Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 83: Ngươi không phải nói đã không có sao?

Diện Hồng Nhĩ Xích

14/09/2013

Viên Cầu như cầm bảo bối cất kỹ tấm bùa hộ mệnh, trơ mắt nhìn Trần Thanh Đế, chà xát hai tay, nói ra:

- Trần đại thiếu, hảo huynh đệ, anh ruột của ta, ngươi... ngươi còn có nữa không?

Trước cho ta tám mươi tấm, về sau sẽ không sợ lão gia tử trừng phạt nữa.

- Tám mươi tấm? Ngươi thật đúng là dám nói.

Trần Thanh Đế quyết đoán liếc mắt, nói ra:

- Vốn là có hai tấm, bất quá, ngươi không tin, ta thí nghiệm dùng một tấm, chỉ còn lại có một tấm cuối cùng này rồi.

- A, đã không có.

Vẻ mặt Viên Cầu lập tức thất vọng, liền hỏi:

- Trần đại thiếu, bùa hộ mệnh này ngươi mua ở nơi nào? Nói cho ta biết, ta tự mình đi mua.

- Tại thị trường đồ cổ, bất quá, người bán phù kia đã đi rồi. Cho dù ngươi đi, cũng tìm không thấy.

Trần Thanh Đế thản nhiên nói.

Cái gì mua chứ, đây chính là Trần đại thiếu hao tốn mấy giờ, thất bại hơn ba mươi lần, mới thành công chế tạo ra. Toàn bộ địa cầu, hiện tại cũng chỉ còn lại có năm cái.

Ngoại trừ Trần đại thiếu có, thì không còn chi nhánh.

- Lãng phí, cái này quá lãng phí rồi, mịa... cứ như vậy lãng phí một tấm bảo bối a. Trần đại thiếu, ngươi... ngươi thật sự là quá phá sản rồi.

Viên đại thiếu vẻ mặt thịt đau nói.

- Móa, ca ca ta như thế nào phá sản rồi hả? Không thử nghiệm thoáng một phát, ngươi có thể tin sao? Nếu như ngay từ đầu ngươi tin tưởng, sẽ lãng phí một tấm sao? Chính thức phá sản chính là ngươi.

Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt.

Nha, rõ ràng là do Viên đại thiếu ngươi, lại đẩy tới trên người Trần Thanh Đế.

- Ta...

Viên Cầu hận không thể hung hăng đánh mình một cái, con mẹ nó, vì sao không tin chứ? Nhìn xem, không công lãng phí một tấm bùa hộ mệnh siêu cấp bảo bối a.

Loại bảo bối phòng thân hộ thể, thần kỳ vô cùng này, cái kia có thể ngộ nhưng không thể cầu, về sau đi đâu mua a?

- Trần đại thiếu, một tấm bùa hộ mệnh có thể sử dụng bao lâu? Có đủ để ta hiện tại chạy về nhà, chống đỡ lão gia tử đánh một chầu hay không?

Vẻ mặt Viên Cầu mong đợi hỏi.



Đã dùng hết một tấm, Viên đại thiếu cũng chỉ có thể đem hết thảy hi vọng đặt ở thời gian. Chỉ cần thời gian đầy đủ, để cho Viên lão gia tử giáo huấn xong, đây cũng chưa tính là lãng phí.

- Cái này a...

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:

- Nếu như ngươi có thể trong vòng nửa giờ chạy về nhà, Viên lão gia tử chỉ động thủ đánh ngươi 10 phút, vẫn có thể đủ kịp.

- Nửa giờ chạy về nhà? Ngươi... ngươi cho rằng ta biết bay sao? Hơn nữa, coi như là có thể chạy về nhà, còn lại 10 phút có làm được cái gì?

Viên đại thiếu uể oải nghiêm mặt, nói ra:

- Lão gia tử nhà ta mỗi lần giáo huấn ta, có thấp hơn nửa giờ hay sao?

Đương nhiên, thời gian mỗi lần Viên lão gia tử giáo huấn Viên Cầu mặc dù dài, nhưng cũng không phải nói, không ngừng đánh nửa giờ. Nếu là như vậy, cái này còn không làm Viên lão gia tử mệt chết sao.

Chỉ là gián tiếp sửa chữa Viên đại thiếu mà thôi.

- Trần Thanh Đế, ngươi quả nhiên ở chỗ này.

Đúng lúc này, Lâm Tĩnh Nhu chạy tới.

Lúc trước Lâm Tĩnh Nhu gọi điện thoại cho Trần Hương Hương biết được, Trần Thanh Đế đã đến trường học tìm nàng. Lâm Tĩnh Nhu lại không thấy Trần Thanh Đế đến, cho nên, nàng ngay trước tiên liền nghĩ, nhất định là Trần đại thiếu tới tìm Viên Cầu trước.

- Lâm Tĩnh Nhu, ngươi tới vừa vặn, đây là lễ vật ta tiễn đưa cho ngươi.

Nói xong, Trần Thanh Đế không thèm nhìn Viên Cầu, lại lấy ra hai tấm bùa hộ mệnh, giao cho Lâm Tĩnh Nhu.

- Trần đại thiếu, ngươi... ngươi không phải nói đã không còn sao? Tại sao lại nhiều ra hai tấm? Ngươi làm như vậy, thật là làm cho ta quá thương tâm rồi.

Viên đại thiếu hai mắt hiện tinh quang, nhìn xem hai tấm bùa hộ mệnh trong tay Lâm Tĩnh Nhu.

- Trần Thanh Đế, ngươi cho ta hai tấm hoàng phù làm gì?

Lâm Tĩnh Nhu khẽ chau mày, rất hiển nhiên, Lâm đại tiểu thư cũng không tin cái này.

- Đúng đấy, loại đồ chơi rách rưới này, cho Lâm Tĩnh Nhu làm gì, nàng không có mê tín.

Viên đại thiếu trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế , lập tức, cười hắc hắc, nói ra:

- Lâm Tĩnh Nhu, ta gần đây có chút mê tín, dù sao ngươi cũng không muốn hoàng phù này, không bằng cho ta đi?

Nói xong, Viên đại thiếu một tay đoạt lấy hai tấm bùa hộ mệnh trong tay Lâm Tĩnh Nhu qua.

Mẹ nó, cái đồ chơi này là bảo bối, Viên đại thiếu đương nhiên muốn cướp rồi.



- Lấy ra.

Lâm Tĩnh Nhu lạnh giọng nói.

- Sao vậy? Ngươi đã không muốn, hơn nữa cái này cũng vô dụng, đều là đồ chơi gạt người. Nếu không phải gần đây ta mê tín, coi như là đưa cho ta, ta cũng không muốn.

Viên Cầu nhịn không được lui lại mấy bước, gắt gao nắm bùa hộ mệnh, không muốn giao ra.

- Ai nói cho ngươi biết, ta không muốn? Viên mập mạp, ngươi đến cùng có trả hay không?

Lâm Tĩnh Nhu đi về phía trước một bước, hừ lạnh một tiếng nói ra:

- Viên mập mạp, gần đây không thu thập ngươi, ngươi có phải lớn mật rồi hay không hả? Thậm chí ngay cả đồ đạc của ta ngươi cũng dám đoạt?

- Ta...

Viên Cầu nhịn không được chấn động toàn thân, lại lui về phía sau một bước. Cuối cùng vẫn là rất không tình nguyện, vẻ mặt không nỡ, thịt thương yêu không dứt đem hai tấm bùa hộ mệnh giao ra.

Lâm Tĩnh Nhu là người nào? Đây chính là khắc tinh hoàn khố a, coi như là Viên đại thiếu hắn lá gan lại lớn, cũng không dám khiêu khích quyền uy của Lâm đại tiểu thư.

Cái kia cũng cần phải trả một cái giá lớn.

Tuy người Viên đại thiếu béo, cũng vô cùng ngang ngược càn rỡ, nhưng hắn vẫn là một người lý trí, sẽ không cầm tánh mạng của mình đi chứng minh danh hiệu khắc tinh hoàn khố của Lâm Tĩnh Nhu.

Cho nên, Viên Cầu ngoan ngoãn giao hai tấm bùa hộ mệnh ra, tuy rất thịt đau.

- Khá tốt, ta còn có một tấm, các ngươi làm chuyện của mình đi, ta về nhà ăn đòn.

Vứt bỏ một câu, Viên đại thiếu xoay người rời đi. Hắn tinh tường biết rõ, một chầu đòn kia của Viên lão gia tử, là chạy không khỏi.

Sớm ăn, sớm thoát.

- Viên mập mạp, ngươi chờ thoáng một phát, ta còn có chuyện thương lượng với ngươi.

Trần Thanh Đế còn ý định để cho Viên Cầu cung cấp một ít quần áo, sau đó hắn tiến hành bày trận, chế tác quần áo điều hòa.

- Lần này về nhà, thật sự là quá hung hiểm, có chuyện gì chờ ta còn sống trở lại rồi nói sau.

Viên đại thiếu cũng không quay đầu lại, kiên quyết ly khai, về nhà 'nhận lãnh cái chết'.

- Ta... kháo...

Trần đại thiếu liếc mắt, lắc đầu thầm nghĩ:

- Xem ra điều hòa y của ta, vẫn phải chờ một đoạn thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Tà Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook