Chương 825: Phụ trách?
Diện Hồng Nhĩ Xích
13/04/2014
Cho dù chủ động thêu dệt chuyện, thì tính sao?
Đánh thì đánh.
- Ngươi để cho ta cho ngươi bàn giao? Ngươi còn chưa có cho ta một cái công đạo đây này.
Hổ Nha lập tức trong cơn giận dữ, lạnh giọng quát:
- Chính ngươi nhìn xem, Huyết Nhận làm chuyện tốt.
Ngoại trừ ngực Thu Diễm lớn rôa, bảy người khác bị đánh, sửng sốt nhìn không ra tướng mạo trước kia.
Bọn người Liễu Nhất Thôn, cũng đầy đủ hung ác, cũng không đánh chỗ hiểm gì, chuyên môn đánh mặt của các ngươi, hung hăng đánh.
Hổ Nha tổ các ngươi không phải rất ngưu bức, rất hung hăng càn quấy sao?
Lão tử tựu đánh mắt mũi các ngươi sưng bầm, hoàn toàn thay đổi, cho các ngươi không mặt mũi gặp người.
Thành viên Hổ Nha tổ, mặt ngoài bộ dáng rất thảm, rất dọa người, nhưng không có thực chất tổn thương gì, hết thảy đều là bị thương ngoài da mà thôi.
- Ngươi cho rằng, Huyết Nhận sẽ chủ động khiêu khích Hổ Nha tổ?
Trần Thanh Đế cũng không hỏi tình huống như thế nào. Quyết đoán nói:
- Không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là Hổ Nha tổ các ngươi khiêu khích trước, đã dám khiêu khích người, phải thừa nhận hậu quả do khiêu khích mang đến.
Trần Thanh Đế không có trách tội bất kỳ một thành viên Huyết Nhận nào, cách làm như thế, khiến cho thành viên Huyết Nhận đều trong nội tâm cảm kích, hạnh phúc vạn phần.
Tín nhiệm, đây là một loại tín nhiệm tuyệt đối a.
- Hừ!
Hổ Nha hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Hổ Nha tổ chúng ta khiêu khích Huyết Nhận các ngươi hay sao?
Ngụ ý rất rõ ràng: Huyết Nhận các ngươi, căn bản là không đáng Hổ Nha tổ chúng ta khiêu khích.
- Hổ Nha, loại thái độ này của ngươi, là khiêu khích ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, ánh mắt đã rơi vào bộ ngực của Hổ Nha, nói ra:
- Có phải cũng muốn lớn hơn một chút hay không? Ta ở phương diện này, là rất cường hạng. Danh sư xuất cao đồ, ngươi cũng thấy đấy.
- Ngươi... ngươi vô sỉ.
Hổ Nha nghiến răng nghiến lợi, một câu nói không nên lời.
Hổ Nha không có trách tội thành viên Hổ Nha tổ, mhưng mà, thành viên Hổ Nha tổ đều cúi đầu, cho dù là Thu Diễm cũng như thế.
Sự tình đã sáng tỏ rồi, không cần hỏi nhiều.
- Lý Vưu, ngươi tới cho lão tử.
Trần Thanh Đế nhìn Lý Vưu nộ quát một tiếng, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi như thế nào cũng không biết học giỏi? Chiêu này cũng tùy tiện dùng hay sao? Ngươi nói, ngươi đánh người ta thành như vậy, có phải nên chịu trách nhiệm hay không?
- Phụ trách? Không phải đâu?
Lý Vưu kêu rên liên tục:
- Trần đại thiếu, ta... ta không phải cố ý. Chỉ là... chỉ là nhất thời không khống chế được, nếu không, nếu không ta đứng đấy bất động, cho nàng đánh về còn không được sao. Ngàn vạn... ngàn vạn lần đừng cho ta phụ trách, ta phụ trách không nổi.
- Trần đại thiếu, ngươi nhìn ta, tuổi còn rất trẻ, có lòng cầu tiến, huấn luyện rất cố gắng, cũng không muốn kết hôn quá sớm a...
Lý Vưu suýt nữa quỳ xuống cho Trần Thanh Đế.
- Lý Vưu, ta... ta muốn giết ngươi.
Thu Diễm mặt ngọc đỏ lên, vô cùng phẫn nộ. Chẳng lẽ... chẳng lẽ ta còn không xứng với ngươi hay sao?
Thu Diễm lớn lên không xấu, trái lại còn rất khả ái, ở bên trong Hổ Nha tổ, là có không ít người truy cầu. Chỉ là, tất cả đều bị Thu Diễm cự tuyệt.
Nhưng mà, Lý Vưu lại chướng mắt nàng.
Thu Diễm làm sao có thể tiếp nhận.
Hơn nữa, ngực của Thu Diễm, đích thật là Lý Vưu ngươi đánh.
- Chỉ cần ngươi không cho ta phụ trách, ngươi giết đi.
Lý Vưu dang hai tay ra, nhắm mắt lại, một bộ ngươi muốn giết cứ giết.
Cận kề cái chết, không chịu trách nhiệm.
- Ngươi...
Thu Diễm nghiến răng nghiến lợi, xông lên đối với Lý Vưu là một hồi cuồng đánh. Mà Lý Vưu, không chống không đỡ, tùy ý Thu Diễm đánh.
Rất nhanh, hoàn toàn thay đổi, mắt mũi Lý Vưu sưng bầm rồi.
- Thu Diễm muội tử, ngươi... ngươi cũng quá hung ác đi à nha, ngươi nhìn ngươi đánh ta thành cái đức hạnh gì rồi hả?
Vẻ mặt Lý Vưu ủy khuất nhìn Thu Diễm, nói ra:
- Ta như vậy, có lẽ ngươi chướng mắt ta đi?
- Ta trước kia là chướng mắt ngươi, bất quá, hiện tại ta vừa ý ngươi rồi, yêu ngươi rồi.
Thu Diễm trong cơn giận dữ, vô cùng phẫn nộ quát.
- A...
Lý Vưu trợn tròn mắt, đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích:
- Mặt của ta rất nhanh sẽ khôi phục bình thường, cho nên...ngươi ngàn vạn đừng coi trọng ta.
- Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi khôi phục.
Trên mặt Thu Diễm, rốt cục lộ ra dáng tươi cười.
Bất quá, thấy thế nào âm trầm như vậy a.
Thành viên Hổ Nha tổ khác, nhìn thấy một màn này, vẻ mặt u oán, nhất là bảy tên thành viên Hổ Nha tổ bị đánh mắt mũi sưng bầm kia.
Chúng ta bây giờ cùng Lý Vưu, có cái gì khác biệt sao? Ngươi sao lại chướng mắt chúng ta?
Ủy khuất a.
Thật sự là người so với người, giận điên người.
Sớm biết như vậy, một chiêu đánh ngực này có tác dụng, chúng ta sớm đã dùng a.
Lý Vưu làm thương thật nhiều tâm nam nhân.
Thành viên Huyết Nhận khác, cũng đều đi theo trợn tròn mắt. Choáng nha, như vậy cũng được? Lúc nào, truy nữ nhân cần bạo lực như thế rồi hả?
Không phải nói phải ôn nhu đấy sao?
Đánh thì đánh.
- Ngươi để cho ta cho ngươi bàn giao? Ngươi còn chưa có cho ta một cái công đạo đây này.
Hổ Nha lập tức trong cơn giận dữ, lạnh giọng quát:
- Chính ngươi nhìn xem, Huyết Nhận làm chuyện tốt.
Ngoại trừ ngực Thu Diễm lớn rôa, bảy người khác bị đánh, sửng sốt nhìn không ra tướng mạo trước kia.
Bọn người Liễu Nhất Thôn, cũng đầy đủ hung ác, cũng không đánh chỗ hiểm gì, chuyên môn đánh mặt của các ngươi, hung hăng đánh.
Hổ Nha tổ các ngươi không phải rất ngưu bức, rất hung hăng càn quấy sao?
Lão tử tựu đánh mắt mũi các ngươi sưng bầm, hoàn toàn thay đổi, cho các ngươi không mặt mũi gặp người.
Thành viên Hổ Nha tổ, mặt ngoài bộ dáng rất thảm, rất dọa người, nhưng không có thực chất tổn thương gì, hết thảy đều là bị thương ngoài da mà thôi.
- Ngươi cho rằng, Huyết Nhận sẽ chủ động khiêu khích Hổ Nha tổ?
Trần Thanh Đế cũng không hỏi tình huống như thế nào. Quyết đoán nói:
- Không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là Hổ Nha tổ các ngươi khiêu khích trước, đã dám khiêu khích người, phải thừa nhận hậu quả do khiêu khích mang đến.
Trần Thanh Đế không có trách tội bất kỳ một thành viên Huyết Nhận nào, cách làm như thế, khiến cho thành viên Huyết Nhận đều trong nội tâm cảm kích, hạnh phúc vạn phần.
Tín nhiệm, đây là một loại tín nhiệm tuyệt đối a.
- Hừ!
Hổ Nha hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Hổ Nha tổ chúng ta khiêu khích Huyết Nhận các ngươi hay sao?
Ngụ ý rất rõ ràng: Huyết Nhận các ngươi, căn bản là không đáng Hổ Nha tổ chúng ta khiêu khích.
- Hổ Nha, loại thái độ này của ngươi, là khiêu khích ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, ánh mắt đã rơi vào bộ ngực của Hổ Nha, nói ra:
- Có phải cũng muốn lớn hơn một chút hay không? Ta ở phương diện này, là rất cường hạng. Danh sư xuất cao đồ, ngươi cũng thấy đấy.
- Ngươi... ngươi vô sỉ.
Hổ Nha nghiến răng nghiến lợi, một câu nói không nên lời.
Hổ Nha không có trách tội thành viên Hổ Nha tổ, mhưng mà, thành viên Hổ Nha tổ đều cúi đầu, cho dù là Thu Diễm cũng như thế.
Sự tình đã sáng tỏ rồi, không cần hỏi nhiều.
- Lý Vưu, ngươi tới cho lão tử.
Trần Thanh Đế nhìn Lý Vưu nộ quát một tiếng, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi như thế nào cũng không biết học giỏi? Chiêu này cũng tùy tiện dùng hay sao? Ngươi nói, ngươi đánh người ta thành như vậy, có phải nên chịu trách nhiệm hay không?
- Phụ trách? Không phải đâu?
Lý Vưu kêu rên liên tục:
- Trần đại thiếu, ta... ta không phải cố ý. Chỉ là... chỉ là nhất thời không khống chế được, nếu không, nếu không ta đứng đấy bất động, cho nàng đánh về còn không được sao. Ngàn vạn... ngàn vạn lần đừng cho ta phụ trách, ta phụ trách không nổi.
- Trần đại thiếu, ngươi nhìn ta, tuổi còn rất trẻ, có lòng cầu tiến, huấn luyện rất cố gắng, cũng không muốn kết hôn quá sớm a...
Lý Vưu suýt nữa quỳ xuống cho Trần Thanh Đế.
- Lý Vưu, ta... ta muốn giết ngươi.
Thu Diễm mặt ngọc đỏ lên, vô cùng phẫn nộ. Chẳng lẽ... chẳng lẽ ta còn không xứng với ngươi hay sao?
Thu Diễm lớn lên không xấu, trái lại còn rất khả ái, ở bên trong Hổ Nha tổ, là có không ít người truy cầu. Chỉ là, tất cả đều bị Thu Diễm cự tuyệt.
Nhưng mà, Lý Vưu lại chướng mắt nàng.
Thu Diễm làm sao có thể tiếp nhận.
Hơn nữa, ngực của Thu Diễm, đích thật là Lý Vưu ngươi đánh.
- Chỉ cần ngươi không cho ta phụ trách, ngươi giết đi.
Lý Vưu dang hai tay ra, nhắm mắt lại, một bộ ngươi muốn giết cứ giết.
Cận kề cái chết, không chịu trách nhiệm.
- Ngươi...
Thu Diễm nghiến răng nghiến lợi, xông lên đối với Lý Vưu là một hồi cuồng đánh. Mà Lý Vưu, không chống không đỡ, tùy ý Thu Diễm đánh.
Rất nhanh, hoàn toàn thay đổi, mắt mũi Lý Vưu sưng bầm rồi.
- Thu Diễm muội tử, ngươi... ngươi cũng quá hung ác đi à nha, ngươi nhìn ngươi đánh ta thành cái đức hạnh gì rồi hả?
Vẻ mặt Lý Vưu ủy khuất nhìn Thu Diễm, nói ra:
- Ta như vậy, có lẽ ngươi chướng mắt ta đi?
- Ta trước kia là chướng mắt ngươi, bất quá, hiện tại ta vừa ý ngươi rồi, yêu ngươi rồi.
Thu Diễm trong cơn giận dữ, vô cùng phẫn nộ quát.
- A...
Lý Vưu trợn tròn mắt, đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích:
- Mặt của ta rất nhanh sẽ khôi phục bình thường, cho nên...ngươi ngàn vạn đừng coi trọng ta.
- Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi khôi phục.
Trên mặt Thu Diễm, rốt cục lộ ra dáng tươi cười.
Bất quá, thấy thế nào âm trầm như vậy a.
Thành viên Hổ Nha tổ khác, nhìn thấy một màn này, vẻ mặt u oán, nhất là bảy tên thành viên Hổ Nha tổ bị đánh mắt mũi sưng bầm kia.
Chúng ta bây giờ cùng Lý Vưu, có cái gì khác biệt sao? Ngươi sao lại chướng mắt chúng ta?
Ủy khuất a.
Thật sự là người so với người, giận điên người.
Sớm biết như vậy, một chiêu đánh ngực này có tác dụng, chúng ta sớm đã dùng a.
Lý Vưu làm thương thật nhiều tâm nam nhân.
Thành viên Huyết Nhận khác, cũng đều đi theo trợn tròn mắt. Choáng nha, như vậy cũng được? Lúc nào, truy nữ nhân cần bạo lực như thế rồi hả?
Không phải nói phải ôn nhu đấy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.