Chương 310: Lão tử cho ngươi thời gian gọi chỗ dựa
Diện Hồng Nhĩ Xích
20/09/2013
Lập tức, những người lãnh đạo thành phố kia, tất cả đều chấn kinh rồi, không biết là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là khủng bố, bắt cóc?
Đạo tặc còn ăn mặc quân trang?
- Các ngươi... các ngươi làm cái gì vậy? Nơi này là bộ đội có thể tới hay sao?
Bí thư thị ủy Phùng Kiến Nhân đứng lên, lạnh giọng quát:
- Vậy mà dám xông tới, ai cho các ngươi lá gan này?
Phùng Kiến Nhân làm bí thư thị ủy một thành phố, là người đứng đầu một phương. Hắn là thổ hoàng đế trong toà thành thị này, hắn sợ ai?
Quân đội thì sao?
Còn có thể làm gì Phùng Kiến Nhân hắn sao?
- Ngươi là bí thư thị ủy Phùng Kiến Nhân?
Một gã quân nhân đứng ở trước nhất, nhìn Phùng Kiến Nhân, lạnh giọng nói.
- Hừ!
Phùng Kiến Nhân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói:
- Các ngươi còn biết ta là bí thư thị ủy sao? Các ngươi là binh lính của ai, trực thuộc quân doanh nào? Ta muốn...
Phanh!
Không đợi Phùng Kiến Nhân nói xong, gã quân nhân này dùng đến báng súng, hung hăng nện trên bụng Phùng Kiến Nhân.
Phùng Kiến Nhân, trực tiếp bị đánh ngã.
- Các ngươi là muốn chết.
Phùng Kiến Nhân bụm lấy bụng của mình, mồ hôi lạnh chảy ròng, gian nan bò lên.
- Mang đi!
Gã quân nhân này, nhìn cũng không nhìn Phùng Kiến Nhân, về phần lời nói của hắn, càng coi như là cái rắm, lạnh giọng quát.
Bọn hắn là người nào?
Binh lính của Quân Thần Trần Chấn Hoa.
Mà có thể được Quân Thần mang đi ra, vậy tất cả đều là tinh anh. Cách trở thành một thành viên Huyết Nhận chỉ có một bước ngắn.
Há có thể đem Phùng Kiến Nhân để vào mắt?
- Con mẹ nó, thành thật một chút cho lão tử.
Hai gã quân nhân rất nhanh tiến lên, dùng báng súng ngay ngắn đập Phùng Kiến Nhân một phát.
Với tư cách binh lính của Quân Thần Trần Chấn Hoa, tính tình của bọn hắn đều rất nóng nảy.
Nói tục, đánh người?
Cái kia còn không phải như nói đùa sao, không có một phát trực tiếp đập chết Phùng Kiến Nhân, bọn hắn đã rất nhân từ, rất khách khí rồi.
Khi hai gã quân nhân mang Phùng Kiến Nhân đi ra phòng họp. Lúc này, lão bà của Phùng Kiến Nhân Tỉnh Tư vừa vặn vô cùng phẫn nộ, mắng to đi tới.
- Phùng Kiến Nhân, ông rốt cuộc là làm như thế nào, vì cái gì còn không có bắt cả nhà Võ Thuật tới? Cái này...
Tỉnh Tư nhìn thấy một chi quân đội, còn gô đầu Phùng Kiến Nhân, lập tức trợn tròn mắt:
- Các ngươi... các ngươi làm cái gì vậy? Dựa vào cái gì bắt chồng của tôi?
- Cùng nhau mang đi.
Một gã quân nhân trong đó, nhìn xem Tỉnh Tư, lạnh giọng quát.
Nhìn cách nói chuyện của Tỉnh Tư là hắn biết, Tỉnh Tư tuyệt đối không phải cái loại lương thiện gì. Võ Thuật bị thương thành như vậy, khẳng định có quan hệ cùng Tỉnh Tư.
Người như vậy, đương nhiên phải bắt đi.
- Các ngươi... Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta, ta phạm vào tội gì? Nhanh thả ta ra... thả ta ra...
Tỉnh Tư điên cuồng gầm loạn.
Ba!
Một tiếng giòn vang, một gã quân nhân trong đó tát một cái, hung hăng đánh vào trên mặt Tỉnh Tư, lạnh giọng quát:
- Câm miệng cho lão tử!
Tỉnh Tư như thế nào cũng không nghĩ ra, những quân nhân này vậy mà sẽ mạnh mẽ như thế, lại dám đánh nàng, lập tức trợn tròn mắt.
Hơn nữa, xem bộ dáng những người này, Tỉnh Tư biết rõ, nếu nàng còn dám nói nhiều một câu, tất nhiên sẽ còn bị đánh tiếp.
Tỉnh Tư lập tức trung thực rồi.
- Đây không phải là phu nhân thị ủy sao? Như thế nào bị quân đội bắt đi rồi hả? Bọn hắn lại làm nên sự tình thương thiên hại lí gì nữa rồi hả?
Nhìn Phùng Kiến Nhân cùng Tỉnh Tư bị áp lên xe, dân chúng bên ngoài tòa nhà thị chính, ngay ngắn chấn động vô cùng.
- Ông trời rốt cục mở mắt, cuối cùng bắt bọn hắn đi rồi, thật sự là mở mắt.
- Đúng vậy, hai người vợ chồng bọn họ, ăn hối lộ trái pháp luật, chuyện xấu làm tuyệt, đã sớm nên xử tử từ lâu.
- Ta đi mua pháo chúc mừng, cái này phải chúc mừng...
Phùng Kiến Nhân cùng Tỉnh Tư bị bắt, dân chúng ngay ngắn vỗ tay bảo hay, đốt pháo chúc mừng.
- Cái này...
Khi bính lính của Trần Chấn Hoa mang Phùng Kiến Nhân cùng Tỉnh Tư trở lại cục công an thành phố, nhìn xem tình huống bên trong, ngay ngắn trừng lớn hai mắt.
Chỉ thấy, Quân Thần Trần Chấn Hoa cùng lưu manh Lâm Sát Địch, mắt mũi sưng bầm nằm trên mặt đất hút thuốc, bề ngoài giống như rất thích ý, rất sảng khoái.
- Ngươi là Phùng Kiến Nhân?
Trần Chấn Hoa mắt mũi sưng bầm, từ trên mặt đất bò lên. Nhìn xem Phùng Kiến Nhân bị đè quỳ trên mặt đất, mặt âm trầm nói.
- Chính là ta, các ngươi là bộ đội của quân doanh nào? Có biết ta là người như thế nào hay không?
Phùng Kiến Nhân nhìn xem Trần Chấn Hoa mắt mũi sưng bầm, lạnh giọng nói ra:
- Nhanh thả ta cùng vợ của ta ra, bằng không thì ta sẽ làm cho các ngươi sống không nổi.
- Ha ha, quan uy thật lớn.
Trần Chấn Hoa cười lạnh không thôi, một cước đạp bay Phùng Kiến Nhân, lạnh giọng nói ra:
- Võ Thuật là binh lính lão tử vừa ý, các ngươi lại dám đánh hắn thành như vậy.
- Võ Thuật giết con của chúng ta, hắn là tội phạm giết người.
Tỉnh Tư quát ầm lên:
- Các ngươi bắt chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ làm cho các ngươi trả giá thật nhiều.
- Con mẹ nó, binh lính lão tử vừa ý, giết con của các ngươi, đó cũng là cho các ngươi mặt mũi.
Trần Chấn Hoa tức giận quát:
- Bất quá, lão tử thật sự rất muốn biết, các ngươi sẽ để cho ta trả giá như thế nào.
- Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, cho ngươi 10 phút thời gian. Có chỗ dựa gì, nhanh chuyển ra đi. Bằng không thì, các ngươi sẽ không có cơ hội.
Trần Chấn Hoa mặt mũi tràn đầy khinh thường nói.
Nếu như không phải vừa rồi nhận được điện thoại, biết được Võ Thuật vượt qua kỳ nguy hiểm, Trần Chấn Hoa đã sớm đập chết vợ chồng Phùng Kiến Nhân rồi.
Hiện tại, Trần Chấn Hoa muốn hảo hảo hành hạ bọn hắn.
Cho bọn hắn hi vọng, sau đó lại để cho bọn hắn tuyệt vọng.
Không chỉ có như thế, Trần Chấn Hoa còn muốn kéo chỗ dựa của Phùng Kiến Nhân ra, tất cả đều tiêu diệt.
Hạt giống Quân Thần hắn vừa ý, vậy mà cũng có người dám đánh.
Trả giá thật nhiều, không chỉ là một mình Phùng Kiến Nhân, phàm là chỗ dựa, mạng lưới quan hệ của Phùng Kiến Nhân, tất cả đều phải phế trừ.
Hơn nữa, Phùng Kiến Nhân là một người như vậy, chỗ dựa của hắn có thể là tốt mới lạ?
- Ngươi chờ đó, ngươi chờ đó cho ta...
Phùng Kiến Nhân duỗi tay gạt đi khóe miệng huyết, lấy điện thoại cầm tay ra, rất nhanh khởi động máy.
Phùng Kiến Nhân có một thói quen, chính là thời điểm họp nhất định sẽ tắt máy.
Cũng chính bởi vì như thế, trước kia cục trưởng cục công an thành phố Triệu Hiến, gọi điện thoại cho hắn mới có thể gọi không thông.
Ông...
Oanh...
Đúng lúc này, thanh âm động cơ từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó, một cỗ BMW màu trắng, trực tiếp phá cửa tiến vào bên trong cục công an thành phố.
Chẳng lẽ là khủng bố, bắt cóc?
Đạo tặc còn ăn mặc quân trang?
- Các ngươi... các ngươi làm cái gì vậy? Nơi này là bộ đội có thể tới hay sao?
Bí thư thị ủy Phùng Kiến Nhân đứng lên, lạnh giọng quát:
- Vậy mà dám xông tới, ai cho các ngươi lá gan này?
Phùng Kiến Nhân làm bí thư thị ủy một thành phố, là người đứng đầu một phương. Hắn là thổ hoàng đế trong toà thành thị này, hắn sợ ai?
Quân đội thì sao?
Còn có thể làm gì Phùng Kiến Nhân hắn sao?
- Ngươi là bí thư thị ủy Phùng Kiến Nhân?
Một gã quân nhân đứng ở trước nhất, nhìn Phùng Kiến Nhân, lạnh giọng nói.
- Hừ!
Phùng Kiến Nhân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói:
- Các ngươi còn biết ta là bí thư thị ủy sao? Các ngươi là binh lính của ai, trực thuộc quân doanh nào? Ta muốn...
Phanh!
Không đợi Phùng Kiến Nhân nói xong, gã quân nhân này dùng đến báng súng, hung hăng nện trên bụng Phùng Kiến Nhân.
Phùng Kiến Nhân, trực tiếp bị đánh ngã.
- Các ngươi là muốn chết.
Phùng Kiến Nhân bụm lấy bụng của mình, mồ hôi lạnh chảy ròng, gian nan bò lên.
- Mang đi!
Gã quân nhân này, nhìn cũng không nhìn Phùng Kiến Nhân, về phần lời nói của hắn, càng coi như là cái rắm, lạnh giọng quát.
Bọn hắn là người nào?
Binh lính của Quân Thần Trần Chấn Hoa.
Mà có thể được Quân Thần mang đi ra, vậy tất cả đều là tinh anh. Cách trở thành một thành viên Huyết Nhận chỉ có một bước ngắn.
Há có thể đem Phùng Kiến Nhân để vào mắt?
- Con mẹ nó, thành thật một chút cho lão tử.
Hai gã quân nhân rất nhanh tiến lên, dùng báng súng ngay ngắn đập Phùng Kiến Nhân một phát.
Với tư cách binh lính của Quân Thần Trần Chấn Hoa, tính tình của bọn hắn đều rất nóng nảy.
Nói tục, đánh người?
Cái kia còn không phải như nói đùa sao, không có một phát trực tiếp đập chết Phùng Kiến Nhân, bọn hắn đã rất nhân từ, rất khách khí rồi.
Khi hai gã quân nhân mang Phùng Kiến Nhân đi ra phòng họp. Lúc này, lão bà của Phùng Kiến Nhân Tỉnh Tư vừa vặn vô cùng phẫn nộ, mắng to đi tới.
- Phùng Kiến Nhân, ông rốt cuộc là làm như thế nào, vì cái gì còn không có bắt cả nhà Võ Thuật tới? Cái này...
Tỉnh Tư nhìn thấy một chi quân đội, còn gô đầu Phùng Kiến Nhân, lập tức trợn tròn mắt:
- Các ngươi... các ngươi làm cái gì vậy? Dựa vào cái gì bắt chồng của tôi?
- Cùng nhau mang đi.
Một gã quân nhân trong đó, nhìn xem Tỉnh Tư, lạnh giọng quát.
Nhìn cách nói chuyện của Tỉnh Tư là hắn biết, Tỉnh Tư tuyệt đối không phải cái loại lương thiện gì. Võ Thuật bị thương thành như vậy, khẳng định có quan hệ cùng Tỉnh Tư.
Người như vậy, đương nhiên phải bắt đi.
- Các ngươi... Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta, ta phạm vào tội gì? Nhanh thả ta ra... thả ta ra...
Tỉnh Tư điên cuồng gầm loạn.
Ba!
Một tiếng giòn vang, một gã quân nhân trong đó tát một cái, hung hăng đánh vào trên mặt Tỉnh Tư, lạnh giọng quát:
- Câm miệng cho lão tử!
Tỉnh Tư như thế nào cũng không nghĩ ra, những quân nhân này vậy mà sẽ mạnh mẽ như thế, lại dám đánh nàng, lập tức trợn tròn mắt.
Hơn nữa, xem bộ dáng những người này, Tỉnh Tư biết rõ, nếu nàng còn dám nói nhiều một câu, tất nhiên sẽ còn bị đánh tiếp.
Tỉnh Tư lập tức trung thực rồi.
- Đây không phải là phu nhân thị ủy sao? Như thế nào bị quân đội bắt đi rồi hả? Bọn hắn lại làm nên sự tình thương thiên hại lí gì nữa rồi hả?
Nhìn Phùng Kiến Nhân cùng Tỉnh Tư bị áp lên xe, dân chúng bên ngoài tòa nhà thị chính, ngay ngắn chấn động vô cùng.
- Ông trời rốt cục mở mắt, cuối cùng bắt bọn hắn đi rồi, thật sự là mở mắt.
- Đúng vậy, hai người vợ chồng bọn họ, ăn hối lộ trái pháp luật, chuyện xấu làm tuyệt, đã sớm nên xử tử từ lâu.
- Ta đi mua pháo chúc mừng, cái này phải chúc mừng...
Phùng Kiến Nhân cùng Tỉnh Tư bị bắt, dân chúng ngay ngắn vỗ tay bảo hay, đốt pháo chúc mừng.
- Cái này...
Khi bính lính của Trần Chấn Hoa mang Phùng Kiến Nhân cùng Tỉnh Tư trở lại cục công an thành phố, nhìn xem tình huống bên trong, ngay ngắn trừng lớn hai mắt.
Chỉ thấy, Quân Thần Trần Chấn Hoa cùng lưu manh Lâm Sát Địch, mắt mũi sưng bầm nằm trên mặt đất hút thuốc, bề ngoài giống như rất thích ý, rất sảng khoái.
- Ngươi là Phùng Kiến Nhân?
Trần Chấn Hoa mắt mũi sưng bầm, từ trên mặt đất bò lên. Nhìn xem Phùng Kiến Nhân bị đè quỳ trên mặt đất, mặt âm trầm nói.
- Chính là ta, các ngươi là bộ đội của quân doanh nào? Có biết ta là người như thế nào hay không?
Phùng Kiến Nhân nhìn xem Trần Chấn Hoa mắt mũi sưng bầm, lạnh giọng nói ra:
- Nhanh thả ta cùng vợ của ta ra, bằng không thì ta sẽ làm cho các ngươi sống không nổi.
- Ha ha, quan uy thật lớn.
Trần Chấn Hoa cười lạnh không thôi, một cước đạp bay Phùng Kiến Nhân, lạnh giọng nói ra:
- Võ Thuật là binh lính lão tử vừa ý, các ngươi lại dám đánh hắn thành như vậy.
- Võ Thuật giết con của chúng ta, hắn là tội phạm giết người.
Tỉnh Tư quát ầm lên:
- Các ngươi bắt chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ làm cho các ngươi trả giá thật nhiều.
- Con mẹ nó, binh lính lão tử vừa ý, giết con của các ngươi, đó cũng là cho các ngươi mặt mũi.
Trần Chấn Hoa tức giận quát:
- Bất quá, lão tử thật sự rất muốn biết, các ngươi sẽ để cho ta trả giá như thế nào.
- Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, cho ngươi 10 phút thời gian. Có chỗ dựa gì, nhanh chuyển ra đi. Bằng không thì, các ngươi sẽ không có cơ hội.
Trần Chấn Hoa mặt mũi tràn đầy khinh thường nói.
Nếu như không phải vừa rồi nhận được điện thoại, biết được Võ Thuật vượt qua kỳ nguy hiểm, Trần Chấn Hoa đã sớm đập chết vợ chồng Phùng Kiến Nhân rồi.
Hiện tại, Trần Chấn Hoa muốn hảo hảo hành hạ bọn hắn.
Cho bọn hắn hi vọng, sau đó lại để cho bọn hắn tuyệt vọng.
Không chỉ có như thế, Trần Chấn Hoa còn muốn kéo chỗ dựa của Phùng Kiến Nhân ra, tất cả đều tiêu diệt.
Hạt giống Quân Thần hắn vừa ý, vậy mà cũng có người dám đánh.
Trả giá thật nhiều, không chỉ là một mình Phùng Kiến Nhân, phàm là chỗ dựa, mạng lưới quan hệ của Phùng Kiến Nhân, tất cả đều phải phế trừ.
Hơn nữa, Phùng Kiến Nhân là một người như vậy, chỗ dựa của hắn có thể là tốt mới lạ?
- Ngươi chờ đó, ngươi chờ đó cho ta...
Phùng Kiến Nhân duỗi tay gạt đi khóe miệng huyết, lấy điện thoại cầm tay ra, rất nhanh khởi động máy.
Phùng Kiến Nhân có một thói quen, chính là thời điểm họp nhất định sẽ tắt máy.
Cũng chính bởi vì như thế, trước kia cục trưởng cục công an thành phố Triệu Hiến, gọi điện thoại cho hắn mới có thể gọi không thông.
Ông...
Oanh...
Đúng lúc này, thanh âm động cơ từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó, một cỗ BMW màu trắng, trực tiếp phá cửa tiến vào bên trong cục công an thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.