Chương 27: Đi theo
Diện Hồng Nhĩ Xích
14/09/2013
Không có tiền, vậy thì đi kiếm thôi a?
- Lâm Tĩnh Nhu như thế nào còn chưa đi?
Viên Cầu cố gắng mở hai mắt ra, nhìn Lâm Tĩnh Nhu nhịn không được rùng mình một cái, thịt mỡ toàn thân như là gợn sóng cao thấp quay cuồng.
- Khá tốt... Khá tốt Lâm Tĩnh Nhu không có tức giận, thật sự là hù chết ca ca rồi.
Cẩn thận vượt qua Lâm Tĩnh Nhu, Viên Cầu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Hôm nay Lâm Tĩnh Nhu làm sao rồi hả? Đột nhiên trở nên thân mật như vậy? Vậy mà không có làm khó ta, hắc hắc, loại cảm giác này thật tốt. Phi, về sau không nên tới gần nàng là tốt nhất.
- Đứng lại!
Ngay thời điểm Viên Cầu nhẹ nhàng thở ra, Lâm Tĩnh Nhu đột nhiên lạnh giọng quát.
- A!
Viên Cầu phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sợ tới mức là hồn bất phụ thể.
Trước kia, Viên Cầu đã nhận lấy một cước của Lâm Tĩnh Nhu cũng không có làm sao, nhưng suýt nữa bị hai chữ 'Đứng lại' này làm cho sợ tới mức té ngã trên đất, trên mặt béo đổ mồ hôi lạnh, đồng dạng cùng không cần tiền, ào ào chảy xuống.
- Lâm... Lâm Tĩnh Nhu, ta... Ta vừa rồi... Vừa rồi thật không phải là cố ý... Thật sự...
Viên Cầu cực kỳ cẩn thận quay đầu, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi.
- Ách? Không phải là nói ta?
Đương Viên Cầu quay đầu, thình lình phát hiện, Lâm Tĩnh Nhu vậy mà ngăn Trần Thanh Đế, cùng hắn nửa xu quan hệ cũng không có. Con mẹ nó, khi hô sao không nói Trần Thanh Đế đứng lại, chỉ nói hai chữ sau cùng làm cho lão tử sợ hết hồn.
- Ngươi lại muốn làm gì?
Trần Thanh Đế cười khổ không thôi.
- Ngươi đi đâu, làm gì?
- Đừng nói vừa rồi ngươi không nghe thấy.
- Ta chính là không nghe thấy, ngươi đến cùng đi làm gì?
- Đi đua xe.
- Ở đâu?
- Cửu Loan thi đấu.
- Ta cũng muốn đi.
- Không được.
- Không được cũng phải đi.
- Vậy ngươi còn hỏi cái rắm? Ngươi đã cố ý muốn đi, ta không cho ngươi đi được sao?
- Ta muốn ngồi xe của ngươi.
- Cái này kiên quyết không được.
- Hừ, thực không được sao?
- Được rồi, sợ ngươi rồi.
- Chị Tĩnh Nhu muốn đi, ta cũng muốn đi.
Trần Thanh Đế vừa đồng ý để cho Lâm Tĩnh Nhu đi, Tam muội Trần Hương Hương lại không an phận, không thể nghi ngờ nói.
- Tốt, đều đi, mẹ nó, đều đi, nhìn xem ca ca ta đại sát tứ phương như thế nào, thắng hai tạp chủng Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát kia.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, quyết đoán đồng ý.
Muốn lột mặt nạ của Trần Phong Nhiên, tiểu muội Trần Hương Hương là mấu chốt, phải lôi kéo tới mới được. Muốn lôi kéo, phải giải trừ hiểu lầm dĩ vãng, dựng nên hình tượng chính diện.
Về phần Lâm Tĩnh Nhu, Trần Thanh Đế là hết cách rồi, ai bảo tối hôm qua hắn xem hết người ta? Ai bảo Lâm Tĩnh Nhu là khuê mật hảo hữu của Trần Hương Hương?
Còn có nữa là, nếu như chọc giận Lâm Tĩnh Nhu, nàng bất thình lình cho Trần Thanh Đế một cước, Trần Thanh Đế khóc cũng không có chỗ khóc a.
- Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát là tạp chủng, ngươi cũng không phải vật gì tốt.
Lâm Tĩnh Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế, sau đó lại ôn nhu nói:
- Hiện tại ta đói bụng, muốn ăn bữa sáng, ăn xong bữa sáng lại đi. Trần Thanh Đế, ngươi không muốn đợi ta, thì tự mình đi trước đi?
- Viên mập mạp, ngươi một đêm không ngủ, có lẽ cũng không có ăn cái gì, trước ăn ít đồ ăn đi.
Trần Thanh Đế vẻ mặt chính khí nói:
- Viên đại thiếu tới nhà của ta làm khách, ngay cả chén nước cũng không có uống, cũng không thể nào nói nổi.
- Coi như ngươi thức thời.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Nhu quét qua, nhìn Viên Cầu nhanh chóng không ngừng đổ mồ hôi, nói ra:
- Viên đại thiếu, ngươi có ý kiến gì không? Nếu ngươi có ý kiến, vậy ngươi đi trước đi.
- Không có... Không có, ta một chút ý kiến cũng không có.
Viên Cầu thiếu chút nữa dọa đái trong quần.
Ở trước mặt cô nãi nãi này, cho dù ý kiến của ta có lớn thế nào, ta dám nói có sao? Hơn nữa, ta là đến tìm Trần đại thiếu, Trần đại thiếu không đi, ta trở về có rắm dùng a?
- Không nghe thấy chị Tĩnh Nhu đói bụng sao? Còn không tranh thủ thời gian làm thức ăn.
Trần Phong Nhiên ra lệnh một tiếng, lập tức vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói ra:
- Chị Tĩnh Nhu, bữa sáng lập tức sẽ có, chúng ta tới phòng ăn ngồi đi.
Viên Cầu sốt ruột, Trần Phong Nhiên cũng gấp, hắn hận không thể lập tức để cho Trần Thanh Đế đi đua xe. Trong mọi người, không vội nhất chính là Trần Thanh Đế rồi.
Viên Cầu ngồi ở bên cạnh Trần Thanh Đế, một bên vuốt mồ hôi lạnh, một bên thấp giọng kêu khổ nói:
- Trần đại thiếu, Lâm Tĩnh Nhu là người gì ngươi cũng không phải không biết, chúng ta trốn cũng tránh không kịp, ngươi... ngươi lại cho nàng đi theo, cái này... Đây là sự tình gì a.
- Khục khục...
- Lâm Tĩnh Nhu như thế nào còn chưa đi?
Viên Cầu cố gắng mở hai mắt ra, nhìn Lâm Tĩnh Nhu nhịn không được rùng mình một cái, thịt mỡ toàn thân như là gợn sóng cao thấp quay cuồng.
- Khá tốt... Khá tốt Lâm Tĩnh Nhu không có tức giận, thật sự là hù chết ca ca rồi.
Cẩn thận vượt qua Lâm Tĩnh Nhu, Viên Cầu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Hôm nay Lâm Tĩnh Nhu làm sao rồi hả? Đột nhiên trở nên thân mật như vậy? Vậy mà không có làm khó ta, hắc hắc, loại cảm giác này thật tốt. Phi, về sau không nên tới gần nàng là tốt nhất.
- Đứng lại!
Ngay thời điểm Viên Cầu nhẹ nhàng thở ra, Lâm Tĩnh Nhu đột nhiên lạnh giọng quát.
- A!
Viên Cầu phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sợ tới mức là hồn bất phụ thể.
Trước kia, Viên Cầu đã nhận lấy một cước của Lâm Tĩnh Nhu cũng không có làm sao, nhưng suýt nữa bị hai chữ 'Đứng lại' này làm cho sợ tới mức té ngã trên đất, trên mặt béo đổ mồ hôi lạnh, đồng dạng cùng không cần tiền, ào ào chảy xuống.
- Lâm... Lâm Tĩnh Nhu, ta... Ta vừa rồi... Vừa rồi thật không phải là cố ý... Thật sự...
Viên Cầu cực kỳ cẩn thận quay đầu, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi.
- Ách? Không phải là nói ta?
Đương Viên Cầu quay đầu, thình lình phát hiện, Lâm Tĩnh Nhu vậy mà ngăn Trần Thanh Đế, cùng hắn nửa xu quan hệ cũng không có. Con mẹ nó, khi hô sao không nói Trần Thanh Đế đứng lại, chỉ nói hai chữ sau cùng làm cho lão tử sợ hết hồn.
- Ngươi lại muốn làm gì?
Trần Thanh Đế cười khổ không thôi.
- Ngươi đi đâu, làm gì?
- Đừng nói vừa rồi ngươi không nghe thấy.
- Ta chính là không nghe thấy, ngươi đến cùng đi làm gì?
- Đi đua xe.
- Ở đâu?
- Cửu Loan thi đấu.
- Ta cũng muốn đi.
- Không được.
- Không được cũng phải đi.
- Vậy ngươi còn hỏi cái rắm? Ngươi đã cố ý muốn đi, ta không cho ngươi đi được sao?
- Ta muốn ngồi xe của ngươi.
- Cái này kiên quyết không được.
- Hừ, thực không được sao?
- Được rồi, sợ ngươi rồi.
- Chị Tĩnh Nhu muốn đi, ta cũng muốn đi.
Trần Thanh Đế vừa đồng ý để cho Lâm Tĩnh Nhu đi, Tam muội Trần Hương Hương lại không an phận, không thể nghi ngờ nói.
- Tốt, đều đi, mẹ nó, đều đi, nhìn xem ca ca ta đại sát tứ phương như thế nào, thắng hai tạp chủng Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát kia.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, quyết đoán đồng ý.
Muốn lột mặt nạ của Trần Phong Nhiên, tiểu muội Trần Hương Hương là mấu chốt, phải lôi kéo tới mới được. Muốn lôi kéo, phải giải trừ hiểu lầm dĩ vãng, dựng nên hình tượng chính diện.
Về phần Lâm Tĩnh Nhu, Trần Thanh Đế là hết cách rồi, ai bảo tối hôm qua hắn xem hết người ta? Ai bảo Lâm Tĩnh Nhu là khuê mật hảo hữu của Trần Hương Hương?
Còn có nữa là, nếu như chọc giận Lâm Tĩnh Nhu, nàng bất thình lình cho Trần Thanh Đế một cước, Trần Thanh Đế khóc cũng không có chỗ khóc a.
- Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát là tạp chủng, ngươi cũng không phải vật gì tốt.
Lâm Tĩnh Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế, sau đó lại ôn nhu nói:
- Hiện tại ta đói bụng, muốn ăn bữa sáng, ăn xong bữa sáng lại đi. Trần Thanh Đế, ngươi không muốn đợi ta, thì tự mình đi trước đi?
- Viên mập mạp, ngươi một đêm không ngủ, có lẽ cũng không có ăn cái gì, trước ăn ít đồ ăn đi.
Trần Thanh Đế vẻ mặt chính khí nói:
- Viên đại thiếu tới nhà của ta làm khách, ngay cả chén nước cũng không có uống, cũng không thể nào nói nổi.
- Coi như ngươi thức thời.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Nhu quét qua, nhìn Viên Cầu nhanh chóng không ngừng đổ mồ hôi, nói ra:
- Viên đại thiếu, ngươi có ý kiến gì không? Nếu ngươi có ý kiến, vậy ngươi đi trước đi.
- Không có... Không có, ta một chút ý kiến cũng không có.
Viên Cầu thiếu chút nữa dọa đái trong quần.
Ở trước mặt cô nãi nãi này, cho dù ý kiến của ta có lớn thế nào, ta dám nói có sao? Hơn nữa, ta là đến tìm Trần đại thiếu, Trần đại thiếu không đi, ta trở về có rắm dùng a?
- Không nghe thấy chị Tĩnh Nhu đói bụng sao? Còn không tranh thủ thời gian làm thức ăn.
Trần Phong Nhiên ra lệnh một tiếng, lập tức vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói ra:
- Chị Tĩnh Nhu, bữa sáng lập tức sẽ có, chúng ta tới phòng ăn ngồi đi.
Viên Cầu sốt ruột, Trần Phong Nhiên cũng gấp, hắn hận không thể lập tức để cho Trần Thanh Đế đi đua xe. Trong mọi người, không vội nhất chính là Trần Thanh Đế rồi.
Viên Cầu ngồi ở bên cạnh Trần Thanh Đế, một bên vuốt mồ hôi lạnh, một bên thấp giọng kêu khổ nói:
- Trần đại thiếu, Lâm Tĩnh Nhu là người gì ngươi cũng không phải không biết, chúng ta trốn cũng tránh không kịp, ngươi... ngươi lại cho nàng đi theo, cái này... Đây là sự tình gì a.
- Khục khục...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.