Chương 392: Nụ hôn đầu đời
Diện Hồng Nhĩ Xích
28/09/2013
- Bùi Ngữ Yên, mùi thơm cơ thể này của cô, ca ca ta thực là ưa thích.
Trần Thanh Đế ôm bờ eo thon bé bỏng của Bùi Ngữ Yên, ở chỗ cổ của Bùi Ngữ Yên, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hưởng thụ.
Đối với cái này, ở chỗ sâu trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên tràn đầy chán ghét, mà Ước Hàn Tư Cơ Lặc thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xông lên hung hăng đánh Trần Thanh Đế một chầu.
Bất quá, lý trí nói cho Ước Hàn Tư Cơ Lặc biết, hắn không thể làm như vậy.
Trần Thanh Đế là người nào?
Đây chính là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, đừng nói là ôm Bùi Ngữ Yên, coi như là kéo lên giường làm thịt, ai cũng không quản được, không thể nói cái gì.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc ngươi, phẫn nộ cọng lông?
Quản ngươi đánh rắm?
- Bùi Ngữ Yên, ngươi tốt nhất phối hợp thoáng một phát, những điều này đều là phiền toái ngươi gây ra.
Trần Thanh Đế hạ giọng, lạnh giọng nói ra:
- Lão tử không thích nhất đúng là loại vật phiền toái này, cho nên, ngươi phải phối hợp ta giải quyết phiền toái.
- Hừ.
Bùi Ngữ Yên hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Ta cũng muốn nhìn ngươi giải quyết phiền toái này như thế nào, chỉ cần ngươi không quá phận, ta sẽ phối hợp ngươi.
- Rất tốt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn xem Bùi Ngữ Yên nói ra:
- Ta phát hiện, ta có chút thích ngươi rồi. Người xinh đẹp, còn nghe lời, thật sự là một hiền thê, chậc chậc...
Nói xong, Trần Thanh Đế y nguyên ôm eo nhỏ của Bùi Ngữ Yên, muốn đi ra đại lễ đường.
- Ta có thể phối hợp ngươi, nhưng chỉ là chụp ảnh chung. Ngươi không cần phải tiếp tục ôm ta?
Bùi Ngữ Yên vừa muốn từ trong ngực của Trần Thanh Đế, giãy giụa đi ra.
- Có tất yếu, cái kia là phi thường có tất yếu đấy.
Trần đại thiếu hạ giọng nói :
- Đây cũng là một bộ phận phối hợp. Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, phải nghe lời!
Quả nhiên, Bùi Ngữ Yên không vùng vẫy, nàng muốn xem, Trần Thanh Đế đến cùng giải quyết cái phiền toái này như thế nào, có thể dùng thủ đoạn gì giải quyết.
Để cho đệ tử ở bên ngoài chụp ảnh sao?
Hừ, chỉ sợ sẽ rước lấy càng nhiều phiền toái hơn nữa? Ta ngược lại muốn nhìn, đợi đến lúc tất cả báo chí truyền thông, đều treo hình ngươi ôm ta, ngươi sẽ xong việc như thế nào.
Trong lòng Bùi Ngữ Yên có chút đắc ý thầm nghĩ.
Nhìn Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên đi ra đại lễ đường, toàn thân Ước Hàn Tư Cơ Lặc tràn ngập sát khí khổng lồ. Hai mắt sung huyết, tròng mắt muốn nứt.
- Trần Thanh Đế... ngươi... ngươi cũng dám uy hiếp nữ nhân ta vừa ý.
Ở chỗ sâu trong nội tâm Ước Hàn Tư Cơ Lặc, điên cuồng gầm nhẹ:
- Ta nhất định phải giết ngươi, nhất định!
- Các học sinh, ảnh chụp đáng giá đã đến. Còn nữa, cũng đừng quên thu video.
Người còn chưa có đi ra, thanh âm Trần đại thiếu đã tới trước:
- Điện thoại, máy chụp ảnh, tất cả đều chuẩn bị xong, bỏ lỡ là tổn thất của các ngươi.
Theo ân tiết cứng rắn của Trần Thanh Đế vang lên, Trần đại thiếu ôm Bùi Ngữ Yên, rất là thân mật đi ra.
Nhìn thấy một màn này, tất cả đệ tử đều yên tĩnh trở lại, si ngốc nhìn hết thảy. Bọn hắn... tất cả bọn hắn đều bị chấn kinh rồi.
Mặc dù nói, bọn hắn đã biết rõ, Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, nhưng mà, nghe nói cùng chính thức nhìn thấy, nhất là thân mật như thế, đó là một sự việc khác.
Tất cả đều ngây người, bọn hắn quên chụp ảnh, quên thu hình lại, toàn bộ đều quên, trong đầu ngoại trừ khiếp sợ, thì tất cả đều là khiếp sợ.
- Đều thất thần làm gì? Nếu như các ngươi không muốn chụp ảnh, không muốn ghi hình, ta sẽ dẫn vị hôn thê của ta đi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, mở miệng nhắc nhở.
Thất thần như vậy, đó cũng không phải là sự tình tốt. Nên chụp ảnh thì chụp ảnh, nên thu hình thì thu hình lại, thất thần làm cái gì a.
- Đúng, nhanh, nhanh chụp ảnh, nhanh...
Trần Thanh Đế nhắc nhở, tất cả mọi người trước sau từ trong khiếp sợ thanh tỉnh lại, cầm điện thoại, điên cuồng chụp ảnh.
Cuối cùng, cảm giác chụp ảnh chưa đủ nghiền, trực tiếp thu video.
- Dáng tươi cười, phải có dáng tươi cười, đây cũng là một bộ phận phối hợp.
Trần Thanh Đế mỉm cười, dùng đến thanh âm cực kỳ thấp nói ra:
- Đi theo ta dạo vài vòng, để cho tất cả mọi người có thể quay chính diện.
Thanh âm Trần đại thiếu rất thấp, coi như là phóng đại gấp mấy chục lần cũng nghe không ra. Đây chính là Trần Thanh Đế trải qua thủ đoạn đặc thù nói ra.
Phối hợp?
Loại chuyện này, cũng không thể để cho truyền thông biết rõ.
- Thỏa thích chụp đi, nghe nói hình ta cùng ta vị hôn thê thân mật, bề ngoài giống như rất đáng tiền. Chờ các ngươi kiếm được tiền về sau, đừng quên mời hai chúng ta ăn cơm là được.
Trần Thanh Đế ôm Bùi Ngữ Yên, thời gian dần qua chuyển động, cam đoan đệ tử mỗi một phương hướng, đều có thể chụp đượcchính diện.
Dáng tươi cười trên mặt Bùi Ngữ Yên, cũng cực kỳ phối hợp.
- Hắc hắc, không sai biệt lắm, nên đến đoạn vui rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, một tay kéo lấy Bùi Ngữ Yên vào trong ngực, rất nhanh nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn của Bùi Ngữ Yên hôn xuống.
Bùi Ngữ Yên ở dưới, Trần Thanh Đế ở trên, haisống khá giả.
Trần Thanh Đế ôm bờ eo thon bé bỏng của Bùi Ngữ Yên, ở chỗ cổ của Bùi Ngữ Yên, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hưởng thụ.
Đối với cái này, ở chỗ sâu trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên tràn đầy chán ghét, mà Ước Hàn Tư Cơ Lặc thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xông lên hung hăng đánh Trần Thanh Đế một chầu.
Bất quá, lý trí nói cho Ước Hàn Tư Cơ Lặc biết, hắn không thể làm như vậy.
Trần Thanh Đế là người nào?
Đây chính là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, đừng nói là ôm Bùi Ngữ Yên, coi như là kéo lên giường làm thịt, ai cũng không quản được, không thể nói cái gì.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc ngươi, phẫn nộ cọng lông?
Quản ngươi đánh rắm?
- Bùi Ngữ Yên, ngươi tốt nhất phối hợp thoáng một phát, những điều này đều là phiền toái ngươi gây ra.
Trần Thanh Đế hạ giọng, lạnh giọng nói ra:
- Lão tử không thích nhất đúng là loại vật phiền toái này, cho nên, ngươi phải phối hợp ta giải quyết phiền toái.
- Hừ.
Bùi Ngữ Yên hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Ta cũng muốn nhìn ngươi giải quyết phiền toái này như thế nào, chỉ cần ngươi không quá phận, ta sẽ phối hợp ngươi.
- Rất tốt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn xem Bùi Ngữ Yên nói ra:
- Ta phát hiện, ta có chút thích ngươi rồi. Người xinh đẹp, còn nghe lời, thật sự là một hiền thê, chậc chậc...
Nói xong, Trần Thanh Đế y nguyên ôm eo nhỏ của Bùi Ngữ Yên, muốn đi ra đại lễ đường.
- Ta có thể phối hợp ngươi, nhưng chỉ là chụp ảnh chung. Ngươi không cần phải tiếp tục ôm ta?
Bùi Ngữ Yên vừa muốn từ trong ngực của Trần Thanh Đế, giãy giụa đi ra.
- Có tất yếu, cái kia là phi thường có tất yếu đấy.
Trần đại thiếu hạ giọng nói :
- Đây cũng là một bộ phận phối hợp. Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, phải nghe lời!
Quả nhiên, Bùi Ngữ Yên không vùng vẫy, nàng muốn xem, Trần Thanh Đế đến cùng giải quyết cái phiền toái này như thế nào, có thể dùng thủ đoạn gì giải quyết.
Để cho đệ tử ở bên ngoài chụp ảnh sao?
Hừ, chỉ sợ sẽ rước lấy càng nhiều phiền toái hơn nữa? Ta ngược lại muốn nhìn, đợi đến lúc tất cả báo chí truyền thông, đều treo hình ngươi ôm ta, ngươi sẽ xong việc như thế nào.
Trong lòng Bùi Ngữ Yên có chút đắc ý thầm nghĩ.
Nhìn Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên đi ra đại lễ đường, toàn thân Ước Hàn Tư Cơ Lặc tràn ngập sát khí khổng lồ. Hai mắt sung huyết, tròng mắt muốn nứt.
- Trần Thanh Đế... ngươi... ngươi cũng dám uy hiếp nữ nhân ta vừa ý.
Ở chỗ sâu trong nội tâm Ước Hàn Tư Cơ Lặc, điên cuồng gầm nhẹ:
- Ta nhất định phải giết ngươi, nhất định!
- Các học sinh, ảnh chụp đáng giá đã đến. Còn nữa, cũng đừng quên thu video.
Người còn chưa có đi ra, thanh âm Trần đại thiếu đã tới trước:
- Điện thoại, máy chụp ảnh, tất cả đều chuẩn bị xong, bỏ lỡ là tổn thất của các ngươi.
Theo ân tiết cứng rắn của Trần Thanh Đế vang lên, Trần đại thiếu ôm Bùi Ngữ Yên, rất là thân mật đi ra.
Nhìn thấy một màn này, tất cả đệ tử đều yên tĩnh trở lại, si ngốc nhìn hết thảy. Bọn hắn... tất cả bọn hắn đều bị chấn kinh rồi.
Mặc dù nói, bọn hắn đã biết rõ, Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, nhưng mà, nghe nói cùng chính thức nhìn thấy, nhất là thân mật như thế, đó là một sự việc khác.
Tất cả đều ngây người, bọn hắn quên chụp ảnh, quên thu hình lại, toàn bộ đều quên, trong đầu ngoại trừ khiếp sợ, thì tất cả đều là khiếp sợ.
- Đều thất thần làm gì? Nếu như các ngươi không muốn chụp ảnh, không muốn ghi hình, ta sẽ dẫn vị hôn thê của ta đi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, mở miệng nhắc nhở.
Thất thần như vậy, đó cũng không phải là sự tình tốt. Nên chụp ảnh thì chụp ảnh, nên thu hình thì thu hình lại, thất thần làm cái gì a.
- Đúng, nhanh, nhanh chụp ảnh, nhanh...
Trần Thanh Đế nhắc nhở, tất cả mọi người trước sau từ trong khiếp sợ thanh tỉnh lại, cầm điện thoại, điên cuồng chụp ảnh.
Cuối cùng, cảm giác chụp ảnh chưa đủ nghiền, trực tiếp thu video.
- Dáng tươi cười, phải có dáng tươi cười, đây cũng là một bộ phận phối hợp.
Trần Thanh Đế mỉm cười, dùng đến thanh âm cực kỳ thấp nói ra:
- Đi theo ta dạo vài vòng, để cho tất cả mọi người có thể quay chính diện.
Thanh âm Trần đại thiếu rất thấp, coi như là phóng đại gấp mấy chục lần cũng nghe không ra. Đây chính là Trần Thanh Đế trải qua thủ đoạn đặc thù nói ra.
Phối hợp?
Loại chuyện này, cũng không thể để cho truyền thông biết rõ.
- Thỏa thích chụp đi, nghe nói hình ta cùng ta vị hôn thê thân mật, bề ngoài giống như rất đáng tiền. Chờ các ngươi kiếm được tiền về sau, đừng quên mời hai chúng ta ăn cơm là được.
Trần Thanh Đế ôm Bùi Ngữ Yên, thời gian dần qua chuyển động, cam đoan đệ tử mỗi một phương hướng, đều có thể chụp đượcchính diện.
Dáng tươi cười trên mặt Bùi Ngữ Yên, cũng cực kỳ phối hợp.
- Hắc hắc, không sai biệt lắm, nên đến đoạn vui rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, một tay kéo lấy Bùi Ngữ Yên vào trong ngực, rất nhanh nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn của Bùi Ngữ Yên hôn xuống.
Bùi Ngữ Yên ở dưới, Trần Thanh Đế ở trên, haisống khá giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.