Chương 340: Phản giết
Diện Hồng Nhĩ Xích
21/09/2013
Một người chém giết Trần đại thiếu?
Coi như là Tôn Tiểu Quang thực lực cường hãn nhất, từ trong miệng Thượng Quan Niên biết được thực lực của Trần đại thiếu, cũng không có bất kỳ tự tin.
Liên thủ quần ẩu, đó mới là vương đạo.
Hơn nữa, bọn họ đều là người Hướng gia, là một phần tử hắc đạo Hồng Kông, loại chuyện quần ẩu này, làm thật sự là nhiều lắm.
Nhìn mãi quen mắt.
Về phần cái gì khí tiết cao thủ, bọn hắn không có.
- Vâng!
Tám người Nghiêu Ba cùng Tôn Tiểu Quang, ngay ngắn thấp giọng lên tiếng, rất nhanh phân tán ra, chạy vội vào trong núi.
Thấy một màn như vậy, Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi.
Tách ra?
Lão tử là chờ các ngươi tách ra a.
Mà đúng lúc này, một người trong đó vừa chạy vài bước, lại quay đầu trở lại, cái này để cho trong lòng Trần Thanh Đế giật mình. Con mẹ nó, chẳng lẽ bị phát hiện rồi hả?
Bất quá, một màn kế tiếp, lại để cho Trần đại thiếu hận không thể nhảy lên chửi mẹ.
Thằng này dừng lại, kéo quần ra đái bậy.
Càng thêm chết tiệt là, vị trí thằng này lựa chọn, cách Trần Thanh Đế rất gần. Cái này nếu thật để cho hắn thành công đi tiểu, Trần đại thiếu nhất định sẽ ăn đủ.
- Hư hư...
Thằng này kéo quần ra, móc tiểu đệ, huýt sáo, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ chuẩn bị tiểu.
Dù sao phiến bụi cỏ này, đã bị bọn hắn càn quét qua, không có bất luận nguy hiểm gì, cho nên thằng này triệt để buông lỏng cảnh giác.
Trần Thanh Đế?
Người ta đã sớm chạy trốn tới rừng cây rồi.
Phốc!
Một tiếng trầm đục rất nhỏ, một đạo hàn mang hiện lên, thằng này như là ý thức được nguy cơ, đột nhiên mở hai mắt ra. Nhưng mà, lại chỉ cảm thấy trên cổ, truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, muốn phát ra âm thanh, lại không phát ra được.
Càng làm cho thằng này khiếp sợ chính là, Trần Thanh Đế vậy mà rất nhanh chui ra, một tay đỡ lấy hắn, sau đó cẩn thận để hắn nằm trên mặt đất.
Trần Thanh Đế, tại sao hắn... hắn lại ở chỗ này? Làm sao có thể?
Coi như là thẳng đến chết, hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, vì cái gì Trần Thanh Đế sẽ ở trong bụi cỏ?
- Xong một cái.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế cười lạnh liên tục, lập tức, đem trường đao trong tay, ném vào bên trong Càn Khôn Đỉnh, nhẹ nhàng lấy súng trên người thằng này.
Súng ống, đối với Trần đại thiếu hiện tại mà nói, vậy cũng là đồ tốt, tất cả đều ném vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Đặt ở bên trong Đỉnh Càn Khôn, Trần đại thiếu chỉ cần một ý niệm trong đầu, súng ống sẽ xuất hiện trong tay của hắn. Cùng một mực cầm trong tay, không có khác biệt gì quá lớn.
Làm tốt hết thảy, thân thể Trần đại thiếu khẽ động, lặng yên nhảy tới trong núi rừng, chuẩn bị ám sát người thứ hai.
Bọn người Hồng Trung, như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, bọn hắn đuổi giết Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế lại ở phía sau của bọn hắn, trái lại tiến hành ám sát bọn hắn.
Vài phút sau, thân thể Trần Thanh Đế lóe lên, núp ở đằng sau một cây đại thụ, nhìn về phía trước, một gã cầm trường đao trong tay, đang chém loạn bụi cỏ.
- Là ngươi rồi.
Khóe miệng Trần đại thiếu lộ ra một tia cười lạnh.
Tay của Trần đại thiếu lật một cái, trong tay của hắn nhiều ra một tấm Mộc Khốn Phù, lập tức bị hắn kích phát, đánh về phía tên cầm đao trước mặt kia.
- Ân?
Người Hướng gia này nhướng mày, đột nhiên xoay người, bởi vì hắn cảm thấy giống như có đồ vật gì đó bay tới hắn.
Bất quá nhìn lại, cái gì cũng không có, chỉ hơi hơi sợ run cả người.
- Không có cái gì, như thế nào lại đột nhiên run?
Người Hướng gia này, vẻ mặt khó hiểu cùng nghi hoặc.
Hắn nào biết đâu rằng, là sau khi bị Mộc Khốn Phù đánh trúng, mới có thể run đấy.
- Thật sự là kì quái, như thế nào lại đột nhiên cảm giác, cả người trở nên nặng như vậy chứ?
Tên Hướng gia kia, lắc đầu, cảm giác mình giống như là bị cái gì đó vây khốn.
Cả thân thể đều rất nặng.
- Là lúc này.
Trần Thanh Đế đem thân pháp của mình, phát huy đến cực hạn, rất nhanh đánh tới tên cao thủ Hướng gia kia, đồng thời, trường đao trong tay thoáng hiện.
- Ân?
Người cao thủ Hướng gia này chấn động toàn thân, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tuôn vào trong lòng, nâng đao trong tay lên muốn ngăn cản.
Bất quá, hắn kinh hãi phát hiện, tốc độ của mình trở nên vô cùng chậm chạp.
Phốc!
Ở dưới Trần Thanh Đế toàn lực công kích, tên cao thủ Hướng gia kia trực tiếp bị một đao chém đầu, ầm ầm ngã xuống.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ thanh âm người cao thủ Hướng gia này ngã xuống đất cùng máu phun ra, không còn có phát ra chút tiếng vang nào, vẫn bình tĩnh như vậy.
Bất quá, thằng này bị chặt mất đầu, hai mắt lồi ra bên ngoài, như là gặp được chuyện gì kinh khủng vậy.
Trần đại thiếu vung tay lên, rất nhanh thu vũ khí trên người thằng này, ném vào Càn Khôn Đỉnh, tiếp tục lẻn vào núi rừng.
Về phần thi thể, Trần đại thiếu căn bản cũng không có để ý tới.
Sau nửa giờ, Trần Thanh Đế trước trước sau sau, lặng yên phản giết sáu người. Hiện tại, người Hướng gia, chỉ còn lại có ba người, cũng là ba người thực lực mạnh nhất.
- Hồng ca, em cuối cùng có cảm giác gì là lạ.
Nghiêu Ba cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại của Hồng Trung, trầm giọng nói:
- Về phần lạ ở chỗ nào, em lại nói không nên lời.
- Ân, anh cũng có loại cảm giác này.
Hồng Trung cách Nghiêu Ba ngoài ngàn mét, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Quá an tĩnh, người của chúng ta, quá an tĩnh.
- Hồng ca, anh nói... có thể hay không...
Đột nhiên Nghiêu Ba trừng lớn hai mắt, nói không được nữa, bị Trần Thanh Đế đột nhiên xuất hiện, một đao đâm xuyên qua ngực.
Coi như là Tôn Tiểu Quang thực lực cường hãn nhất, từ trong miệng Thượng Quan Niên biết được thực lực của Trần đại thiếu, cũng không có bất kỳ tự tin.
Liên thủ quần ẩu, đó mới là vương đạo.
Hơn nữa, bọn họ đều là người Hướng gia, là một phần tử hắc đạo Hồng Kông, loại chuyện quần ẩu này, làm thật sự là nhiều lắm.
Nhìn mãi quen mắt.
Về phần cái gì khí tiết cao thủ, bọn hắn không có.
- Vâng!
Tám người Nghiêu Ba cùng Tôn Tiểu Quang, ngay ngắn thấp giọng lên tiếng, rất nhanh phân tán ra, chạy vội vào trong núi.
Thấy một màn như vậy, Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi.
Tách ra?
Lão tử là chờ các ngươi tách ra a.
Mà đúng lúc này, một người trong đó vừa chạy vài bước, lại quay đầu trở lại, cái này để cho trong lòng Trần Thanh Đế giật mình. Con mẹ nó, chẳng lẽ bị phát hiện rồi hả?
Bất quá, một màn kế tiếp, lại để cho Trần đại thiếu hận không thể nhảy lên chửi mẹ.
Thằng này dừng lại, kéo quần ra đái bậy.
Càng thêm chết tiệt là, vị trí thằng này lựa chọn, cách Trần Thanh Đế rất gần. Cái này nếu thật để cho hắn thành công đi tiểu, Trần đại thiếu nhất định sẽ ăn đủ.
- Hư hư...
Thằng này kéo quần ra, móc tiểu đệ, huýt sáo, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ chuẩn bị tiểu.
Dù sao phiến bụi cỏ này, đã bị bọn hắn càn quét qua, không có bất luận nguy hiểm gì, cho nên thằng này triệt để buông lỏng cảnh giác.
Trần Thanh Đế?
Người ta đã sớm chạy trốn tới rừng cây rồi.
Phốc!
Một tiếng trầm đục rất nhỏ, một đạo hàn mang hiện lên, thằng này như là ý thức được nguy cơ, đột nhiên mở hai mắt ra. Nhưng mà, lại chỉ cảm thấy trên cổ, truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, muốn phát ra âm thanh, lại không phát ra được.
Càng làm cho thằng này khiếp sợ chính là, Trần Thanh Đế vậy mà rất nhanh chui ra, một tay đỡ lấy hắn, sau đó cẩn thận để hắn nằm trên mặt đất.
Trần Thanh Đế, tại sao hắn... hắn lại ở chỗ này? Làm sao có thể?
Coi như là thẳng đến chết, hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, vì cái gì Trần Thanh Đế sẽ ở trong bụi cỏ?
- Xong một cái.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế cười lạnh liên tục, lập tức, đem trường đao trong tay, ném vào bên trong Càn Khôn Đỉnh, nhẹ nhàng lấy súng trên người thằng này.
Súng ống, đối với Trần đại thiếu hiện tại mà nói, vậy cũng là đồ tốt, tất cả đều ném vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Đặt ở bên trong Đỉnh Càn Khôn, Trần đại thiếu chỉ cần một ý niệm trong đầu, súng ống sẽ xuất hiện trong tay của hắn. Cùng một mực cầm trong tay, không có khác biệt gì quá lớn.
Làm tốt hết thảy, thân thể Trần đại thiếu khẽ động, lặng yên nhảy tới trong núi rừng, chuẩn bị ám sát người thứ hai.
Bọn người Hồng Trung, như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, bọn hắn đuổi giết Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế lại ở phía sau của bọn hắn, trái lại tiến hành ám sát bọn hắn.
Vài phút sau, thân thể Trần Thanh Đế lóe lên, núp ở đằng sau một cây đại thụ, nhìn về phía trước, một gã cầm trường đao trong tay, đang chém loạn bụi cỏ.
- Là ngươi rồi.
Khóe miệng Trần đại thiếu lộ ra một tia cười lạnh.
Tay của Trần đại thiếu lật một cái, trong tay của hắn nhiều ra một tấm Mộc Khốn Phù, lập tức bị hắn kích phát, đánh về phía tên cầm đao trước mặt kia.
- Ân?
Người Hướng gia này nhướng mày, đột nhiên xoay người, bởi vì hắn cảm thấy giống như có đồ vật gì đó bay tới hắn.
Bất quá nhìn lại, cái gì cũng không có, chỉ hơi hơi sợ run cả người.
- Không có cái gì, như thế nào lại đột nhiên run?
Người Hướng gia này, vẻ mặt khó hiểu cùng nghi hoặc.
Hắn nào biết đâu rằng, là sau khi bị Mộc Khốn Phù đánh trúng, mới có thể run đấy.
- Thật sự là kì quái, như thế nào lại đột nhiên cảm giác, cả người trở nên nặng như vậy chứ?
Tên Hướng gia kia, lắc đầu, cảm giác mình giống như là bị cái gì đó vây khốn.
Cả thân thể đều rất nặng.
- Là lúc này.
Trần Thanh Đế đem thân pháp của mình, phát huy đến cực hạn, rất nhanh đánh tới tên cao thủ Hướng gia kia, đồng thời, trường đao trong tay thoáng hiện.
- Ân?
Người cao thủ Hướng gia này chấn động toàn thân, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tuôn vào trong lòng, nâng đao trong tay lên muốn ngăn cản.
Bất quá, hắn kinh hãi phát hiện, tốc độ của mình trở nên vô cùng chậm chạp.
Phốc!
Ở dưới Trần Thanh Đế toàn lực công kích, tên cao thủ Hướng gia kia trực tiếp bị một đao chém đầu, ầm ầm ngã xuống.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ thanh âm người cao thủ Hướng gia này ngã xuống đất cùng máu phun ra, không còn có phát ra chút tiếng vang nào, vẫn bình tĩnh như vậy.
Bất quá, thằng này bị chặt mất đầu, hai mắt lồi ra bên ngoài, như là gặp được chuyện gì kinh khủng vậy.
Trần đại thiếu vung tay lên, rất nhanh thu vũ khí trên người thằng này, ném vào Càn Khôn Đỉnh, tiếp tục lẻn vào núi rừng.
Về phần thi thể, Trần đại thiếu căn bản cũng không có để ý tới.
Sau nửa giờ, Trần Thanh Đế trước trước sau sau, lặng yên phản giết sáu người. Hiện tại, người Hướng gia, chỉ còn lại có ba người, cũng là ba người thực lực mạnh nhất.
- Hồng ca, em cuối cùng có cảm giác gì là lạ.
Nghiêu Ba cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại của Hồng Trung, trầm giọng nói:
- Về phần lạ ở chỗ nào, em lại nói không nên lời.
- Ân, anh cũng có loại cảm giác này.
Hồng Trung cách Nghiêu Ba ngoài ngàn mét, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Quá an tĩnh, người của chúng ta, quá an tĩnh.
- Hồng ca, anh nói... có thể hay không...
Đột nhiên Nghiêu Ba trừng lớn hai mắt, nói không được nữa, bị Trần Thanh Đế đột nhiên xuất hiện, một đao đâm xuyên qua ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.