Chương 298: Ta cũng cho ngươi hai con đường
Diện Hồng Nhĩ Xích
18/09/2013
Nhìn thấy Hà Tri Minh gật đầu, Trần Thanh Đế nhíu mày, rất là bình thản nói:
- Vậy chính ngươi là người lệnh cưỡng chế nhà xưởng của ta, ngừng kinh doanh chỉnh đốn vô kỳ hạn a?
- Nhà xưởng chế dược không hợp cách, đương nhiên phải... cái gì!
Hà Tri Minh lời còn chưa nói hết, sắc mặt lập tức biến đổi, phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Ngươi là...
- Không nên quá kích động, ta một mực rất ít xuất hiện, không muốn cho những người không có tư cách biết quá nhiều. Nếu không...
Trần Thanh Đế nhíu mày, rất là bình thản nói:
- Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Ta...
Sắc mặt Hà Tri Minh càng thêm khó coi, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, toàn thân đều không ngừng run rẩy.
Phải biết rằng, bắt một nhà xưởng chế dược ngừng kinh doanh chỉnh đốn vô kỳ hạn, là vào hôm nay, Hà Tri Minh hắn vừa làm qua.
Mấy giờ sau, Lữ Văn tự mình gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn rút mệnh lệnh.
Đối với cái này, Hà Tri Minh vẫn còn nhớ rất rõ.
Cho dù Lữ Văn không có gọi điện thoại cho hắn, Hà Tri Minh cũng vĩnh viễn không quên.
Phải biết rằng, nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp, đây chính là sản nghiệp của Trần gia a.
Lệnh cưỡng chế nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp ngừng kinh doanh chỉnh đốn, đó là sự tình rung động nhân tâm cỡ nào? Nếu như không phải Lữ gia bàn giao làm như vậy, đời này Hà Tri Minh cũng không dám làm ra chuyện như vậy.
Trần Thanh Đế?
Thanh Đế dược nghiệp?
Cái Thanh Đế dược nghiệp này không phải là dùng danh tự của Trần Thanh Đế mệnh danh đấy sao?
Hà Tri Minh triệt để khẳng định, Trần Thanh Đế trước mắt, là Trần gia Trần đại thiếu.
- Cục trưởng Cục y tế đúng không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Sự tình cuối cùng được giải quyết, ta không có đi tìm ngươi, mà con của ngươi lại chọc ta.
- Chọc ta cũng không có gì, nhưng con của ngươi lại đả thương huynh đệ của ta.
Trần Thanh Đế trực tiếp đứng lên, lạnh giọng quát:
- Huynh đệ của Trần Thanh Đế ta, cũng là con của ngươi có thể động hay sao? Còn mụ vợ như heo kia của ngươi, nàng tính toán là cái gì? Hà Tri Minh ngươi ở trong mắt lão tử, lại tính là cái gì chứ?
Bịch!
Hà Tri Minh trước kia còn hung hăng càn quấy, trực tiếp quỳ trên mặt đất, muốn nói cái gì, nhưng lại không dám nói.
Trần đại thiếu đã nói, người ta là ít xuất hiện, không muốn để cho những người không có tư cách biết hắn.
Hà Tri Minh hắn, dám kêu Trần Thanh Đế là Trần đại thiếu sao?
Một khi kêu ra miệng, tất cả mọi người ở đây, toàn bộ sẽ biết Trần Thanh Đế là Trần đại thiếu rồi.
Hà Tri Minh tinh tường biết rõ, không chỉ có ở chỗ này không thể nói, về sau bất luận kẻ nào hỏi hắn, cũng không thể nói.
Bằng không thì, hậu quả kia là vô cùng nghiêm trọng, sẽ chết người đấy.
- Ngươi... tới.
Trần Thanh Đế chỉ chỉ tên cảnh quan lấy ghế cho hắn kia, nhàn nhạt nói:
- Lấy súng lục của ngươi cho ta mượn.
- A... Nha.
Hà Tri Minh cũng đã quỳ, hắn một cảnh quan nho nhỏ, tính là cái gì chứ? Thành thành thật thật đem súng lục giao cho Trần Thanh Đế.
- Cảm ơn.
Trần Thanh Đế cầm lấy súng, lần nữa mỉm cười, nói một tiếng cảm tạ.
Tên cảnh quan kia lập tức thụ sủng nhược kinh.
Trước kia chỉ biết là, Trần Thanh Đế là một Sát Thần, nhưng bây giờ bọn hắn biết rõ, Trần Thanh Đế là một nhân vật mà ngay cả Hà Tri Minh là cấp Phó cũng phải quỳ a.
Phanh!
Một tiếng giòn vang, Trần Thanh Đế trực tiếp đem súng trong tay, ném tới trước mặt Hà Tri Minh, thản nhiên nói:
- Giết bọn hắn, ta có thể tha ngươi một mạng.
- Cái này...
Sắc mặt Hà Tri Minh lập tức trở nên càng thêm khó coi.
- Ta cũng cho ngươi hai con đường.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Hoặc là, ngươi tự tay giết bọn hắn, ngươi sống sót. Hoặc là, ta giết các ngươi.
- Kiên nhẫn của ta rất có hạn, cho ngươi ba giây cân nhắc.
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói:
- Nếu không, ta sẽ đích thân động thủ, để cho Hà gia các ngươi tuyệt tích!
Hà Gia Tước!
Hà gia tuyệt tích!
Chọc Trần Thanh Đế, danh tự thật đúng là lấy đúng rồi.
- Không cần lâu như vậy.
Hà Tri Minh cắn răng, trực tiếp cầm súng lên.
Bởi vì cái gọi là, hòa thượng chết bần đạo bất tử. Vì bảo trụ tánh mạng của mình, coi như là tự tay giết con cùng vợ của mình thì thế nào?
Con, về sau có thể sinh.
Vợ?
Dù sao Hà Tri Minh đã sớm không muốn nữ nhân Đậu Giang Hồng này rồi, giữ lại cũng là mất mặt. Nếu như không phải có chút nguyên nhân, hắn đã sớm ly hôn với Đậu Giang Hồng rồi.
Hơn nữa, Tri Minh biết rõ, dùng thân phận Cục trưởng Cục y tế của hắn, muốn tìm dạng nữ nhân gì không thấy?
Ở bên ngoài, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ... Hà Tri Minh có một đống lớn. Hà Tri Minh há sẽ quan tâm một cái Đậu Giang Hồng mà hắn vốn mệt mỏi chết sống sao?
Chết rồi, đối với Hà Tri Minh mà nói, cái kia là chuyện tốt.
Chỉ cần có thể bảo trụ tánh mạng của mình, đừng nói là giết vợ con của mình, bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể làm ra.
- Rất tốt.
- Vậy chính ngươi là người lệnh cưỡng chế nhà xưởng của ta, ngừng kinh doanh chỉnh đốn vô kỳ hạn a?
- Nhà xưởng chế dược không hợp cách, đương nhiên phải... cái gì!
Hà Tri Minh lời còn chưa nói hết, sắc mặt lập tức biến đổi, phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Ngươi là...
- Không nên quá kích động, ta một mực rất ít xuất hiện, không muốn cho những người không có tư cách biết quá nhiều. Nếu không...
Trần Thanh Đế nhíu mày, rất là bình thản nói:
- Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Ta...
Sắc mặt Hà Tri Minh càng thêm khó coi, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, toàn thân đều không ngừng run rẩy.
Phải biết rằng, bắt một nhà xưởng chế dược ngừng kinh doanh chỉnh đốn vô kỳ hạn, là vào hôm nay, Hà Tri Minh hắn vừa làm qua.
Mấy giờ sau, Lữ Văn tự mình gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn rút mệnh lệnh.
Đối với cái này, Hà Tri Minh vẫn còn nhớ rất rõ.
Cho dù Lữ Văn không có gọi điện thoại cho hắn, Hà Tri Minh cũng vĩnh viễn không quên.
Phải biết rằng, nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp, đây chính là sản nghiệp của Trần gia a.
Lệnh cưỡng chế nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp ngừng kinh doanh chỉnh đốn, đó là sự tình rung động nhân tâm cỡ nào? Nếu như không phải Lữ gia bàn giao làm như vậy, đời này Hà Tri Minh cũng không dám làm ra chuyện như vậy.
Trần Thanh Đế?
Thanh Đế dược nghiệp?
Cái Thanh Đế dược nghiệp này không phải là dùng danh tự của Trần Thanh Đế mệnh danh đấy sao?
Hà Tri Minh triệt để khẳng định, Trần Thanh Đế trước mắt, là Trần gia Trần đại thiếu.
- Cục trưởng Cục y tế đúng không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Sự tình cuối cùng được giải quyết, ta không có đi tìm ngươi, mà con của ngươi lại chọc ta.
- Chọc ta cũng không có gì, nhưng con của ngươi lại đả thương huynh đệ của ta.
Trần Thanh Đế trực tiếp đứng lên, lạnh giọng quát:
- Huynh đệ của Trần Thanh Đế ta, cũng là con của ngươi có thể động hay sao? Còn mụ vợ như heo kia của ngươi, nàng tính toán là cái gì? Hà Tri Minh ngươi ở trong mắt lão tử, lại tính là cái gì chứ?
Bịch!
Hà Tri Minh trước kia còn hung hăng càn quấy, trực tiếp quỳ trên mặt đất, muốn nói cái gì, nhưng lại không dám nói.
Trần đại thiếu đã nói, người ta là ít xuất hiện, không muốn để cho những người không có tư cách biết hắn.
Hà Tri Minh hắn, dám kêu Trần Thanh Đế là Trần đại thiếu sao?
Một khi kêu ra miệng, tất cả mọi người ở đây, toàn bộ sẽ biết Trần Thanh Đế là Trần đại thiếu rồi.
Hà Tri Minh tinh tường biết rõ, không chỉ có ở chỗ này không thể nói, về sau bất luận kẻ nào hỏi hắn, cũng không thể nói.
Bằng không thì, hậu quả kia là vô cùng nghiêm trọng, sẽ chết người đấy.
- Ngươi... tới.
Trần Thanh Đế chỉ chỉ tên cảnh quan lấy ghế cho hắn kia, nhàn nhạt nói:
- Lấy súng lục của ngươi cho ta mượn.
- A... Nha.
Hà Tri Minh cũng đã quỳ, hắn một cảnh quan nho nhỏ, tính là cái gì chứ? Thành thành thật thật đem súng lục giao cho Trần Thanh Đế.
- Cảm ơn.
Trần Thanh Đế cầm lấy súng, lần nữa mỉm cười, nói một tiếng cảm tạ.
Tên cảnh quan kia lập tức thụ sủng nhược kinh.
Trước kia chỉ biết là, Trần Thanh Đế là một Sát Thần, nhưng bây giờ bọn hắn biết rõ, Trần Thanh Đế là một nhân vật mà ngay cả Hà Tri Minh là cấp Phó cũng phải quỳ a.
Phanh!
Một tiếng giòn vang, Trần Thanh Đế trực tiếp đem súng trong tay, ném tới trước mặt Hà Tri Minh, thản nhiên nói:
- Giết bọn hắn, ta có thể tha ngươi một mạng.
- Cái này...
Sắc mặt Hà Tri Minh lập tức trở nên càng thêm khó coi.
- Ta cũng cho ngươi hai con đường.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Hoặc là, ngươi tự tay giết bọn hắn, ngươi sống sót. Hoặc là, ta giết các ngươi.
- Kiên nhẫn của ta rất có hạn, cho ngươi ba giây cân nhắc.
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói:
- Nếu không, ta sẽ đích thân động thủ, để cho Hà gia các ngươi tuyệt tích!
Hà Gia Tước!
Hà gia tuyệt tích!
Chọc Trần Thanh Đế, danh tự thật đúng là lấy đúng rồi.
- Không cần lâu như vậy.
Hà Tri Minh cắn răng, trực tiếp cầm súng lên.
Bởi vì cái gọi là, hòa thượng chết bần đạo bất tử. Vì bảo trụ tánh mạng của mình, coi như là tự tay giết con cùng vợ của mình thì thế nào?
Con, về sau có thể sinh.
Vợ?
Dù sao Hà Tri Minh đã sớm không muốn nữ nhân Đậu Giang Hồng này rồi, giữ lại cũng là mất mặt. Nếu như không phải có chút nguyên nhân, hắn đã sớm ly hôn với Đậu Giang Hồng rồi.
Hơn nữa, Tri Minh biết rõ, dùng thân phận Cục trưởng Cục y tế của hắn, muốn tìm dạng nữ nhân gì không thấy?
Ở bên ngoài, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ... Hà Tri Minh có một đống lớn. Hà Tri Minh há sẽ quan tâm một cái Đậu Giang Hồng mà hắn vốn mệt mỏi chết sống sao?
Chết rồi, đối với Hà Tri Minh mà nói, cái kia là chuyện tốt.
Chỉ cần có thể bảo trụ tánh mạng của mình, đừng nói là giết vợ con của mình, bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể làm ra.
- Rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.