Chương 407: Làm cho nàng đổ máu là tất nhiên
Diện Hồng Nhĩ Xích
01/10/2013
- Cổ a di, cháu tên Mạnh Ngưng Tuyết, người gọi cháu Tiểu Tuyết là được, ba mẹ cháu đều gọi cháu như vậy.
Mạnh Nữ Thần mặt ngọc càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói ra:
- Cổ a di, người cũng ngồi đi.
- Ha ha, Tiểu Tuyết, không cần khách khí.
Nhìn thấy Mạnh Ngưng Tuyết ngồi xuống, Cổ Thiên Cầm nhìn Trần Thanh Đế trách cứ:
- Thanh Đế, cái này là con không đúng, Tiểu Tuyết là bạn gái của con, sao con không nói sớm?
- Oa ha ha, Thanh Đế, tiểu tử ngươi thật lợi hại, ngay cả lão sư của mình cũng có thể cua được.
Trần Chấn Hoa nhìn Trần Thanh Đế nhếch lên ngón tay cái, ngạo nghễ nói:
- Không hổ là con của Trần Chấn Hoa ta.
- Chấn Hoa, ông nhỏ giọng một chút, đừng dọa Tiểu Tuyết sợ.
Cổ Thiên Cầm trừng mắt nhìn Trần Chấn Hoa, quay đầu lại nhìn một người giúp việc, nói ra:
- Chị Liễu, phiền chị mang tới cho Tiểu Tuyết một bộ chén đũa.
- Vâng.
Chị Liễu là một nữ nhân tuổi hơn bốn mươi, là Cổ Thiên Cầm tìm người thuê tới, bối cảnh rất sạch sẽ, làm người cũng rất thiện lương.
Một bữa cơm này, không khí rất tốt, Mạnh Ngưng Tuyết cũng rất biết nói chuyện, nịnh nọt người, Trần Chấn Hoa cùng Cổ Thiên Cầm đều bị nàng tâng bốc rất vui vẻ.
- Cha, mẹ, đêm nay hai người lưu lại a, đã trễ tồi, cũng đừng đi về.
Cơm nước xong xuôi, Trần Hương Hương nhịn không được đề nghị nói.
- Hắc hắc...
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, thò tay xoa bóp bả vai của Cổ Thiên Cầm, thấp giọng nói ra:
- Cha là Quân Thần, so với nam nhân bình thường còn bình thường hơn.
- Xú tiểu tử, ngươi thậm chí ngay cả lão tử cũng dám đùa nghịch?
Trần Chấn Hoa nộ quát một tiếng, một cước đá vào mông đít của Trần Thanh Đế. Bất quá, rất hiển nhiên, hắn không có dùng chút sức lực nào.
Chỉ là đụng một cái như vậy.
Trái lại Cổ Thiên Cầm, thì hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế, trên mặt ngọc đỏ ửng.
Trần Thanh Đế, thật sự là quá ghê tởm.
Không biết lớn nhỏ!
- Vậy cứ như thế, đêm nay lưu lại.
Trần Chấn Hoa nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Xú tiểu tử, ngươi đã có bạn gái, lão tử muốn hảo hảo dạy bảo ngươi, theo cha lên trên này một chút.
Nói xong, Trần Chấn Hoa đi lên lầu, Trần Thanh Đế nhíu mày, theo sát phía sau.
- Tiểu Tuyết, Hương Hương, cùng ta đến ghế salon nói chuyện phiếm đi.
Cổ Thiên Cầm một tay kéo Mạnh Ngưng Tuyết, một tay kéo Trần Hương Hương, đi đến ghế sô pha trong phòng khách.
Cổ Thiên Cầm là người nào?
Chủ tịch Thanh Đế dược nghiệp, là nơi phát ra thu nhập kinh tế của cả Trần gia, nàng là một người đơn giản sao?
Trải qua ở chung ngắn ngủi, Cổ Thiên Cầm đã biết rõ, Mạnh Ngưng Tuyết quyết không phải một người đơn giản, càng không phải bạn gái của Trần Thanh Đế.
Cổ Thiên Cầm nàng có thể phát hiện, Trần Chấn Hoa càng không cần phải nói....
Mà Trần Chấn Hoa gọi Trần Thanh Đế lên lâu, chính là muốn nói cho Trần Thanh Đế mấy thứ gì đó.
Với tư cách phu nhân của Quân Thần Trần Chấn Hoa, Cổ Thiên Cầm đương nhiên biết rõ nên phối hợp như thế nào, cho nên mới lôi kéo Mạnh Ngưng Tuyết đi nói chuyện phiếm.
Lầu hai, trong phòng ngủ của Trần Chấn Hoa, vừa đóng cửa lại, không đợi Trần Chấn Hoa mở miệng, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Cha, người đã nhìn ra.
- Không sai.
Trần Chấn Hoa nhẹ gật đầu, nói ra:
- Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản, đồng dạng, cũng không phải bạn gái của con. Con đã biết rõ, như thế nào còn cho nàng ở trong này?
- Con muốn biết nàng là người nào, tại sao phải cố ý tiếp cận con?
Trần Thanh Đế đem sự tình có quan hệ tới Mạnh Ngưng Tuyết, thô sơ giản lược nói một lần:
- Cha, cha cũng không nên đi điều tra, một mình con có thể giải quyết được chuyện này.
- Mặc kệ nàng có mục đích gì, con cũng sẽ làm cho nàng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:
- Làm cho nàng đổ máu, đó là tất nhiên đấy.
- Đổ máu?
Trần Chấn Hoa nhíu mày, thấp giọng nói ra:
- Con muốn giết nàng? Thực lực của nàng có lẽ không kém a.
- Giết nàng? Sao dễ dàng như vậy?
Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, rất hiển nhiên Trần Chấn Hoa không có nghe hiểu đổ máu là có ý gì, cười hắc hắc nói:
- Nàng còn là một xử nữ.
- Xử nữ? Đổ máu?
Trần Chấn Hoa bừng tỉnh đại ngộ, một quyền đánh vào ngực Trần Thanh Đế, nói ra:
- Tiểu tử ngươi, thật sự là... thật sự là con của lão tử.
- Ách...
Trần Thanh Đế tinh thần chấn động, vẻ mặt hiếu kỳ nói:
- Cha, cha cũng đã từng làm không ít sự kiện để cho người khác đổ máu sao?
- Lăn, lão tử cũng chỉ có mẹ ngươi...
Trần Chấn Hoa đột nhiên dừng lại, tức giận quát:
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tin hiện tại lão tử đánh ngươi hay không?
- Tin, tin, tin...
Trần Thanh Đế liên tục cầu xin tha thứ.
Mạnh Nữ Thần mặt ngọc càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói ra:
- Cổ a di, người cũng ngồi đi.
- Ha ha, Tiểu Tuyết, không cần khách khí.
Nhìn thấy Mạnh Ngưng Tuyết ngồi xuống, Cổ Thiên Cầm nhìn Trần Thanh Đế trách cứ:
- Thanh Đế, cái này là con không đúng, Tiểu Tuyết là bạn gái của con, sao con không nói sớm?
- Oa ha ha, Thanh Đế, tiểu tử ngươi thật lợi hại, ngay cả lão sư của mình cũng có thể cua được.
Trần Chấn Hoa nhìn Trần Thanh Đế nhếch lên ngón tay cái, ngạo nghễ nói:
- Không hổ là con của Trần Chấn Hoa ta.
- Chấn Hoa, ông nhỏ giọng một chút, đừng dọa Tiểu Tuyết sợ.
Cổ Thiên Cầm trừng mắt nhìn Trần Chấn Hoa, quay đầu lại nhìn một người giúp việc, nói ra:
- Chị Liễu, phiền chị mang tới cho Tiểu Tuyết một bộ chén đũa.
- Vâng.
Chị Liễu là một nữ nhân tuổi hơn bốn mươi, là Cổ Thiên Cầm tìm người thuê tới, bối cảnh rất sạch sẽ, làm người cũng rất thiện lương.
Một bữa cơm này, không khí rất tốt, Mạnh Ngưng Tuyết cũng rất biết nói chuyện, nịnh nọt người, Trần Chấn Hoa cùng Cổ Thiên Cầm đều bị nàng tâng bốc rất vui vẻ.
- Cha, mẹ, đêm nay hai người lưu lại a, đã trễ tồi, cũng đừng đi về.
Cơm nước xong xuôi, Trần Hương Hương nhịn không được đề nghị nói.
- Hắc hắc...
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, thò tay xoa bóp bả vai của Cổ Thiên Cầm, thấp giọng nói ra:
- Cha là Quân Thần, so với nam nhân bình thường còn bình thường hơn.
- Xú tiểu tử, ngươi thậm chí ngay cả lão tử cũng dám đùa nghịch?
Trần Chấn Hoa nộ quát một tiếng, một cước đá vào mông đít của Trần Thanh Đế. Bất quá, rất hiển nhiên, hắn không có dùng chút sức lực nào.
Chỉ là đụng một cái như vậy.
Trái lại Cổ Thiên Cầm, thì hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế, trên mặt ngọc đỏ ửng.
Trần Thanh Đế, thật sự là quá ghê tởm.
Không biết lớn nhỏ!
- Vậy cứ như thế, đêm nay lưu lại.
Trần Chấn Hoa nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Xú tiểu tử, ngươi đã có bạn gái, lão tử muốn hảo hảo dạy bảo ngươi, theo cha lên trên này một chút.
Nói xong, Trần Chấn Hoa đi lên lầu, Trần Thanh Đế nhíu mày, theo sát phía sau.
- Tiểu Tuyết, Hương Hương, cùng ta đến ghế salon nói chuyện phiếm đi.
Cổ Thiên Cầm một tay kéo Mạnh Ngưng Tuyết, một tay kéo Trần Hương Hương, đi đến ghế sô pha trong phòng khách.
Cổ Thiên Cầm là người nào?
Chủ tịch Thanh Đế dược nghiệp, là nơi phát ra thu nhập kinh tế của cả Trần gia, nàng là một người đơn giản sao?
Trải qua ở chung ngắn ngủi, Cổ Thiên Cầm đã biết rõ, Mạnh Ngưng Tuyết quyết không phải một người đơn giản, càng không phải bạn gái của Trần Thanh Đế.
Cổ Thiên Cầm nàng có thể phát hiện, Trần Chấn Hoa càng không cần phải nói....
Mà Trần Chấn Hoa gọi Trần Thanh Đế lên lâu, chính là muốn nói cho Trần Thanh Đế mấy thứ gì đó.
Với tư cách phu nhân của Quân Thần Trần Chấn Hoa, Cổ Thiên Cầm đương nhiên biết rõ nên phối hợp như thế nào, cho nên mới lôi kéo Mạnh Ngưng Tuyết đi nói chuyện phiếm.
Lầu hai, trong phòng ngủ của Trần Chấn Hoa, vừa đóng cửa lại, không đợi Trần Chấn Hoa mở miệng, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Cha, người đã nhìn ra.
- Không sai.
Trần Chấn Hoa nhẹ gật đầu, nói ra:
- Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản, đồng dạng, cũng không phải bạn gái của con. Con đã biết rõ, như thế nào còn cho nàng ở trong này?
- Con muốn biết nàng là người nào, tại sao phải cố ý tiếp cận con?
Trần Thanh Đế đem sự tình có quan hệ tới Mạnh Ngưng Tuyết, thô sơ giản lược nói một lần:
- Cha, cha cũng không nên đi điều tra, một mình con có thể giải quyết được chuyện này.
- Mặc kệ nàng có mục đích gì, con cũng sẽ làm cho nàng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:
- Làm cho nàng đổ máu, đó là tất nhiên đấy.
- Đổ máu?
Trần Chấn Hoa nhíu mày, thấp giọng nói ra:
- Con muốn giết nàng? Thực lực của nàng có lẽ không kém a.
- Giết nàng? Sao dễ dàng như vậy?
Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, rất hiển nhiên Trần Chấn Hoa không có nghe hiểu đổ máu là có ý gì, cười hắc hắc nói:
- Nàng còn là một xử nữ.
- Xử nữ? Đổ máu?
Trần Chấn Hoa bừng tỉnh đại ngộ, một quyền đánh vào ngực Trần Thanh Đế, nói ra:
- Tiểu tử ngươi, thật sự là... thật sự là con của lão tử.
- Ách...
Trần Thanh Đế tinh thần chấn động, vẻ mặt hiếu kỳ nói:
- Cha, cha cũng đã từng làm không ít sự kiện để cho người khác đổ máu sao?
- Lăn, lão tử cũng chỉ có mẹ ngươi...
Trần Chấn Hoa đột nhiên dừng lại, tức giận quát:
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tin hiện tại lão tử đánh ngươi hay không?
- Tin, tin, tin...
Trần Thanh Đế liên tục cầu xin tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.