc đỏ bừng, phẫn nộ nói:
- Ngươi nhìn những nữ nhân khác, còn ở trước mặt ta khoe khoang, còn muốn... ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Vậy coi như được rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, đi tới bên giường, nằm lên giường, thản nhiên nói:
- Ta cần nghỉ ngơi một hồi, ngươi tùy tiện.
- Ngươi... chỉ có một cái giường, ta cũng muốn nghỉ ngơi.
Bùi Ngữ Yên dậm chân, trong nội tâm mắng to không thôi:
- Ngươi chẳng lẽ không biết quấn quít chặt lấy à? Ta đã nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi rồi, ngươi... thật sự là tức chết ta rồi.
Quấn quít chặt lấy?
Trần Thanh Đế không phải người như vậy.
Nếu như Trần Thanh Đế thật sự quấn quít chặt lấy, Bùi Ngữ Yên nàng há sẽ yêu Trần Thanh Đế?
Cái này thật sự là một nữ nhân tràn ngập mâu thuẫn.
- Ngươi là vị hôn thê của ta, ngủ một giường vốn chính là sự tình thiên kinh địa nghĩa, ngươi có cái gì xấu hổ hay sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hơn nữa sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ ngủ cùng ta, ngươi sợ cái gì?
- Hừ!
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, mặt ngọc sắp nhỏ ra huyết.
Bùi Ngữ Yên rất muốn quấn lấy, bất quá, nàng lại cảm thấy, nếu quả thật làm như vậy, Trần Thanh Đế có xem thường nàng thể hay không? Cho rằng nàng là một nữ nhân tùy tiện hay không?
Cho nên, Bùi Ngữ Yên đứng nguyên tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ do dự.
- Dù sao ta là vị hôn thê của hắn, ta sợ cái gì?
Bùi Ngữ Yên cắn răng, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Hơn nữa, chỉ là nghỉ ngơi, lại không làm những chuyện khác...
Rốt cục, Bùi Ngữ Yên hạ quyết tâm, nàng muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta muốn đi ra ngoài làm một ít chuyện.
Bùi Ngữ Yên vừa làm tốt quyết định, tim đập đang không ngừng gia tốc, Trần Thanh Đế đột nhiên từ trên giường bò lên.
- Làm gì?
Bùi Ngữ Yên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong con ngươi, lại hiện lên một tia thất vọng.
Đang tự trách mình, vì cái gì không sớm hạ quyết định?
Hiện tại Trần Thanh Đế muốn đi ra ngoài làm ít chuyện, lại bảo mình lưu lại nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ không mang theo mình đi cùng, hoặc là bất tiện mang mình đi.
- Đi mua một ít đồ vật tất yếu.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Đối phó người như cung phụng Thanh Bang, tìm được phương pháp chính xác, vậy cũng không khó.
- A, vậy ngươi cẩn thận một chút.
Bùi Ngữ Yên rất muốn đi, nhưng vẫn là nhịn được, cúi đầu, ngượng ngùng nói:
- Ta ở trong phòng chờ ngươi.
- Lời này của ngươi nói, rất dễ làm cho ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
Trần Thanh Đế mỉm cười, quay người rời khỏi phòng.
Đi rồi, cứ như vậy đi a.
Không có một tia lưu luyến.
- Trần Thanh Đế, ngươi chính là một đại đầu đất. Ngươi như thế nào cải biến nhiều như vậy, trước kia dù là có một chút... cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy a.
Bùi Ngữ Yên nắm gối lên, đập vào trên giường:
- Đầu đất, đại đầu đất...
Đối với cách nghĩ của Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế đương nhiên không biết, nếu như biết, hắn sẽ rớt cằm xuống đất.
Cái này choáng nha, vẫn là Bùi Ngữ Yên sao?
Sau khi đã đi ra khách sạn, Trần Thanh Đế lái xe phi tốc rời đi.
Về phần an toàn của Bùi Ngữ Yên, Trần đại thiếu một chút cũng không lo lắng. Trần đại thiếu ngược lại là rất lo lắng vấn đề tánh mạng của những người tìm Bùi Ngữ Yên phiền toái.
- Người theo dõi ta, hẳn là người Thanh Bang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.