Chương 868: Mong đợi kỳ tích
Diện Hồng Nhĩ Xích
17/05/2014
Trung niên bác sĩ lắc đầu không thôi.
Cái Xuân Diễm và Võ Nghệ là bạn cùng lứa, chỉ là hài tử mười lăm mười sáu tuổi, mà trung niên bác sĩ cũng có một đứa con gái, cùng Cái Xuân Diễm không sai biệt lắm.
Có lẽ là bởi vì đồng tình, trung niên bác sĩ mới kiên trì như vậy.
- Ở trên người của nàng, còn có thương tổn khác hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hỏi.
- Có, ở cánh tay và chân, nhưng chỉ là thương tích ngoài da.
Trung niên bác sĩ thành thật trả lời:
- Vết thương trí mệnh của người bệnh, ngay ở cổ của nàng.
- Được rồi, ta còn có việc cần xử lý, cần trở về.
Trung niên bác sĩ, quay người đi ra.
- Cái thúc thúc. . .
Võ Nghệ khóc như mưa, bác sĩ đã nói như vậy rồi, ở Võ Nghệ xem ra, Cái Xuân Diễm đã cứu không được rồi.
- Tiểu Nghệ, Thúc thúc đã làm tốt ý định xấu nhất.
Cái Kế Học duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, nói ra:
- Đứa nhỏ Xuân Diễm này, mệnh khổ a, ta thực xin lỗi nó.
- Cái thúc thúc, chú cũng không cần quá mức thương tâm, nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Có lẽ, Cái Xuân Diễm sẽ không có chuyện gì, phải tin tưởng kỳ tích, khôn nên quá thương tâm.
- Chú biết rõ cháu, cháu là Trần Thanh Đế.
Cái Kế Học lắc đầu, nói ra:
- Trần Thanh Đế, cám ơn cháu, ta đã làm tốt ý định xấu nhất, không cần lo lắng.
- Các cháu tới, còn chưa ăn cơm a?
Cái Kế Học hít sâu một hơi, nói ra:
- Đi, chú mang hai đứa đi căn tin ăn cơm, người, cần phải ăn cơm mới được.
- Tốt, ăn cơm.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng xuống.
Chỉ cần ăn cơm, như vậy, Cái Kế Học sẽ không có chuyện gì.
Đối với tình huống Cái Xuân Diễm, trải qua hiểu rõ sơ bộ, Trần Thanh Đế cũng cảm thấy rất khó giải quyết, coi như là hắn, cũng không có cái gì nắm chắc.
Ngoại trừ trái tim, mạch đập ra, Cái Xuân Diễm chính là một người chết, dựa vào dưỡng khí cung cấp mới miễn cưỡng bảo trì hô hấp.
Không có hô hấp rồi.
Tuy Trần Thanh Đế lợi hại, nhưng mà, cũng không có bổn sự khởi tử hồi sinh a.
Cho nên, Trần đại ít nói chuyện, rất nghiêm cẩn, cũng không dám cho Cái Kế Học hy vọng quá lớn.
Hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn.
Nếu như có thể trị liệu tốt, đó đương nhiên là tốt nhất, cho Cái Kế Học một kinh hỉ, cho hắn một kỳ tích. Y trị không hết, Cái Kế Học cũng sẽ không quá mức thất vọng.
Nên thất vọng, hắn thương tâm đã đủ nhiều rồi.
Tuy là ăn cơm, nhưng ba người đều ăn rất ít, dưới loại tình huống này, ai còn có thể ăn hết cơm?
Sau khi cơm nước xong, Cái Kế Học về tới bên ngoài phòng bệnh trông coi, mặc dù nói, cái gì cũng nhìn không tới, nhưng Cái Kế Học biết rõ, con gái của hắn đang ở bên trong.
Chỉ cách có một bức tường.
Cái Kế Học muốn trông coi.
- Thanh Đế ca ca, chẳng lẽ. . . chẳng lẽ anh không cứu được Xuân Diễm sao?
Võ Nghệ nhìn Trần Thanh Đế, khẩn cầu nói:
- Thanh Đế ca ca, cầu van anh, cứu Xuân Diễm được không?
- Tình huống của Cái Xuân Diễm, phi thường không tốt, anh cũng không có nắm chắc gì.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Tiểu Nghệ, việc này không nên nói cho Cái thúc thúc, không nên cho chú ấy hi vọng gì. Anh sợ. . . anh sợ chú ấy không chịu nổi đả kích.
- Em biết rõ.
Sắc mặt Võ Nghệ ảm đạm.
- Vẫn là câu nói kia, Tiểu Nghệ, anh chỉ có thể hết sức trị liệu, em cũng không nên ôm lấy hy vọng quá lớn.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Buổi tối hôm nay, anh sẽ đi thử.
- Cảm ơn anh, Thanh Đế ca ca.
Võ Nghệ cảm kích nói.
- Nha đầu ngốc.
Trần Thanh Đế sờ lên đầu Võ Nghệ, lắc đầu không thôi:
- Tiểu Nghệ, em nói cho anh tình huống gia đình Xuân Diễm một chút được hay không?
Võ Nghệ cùng Cái Xuân Diễm quan hệ tốt như vậy, Trần Thanh Đế cũng là nhất thời hiếu kỳ, hỏi.
- Xuân Diễm nàng rất thê thảm, thật sự rất đáng thương.
Nước mắt của Võ Nghệ lại nhịn không được chảy xuống, nói ra:
- Xuân Diễm từ nhỏ không có mẹ.
Sau khi Cái Xuân Diễm sinh ra, thời điểm hơn ba tuổi, mẹ của bạn ấy bởi vì bệnh qua đời, Cái thúc thúc một mình nuôi dưỡng.
Cái Xuân Diễm còn có một ca ca cùng một tỷ tỷ, hôm nay đều đã kết hôn rồi, chỉ còn lại Cái Xuân Diễm mà thôi.
Bởi vì Cái Xuân Diễm, Cái Kế Học một mực không có tìm bạn đời. Đến cuối cùng, Cái Xuân Diễm cùng ca ca, tỷ tỷ của nàng, đều khuyên bảo Cái Kế Học, để cho Cái Kế Học tìm bạn.
Cuối cùng, hắn chỉ nói là, chờ sau khi Cái Xuân Diễm kết hôn, hắn sẽ tìm.
Phải biết rằng, hiện tại Cái Xuân Diễm mới mười lăm mười sáu tuổi, kết hôn phải đợi tới khi nào? Đến lúc đó, Cái Kế Học có thể chờ đến hay không, cũng không nhất định.
Chính thức khổ, vẫn là Cái Kế Học.
Trong cuộc sống thê thảm nhất, không ai qua được khi nhỏ mất mẹ, trung niên tang vợ, lúc già tang nữ.
Ba chuyện này, Cái Kế Học đều đụng phải.
- Cái Xuân Diễm rất đáng thương, ba của bạn ấy càng đáng thương.
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng, lắc đầu không thôi, trong lòng thầm nghĩ:
- Anh có thể làm, là tận lực trị liệu tốt Cái Xuân Diễm.
Cứu, phải cứu tốt.
Cái Xuân Diễm và Võ Nghệ là bạn cùng lứa, chỉ là hài tử mười lăm mười sáu tuổi, mà trung niên bác sĩ cũng có một đứa con gái, cùng Cái Xuân Diễm không sai biệt lắm.
Có lẽ là bởi vì đồng tình, trung niên bác sĩ mới kiên trì như vậy.
- Ở trên người của nàng, còn có thương tổn khác hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hỏi.
- Có, ở cánh tay và chân, nhưng chỉ là thương tích ngoài da.
Trung niên bác sĩ thành thật trả lời:
- Vết thương trí mệnh của người bệnh, ngay ở cổ của nàng.
- Được rồi, ta còn có việc cần xử lý, cần trở về.
Trung niên bác sĩ, quay người đi ra.
- Cái thúc thúc. . .
Võ Nghệ khóc như mưa, bác sĩ đã nói như vậy rồi, ở Võ Nghệ xem ra, Cái Xuân Diễm đã cứu không được rồi.
- Tiểu Nghệ, Thúc thúc đã làm tốt ý định xấu nhất.
Cái Kế Học duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, nói ra:
- Đứa nhỏ Xuân Diễm này, mệnh khổ a, ta thực xin lỗi nó.
- Cái thúc thúc, chú cũng không cần quá mức thương tâm, nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Có lẽ, Cái Xuân Diễm sẽ không có chuyện gì, phải tin tưởng kỳ tích, khôn nên quá thương tâm.
- Chú biết rõ cháu, cháu là Trần Thanh Đế.
Cái Kế Học lắc đầu, nói ra:
- Trần Thanh Đế, cám ơn cháu, ta đã làm tốt ý định xấu nhất, không cần lo lắng.
- Các cháu tới, còn chưa ăn cơm a?
Cái Kế Học hít sâu một hơi, nói ra:
- Đi, chú mang hai đứa đi căn tin ăn cơm, người, cần phải ăn cơm mới được.
- Tốt, ăn cơm.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng xuống.
Chỉ cần ăn cơm, như vậy, Cái Kế Học sẽ không có chuyện gì.
Đối với tình huống Cái Xuân Diễm, trải qua hiểu rõ sơ bộ, Trần Thanh Đế cũng cảm thấy rất khó giải quyết, coi như là hắn, cũng không có cái gì nắm chắc.
Ngoại trừ trái tim, mạch đập ra, Cái Xuân Diễm chính là một người chết, dựa vào dưỡng khí cung cấp mới miễn cưỡng bảo trì hô hấp.
Không có hô hấp rồi.
Tuy Trần Thanh Đế lợi hại, nhưng mà, cũng không có bổn sự khởi tử hồi sinh a.
Cho nên, Trần đại ít nói chuyện, rất nghiêm cẩn, cũng không dám cho Cái Kế Học hy vọng quá lớn.
Hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn.
Nếu như có thể trị liệu tốt, đó đương nhiên là tốt nhất, cho Cái Kế Học một kinh hỉ, cho hắn một kỳ tích. Y trị không hết, Cái Kế Học cũng sẽ không quá mức thất vọng.
Nên thất vọng, hắn thương tâm đã đủ nhiều rồi.
Tuy là ăn cơm, nhưng ba người đều ăn rất ít, dưới loại tình huống này, ai còn có thể ăn hết cơm?
Sau khi cơm nước xong, Cái Kế Học về tới bên ngoài phòng bệnh trông coi, mặc dù nói, cái gì cũng nhìn không tới, nhưng Cái Kế Học biết rõ, con gái của hắn đang ở bên trong.
Chỉ cách có một bức tường.
Cái Kế Học muốn trông coi.
- Thanh Đế ca ca, chẳng lẽ. . . chẳng lẽ anh không cứu được Xuân Diễm sao?
Võ Nghệ nhìn Trần Thanh Đế, khẩn cầu nói:
- Thanh Đế ca ca, cầu van anh, cứu Xuân Diễm được không?
- Tình huống của Cái Xuân Diễm, phi thường không tốt, anh cũng không có nắm chắc gì.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Tiểu Nghệ, việc này không nên nói cho Cái thúc thúc, không nên cho chú ấy hi vọng gì. Anh sợ. . . anh sợ chú ấy không chịu nổi đả kích.
- Em biết rõ.
Sắc mặt Võ Nghệ ảm đạm.
- Vẫn là câu nói kia, Tiểu Nghệ, anh chỉ có thể hết sức trị liệu, em cũng không nên ôm lấy hy vọng quá lớn.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Buổi tối hôm nay, anh sẽ đi thử.
- Cảm ơn anh, Thanh Đế ca ca.
Võ Nghệ cảm kích nói.
- Nha đầu ngốc.
Trần Thanh Đế sờ lên đầu Võ Nghệ, lắc đầu không thôi:
- Tiểu Nghệ, em nói cho anh tình huống gia đình Xuân Diễm một chút được hay không?
Võ Nghệ cùng Cái Xuân Diễm quan hệ tốt như vậy, Trần Thanh Đế cũng là nhất thời hiếu kỳ, hỏi.
- Xuân Diễm nàng rất thê thảm, thật sự rất đáng thương.
Nước mắt của Võ Nghệ lại nhịn không được chảy xuống, nói ra:
- Xuân Diễm từ nhỏ không có mẹ.
Sau khi Cái Xuân Diễm sinh ra, thời điểm hơn ba tuổi, mẹ của bạn ấy bởi vì bệnh qua đời, Cái thúc thúc một mình nuôi dưỡng.
Cái Xuân Diễm còn có một ca ca cùng một tỷ tỷ, hôm nay đều đã kết hôn rồi, chỉ còn lại Cái Xuân Diễm mà thôi.
Bởi vì Cái Xuân Diễm, Cái Kế Học một mực không có tìm bạn đời. Đến cuối cùng, Cái Xuân Diễm cùng ca ca, tỷ tỷ của nàng, đều khuyên bảo Cái Kế Học, để cho Cái Kế Học tìm bạn.
Cuối cùng, hắn chỉ nói là, chờ sau khi Cái Xuân Diễm kết hôn, hắn sẽ tìm.
Phải biết rằng, hiện tại Cái Xuân Diễm mới mười lăm mười sáu tuổi, kết hôn phải đợi tới khi nào? Đến lúc đó, Cái Kế Học có thể chờ đến hay không, cũng không nhất định.
Chính thức khổ, vẫn là Cái Kế Học.
Trong cuộc sống thê thảm nhất, không ai qua được khi nhỏ mất mẹ, trung niên tang vợ, lúc già tang nữ.
Ba chuyện này, Cái Kế Học đều đụng phải.
- Cái Xuân Diễm rất đáng thương, ba của bạn ấy càng đáng thương.
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng, lắc đầu không thôi, trong lòng thầm nghĩ:
- Anh có thể làm, là tận lực trị liệu tốt Cái Xuân Diễm.
Cứu, phải cứu tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.