Chương 663: Không thể rơi lệ
Diện Hồng Nhĩ Xích
28/12/2013
Nhìn thấy Đinh Cuồng ly khai, Phó Dịch móc điện thoại ra, bấm một số điện thoại.
- Chiến Vương, bên ngươi chuẩn bị thế nào?
Điện thoại chuyển được, Phó Dịch hạ giọng, nói ra:
- Tử trung, nhớ kỹ, muốn chính là tử trung. Dùng không được bao lâu, ngươi có thể trồi lên mặt nước rồi. Không cần tiếp tục đứng ở Thanh Bang.
Nói xong, Phó Dịch cúp điện thoại.
Chiến Vương Tỉnh Khoát, là một quân cờ trọng yếu mà Phó Dịch dấu ở Thanh Bang, quân cờ này, đã bố trí mấy năm rồi.
Chó!
Tỉnh Khoát cùng Đinh Cuồng đều là chó của Phó Dịch hắn.
Đoạn Thiên Môn?
Cũng không chỉ là mục tiêu cuối cùng của Phó Dịch, Phó Dịch hắn và lão Đại Thanh Bang có cùng một mục tiêu, đó chính là, thống nhất thế lực ngầm cả nước, trở thành thổ hoàng đế.
Đây là sự tình mà những người có dã tâm nhất định, cũng không dám tưởng tượng.
Choáng nha, đây là một công trình khổng lồ cỡ nào a.
Dã tâm đạt đến tình trạng dạng gì, mới có ý nghĩ như vậy.
Thế lực ngầm cả nước?
Nào có dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, thế lực ngầm cả nước, cho tới bây giờ là không ai có thể thống nhất qua.
Nhưng mà. . . Phó Dịch cùng lão Đại Thanh Bang, đều vì hoàn thành mục tiêu này mà cố gắng, phấn đấu.
Phó Dịch có thể ở Thanh Bang, chôn xuống một quân cờ như Tỉnh Khoát, ở Đoạn Thiên Môn, chẳng lẽ sẽ không có người Thanh Bang, khả năng sao?
Cho nên, mỗi một lần Phó Dịch liên hệ cùng Chiến Vương, đều rất chú ý cẩn thận.
. . .
Trong trang viên của Đoạn Phàm, Đoạn Phàm hấp thu dược lực, toàn thân đau nhức đã biến mất, cảm giác vô cùng phấn chấn, lúc này càng thêm hưng phấn.
Cha của hắn Đoạn Thiên, triệt để tốt rồi.
Đoạn Phàm nhìn Đoạn Thiên bởi vì thời gian dài ở trong mật thất, không có tiếp xúc đến ánh mặt trời mà mặt sắc trắng bệch, nước mắt nhịn không được chảy ra.
Đoạn Thiên lúc này, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, tóc rất dài ra, thì vẫn là rất khôi ngô uy vũ.
- Đoạn Phàm, cha đã không có việc gì rồi.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nghiêm túc nói:
- Thời điểm cha gặp chuyện không may, con không khóc, hiện tại cha tốt rồi, con càng không thể rơi lệ.
Đoạn Phàm chấn động, duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, trở nên kiên định, cắn răng, không cho nước mắt của mình chảy xuống.
- Có quan hệ tới chuyện của cha, không nên nhắc tới cùng bất luận kẻ nào. Nếu như không phải Trần Thanh Đế, cả đời này cha cũng sẽ không nói cho con biết.
Đoạn Thiên hít sâu một hơi, nói ra:
- Đây là môn quy!
Đoạn Phàm đối với sự tình Đoạn Thiên là Tu Chân giả, còn rất là hiếu kỳ, cũng rất muốn biết, vi sao cha hắn không nói cho hắn.
Muốn biết là một chuyện, sự tình không nên hỏi là một chuyện, Đoạn Phàm hắn sẽ không hỏi đến.
Huống chi, ngay cả môn quy cũng đi ra.
Môn quy?
Môn quy theo như lời của Đoạn Thiên, đương nhiên không phải môn quy của Đoạn Thiên Môn, chỉ là Đoạn Phàm đã hiểu lầm mà thôi.
- Cha, dùng Phó Dịch và Đinh Cuồng cầm đầu, còn có một ít nguyên lão, đều sinh ra lòng phản loạn.
Vẻ mặt Đoạn Phàm vô cùng lành lạnh nói ra:
- Hiện tại cha tốt rồi, con ngược lại muốn nhìn, bọn hắn sẽ là biểu lộ gì.
- Trước không nói những chuyện này, đi lấy chút rượu và đồ ăn, cùng cha uống một chút.
Đoạn Thiên nhướng mày, về phần bọn người Phó Dịch cùng Đinh Cuồng, hắn căn bản không có để vào mắt.
Đoạn Thiên hắn tốt rồi, bất cứ uy hiếp gì, đều chưa tính là uy hiếp.
Hơn nữa, Đoạn Thiên cũng không có lựa chọn ở thời điểm này lộ diện, nguyên nhân rất đơn giản, hắn chính là muốn thanh lý những người có lòng phản loạn kia.
Mặc dù nói, Đoạn Thiên tinh tường biết rõ, chỉ cần Đoạn Thiên hắn lộ diện, sự tình gì cũng sẽ không tiếp tục phát sinh. Bọn người Phó Dịch, Đinh Cuồng, cũng sẽ vô cùng trung thành với hắn.
Đúng, là trung thành.
Đây cũng là lực ảnh hưởng của Đoạn Thiên tại Đoạn Thiên Môn.
Cho dù là Phó Dịch và Đinh Cuồng đã chuẩn bị tạo phản, cũng sẽ lập tức thu hồi tâm tạo phản, vô cùng trung thành với Đoạn Thiên.
Đương nhiên, cũng chỉ là trung thành với Đoạn Thiên.
Đối với chút ít này, Đoạn Thiên đều tinh tường biết rõ, bất quá, hắn lại không hạ thủ lưu tình.
Ai cũng không biết, tương lai Đoạn Thiên hắn còn sẽ xuất hiện tình huống gì hay không, thậm chí sẽ bị giết. Nếu như Đoạn Thiên hắn chết rồi, đám người Phó Dịch và Đinh Cuồng kia trung thành với Đoạn Thiên hắn, sẽ như thế nào?
Y nguyên sẽ tạo phản!
Cái này hiển nhiên không phải Đoạn Thiên muốn thấy.
Trung thành!
Tuyệt đối trung thành, phải trung thành với Đoạn Thiên hắn, nhưng mà, không chỉ có trung thành với Đoạn Thiên hắn, còn phải trung thành với Đoạn Thiên Môn.
Sát phạt quyết đoán, là bí quyết thành công lớn nhất của Đoạn Thiên.
Hạ thủ lưu tình?
Đoạn Thiên cho tới bây giờ cũng không biết, hạ thủ lưu tình là có ý gì.
Một khi Đoạn Thiên cho rằng ngươi đáng chết, vậy ngươi nhất định phải chết, tuyệt đối sẽ không nương tay, cũng không có lòng dạ đàn bà gì.
Đoạn Phàm rất nhanh liền đem rượu và thức ăn tới.
Địa điểm, là trong phòng ngủ của Đoạn Phàm.
- Đoạn Phàm, nửa năm này con thành thục lên rất nhiều, cha cảm thấy rất vui mừng.
Đoạn Thiên cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, tán dương nói:
- Hơn nửa năm trước, con chỉ là một hài tử 14 tuổi. Trong mắt cha con chỉ là một nam hài. Hiện tại, con cũng coi là một nam nhân rồi.
- Chiến Vương, bên ngươi chuẩn bị thế nào?
Điện thoại chuyển được, Phó Dịch hạ giọng, nói ra:
- Tử trung, nhớ kỹ, muốn chính là tử trung. Dùng không được bao lâu, ngươi có thể trồi lên mặt nước rồi. Không cần tiếp tục đứng ở Thanh Bang.
Nói xong, Phó Dịch cúp điện thoại.
Chiến Vương Tỉnh Khoát, là một quân cờ trọng yếu mà Phó Dịch dấu ở Thanh Bang, quân cờ này, đã bố trí mấy năm rồi.
Chó!
Tỉnh Khoát cùng Đinh Cuồng đều là chó của Phó Dịch hắn.
Đoạn Thiên Môn?
Cũng không chỉ là mục tiêu cuối cùng của Phó Dịch, Phó Dịch hắn và lão Đại Thanh Bang có cùng một mục tiêu, đó chính là, thống nhất thế lực ngầm cả nước, trở thành thổ hoàng đế.
Đây là sự tình mà những người có dã tâm nhất định, cũng không dám tưởng tượng.
Choáng nha, đây là một công trình khổng lồ cỡ nào a.
Dã tâm đạt đến tình trạng dạng gì, mới có ý nghĩ như vậy.
Thế lực ngầm cả nước?
Nào có dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, thế lực ngầm cả nước, cho tới bây giờ là không ai có thể thống nhất qua.
Nhưng mà. . . Phó Dịch cùng lão Đại Thanh Bang, đều vì hoàn thành mục tiêu này mà cố gắng, phấn đấu.
Phó Dịch có thể ở Thanh Bang, chôn xuống một quân cờ như Tỉnh Khoát, ở Đoạn Thiên Môn, chẳng lẽ sẽ không có người Thanh Bang, khả năng sao?
Cho nên, mỗi một lần Phó Dịch liên hệ cùng Chiến Vương, đều rất chú ý cẩn thận.
. . .
Trong trang viên của Đoạn Phàm, Đoạn Phàm hấp thu dược lực, toàn thân đau nhức đã biến mất, cảm giác vô cùng phấn chấn, lúc này càng thêm hưng phấn.
Cha của hắn Đoạn Thiên, triệt để tốt rồi.
Đoạn Phàm nhìn Đoạn Thiên bởi vì thời gian dài ở trong mật thất, không có tiếp xúc đến ánh mặt trời mà mặt sắc trắng bệch, nước mắt nhịn không được chảy ra.
Đoạn Thiên lúc này, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, tóc rất dài ra, thì vẫn là rất khôi ngô uy vũ.
- Đoạn Phàm, cha đã không có việc gì rồi.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nghiêm túc nói:
- Thời điểm cha gặp chuyện không may, con không khóc, hiện tại cha tốt rồi, con càng không thể rơi lệ.
Đoạn Phàm chấn động, duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, trở nên kiên định, cắn răng, không cho nước mắt của mình chảy xuống.
- Có quan hệ tới chuyện của cha, không nên nhắc tới cùng bất luận kẻ nào. Nếu như không phải Trần Thanh Đế, cả đời này cha cũng sẽ không nói cho con biết.
Đoạn Thiên hít sâu một hơi, nói ra:
- Đây là môn quy!
Đoạn Phàm đối với sự tình Đoạn Thiên là Tu Chân giả, còn rất là hiếu kỳ, cũng rất muốn biết, vi sao cha hắn không nói cho hắn.
Muốn biết là một chuyện, sự tình không nên hỏi là một chuyện, Đoạn Phàm hắn sẽ không hỏi đến.
Huống chi, ngay cả môn quy cũng đi ra.
Môn quy?
Môn quy theo như lời của Đoạn Thiên, đương nhiên không phải môn quy của Đoạn Thiên Môn, chỉ là Đoạn Phàm đã hiểu lầm mà thôi.
- Cha, dùng Phó Dịch và Đinh Cuồng cầm đầu, còn có một ít nguyên lão, đều sinh ra lòng phản loạn.
Vẻ mặt Đoạn Phàm vô cùng lành lạnh nói ra:
- Hiện tại cha tốt rồi, con ngược lại muốn nhìn, bọn hắn sẽ là biểu lộ gì.
- Trước không nói những chuyện này, đi lấy chút rượu và đồ ăn, cùng cha uống một chút.
Đoạn Thiên nhướng mày, về phần bọn người Phó Dịch cùng Đinh Cuồng, hắn căn bản không có để vào mắt.
Đoạn Thiên hắn tốt rồi, bất cứ uy hiếp gì, đều chưa tính là uy hiếp.
Hơn nữa, Đoạn Thiên cũng không có lựa chọn ở thời điểm này lộ diện, nguyên nhân rất đơn giản, hắn chính là muốn thanh lý những người có lòng phản loạn kia.
Mặc dù nói, Đoạn Thiên tinh tường biết rõ, chỉ cần Đoạn Thiên hắn lộ diện, sự tình gì cũng sẽ không tiếp tục phát sinh. Bọn người Phó Dịch, Đinh Cuồng, cũng sẽ vô cùng trung thành với hắn.
Đúng, là trung thành.
Đây cũng là lực ảnh hưởng của Đoạn Thiên tại Đoạn Thiên Môn.
Cho dù là Phó Dịch và Đinh Cuồng đã chuẩn bị tạo phản, cũng sẽ lập tức thu hồi tâm tạo phản, vô cùng trung thành với Đoạn Thiên.
Đương nhiên, cũng chỉ là trung thành với Đoạn Thiên.
Đối với chút ít này, Đoạn Thiên đều tinh tường biết rõ, bất quá, hắn lại không hạ thủ lưu tình.
Ai cũng không biết, tương lai Đoạn Thiên hắn còn sẽ xuất hiện tình huống gì hay không, thậm chí sẽ bị giết. Nếu như Đoạn Thiên hắn chết rồi, đám người Phó Dịch và Đinh Cuồng kia trung thành với Đoạn Thiên hắn, sẽ như thế nào?
Y nguyên sẽ tạo phản!
Cái này hiển nhiên không phải Đoạn Thiên muốn thấy.
Trung thành!
Tuyệt đối trung thành, phải trung thành với Đoạn Thiên hắn, nhưng mà, không chỉ có trung thành với Đoạn Thiên hắn, còn phải trung thành với Đoạn Thiên Môn.
Sát phạt quyết đoán, là bí quyết thành công lớn nhất của Đoạn Thiên.
Hạ thủ lưu tình?
Đoạn Thiên cho tới bây giờ cũng không biết, hạ thủ lưu tình là có ý gì.
Một khi Đoạn Thiên cho rằng ngươi đáng chết, vậy ngươi nhất định phải chết, tuyệt đối sẽ không nương tay, cũng không có lòng dạ đàn bà gì.
Đoạn Phàm rất nhanh liền đem rượu và thức ăn tới.
Địa điểm, là trong phòng ngủ của Đoạn Phàm.
- Đoạn Phàm, nửa năm này con thành thục lên rất nhiều, cha cảm thấy rất vui mừng.
Đoạn Thiên cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, tán dương nói:
- Hơn nửa năm trước, con chỉ là một hài tử 14 tuổi. Trong mắt cha con chỉ là một nam hài. Hiện tại, con cũng coi là một nam nhân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.