Chương 235: Tê liệt
Diện Hồng Nhĩ Xích
14/09/2013
- Đúng vậy, Trần Thanh Đế phải chết. Bất quá, muốn lúc nào chết, giết như thế nào.
Lữ Văn đồng ý nói.
- Hiện tại còn không phải lúc, nếu như hiện tại Trần Thanh Đế chết, vô luận chúng ta che giấu như thế nào, cũng sẽ bị điều tra ra. Lửa giận của Trần lão gia tử, không phải Lữ gia chúng ta hiện tại, có đủ khả năng thừa nhận.
Lữ Bất Phàm nâng lên Trần lão gia tử, toàn thân nhịn không được run lên.
Không chỉ có Lữ Bất Phàm, mà ngay cả Lữ Văn là Lữ gia gia chủ, nhân vật quyền cao chức trọng cũng là như thế.
- Đợi sư phụ cháu xuất quan, là thời điểm giết Trần Thanh Đế.
Trong hai tròng mắt của Lữ Bất Phàm, tràn đầy khát vọng cùng chờ mong:
- Rất nhanh thôi.
- Đúng vậy, rất nhanh.
Lữ Văn cũng vô ý thức nói.
- Cũng không biết Trần Thanh Đế này, sẽ náo tới khi nào. Xem bộ dáng, còn muốn tiếp tục náo xuống dưới.
Sau một lát, Lữ Văn trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Phàm nhi, trời không còn sớm, cháu nghỉ ngơi sớm một chút đi.
- Gia gia, ông cũng sớm chút nghỉ ngơi.
Lữ Bất Phàm tự tin nói:
- Cho dù Trần Thanh Đế hắn tiếp tục náo xuống dưới, cũng sẽ không có tổn hại gì đối với Lữ gia chúng ta.
Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm cũng biết, quân đội cũng không có rút lui, bên ngoài còn có. Bất quá, bọn hắn lại không có để ý, đều cho rằng là Trần đại thiếu lại náo.
Bọn hắn không biết là, lúc này Trần đại thiếu mang theo năm đội nhân mã, đã về tới biệt thự, nằm ngáy o..o....
Hiện tại lưu ở bên ngoài, dẫn đội không phải Trần đại thiếu, mà là Quân Thần Trần Chấn Hoa.
- Con mẹ nó, tên tiểu tử thúi Thanh Đế này, cũng dám một mình mang theo mấy người Liễu Nhất Thôn, làm ra những sự tình này.
Trần Chấn Hoa tự mình hành động, trên đường đương nhiên đã biết sự tình Trần đại thiếu làm ra, nhịn không được thầm mắng:
- Con mẹ nó, ai cho nó quyền như vậy? Không có mệnh lệnh của ta, Liễu Nhất Thôn vậy mà nghe lời tiểu tử thúi kia, thật sự là kỳ quái.
- Bất quá, như vậy cũng tốt, vừa vặn giúp ta một lần. Hiện tại người Lữ gia, còn tưởng rằng là tiểu tử thúi kia đang làm xằng làm bậy.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, tuy tính tình nóng nảy, lại không phải người ngu, không mất kín đáo. Điểm này, hắn đương nhiên có thể nhìn ra.
Đương nhiên, Trần Chấn Hoa cũng không có đem người Lữ gia trở thành ngốc bức, nhất là Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm. Nếu quả thật nói như vậy, Trần Chấn Hoa hắn mới thật sự là kẻ đần.
Mặc cho ai cũng không nghĩ ra, Trần Chấn Hoa có thể có được nhiều chứng cớ như vậy, trực tiếp điều động quân đội hành động bắt người.
Còn choáng nha, vừa vặn ngay ở lúc Trần đại thiếu đồng dạng mang theo quân đội làm xằng làm bậy, xét nhà bắt người.
Người khác biết Trần đại thiếu đang nháo sự, nhưng lại không biết hôm nay Trần Chấn Hoa hành động.
Phanh!
Trần Chấn Hoa mang binh, một cước đạp bay cửa phòng một nhà, quyết đoán vọt vào. Trong cùng một thời gian, các nơi khác, đều phát sinh sự tình đồng dạng.
Quân nhân bạo lực phá cửa mà vào, xông vào chỗ ở của các cán bộ cao cấp.
Không sai, là chỗ ở của cán bộ cao cấp.
Tất cả những nhà bị phá cửa, đều có một đặc điểm chúng, tất cả đều là cán bộ.
- Ngươi... Các ngươi làm gì? Có biết ta là ai hay không?
Một gã cán bộ cấp Phó bộ, từ trên giường bò lên, nhìn thấy bọn người Trần Chấn Hoa xông tới, tức giận quát.
Oanh!
Trần Chấn Hoa một câu cũng không nói, một cước đá vào bụng tên cán bộ kia, trực tiếp đạp bay hắn, lạnh giọng quát:
- Mang đi cho lão tử.
- Vâng, Quân Thần!
Hai tên lính, cung kính quát, nhanh lên trước, bắt tên cán bộ bị đạp bay, té lăn trên đất kia.
- Quân... Quân Thần!
Tên Phó bộ này, lúc này mới chính thức tỉnh táo lại, nhận ra Trần Chấn Hoa, nhịn không được phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
Uy danh của Quân Thần Trần Chấn Hoa, đây chính là phi thường lợi hại.
Hơn nữa, tên Phó bộ này biết rõ, ngay cả Quân Thần Trần Chấn Hoa cũng xuất động đến bắt hắn, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Nghĩ đến chút ít việc xấu trước đây của mình, sắc mặt tên Phó bộ này lập tức trở nên tái nhợt, suýt nữa đái trong quần.
- Nắm chặt thời gian hành động.
Trần Chấn Hoa vung tay lên, nhanh chóng ra ngoài.
Con mẹ nó, bị Lữ gia áp bức cả ngày, hiện tại rốt cục có thể lấy trở về.
- Rầm rầm rầm...
Đêm khuya, trong thư phòng của Lữ gia gia chủ Lữ Văn, trong thanh âm bùm bùm cách cách, đã biến thành một mảnh bừa bộn. Chén trà, bình hoa vỡ khắp nơi đều có.
- Trần Chấn Hoa, ngươi làm tốt, làm rất tốt. Rất thành công, rất thành công tê liệt ta.
Lữ Văn đã biết rõ, Trần Chấn Hoa động thủ bắt rất nhiều người phe phái Lữ gia.
Hơn nữa, người phe phái Lữ gia bị bắt tới nơi nào, Lữ Văn là một chút cũng không biết.
Lữ Văn không thể tưởng được, Trần Chấn Hoa sẽ động thủ, còn trực tiếp điều động đại lượng quân đội bắt người phe phái Lữ gia. Còn hết lần này tới lần khác, lại ở sau khi Trần đại thiếu náo xong.
Khi Lữ Văn biết được, Trần đại thiếu bắt xong những cổ đông rút vốn kia, đã sớm chạy về nhà ngủ ngon, hắn suýt nữa tức đến thổ huyết.
Tê liệt rồi, bị Trần đại thiếu mang theo quân đội làm xằng làm bậy tê liệt.
Lữ Văn là như thế, Lữ Bất Phàm cũng là như thế.
Ai lại có thể nghĩ đến, Trần Chấn Hoa lại đột nhiên bắt người? Ai biết rõ, Trần Chấn Hoa lại đột nhiên nắm giữ nhiều chứng cứ như vậy?
Nếu như biết rõ hết thảy, Lữ Văn như thế nào sẽ bị tê liệt? Làm sao lại nghĩ không đến khả năng này?
Lữ gia, bị Trần Chấn Hoa đánh cho trở tay không kịp.
Hơn nữa đến bây giờ, Lữ Văn cũng không biết, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, Trần Chấn Hoa là từ đâu lấy chứng cứ tới, còn một lần lại nhiều như vậy.
Lữ Văn đồng ý nói.
- Hiện tại còn không phải lúc, nếu như hiện tại Trần Thanh Đế chết, vô luận chúng ta che giấu như thế nào, cũng sẽ bị điều tra ra. Lửa giận của Trần lão gia tử, không phải Lữ gia chúng ta hiện tại, có đủ khả năng thừa nhận.
Lữ Bất Phàm nâng lên Trần lão gia tử, toàn thân nhịn không được run lên.
Không chỉ có Lữ Bất Phàm, mà ngay cả Lữ Văn là Lữ gia gia chủ, nhân vật quyền cao chức trọng cũng là như thế.
- Đợi sư phụ cháu xuất quan, là thời điểm giết Trần Thanh Đế.
Trong hai tròng mắt của Lữ Bất Phàm, tràn đầy khát vọng cùng chờ mong:
- Rất nhanh thôi.
- Đúng vậy, rất nhanh.
Lữ Văn cũng vô ý thức nói.
- Cũng không biết Trần Thanh Đế này, sẽ náo tới khi nào. Xem bộ dáng, còn muốn tiếp tục náo xuống dưới.
Sau một lát, Lữ Văn trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Phàm nhi, trời không còn sớm, cháu nghỉ ngơi sớm một chút đi.
- Gia gia, ông cũng sớm chút nghỉ ngơi.
Lữ Bất Phàm tự tin nói:
- Cho dù Trần Thanh Đế hắn tiếp tục náo xuống dưới, cũng sẽ không có tổn hại gì đối với Lữ gia chúng ta.
Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm cũng biết, quân đội cũng không có rút lui, bên ngoài còn có. Bất quá, bọn hắn lại không có để ý, đều cho rằng là Trần đại thiếu lại náo.
Bọn hắn không biết là, lúc này Trần đại thiếu mang theo năm đội nhân mã, đã về tới biệt thự, nằm ngáy o..o....
Hiện tại lưu ở bên ngoài, dẫn đội không phải Trần đại thiếu, mà là Quân Thần Trần Chấn Hoa.
- Con mẹ nó, tên tiểu tử thúi Thanh Đế này, cũng dám một mình mang theo mấy người Liễu Nhất Thôn, làm ra những sự tình này.
Trần Chấn Hoa tự mình hành động, trên đường đương nhiên đã biết sự tình Trần đại thiếu làm ra, nhịn không được thầm mắng:
- Con mẹ nó, ai cho nó quyền như vậy? Không có mệnh lệnh của ta, Liễu Nhất Thôn vậy mà nghe lời tiểu tử thúi kia, thật sự là kỳ quái.
- Bất quá, như vậy cũng tốt, vừa vặn giúp ta một lần. Hiện tại người Lữ gia, còn tưởng rằng là tiểu tử thúi kia đang làm xằng làm bậy.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, tuy tính tình nóng nảy, lại không phải người ngu, không mất kín đáo. Điểm này, hắn đương nhiên có thể nhìn ra.
Đương nhiên, Trần Chấn Hoa cũng không có đem người Lữ gia trở thành ngốc bức, nhất là Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm. Nếu quả thật nói như vậy, Trần Chấn Hoa hắn mới thật sự là kẻ đần.
Mặc cho ai cũng không nghĩ ra, Trần Chấn Hoa có thể có được nhiều chứng cớ như vậy, trực tiếp điều động quân đội hành động bắt người.
Còn choáng nha, vừa vặn ngay ở lúc Trần đại thiếu đồng dạng mang theo quân đội làm xằng làm bậy, xét nhà bắt người.
Người khác biết Trần đại thiếu đang nháo sự, nhưng lại không biết hôm nay Trần Chấn Hoa hành động.
Phanh!
Trần Chấn Hoa mang binh, một cước đạp bay cửa phòng một nhà, quyết đoán vọt vào. Trong cùng một thời gian, các nơi khác, đều phát sinh sự tình đồng dạng.
Quân nhân bạo lực phá cửa mà vào, xông vào chỗ ở của các cán bộ cao cấp.
Không sai, là chỗ ở của cán bộ cao cấp.
Tất cả những nhà bị phá cửa, đều có một đặc điểm chúng, tất cả đều là cán bộ.
- Ngươi... Các ngươi làm gì? Có biết ta là ai hay không?
Một gã cán bộ cấp Phó bộ, từ trên giường bò lên, nhìn thấy bọn người Trần Chấn Hoa xông tới, tức giận quát.
Oanh!
Trần Chấn Hoa một câu cũng không nói, một cước đá vào bụng tên cán bộ kia, trực tiếp đạp bay hắn, lạnh giọng quát:
- Mang đi cho lão tử.
- Vâng, Quân Thần!
Hai tên lính, cung kính quát, nhanh lên trước, bắt tên cán bộ bị đạp bay, té lăn trên đất kia.
- Quân... Quân Thần!
Tên Phó bộ này, lúc này mới chính thức tỉnh táo lại, nhận ra Trần Chấn Hoa, nhịn không được phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
Uy danh của Quân Thần Trần Chấn Hoa, đây chính là phi thường lợi hại.
Hơn nữa, tên Phó bộ này biết rõ, ngay cả Quân Thần Trần Chấn Hoa cũng xuất động đến bắt hắn, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Nghĩ đến chút ít việc xấu trước đây của mình, sắc mặt tên Phó bộ này lập tức trở nên tái nhợt, suýt nữa đái trong quần.
- Nắm chặt thời gian hành động.
Trần Chấn Hoa vung tay lên, nhanh chóng ra ngoài.
Con mẹ nó, bị Lữ gia áp bức cả ngày, hiện tại rốt cục có thể lấy trở về.
- Rầm rầm rầm...
Đêm khuya, trong thư phòng của Lữ gia gia chủ Lữ Văn, trong thanh âm bùm bùm cách cách, đã biến thành một mảnh bừa bộn. Chén trà, bình hoa vỡ khắp nơi đều có.
- Trần Chấn Hoa, ngươi làm tốt, làm rất tốt. Rất thành công, rất thành công tê liệt ta.
Lữ Văn đã biết rõ, Trần Chấn Hoa động thủ bắt rất nhiều người phe phái Lữ gia.
Hơn nữa, người phe phái Lữ gia bị bắt tới nơi nào, Lữ Văn là một chút cũng không biết.
Lữ Văn không thể tưởng được, Trần Chấn Hoa sẽ động thủ, còn trực tiếp điều động đại lượng quân đội bắt người phe phái Lữ gia. Còn hết lần này tới lần khác, lại ở sau khi Trần đại thiếu náo xong.
Khi Lữ Văn biết được, Trần đại thiếu bắt xong những cổ đông rút vốn kia, đã sớm chạy về nhà ngủ ngon, hắn suýt nữa tức đến thổ huyết.
Tê liệt rồi, bị Trần đại thiếu mang theo quân đội làm xằng làm bậy tê liệt.
Lữ Văn là như thế, Lữ Bất Phàm cũng là như thế.
Ai lại có thể nghĩ đến, Trần Chấn Hoa lại đột nhiên bắt người? Ai biết rõ, Trần Chấn Hoa lại đột nhiên nắm giữ nhiều chứng cứ như vậy?
Nếu như biết rõ hết thảy, Lữ Văn như thế nào sẽ bị tê liệt? Làm sao lại nghĩ không đến khả năng này?
Lữ gia, bị Trần Chấn Hoa đánh cho trở tay không kịp.
Hơn nữa đến bây giờ, Lữ Văn cũng không biết, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, Trần Chấn Hoa là từ đâu lấy chứng cứ tới, còn một lần lại nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.