Chương 718: Ta tặng không
Diện Hồng Nhĩ Xích
21/01/2014
Một cơ hội phát tài như vậy, Lâm Sát Địch như thế nào sẽ bỏ qua?
Một giờ sau, tất cả Điều Hòa y phục đều bị mua hết. Mà người Lữ gia, từ đầu đến cuối đều không có đến, hiển nhiên là gây khó dễ trên mặt mũi.
Đối với cái này, Viên đại thiếu còn rất cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
- Mọi người tất cả giải tán đi, không có mua được, đợi ngày mai lại đến.
Viên đại thiếu phất phất tay, trong lòng rất cao hứng, hưng phấn.
Phải biết rằng, toàn bộ quá trình tuy hao tốn một giờ, nhưng phần lớn đều là lãng phí ở thử y phục, thời gian giao dịch chính thức, rất ngắn.
2500 bộ, một bộ không có còn lại, tất cả đều mua xong rồi.
Mặc dù nói, ở trong kho hàng cũng còn không ít, nhưng mà, không thể lấy ra bán tất cả.
Vật dùng hiếm là quý a.
Đồ đạc của ngươi lại tốt như thế nào, tràn lan rồi, đây cũng là không hấp dẫn người nữa.
Nhử, vậy thì phải ẩn thật sâu.
- Viên đại thiếu, ngày mai bán ra bao nhiêu bộ? Có thể bán nhiều hơn hay không?
Có mua được, cũng có không mua được, đều ngay ngắn hỏi.
Thứ tốt mọi người chia xẻ, ai không muốn cho vợ con của mình mấy bộ?
Hơn nữa quần áo, cũng không thể mỗi ngày đều mặc một bộ?
- Bởi vì hôm nay khai trương nên mới bán nhiều.
Viên Cầu nhíu mày, nói ra:
- Bắt đầu từ ngày mai, tại dưới tình huống bình thường, quần áo nam nữ, tất cả hai trăm bộ.
- Tất cả hai trăm bộ? Cái này cũng quá ít a?
- Đúng vậy, nhiều mấy bộ cũng tốt mà.
- Loại quần áo thần kỳ này, làm sao có thể có nhiều như vậy. Ta cho rằng, tốc độ chế tác, tuyệt đối sẽ rất chậm, bằng không thì, ai không muốn bán nhiều kiếm tiền a.
- Đúng vậy, khẳng định khó chế tác.
...
- Viên đại thiếu, Điều Hòa y phục này nên bảo quản như thế nào? Giặt giũ ra sao?"
Y phục mặc bẩn, luôn phải giặt a?
Một trăm vạn mua một bộ quần áo, ai không chú ý cẩn thận. Đương nhiên, bọn hắn có thể cam lòng bỏ một trăm vạn mua quần áo, cũng không quan tâm chút tiền ấy, bọn hắn quan tâm chính là bản thân quần áo.
- Trong túi mỗi bộ quần áo, đều có hướng dẫn sử dụng cụ thể.
Viên mập mạp nhíu mày, nói ra:
- Về nhà xem, sẽ biết rõ nên làm như thế nào.
Giặt quần áo!
Loại tiền này, đương nhiên Viên Cầu sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, mỗi lần giặt rửa, cũng rất không rẻ.
Đương nhiên, đây là chủ ý mà Trần đại thiếu cho hắn.
- Quả nhiên có hướng dẫn, oa kháo, một tháng giặt một lần là được, Điều Hòa y phục này, quả thực là quá thần kỳ.
Rất nhanh, đã có người lấy hướng dẫn ra, bắt đầu nhìn.
- Đừng nôn nóng, muốn nhìn, về nhà mà xem.
Trên mặt Viên đại thiếu, theo đầy dáng tươi cười dày đặc, tiền a, đều là tiền.
Đợi cho tất cả mọi người rời khỏi, Viên mập mạp đi tới bên người Lâm Sát Địch :
- Lâm thúc, có chuyện gì sao? Nếu như muốn mua Điều Hòa y phục, ngày mai lại đến. Thư mời của chú, có thể sử dụng vô số lần.
Rất hiển nhiên, Viên đại thiếu là nói cho Lâm Sát Địch, ngày mai ngươi đến, còn có thể mua hai bộ Điều Hòa y phục, còn là áo điều hòa chống đạn.
- Cái kia...
Lâm Sát Địch xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Mập mạp a, ngươi cũng biết, Lâm gia chúng ta đều là người thô kệch, cho nên, không có tiền gì, ở trong nhiều gia tộc như vậy, là nghèo nhất a.
- Cho nên...
Lâm Sát Địch vô cùng bưu hãn, lưu manh, lúc này giống như là một quai bảo bảo, cẩn thận nói:
- Có thể cho Lâm gia chúng ta nhập cổ phần hay không? Không cần nhiều, nửa thành là được.
- Nhập cổ phần? Nửa thành?
Viên Cầu nhíu mày.
- Cái kia, ngươi suy nghĩ thật kỹ thoáng một phát, lần này coi như là Lâm thúc ta van ngươi được không?
Vẻ mặt Lâm Sát Địch tội nghiệp nói:
- Hôm nay mua hai bộ điều hòa chống đạn, là trọn vẹn bỏ ra 2000 vạn a. Ngày mai... ai, ngày mai Lâm gia chúng ta sẽ đói, không có cơm ăn.
- Nghèo rớt mồng tơi, cái kia gọi là nghèo rớt mồng tơi a.
Lâm Sát Địch thở dài liên tục.
- Nghèo? Ngày mai sẽ đói, không có cơm ăn?
Viên Cầu nhịn không được liếc mắt:
- Lâm thúc, chú bảo cháu nói cái gì mới tốt đây? Lâm gia các ngươi, thật sự là quá không hiểu được việc buôn bán rồi, thật không biết kiếm tiền. Đồng dạng là tam đại gia tộc, Lâm gia các ngươi rốt cuộc là lăn lộn như thế nào? Sao có thể biến thành như vậy chứ?
Vẻ mặt nhìn người nghèo kia, Lâm Sát Địch hận không thể đánh Viên Cầu một chầu.
Con mẹ nó, lão tử nhẫn!
Nếu như ngươi không đồng ý, lão tử lập tức đánh ngươi một chầu, cũng dám khinh bỉ Lâm gia chúng ta.
- Như vậy đi, Lâm thúc.
Vẻ mặt Viên Cầu đồng tình nói:
- Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng là Quân giới tam đại gia tộc, đừng nói cái gì nửa thành, một thành cổ phần danh nghĩa, tính toán cháu tặng không cho chú.
- Tặng không?
Lâm Sát Địch lập tức trợn tròn mắt, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Viên Cầu là thần giữ của, vậy mà sẽ dễ nói chuyện như thế.
Chỉ là, Lâm Sát Địch nào biết đâu rằng, Viên Cầu biểu hiện ra không có gì, nhưng lòng của hắn, lại nhỏ máu a.
Bất quá cũng không có cách nào, đây chính là ý tứ của Trần đại thiếu.
Dựa theo ý tứ của Trần đại thiếu, là đem bảy thành cổ phần công ty, phân ba thành cho Lâm gia, bất quá, đánh chết Viên đại thiếu cũng không muốn, cuối cùng áp đến một thành.
Một giờ sau, tất cả Điều Hòa y phục đều bị mua hết. Mà người Lữ gia, từ đầu đến cuối đều không có đến, hiển nhiên là gây khó dễ trên mặt mũi.
Đối với cái này, Viên đại thiếu còn rất cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
- Mọi người tất cả giải tán đi, không có mua được, đợi ngày mai lại đến.
Viên đại thiếu phất phất tay, trong lòng rất cao hứng, hưng phấn.
Phải biết rằng, toàn bộ quá trình tuy hao tốn một giờ, nhưng phần lớn đều là lãng phí ở thử y phục, thời gian giao dịch chính thức, rất ngắn.
2500 bộ, một bộ không có còn lại, tất cả đều mua xong rồi.
Mặc dù nói, ở trong kho hàng cũng còn không ít, nhưng mà, không thể lấy ra bán tất cả.
Vật dùng hiếm là quý a.
Đồ đạc của ngươi lại tốt như thế nào, tràn lan rồi, đây cũng là không hấp dẫn người nữa.
Nhử, vậy thì phải ẩn thật sâu.
- Viên đại thiếu, ngày mai bán ra bao nhiêu bộ? Có thể bán nhiều hơn hay không?
Có mua được, cũng có không mua được, đều ngay ngắn hỏi.
Thứ tốt mọi người chia xẻ, ai không muốn cho vợ con của mình mấy bộ?
Hơn nữa quần áo, cũng không thể mỗi ngày đều mặc một bộ?
- Bởi vì hôm nay khai trương nên mới bán nhiều.
Viên Cầu nhíu mày, nói ra:
- Bắt đầu từ ngày mai, tại dưới tình huống bình thường, quần áo nam nữ, tất cả hai trăm bộ.
- Tất cả hai trăm bộ? Cái này cũng quá ít a?
- Đúng vậy, nhiều mấy bộ cũng tốt mà.
- Loại quần áo thần kỳ này, làm sao có thể có nhiều như vậy. Ta cho rằng, tốc độ chế tác, tuyệt đối sẽ rất chậm, bằng không thì, ai không muốn bán nhiều kiếm tiền a.
- Đúng vậy, khẳng định khó chế tác.
...
- Viên đại thiếu, Điều Hòa y phục này nên bảo quản như thế nào? Giặt giũ ra sao?"
Y phục mặc bẩn, luôn phải giặt a?
Một trăm vạn mua một bộ quần áo, ai không chú ý cẩn thận. Đương nhiên, bọn hắn có thể cam lòng bỏ một trăm vạn mua quần áo, cũng không quan tâm chút tiền ấy, bọn hắn quan tâm chính là bản thân quần áo.
- Trong túi mỗi bộ quần áo, đều có hướng dẫn sử dụng cụ thể.
Viên mập mạp nhíu mày, nói ra:
- Về nhà xem, sẽ biết rõ nên làm như thế nào.
Giặt quần áo!
Loại tiền này, đương nhiên Viên Cầu sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, mỗi lần giặt rửa, cũng rất không rẻ.
Đương nhiên, đây là chủ ý mà Trần đại thiếu cho hắn.
- Quả nhiên có hướng dẫn, oa kháo, một tháng giặt một lần là được, Điều Hòa y phục này, quả thực là quá thần kỳ.
Rất nhanh, đã có người lấy hướng dẫn ra, bắt đầu nhìn.
- Đừng nôn nóng, muốn nhìn, về nhà mà xem.
Trên mặt Viên đại thiếu, theo đầy dáng tươi cười dày đặc, tiền a, đều là tiền.
Đợi cho tất cả mọi người rời khỏi, Viên mập mạp đi tới bên người Lâm Sát Địch :
- Lâm thúc, có chuyện gì sao? Nếu như muốn mua Điều Hòa y phục, ngày mai lại đến. Thư mời của chú, có thể sử dụng vô số lần.
Rất hiển nhiên, Viên đại thiếu là nói cho Lâm Sát Địch, ngày mai ngươi đến, còn có thể mua hai bộ Điều Hòa y phục, còn là áo điều hòa chống đạn.
- Cái kia...
Lâm Sát Địch xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Mập mạp a, ngươi cũng biết, Lâm gia chúng ta đều là người thô kệch, cho nên, không có tiền gì, ở trong nhiều gia tộc như vậy, là nghèo nhất a.
- Cho nên...
Lâm Sát Địch vô cùng bưu hãn, lưu manh, lúc này giống như là một quai bảo bảo, cẩn thận nói:
- Có thể cho Lâm gia chúng ta nhập cổ phần hay không? Không cần nhiều, nửa thành là được.
- Nhập cổ phần? Nửa thành?
Viên Cầu nhíu mày.
- Cái kia, ngươi suy nghĩ thật kỹ thoáng một phát, lần này coi như là Lâm thúc ta van ngươi được không?
Vẻ mặt Lâm Sát Địch tội nghiệp nói:
- Hôm nay mua hai bộ điều hòa chống đạn, là trọn vẹn bỏ ra 2000 vạn a. Ngày mai... ai, ngày mai Lâm gia chúng ta sẽ đói, không có cơm ăn.
- Nghèo rớt mồng tơi, cái kia gọi là nghèo rớt mồng tơi a.
Lâm Sát Địch thở dài liên tục.
- Nghèo? Ngày mai sẽ đói, không có cơm ăn?
Viên Cầu nhịn không được liếc mắt:
- Lâm thúc, chú bảo cháu nói cái gì mới tốt đây? Lâm gia các ngươi, thật sự là quá không hiểu được việc buôn bán rồi, thật không biết kiếm tiền. Đồng dạng là tam đại gia tộc, Lâm gia các ngươi rốt cuộc là lăn lộn như thế nào? Sao có thể biến thành như vậy chứ?
Vẻ mặt nhìn người nghèo kia, Lâm Sát Địch hận không thể đánh Viên Cầu một chầu.
Con mẹ nó, lão tử nhẫn!
Nếu như ngươi không đồng ý, lão tử lập tức đánh ngươi một chầu, cũng dám khinh bỉ Lâm gia chúng ta.
- Như vậy đi, Lâm thúc.
Vẻ mặt Viên Cầu đồng tình nói:
- Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng là Quân giới tam đại gia tộc, đừng nói cái gì nửa thành, một thành cổ phần danh nghĩa, tính toán cháu tặng không cho chú.
- Tặng không?
Lâm Sát Địch lập tức trợn tròn mắt, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Viên Cầu là thần giữ của, vậy mà sẽ dễ nói chuyện như thế.
Chỉ là, Lâm Sát Địch nào biết đâu rằng, Viên Cầu biểu hiện ra không có gì, nhưng lòng của hắn, lại nhỏ máu a.
Bất quá cũng không có cách nào, đây chính là ý tứ của Trần đại thiếu.
Dựa theo ý tứ của Trần đại thiếu, là đem bảy thành cổ phần công ty, phân ba thành cho Lâm gia, bất quá, đánh chết Viên đại thiếu cũng không muốn, cuối cùng áp đến một thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.