Chương 785: Hư không tiêu thất
Diện Hồng Nhĩ Xích
28/02/2014
- Vậy thì bắt đầu huấn luyện.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng không tiến hành giám sát, hết thảy bằng tự giác.
Một vòng huấn luyện mới, lại bắt đầu.
...
Cùng lúc đó, tại một quán bar cao cấp nào đó, Lịch Dược một đêm không ngủ, tâm tình không tốt. Trọn vẹn một đêm, vậy mà không có người tra được tung tích Trần đại thiếu.
Trần Thanh Đế!
Đây chính là Trần gia Trần đại thiếu ngang ngược càn rỡ, ngưu bức trùng thiên a. Một mục tiêu thật tốt, rất rõ ràng, vậy mà không có người có thể tra được tung tích của hắn.
- Phế vật, thùng cơm, tất cả đều là thùng cơm.
Lịch Dược chỉ vào một gã cao thủ Lịch gia bị thương, chửi ầm lên nói:
- Ngươi con mẹ nó có đầu óc hay không? Biệt thự của Trần Thanh Đế, dễ xông vào như vậy hay sao? Biết rõ, Trần Thanh Đế không có ở biệt thự, ngươi xông vào làm gì?
- Dược thiếu gia, ta... ta muốn bắt muội muội của Trần Thanh Đế, Trần Hương Hương, bức Trần Thanh Đế ra...
Cao thủ Lịch gia bị thương, vẻ mặt ủy khuất.
Trong đêm, bởi vì muốn xâm nhập biệt thự Trần Thanh Đế, còn chưa có tới gần đã gặp phải công kích. Nếu không phải thằng này không làm bất luận đánh trả gì, nhanh chân bỏ chạy, thì đã sớm mất mạng.
Dù là như thế, sau khi hắn trở về, cũng triệt để mất đi chiến lực.
Thương thế quá nặng.
Hắn ủy khuất, Chương Đài kia càng thêm ủy khuất. Con mẹ nó, thậm chí ngay cả một tiểu lâu la cũng không có để lại, thực lực thật sự là quá rác rưởi rồi.
Thực lực của mình rác rưởi?
Choáng nha, ngươi thật đúng là dám nói.
Ngươi có biết hay không, cao thủ Lịch gia suýt nữa bị ngươi giết chết kia, là cao thủ chân chính, thực lực so với ngươi còn mạnh hơn một tầng.
Nếu không phải đánh lén, ngươi có thể không trả giá hay sao? Nếu không phải người ta thấy tình thế không ổn, lập tức chạy đi, ngươi có thể nhẹ nhõm như thế sao?
Lịch gia phái người tới, có thể có xoàng xĩnh sao?
Có hai đại ngu xuẩn tự cho là đúng, vừa tới trong nước, đã bị Trần Thanh Đế diệt sát rồi.
- Ta mặc kệ là nguyên nhân gì, từ hôm nay trở đi, ai cũng không thể tự tiện xông vào biệt thự của Trần Thanh Đế.
Lịch Dược lạnh giọng nói:
- Không nên quên, đây không phải Mỹ quốc, đến địa bàn Trần gia người ta, đây không phải là chịu chết sao?
- Còn có, không có ta cho phép, không cho phép đi động Trần Hương Hương.
Lịch Dược cường điệu nói:
- Nhớ kỹ cho ta, mục tiêu chỉ có một, cái kia chính là Trần Thanh Đế, ta không muốn chọc phiền toái không cần thiết.
Không được nhúc nhích Trần Hương Hương?
Lịch Dược là người tốt?
Đương nhiên không phải, chỉ là hắn không muốn lãng phí khí lực không tất yếu mà thôi.
Bắt Trần Hương Hương đến bức Trần Thanh Đế ra, nhìn như không tệ, nhưng mà không nên quên, đây chính là Trần gia. Một khi làm như vậy, cái kia chỉ có bại lộ chính mình.
Lịch Dược dám sao?
Lịch gia dám sao?
Không dám!
Đương nhiên, tuy không thể bắt, nhưng có thể giết.
Nhưng mà, Lịch Dược sẽ không ngu xuẩn đến đi giết Trần Hương Hương, đây không phải đánh rắn động cỏ sao?
- Hai ngày gần đây, đều an tĩnh lại cho ta, không cho phép bất luận kẻ nào đi điều tra Trần Thanh Đế, cũng không cho gây chuyện.
Lịch Dược khoát tay áo, phẫn nộ quát:
- Đều con mẹ nó cút ngay cho ta.
Những người khác, ngay ngắn thối lui, chỉ có Lịch Hoa Xuân ở lại.
- Tiểu Dược, vì cái gì không tiếp tục điều tra?
Vẻ mặt Lịch Hoa Xuân không cam lòng, nàng muốn báo thù, muốn vì con của mình, lão công của mình báo thù.
Cho dù là một khắc, đối với Lịch Hoa Xuân mà nói, đều quá dài rồi.
- Bởi vì tên kia ngu xuẩn, xông vào biệt thự của Trần Thanh Đế, còn suýt nữa ném đi tánh mạng. Mặc dù nói, Trần gia còn không biết là nguyên nhân gì, mục đích là cái gì. Nhưng mà...
Lịch Dược trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Chúng ta lại không thể mạo hiểm, cho nên, trong hai ngày gần đây, không thể có hành động gì.
- Một khi Trần gia cảnh giác lên, muốn giết Trần Thanh Đế, vậy thì khó hơn.
Lịch Dược hít sâu một hơi, nói ra:
- Chị Hoa Xuân, dùng thế lực Trần gia, dùng tầm quan trọng của Trần Thanh Đế, cao thủ bảo hộ Trần Thanh Đế, có lẽ không ít. Có thể chém giết hắn hay không, cũng là một chuyện không biết.
- Nếu như Trần gia phát hiện cái gì, gia tăng cao thủ bảo hộ, cơ hội của chúng ta sẽ càng thêm xa vời.
Lịch Dược trầm giọng nói:
- Cho nên, vài ngày gần đây không thể động, không thể để cho Trần gia sinh nghi.
- Vậy được rồi.
Lịch Hoa Xuân cũng không phải một người không hiểu chuyện, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lại để cho tạp chủng Trần Thanh Đế kia, sống vài ngày nữa.
- Chị Hoa Xuân, chị đã trở lại rồi, nên trở về nhà a. Biểu hiện ra, không nên nghĩ đến sự tình báo thù.
Lịch Dược nghĩ nghĩ nói ra:
- Để ngừa Trần gia đề phòng.
- Ta minh bạch.
Lịch Hoa Xuân hít sâu một hơi, nhìn Lịch Dược nói:
- Tiểu Dược, thù của anh rễ cùng cháu ngoại trai của ngươi, toàn bộ nhờ vào ngươi.
- Chị Hoa Xuân, chị cứ yên tâm đi.
Trong con ngươi Lịch Dược lóe ra hàn mang:
- Trần Thanh Đế, phải chết!
Lịch Dược đương nhiên không phải là vì báo thù cho Phó Tân Hãn cùng Phó Dịch, mà là vì mình, vì mình mạ vàng ở Châu Á.
Vì Lịch Dược hắn, gia tăng thẻ đánh bạc cho cạnh tranh vị trí Lịch gia gia chủ tương lai.
- Cảm ơn!
Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng không tiến hành giám sát, hết thảy bằng tự giác.
Một vòng huấn luyện mới, lại bắt đầu.
...
Cùng lúc đó, tại một quán bar cao cấp nào đó, Lịch Dược một đêm không ngủ, tâm tình không tốt. Trọn vẹn một đêm, vậy mà không có người tra được tung tích Trần đại thiếu.
Trần Thanh Đế!
Đây chính là Trần gia Trần đại thiếu ngang ngược càn rỡ, ngưu bức trùng thiên a. Một mục tiêu thật tốt, rất rõ ràng, vậy mà không có người có thể tra được tung tích của hắn.
- Phế vật, thùng cơm, tất cả đều là thùng cơm.
Lịch Dược chỉ vào một gã cao thủ Lịch gia bị thương, chửi ầm lên nói:
- Ngươi con mẹ nó có đầu óc hay không? Biệt thự của Trần Thanh Đế, dễ xông vào như vậy hay sao? Biết rõ, Trần Thanh Đế không có ở biệt thự, ngươi xông vào làm gì?
- Dược thiếu gia, ta... ta muốn bắt muội muội của Trần Thanh Đế, Trần Hương Hương, bức Trần Thanh Đế ra...
Cao thủ Lịch gia bị thương, vẻ mặt ủy khuất.
Trong đêm, bởi vì muốn xâm nhập biệt thự Trần Thanh Đế, còn chưa có tới gần đã gặp phải công kích. Nếu không phải thằng này không làm bất luận đánh trả gì, nhanh chân bỏ chạy, thì đã sớm mất mạng.
Dù là như thế, sau khi hắn trở về, cũng triệt để mất đi chiến lực.
Thương thế quá nặng.
Hắn ủy khuất, Chương Đài kia càng thêm ủy khuất. Con mẹ nó, thậm chí ngay cả một tiểu lâu la cũng không có để lại, thực lực thật sự là quá rác rưởi rồi.
Thực lực của mình rác rưởi?
Choáng nha, ngươi thật đúng là dám nói.
Ngươi có biết hay không, cao thủ Lịch gia suýt nữa bị ngươi giết chết kia, là cao thủ chân chính, thực lực so với ngươi còn mạnh hơn một tầng.
Nếu không phải đánh lén, ngươi có thể không trả giá hay sao? Nếu không phải người ta thấy tình thế không ổn, lập tức chạy đi, ngươi có thể nhẹ nhõm như thế sao?
Lịch gia phái người tới, có thể có xoàng xĩnh sao?
Có hai đại ngu xuẩn tự cho là đúng, vừa tới trong nước, đã bị Trần Thanh Đế diệt sát rồi.
- Ta mặc kệ là nguyên nhân gì, từ hôm nay trở đi, ai cũng không thể tự tiện xông vào biệt thự của Trần Thanh Đế.
Lịch Dược lạnh giọng nói:
- Không nên quên, đây không phải Mỹ quốc, đến địa bàn Trần gia người ta, đây không phải là chịu chết sao?
- Còn có, không có ta cho phép, không cho phép đi động Trần Hương Hương.
Lịch Dược cường điệu nói:
- Nhớ kỹ cho ta, mục tiêu chỉ có một, cái kia chính là Trần Thanh Đế, ta không muốn chọc phiền toái không cần thiết.
Không được nhúc nhích Trần Hương Hương?
Lịch Dược là người tốt?
Đương nhiên không phải, chỉ là hắn không muốn lãng phí khí lực không tất yếu mà thôi.
Bắt Trần Hương Hương đến bức Trần Thanh Đế ra, nhìn như không tệ, nhưng mà không nên quên, đây chính là Trần gia. Một khi làm như vậy, cái kia chỉ có bại lộ chính mình.
Lịch Dược dám sao?
Lịch gia dám sao?
Không dám!
Đương nhiên, tuy không thể bắt, nhưng có thể giết.
Nhưng mà, Lịch Dược sẽ không ngu xuẩn đến đi giết Trần Hương Hương, đây không phải đánh rắn động cỏ sao?
- Hai ngày gần đây, đều an tĩnh lại cho ta, không cho phép bất luận kẻ nào đi điều tra Trần Thanh Đế, cũng không cho gây chuyện.
Lịch Dược khoát tay áo, phẫn nộ quát:
- Đều con mẹ nó cút ngay cho ta.
Những người khác, ngay ngắn thối lui, chỉ có Lịch Hoa Xuân ở lại.
- Tiểu Dược, vì cái gì không tiếp tục điều tra?
Vẻ mặt Lịch Hoa Xuân không cam lòng, nàng muốn báo thù, muốn vì con của mình, lão công của mình báo thù.
Cho dù là một khắc, đối với Lịch Hoa Xuân mà nói, đều quá dài rồi.
- Bởi vì tên kia ngu xuẩn, xông vào biệt thự của Trần Thanh Đế, còn suýt nữa ném đi tánh mạng. Mặc dù nói, Trần gia còn không biết là nguyên nhân gì, mục đích là cái gì. Nhưng mà...
Lịch Dược trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Chúng ta lại không thể mạo hiểm, cho nên, trong hai ngày gần đây, không thể có hành động gì.
- Một khi Trần gia cảnh giác lên, muốn giết Trần Thanh Đế, vậy thì khó hơn.
Lịch Dược hít sâu một hơi, nói ra:
- Chị Hoa Xuân, dùng thế lực Trần gia, dùng tầm quan trọng của Trần Thanh Đế, cao thủ bảo hộ Trần Thanh Đế, có lẽ không ít. Có thể chém giết hắn hay không, cũng là một chuyện không biết.
- Nếu như Trần gia phát hiện cái gì, gia tăng cao thủ bảo hộ, cơ hội của chúng ta sẽ càng thêm xa vời.
Lịch Dược trầm giọng nói:
- Cho nên, vài ngày gần đây không thể động, không thể để cho Trần gia sinh nghi.
- Vậy được rồi.
Lịch Hoa Xuân cũng không phải một người không hiểu chuyện, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lại để cho tạp chủng Trần Thanh Đế kia, sống vài ngày nữa.
- Chị Hoa Xuân, chị đã trở lại rồi, nên trở về nhà a. Biểu hiện ra, không nên nghĩ đến sự tình báo thù.
Lịch Dược nghĩ nghĩ nói ra:
- Để ngừa Trần gia đề phòng.
- Ta minh bạch.
Lịch Hoa Xuân hít sâu một hơi, nhìn Lịch Dược nói:
- Tiểu Dược, thù của anh rễ cùng cháu ngoại trai của ngươi, toàn bộ nhờ vào ngươi.
- Chị Hoa Xuân, chị cứ yên tâm đi.
Trong con ngươi Lịch Dược lóe ra hàn mang:
- Trần Thanh Đế, phải chết!
Lịch Dược đương nhiên không phải là vì báo thù cho Phó Tân Hãn cùng Phó Dịch, mà là vì mình, vì mình mạ vàng ở Châu Á.
Vì Lịch Dược hắn, gia tăng thẻ đánh bạc cho cạnh tranh vị trí Lịch gia gia chủ tương lai.
- Cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.