Chương 415: Thật đáng hận, vô sỉ
Diện Hồng Nhĩ Xích
03/10/2013
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, trong lòng thầm nghĩ:
- Rút thời gian đi xem Tạ Khinh Diệu, hỏi một chút song phong của nàng làm sao lại biến lớn nữa như vậy?
Trần Thanh Đế ra tay, đánh sưng bộ ngực của Tạ Khinh Diệu, trong vòng năm ba ngày, là đừng nghĩ tiêu trừ.
Ách... Cái này thật đúng là một loại phương thức làm bộ ngực lớn không tệ.
Đương nhiên, sẽ rất đau nhức, còn có thể thổ huyết.
Cùng lúc đó, ở bên trong một căn nhà hoang, nữ nhân trang phục hắc y đào tẩu, giải khai miếng vải đen trên mặt của mình.
Quả nhiên, đúng là Tạ Khinh Diệu không thể nghi ngờ.
- Trần Thanh Đế này thật đáng giận, quá vô sỉ, quá hạ lưu, vậy mà...
Tạ Khinh Diệu nhìn ngực mình, vừa tức vừa giận.
Ngực là biến lớn rồi, bất quá, cũng rất đau nhức a.
Đồng dạng, đỉnh ngực bị đánh sưng, Tạ Khinh Diệu nàng còn đi ra ngoài gặp người thế nào a.
Phốc!
Lại là một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Tạ Khinh Diệu càng thêm trắng bệch, cũng không có công phu đi để ý tới bộ ngực bị đánh sưng.
- Ta đem tinh thần Dị Năng của ta, toàn bộ kích phát ra, để cho tốc độ bạo tăng.
Tạ Khinh Diệu duỗi tay gạt đi máu trên khóe miệng, thầm nghĩ:
- Hiện tại bắt đầu cắn trả, Trần Thanh Đế này thật đáng giận.
Tạ Khinh Diệu biết rõ Trần Thanh Đế không đơn giản, thực lực cũng rất mạnh, nhưng không có nghĩ đến sẽ mạnh đến loại tình trạng này.
Ở Tạ Khinh Diệu xem ra, dùng tinh thần Dị Năng của nàng, muốn giết Trần Thanh Đế cũng là phi thường nhẹ nhõm. Ai biết, tinh thần Dị Năng của nàng đối với Trần Thanh Đế cái rắm tác dụng cũng không có.
- Ân?
Tạ Khinh Diệu rất nhanh móc điện thoại ra, tin vắn chỉ có năm chữ: nhanh chóng tới gặp ta.
- Sư phụ giống như rất tức giận?
Sắc mặt Tạ Khinh Diệu nhịn không được biến đổi.
- Sư phụ!
Trên sân thượng một tòa building, Tạ Khinh Diệu quỳ một chân trên đất, không dám nhìn sư phụ. Nàng biết rõ, nàng không nên vì chị của mình, đi ám sát Trần Thanh Đế.
Bởi vì sư phụ của nàng đã từng nói qua, tạm thời không nên động Trần Thanh Đế.
Nhưng mà, Tạ Khinh Diệu lại muốn giết Trần Thanh Đế, còn động thủ, cái này là vi phạm với mệnh lệnh của sư phụ nàng.
- Ai bảo ngươi một mình động thủ với Trần Thanh Đế?
Thần bí sư phụ, thanh âm lạnh như băng, nghe vào trong lỗ tai Tạ Khinh Diệu, làm nàng giống như rơi vào hầm băng.
Xem bộ dáng, sư phụ của Tạ Khinh Diệu, rất tức giận.
- Khinh Diệu biết sai, xin sư phụ trách phạt.
Trong lòng Tạ Khinh Diệu run lên, dùng đến thanh âm run rẩy nói.
- Không nên có lần sau, nếu không, ta tất sẽ trừng phạt ngươi.
Ngữ khí của sư phụ thần bí hòa hoãn một chút, nói ra:
- Khống chế chị của ngươi, đừng cho nàng tiếp tục đi điều tra.
- Cảm ơn sư phụ.
Tạ Khinh Diệu mừng rỡ trong lòng.
Tạ Khinh Diệu vi phạm mệnh lệnh của sư phụ mình, ám sát Trần Thanh Đế là vì cái gì? Không phải là không muốn cho chị của nàng tiếp tục điều tra Mạnh Ngưng Tuyết, phải chết sao?
- Đi đi.
Thần bí sư phụ phất phất tay, dùng đến thanh âm Phiêu Miểu nói ra.
- Trần Thanh Đế, không nghĩ tới thực lực của ngươi vậy mà sẽ mạnh như vậy, ngay cả Tạ Khinh Diệu cũng không làm gì được ngươi.
Nhìn thấy Tạ Khinh Diệu ly khai, thần bí sư phụ ngẩng đầu nhìn xa xa, lẩm bẩm nói:
- Ngươi không phải Dị Năng giả, cũng không phải tu luyện công phu nội gia, năng lượng lạ lẫm mà ngươi phát ra, rốt cuộc là cái gì?
...
- Trần Thanh Đế, ngươi không có việc gì chứ?
Chứng kiến Trần Thanh Đế trở lại, Chu Trướng cùng Trịnh Lục nhịn không được tiến lên hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Về phần Lý Vưu ở một bên, lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Dùng sức chiến đấu ngưu bức kia của Trần đại thiếu, người nào có thể làm Trần đại thiếu bị thương? Không bị Trần đại thiếu đánh cho tàn phế là chuyện tốt rồi.
Đối với Trần Thanh Đế, Lý Vưu chính là tràn đầy tự tin.
- Ta không sao.
Trần Thanh Đế lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người đại ca Thẩm Kỳ đang nằm trên mặt đất, không ngừng ngáp run rẩy, nhịn không được nhíu mày.
Đối với người nghiện ma túy, Trần Thanh Đế là phản cảm nhất.
Không chỉ có tai họa cho mình, còn có thể tai họa cho người thân trong nhà.
- Tiểu muội, van cầu em, cho anh ít tiền. Anh chịu không được nữa rồi, van cầu em...
Đại ca Thẩm Kỳ, Thẩm Minh không ngừng cầu khẩn.
Đối với một người nghiện ma túy mà nói, không có bất kỳ tôn nghiêm, hắn chỉ muốn hít hít và hít...
- Đại ca, em đã không có tiền rồi, tất cả tiền sinh hoạt của em đều cho anh cả rồi.
Thẩm Kỳ chảy nước mắt, nói ra:
- Đại ca, anh mau đi cai đi, van cầu anh mà.
- Em nói cai là cai, dễ như vậy hay sao?
Thẩm Minh hai mắt sung huyết, nhìn Thẩm Kỳ hét lớn:
- Nếu không phải bởi vì em, anh há sẽ biến thành cái dạng hôm nay sao?
- Con mẹ nó, ngươi nghiện hút, còn có thể trách muội muội của ngươi, ngươi đến cùng còn biết xấu hổ hay không?
Chu Trướng lập tức nổi trận lôi đình. Nếu không phải Thẩm Kỳ lôi kéo, hắn thật muốn tiến lên đánh Thẩm Minh một chầu.
- Ngươi... ngươi là bạn trai của muội muội ta.
- Rút thời gian đi xem Tạ Khinh Diệu, hỏi một chút song phong của nàng làm sao lại biến lớn nữa như vậy?
Trần Thanh Đế ra tay, đánh sưng bộ ngực của Tạ Khinh Diệu, trong vòng năm ba ngày, là đừng nghĩ tiêu trừ.
Ách... Cái này thật đúng là một loại phương thức làm bộ ngực lớn không tệ.
Đương nhiên, sẽ rất đau nhức, còn có thể thổ huyết.
Cùng lúc đó, ở bên trong một căn nhà hoang, nữ nhân trang phục hắc y đào tẩu, giải khai miếng vải đen trên mặt của mình.
Quả nhiên, đúng là Tạ Khinh Diệu không thể nghi ngờ.
- Trần Thanh Đế này thật đáng giận, quá vô sỉ, quá hạ lưu, vậy mà...
Tạ Khinh Diệu nhìn ngực mình, vừa tức vừa giận.
Ngực là biến lớn rồi, bất quá, cũng rất đau nhức a.
Đồng dạng, đỉnh ngực bị đánh sưng, Tạ Khinh Diệu nàng còn đi ra ngoài gặp người thế nào a.
Phốc!
Lại là một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Tạ Khinh Diệu càng thêm trắng bệch, cũng không có công phu đi để ý tới bộ ngực bị đánh sưng.
- Ta đem tinh thần Dị Năng của ta, toàn bộ kích phát ra, để cho tốc độ bạo tăng.
Tạ Khinh Diệu duỗi tay gạt đi máu trên khóe miệng, thầm nghĩ:
- Hiện tại bắt đầu cắn trả, Trần Thanh Đế này thật đáng giận.
Tạ Khinh Diệu biết rõ Trần Thanh Đế không đơn giản, thực lực cũng rất mạnh, nhưng không có nghĩ đến sẽ mạnh đến loại tình trạng này.
Ở Tạ Khinh Diệu xem ra, dùng tinh thần Dị Năng của nàng, muốn giết Trần Thanh Đế cũng là phi thường nhẹ nhõm. Ai biết, tinh thần Dị Năng của nàng đối với Trần Thanh Đế cái rắm tác dụng cũng không có.
- Ân?
Tạ Khinh Diệu rất nhanh móc điện thoại ra, tin vắn chỉ có năm chữ: nhanh chóng tới gặp ta.
- Sư phụ giống như rất tức giận?
Sắc mặt Tạ Khinh Diệu nhịn không được biến đổi.
- Sư phụ!
Trên sân thượng một tòa building, Tạ Khinh Diệu quỳ một chân trên đất, không dám nhìn sư phụ. Nàng biết rõ, nàng không nên vì chị của mình, đi ám sát Trần Thanh Đế.
Bởi vì sư phụ của nàng đã từng nói qua, tạm thời không nên động Trần Thanh Đế.
Nhưng mà, Tạ Khinh Diệu lại muốn giết Trần Thanh Đế, còn động thủ, cái này là vi phạm với mệnh lệnh của sư phụ nàng.
- Ai bảo ngươi một mình động thủ với Trần Thanh Đế?
Thần bí sư phụ, thanh âm lạnh như băng, nghe vào trong lỗ tai Tạ Khinh Diệu, làm nàng giống như rơi vào hầm băng.
Xem bộ dáng, sư phụ của Tạ Khinh Diệu, rất tức giận.
- Khinh Diệu biết sai, xin sư phụ trách phạt.
Trong lòng Tạ Khinh Diệu run lên, dùng đến thanh âm run rẩy nói.
- Không nên có lần sau, nếu không, ta tất sẽ trừng phạt ngươi.
Ngữ khí của sư phụ thần bí hòa hoãn một chút, nói ra:
- Khống chế chị của ngươi, đừng cho nàng tiếp tục đi điều tra.
- Cảm ơn sư phụ.
Tạ Khinh Diệu mừng rỡ trong lòng.
Tạ Khinh Diệu vi phạm mệnh lệnh của sư phụ mình, ám sát Trần Thanh Đế là vì cái gì? Không phải là không muốn cho chị của nàng tiếp tục điều tra Mạnh Ngưng Tuyết, phải chết sao?
- Đi đi.
Thần bí sư phụ phất phất tay, dùng đến thanh âm Phiêu Miểu nói ra.
- Trần Thanh Đế, không nghĩ tới thực lực của ngươi vậy mà sẽ mạnh như vậy, ngay cả Tạ Khinh Diệu cũng không làm gì được ngươi.
Nhìn thấy Tạ Khinh Diệu ly khai, thần bí sư phụ ngẩng đầu nhìn xa xa, lẩm bẩm nói:
- Ngươi không phải Dị Năng giả, cũng không phải tu luyện công phu nội gia, năng lượng lạ lẫm mà ngươi phát ra, rốt cuộc là cái gì?
...
- Trần Thanh Đế, ngươi không có việc gì chứ?
Chứng kiến Trần Thanh Đế trở lại, Chu Trướng cùng Trịnh Lục nhịn không được tiến lên hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Về phần Lý Vưu ở một bên, lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Dùng sức chiến đấu ngưu bức kia của Trần đại thiếu, người nào có thể làm Trần đại thiếu bị thương? Không bị Trần đại thiếu đánh cho tàn phế là chuyện tốt rồi.
Đối với Trần Thanh Đế, Lý Vưu chính là tràn đầy tự tin.
- Ta không sao.
Trần Thanh Đế lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người đại ca Thẩm Kỳ đang nằm trên mặt đất, không ngừng ngáp run rẩy, nhịn không được nhíu mày.
Đối với người nghiện ma túy, Trần Thanh Đế là phản cảm nhất.
Không chỉ có tai họa cho mình, còn có thể tai họa cho người thân trong nhà.
- Tiểu muội, van cầu em, cho anh ít tiền. Anh chịu không được nữa rồi, van cầu em...
Đại ca Thẩm Kỳ, Thẩm Minh không ngừng cầu khẩn.
Đối với một người nghiện ma túy mà nói, không có bất kỳ tôn nghiêm, hắn chỉ muốn hít hít và hít...
- Đại ca, em đã không có tiền rồi, tất cả tiền sinh hoạt của em đều cho anh cả rồi.
Thẩm Kỳ chảy nước mắt, nói ra:
- Đại ca, anh mau đi cai đi, van cầu anh mà.
- Em nói cai là cai, dễ như vậy hay sao?
Thẩm Minh hai mắt sung huyết, nhìn Thẩm Kỳ hét lớn:
- Nếu không phải bởi vì em, anh há sẽ biến thành cái dạng hôm nay sao?
- Con mẹ nó, ngươi nghiện hút, còn có thể trách muội muội của ngươi, ngươi đến cùng còn biết xấu hổ hay không?
Chu Trướng lập tức nổi trận lôi đình. Nếu không phải Thẩm Kỳ lôi kéo, hắn thật muốn tiến lên đánh Thẩm Minh một chầu.
- Ngươi... ngươi là bạn trai của muội muội ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.