Chương 172: Lợi dụng
Diện Hồng Nhĩ Xích
14/09/2013
Bảo một Tà Tu cười ôn nhu, có khả năng sao? Dù là hắn cười rất vui vẻ, nhưng ở người khác xem ra, cũng là phi thường đáng sợ.
Oanh!
Trần Phong Nhiên sắp trốn vào nội thành, không ngừng cười âm trầm, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, ngực lập tức đau nhức kịch liệt. Nương theo một tiếng trầm đục, cả người nhanh chóng bay ngược, hung hăng ngã trên mặt đất.
- Phốc... Khục khục!
Trần Phong Nhiên té trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, không ngừng ho khan. Vết thương cũ chưa khỏi, hiện tại lại thêm thương mới, thương thế của hắn lần nữa tăng thêm.
- Đại ca, van cầu anh tha cho em một mạng.
Thấy Trần Thanh Đế nghiêm mặt đi tới, Trần Phong Nhiên nhanh chóng bò lên, quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu khẩn:
- Đại ca, em là em ruột của anh, van cầu anh nể tình chúng ta là anh em ruột, buông tha em một lần.
Sư phụ ngưu bức kia của mình đã bị giết, mà Trần Thanh Đế lại đánh rắm cũng không có. Rất hiển nhiên, thực lực của Trần đại thiếu, so với Hoàng Thư Lang còn ngưu bức hơn nhiều.
Vì sao Trần Phong Nhiên biết rõ Hoàng Thư Lang bị giết?
Cái kia còn không đơn giản sao?
Không phát hiện, trong tay Trần Thanh Đế ôm lấy một cái túi bao lấy Càn Khôn Đỉnh sao.
Tuy thời gian Trần Phong Nhiên cùng Hoàng Thư Lang lăn lộn không dài, vốn lấy tâm cơ của hắn, đơn giản sẽ biết Hoàng Thư Lang có được bảo bối. Hơn nữa, hắn đã từng thấy qua.
Đúng là cái bao Càn Khôn Đỉnh trong tay Trần Thanh Đế.
Lúc trước, Trần Phong Nhiên từng nghe Hoàng Thư Lang nói qua, Càn Khôn Đỉnh kia đã bị Hoàng Thư Lang luyện hóa qua, trừ khi hắn chết, nếu không người khác là không cách nào chiếm được.
Hiện tại cái bao Càn Khôn Đỉnh đã rơi vào trong tay Trần đại thiếu, Hoàng Thư Lang không có bị giết mới là lạ.
- Tha ngươi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt tràn đầy sát khí, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi còn biết ta là đại ca của ngươi sao? Còn biết chúng ta là anh em ruột sao?
- Đại ca, em sai rồi, trước kia em không nên hãm hại anh như vậy.
Trần Phong Nhiên quỳ trên mặt đất, không ngừng tát vào mặt mình, cầu khẩn nói:
- Đại ca, lúc đầu em cũng không muốn hãm hại anh, đều là Lữ gia Lữ Bất Phàm, là hắn xúi em làm như vậy.
- Đại ca, anh là anh ruột của em, là cùng cha cùng mẹ, em như thế nào sẽ nhẫn tâm hại anh? Đều là Lữ Bất Phàm tà thuyết mê hoặc người khác, xúi dục em làm như vậy.
Mặt Trần Phong Nhiên gầy như que củi, không ngờ bị chính hắn đánh sinh ra thịt:
- Đại ca, van cầu anh, tha cho em một cái mạng nhỏ, van cầu anh.
Đến lúc này, Trần Phong Nhiên cũng mặc kệ nhiều như vậy, hết thảy đều đổ lên trên người Lữ Bất Phàm.
Giữ được tánh mạng, mới được là hắn muốn làm đấy.
Trốn, đã trốn không thoát, chỉ có cầu khẩn.
- Trước kia thời điểm ta bỏ qua ngươi đã từng nói qua, nếu như để cho ta gặp lại ngươi, tất nhiên sẽ giết ngươi.
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, đương nhiên sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ của Trần Phong Nhiên.
Lữ Bất Phàm là người nào?
Nhân vật thiên tài Lữ gia a.
Một người như vậy, làm sao có thể giựt giây Trần Phong Nhiên giết Trần Thanh Đế?
Trần gia, Trần đại thiếu là người nào?
Ai không biết, cái kia chính là một siêu cấp hoàn khố, ngang ngược càn rỡ, tội ác chồng chất, lấn nam bá nữ, ngoại trừ chuyện tốt, cái gì cũng sẽ làm?
Hơn nữa, một cái phế vật như vậy, lại nhận được Trần gia lão gia tử vô cùng yêu thích, càng là người thừa kế Trần gia tương lai.
Một người như vậy kế thừa Trần gia, đối với Trần gia mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt gì. Còn đối với Lữ gia quan hệ không tốt cùng Trần gia mà nói, đây chính là đại hảo sự.
Lữ Bất Phàm ước gì để cho Trần đại thiếu kế thừa Trần gia, như thế nào muốn giết Trần Thanh Đế?
Đối phó một cái phế vật như Trần đại thiếu, cần phải xúi dục Trần Phong Nhiên sao, hắn chỉ nói một tiếng, Trần đại thiếu sẽ chết mấy trăm lần rồi.
Lữ Bất Phàm giựt giây Trần Phong Nhiên giết Trần Thanh Đế?
Trừ khi Lữ Bất Phàm bị điên!
Ở Trần Thanh Đế xem ra, Lữ Bất Phàm hợp tác cùng Trần Phong Nhiên, thông qua đua xe giết hắn. Không phải Lữ Bất Phàm thật sự muốn để Trần Thanh Đế chết, mà là mượn nhờ cái chết của hắn, hãm hại Trần Phong Nhiên.
Một khi Trần đại thiếu thật sự chết trong đua xe, Trần gia tuyệt đối sẽ điều tra ra được là Trần Phong Nhiên làm.
Đã đến lúc kia, tình cảnh của Trần Phong Nhiên có thể nghĩ.
- Đại ca, em là đang chạy trốn, anh là vừa vặn đụng phải em. Em thật không có ý định, tiếp tục là địch với anh a.
Trong nội tâm Trần Phong Nhiên tràn đầy oán niệm.
Con mẹ nó, cái này cũng gọi là gặp được sao?
Rõ ràng là ngươi truy tới?
- Đều là Lữ Bất Phàm, đại ca, đều là Lữ Bất Phàm xúi dục. Hiện tại em đã tỉnh ngộ rồi, về sau tuyệt đối sẽ không nghe theo Lữ Bất Phàm giựt giây.
Trần Phong Nhiên không ngừng dập đầu với Trần Thanh Đế, cầu khẩn nói:
- Đại ca, anh nể tình chúng ta là anh em ruột, tha em một lần, van anh đại ca...
- Chỉ cần anh thả em, em lập tức rời khỏi thành thị này, không, ly khai Hoa Hạ, vĩnh viễn sẽ không trở về.
Trần Phong Nhiên cam đoan nói.
Cho dù là Trần đại thiếu thật sự thả Trần Phong Nhiên, Trần Phong Nhiên cũng quyết định không tiếp tục lưu lại tòa thành thị này, tiếp tục lưu lại Hoa Hạ, thật sự là quá nguy hiểm.
- Ngươi nói, là Lữ Bất Phàm giựt giây ngươi làm như vậy?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ngươi để cho ta lấy cái gì tin tưởng ngươi?
- Đại ca, anh nhất định phải tin tưởng em, thật là Lữ Bất Phàm bảo em làm như vậy.
Trần Phong Nhiên chấn động toàn thân, liền nói:
- Đại ca, em không có chứng cớ gì. Bất quá, anh muốn em làm như thế nào, anh mới có thể tin tưởng em? Tha cho em một lần?
- Tốt, ta tạm thời tựu tin tưởng ngươi. Bất quá…
Oanh!
Trần Phong Nhiên sắp trốn vào nội thành, không ngừng cười âm trầm, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, ngực lập tức đau nhức kịch liệt. Nương theo một tiếng trầm đục, cả người nhanh chóng bay ngược, hung hăng ngã trên mặt đất.
- Phốc... Khục khục!
Trần Phong Nhiên té trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, không ngừng ho khan. Vết thương cũ chưa khỏi, hiện tại lại thêm thương mới, thương thế của hắn lần nữa tăng thêm.
- Đại ca, van cầu anh tha cho em một mạng.
Thấy Trần Thanh Đế nghiêm mặt đi tới, Trần Phong Nhiên nhanh chóng bò lên, quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu khẩn:
- Đại ca, em là em ruột của anh, van cầu anh nể tình chúng ta là anh em ruột, buông tha em một lần.
Sư phụ ngưu bức kia của mình đã bị giết, mà Trần Thanh Đế lại đánh rắm cũng không có. Rất hiển nhiên, thực lực của Trần đại thiếu, so với Hoàng Thư Lang còn ngưu bức hơn nhiều.
Vì sao Trần Phong Nhiên biết rõ Hoàng Thư Lang bị giết?
Cái kia còn không đơn giản sao?
Không phát hiện, trong tay Trần Thanh Đế ôm lấy một cái túi bao lấy Càn Khôn Đỉnh sao.
Tuy thời gian Trần Phong Nhiên cùng Hoàng Thư Lang lăn lộn không dài, vốn lấy tâm cơ của hắn, đơn giản sẽ biết Hoàng Thư Lang có được bảo bối. Hơn nữa, hắn đã từng thấy qua.
Đúng là cái bao Càn Khôn Đỉnh trong tay Trần Thanh Đế.
Lúc trước, Trần Phong Nhiên từng nghe Hoàng Thư Lang nói qua, Càn Khôn Đỉnh kia đã bị Hoàng Thư Lang luyện hóa qua, trừ khi hắn chết, nếu không người khác là không cách nào chiếm được.
Hiện tại cái bao Càn Khôn Đỉnh đã rơi vào trong tay Trần đại thiếu, Hoàng Thư Lang không có bị giết mới là lạ.
- Tha ngươi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt tràn đầy sát khí, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi còn biết ta là đại ca của ngươi sao? Còn biết chúng ta là anh em ruột sao?
- Đại ca, em sai rồi, trước kia em không nên hãm hại anh như vậy.
Trần Phong Nhiên quỳ trên mặt đất, không ngừng tát vào mặt mình, cầu khẩn nói:
- Đại ca, lúc đầu em cũng không muốn hãm hại anh, đều là Lữ gia Lữ Bất Phàm, là hắn xúi em làm như vậy.
- Đại ca, anh là anh ruột của em, là cùng cha cùng mẹ, em như thế nào sẽ nhẫn tâm hại anh? Đều là Lữ Bất Phàm tà thuyết mê hoặc người khác, xúi dục em làm như vậy.
Mặt Trần Phong Nhiên gầy như que củi, không ngờ bị chính hắn đánh sinh ra thịt:
- Đại ca, van cầu anh, tha cho em một cái mạng nhỏ, van cầu anh.
Đến lúc này, Trần Phong Nhiên cũng mặc kệ nhiều như vậy, hết thảy đều đổ lên trên người Lữ Bất Phàm.
Giữ được tánh mạng, mới được là hắn muốn làm đấy.
Trốn, đã trốn không thoát, chỉ có cầu khẩn.
- Trước kia thời điểm ta bỏ qua ngươi đã từng nói qua, nếu như để cho ta gặp lại ngươi, tất nhiên sẽ giết ngươi.
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, đương nhiên sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ của Trần Phong Nhiên.
Lữ Bất Phàm là người nào?
Nhân vật thiên tài Lữ gia a.
Một người như vậy, làm sao có thể giựt giây Trần Phong Nhiên giết Trần Thanh Đế?
Trần gia, Trần đại thiếu là người nào?
Ai không biết, cái kia chính là một siêu cấp hoàn khố, ngang ngược càn rỡ, tội ác chồng chất, lấn nam bá nữ, ngoại trừ chuyện tốt, cái gì cũng sẽ làm?
Hơn nữa, một cái phế vật như vậy, lại nhận được Trần gia lão gia tử vô cùng yêu thích, càng là người thừa kế Trần gia tương lai.
Một người như vậy kế thừa Trần gia, đối với Trần gia mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt gì. Còn đối với Lữ gia quan hệ không tốt cùng Trần gia mà nói, đây chính là đại hảo sự.
Lữ Bất Phàm ước gì để cho Trần đại thiếu kế thừa Trần gia, như thế nào muốn giết Trần Thanh Đế?
Đối phó một cái phế vật như Trần đại thiếu, cần phải xúi dục Trần Phong Nhiên sao, hắn chỉ nói một tiếng, Trần đại thiếu sẽ chết mấy trăm lần rồi.
Lữ Bất Phàm giựt giây Trần Phong Nhiên giết Trần Thanh Đế?
Trừ khi Lữ Bất Phàm bị điên!
Ở Trần Thanh Đế xem ra, Lữ Bất Phàm hợp tác cùng Trần Phong Nhiên, thông qua đua xe giết hắn. Không phải Lữ Bất Phàm thật sự muốn để Trần Thanh Đế chết, mà là mượn nhờ cái chết của hắn, hãm hại Trần Phong Nhiên.
Một khi Trần đại thiếu thật sự chết trong đua xe, Trần gia tuyệt đối sẽ điều tra ra được là Trần Phong Nhiên làm.
Đã đến lúc kia, tình cảnh của Trần Phong Nhiên có thể nghĩ.
- Đại ca, em là đang chạy trốn, anh là vừa vặn đụng phải em. Em thật không có ý định, tiếp tục là địch với anh a.
Trong nội tâm Trần Phong Nhiên tràn đầy oán niệm.
Con mẹ nó, cái này cũng gọi là gặp được sao?
Rõ ràng là ngươi truy tới?
- Đều là Lữ Bất Phàm, đại ca, đều là Lữ Bất Phàm xúi dục. Hiện tại em đã tỉnh ngộ rồi, về sau tuyệt đối sẽ không nghe theo Lữ Bất Phàm giựt giây.
Trần Phong Nhiên không ngừng dập đầu với Trần Thanh Đế, cầu khẩn nói:
- Đại ca, anh nể tình chúng ta là anh em ruột, tha em một lần, van anh đại ca...
- Chỉ cần anh thả em, em lập tức rời khỏi thành thị này, không, ly khai Hoa Hạ, vĩnh viễn sẽ không trở về.
Trần Phong Nhiên cam đoan nói.
Cho dù là Trần đại thiếu thật sự thả Trần Phong Nhiên, Trần Phong Nhiên cũng quyết định không tiếp tục lưu lại tòa thành thị này, tiếp tục lưu lại Hoa Hạ, thật sự là quá nguy hiểm.
- Ngươi nói, là Lữ Bất Phàm giựt giây ngươi làm như vậy?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ngươi để cho ta lấy cái gì tin tưởng ngươi?
- Đại ca, anh nhất định phải tin tưởng em, thật là Lữ Bất Phàm bảo em làm như vậy.
Trần Phong Nhiên chấn động toàn thân, liền nói:
- Đại ca, em không có chứng cớ gì. Bất quá, anh muốn em làm như thế nào, anh mới có thể tin tưởng em? Tha cho em một lần?
- Tốt, ta tạm thời tựu tin tưởng ngươi. Bất quá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.