Chương 703: Thiến
Diện Hồng Nhĩ Xích
13/01/2014
Bất quá, ngươi cũng không nhìn một chút, ngươi bây giờ ra sao.
Ngươi hung hăng càn quấy cái rắm, có thể hung hăng càn quấy sao?
Lấy cái gì hung hăng càn quấy.
- Ngươi con mẹ nó muốn chết, hôm nay lão tử giết chết ngươi.
Nói xong, ánh mắt Thôi Lập quăng đến trên người Tiểu Lang:
- Tiểu Lang, lấy súng cho lão tử.
Từ trong tay Tiểu Lang nhận súng, Thôi Lập rất nhanh đi tới bên người Lịch thiếu, mở chốt bảo hiểm ra, không chút do dự chuẩn bị bóp cò súng.
Lịch thiếu, sợ cháng váng.
Hắn biết rõ, Thôi Lập là làm thật, thật sự muốn giết hắn.
- Không cần ngươi động thủ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, ngăn trở Thôi Lập, thản nhiên nói:
- Đoạn Thiên Môn các ngươi, tốt nhất không nên trộn lẫn vào.
Lịch gia dám hung hăng càn quấy như thế, sau lưng càng là có một Lữ gia ủng hộ, tuy thế lực Đoạn Thiên Môn cường hãn, nhưng cuối cùng chỉ là thế lực ngầm.
Một thế lực ngầm, muốn đấu cùng Lữ gia?
Khả năng sao?
Cái kia thuần túy là tìm chết.
Cho nên Trần đại thiếu không muốn Đoạn Thiên Môn liên lụy vào.
- Cái này. . . cái kia tốt, hết thảy nghe theo ngươi.
Thôi Lập hít sâu một hơi, ném súng trong tay cho Tiểu Lang ở sau lưng, âm thầm thở ra.
Nói thật, Thôi Lập hắn thật đúng là không muốn giết Lịch thiếu, bởi vì hắn biết rõ, Lịch gia thật sự là không dễ chọc, nhất là, hiện tại Lịch gia ở trong nước, còn có một Lữ gia.
Bằng không thì Thôi Lập hắn cũng không phải chỉ là nói, từ nay về sau Lịch gia là địch nhân của Thôi Lập hắn, mà không có nói, là địch nhân của Đoạn Thiên Môn.
Địch nhân của Thôi Lập, đây chỉ là đại biểu Thôi Lập hắn. Cũng không có nghĩa là thái độ của Đoạn Thiên Môn.
Dù sao, Đoạn Thiên Môn thật đúng là không phải đối thủ của Lữ gia.
Đương nhiên, nếu như Trần Thanh Đế không ngăn cản, Thôi Lập tất nhiên sẽ quyết đoán bóp cò súng.
Hết thảy đều do Thôi Lập hắn một người đến gánh, quyết sẽ không liên lụy Đoạn Thiên Môn.
Ta hết thảy nghe theo ngươi?
Lúc này, tất cả mọi người lại một lần nữa trợn tròn mắt. Giống như là gặp được một sự tình không thể tưởng tượng nổi.
Lập ca như là thay đổi một người, đi vào đánh người một nhà không nói, còn coi Lịch gia thành cừu nhân, còn muốn một phát bắn chết Lịch thiếu?
Cái này. . . đây hết thảy, tất cả đều là bởi vì Trần Thanh Đế?
Người ở chỗ này, không có một cái nào là người ngu.
- Tiểu Lang, phế bỏ những người này, mỗi người một cánh tay, sau đó. . .
Không để ý đến mọi người khiếp sợ, Thôi Lập nhìn Tiểu Lang lạnh giọng nói ra:
- Trục xuất khỏi Đoạn Thiên Môn.
- Vâng, Lập ca!
Tiểu Lang chấn động toàn thân, trong tay xuất hiện môt thanh dao găm.
Phế cánh tay, không nhất định phải chém mất phiền toái như vậy, đánh gãy gân tay, đối với Tiểu Lang mà nói, cái kia còn là rất dễ dàng, cũng là sở trường của hắn.
- Lập ca, không nên a.
Tất cả mọi người cầu khẩn.
Trốn?
Ai cũng không dám trốn.
Không phải là không muốn, thật sự là trốn không thoát.
Thân thủ của Tiểu Lang, là rất ngưu bức a.
Thành thành thật thật bị đánh gãy gân tay, tối đa là phế đi một cánh tay. Nếu như đào tẩu, đây chính là ngay cả mạng của mình cũng góp đi vào.
Gặp người chết đấy.
- Cái kia. . . Thanh Đế, ta xử lý như thế, ngươi có thoả mãn không?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, Thôi Lập nhẹ nhàng thở ra, thò tay ngăn bả vai Trần Thanh Đế lại, thấp giọng hỏi:
- Thanh Đế, Nhà máy Sắt Thép Chu thị này, với ngươi là quan hệ như thế nào?
- Là nhà của huynh đệ ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hôm nay tới thăm nhà huynh đệ, không nghĩ tới, Đoạn Thiên Môn các ngươi nuôi không ít cặn bã.
- Khục khục. . . cái kia, Đoạn Thiên Môn quá lớn, luôn có một ít rác rưởi, đây là không thể tránh được.
Ánh mắt của Thôi Lập, lại rơi vào trên người Lịch thiếu:
- Thanh Đế, thằng này, ngươi định xử lý như thế nào?
- Thanh Đế, thực không dám đấu diếm, vừa rồi ta cũng chỉ là trang bức thoáng một phát. Nếu ngươi không ngăn cản, ta sẽ giết hắn, bất quá. . .
Thanh âm của Thôi Lập ép tới thấp hơn:
- Bất quá, cho dù giết hắn đi, ta cũng chỉ là một người đến gánh, không thể liên lụy Đoạn Thiên Môn.
- Thế lực Lịch gia ở M quốc rất mạnh, hơn nữa, ở trong nước, Lịch gia bám vào đùi Lữ gia.
Ý tứ của Thôi Lập rất rõ ràng, vẫn là không muốn làm tuyệt tình.
Đương nhiên, cái này không phải là vì Lịch thiếu, mà là suy nghĩ thay Trần Thanh Đế.
- Cái kia tốt. . .
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Ngươi đã nói như vậy, ta tạm tha hắn một mạng, bất quá...
Trong tay Trần Thanh Đế, xuất hiện một thanh trường đao, ngay sau đó một đạo hàn mang, từ dưới khố của Lịch thiếu hiện lên!
Chuẩn xác không sai, Lịch thiếu biến thành thái giám.
- Cái này. . .
Trong lòng Thôi Lập run lên, khoát tay áo:
- Aii, vậy cũng được.
Lịch thiếu trừng lớn hai mắt, nhìn dưới khố của mình đang điên cuồng phún máu, sắc mặt trở nên trắng bệch, triệt để trợn tròn mắt.
Ngươi hung hăng càn quấy cái rắm, có thể hung hăng càn quấy sao?
Lấy cái gì hung hăng càn quấy.
- Ngươi con mẹ nó muốn chết, hôm nay lão tử giết chết ngươi.
Nói xong, ánh mắt Thôi Lập quăng đến trên người Tiểu Lang:
- Tiểu Lang, lấy súng cho lão tử.
Từ trong tay Tiểu Lang nhận súng, Thôi Lập rất nhanh đi tới bên người Lịch thiếu, mở chốt bảo hiểm ra, không chút do dự chuẩn bị bóp cò súng.
Lịch thiếu, sợ cháng váng.
Hắn biết rõ, Thôi Lập là làm thật, thật sự muốn giết hắn.
- Không cần ngươi động thủ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, ngăn trở Thôi Lập, thản nhiên nói:
- Đoạn Thiên Môn các ngươi, tốt nhất không nên trộn lẫn vào.
Lịch gia dám hung hăng càn quấy như thế, sau lưng càng là có một Lữ gia ủng hộ, tuy thế lực Đoạn Thiên Môn cường hãn, nhưng cuối cùng chỉ là thế lực ngầm.
Một thế lực ngầm, muốn đấu cùng Lữ gia?
Khả năng sao?
Cái kia thuần túy là tìm chết.
Cho nên Trần đại thiếu không muốn Đoạn Thiên Môn liên lụy vào.
- Cái này. . . cái kia tốt, hết thảy nghe theo ngươi.
Thôi Lập hít sâu một hơi, ném súng trong tay cho Tiểu Lang ở sau lưng, âm thầm thở ra.
Nói thật, Thôi Lập hắn thật đúng là không muốn giết Lịch thiếu, bởi vì hắn biết rõ, Lịch gia thật sự là không dễ chọc, nhất là, hiện tại Lịch gia ở trong nước, còn có một Lữ gia.
Bằng không thì Thôi Lập hắn cũng không phải chỉ là nói, từ nay về sau Lịch gia là địch nhân của Thôi Lập hắn, mà không có nói, là địch nhân của Đoạn Thiên Môn.
Địch nhân của Thôi Lập, đây chỉ là đại biểu Thôi Lập hắn. Cũng không có nghĩa là thái độ của Đoạn Thiên Môn.
Dù sao, Đoạn Thiên Môn thật đúng là không phải đối thủ của Lữ gia.
Đương nhiên, nếu như Trần Thanh Đế không ngăn cản, Thôi Lập tất nhiên sẽ quyết đoán bóp cò súng.
Hết thảy đều do Thôi Lập hắn một người đến gánh, quyết sẽ không liên lụy Đoạn Thiên Môn.
Ta hết thảy nghe theo ngươi?
Lúc này, tất cả mọi người lại một lần nữa trợn tròn mắt. Giống như là gặp được một sự tình không thể tưởng tượng nổi.
Lập ca như là thay đổi một người, đi vào đánh người một nhà không nói, còn coi Lịch gia thành cừu nhân, còn muốn một phát bắn chết Lịch thiếu?
Cái này. . . đây hết thảy, tất cả đều là bởi vì Trần Thanh Đế?
Người ở chỗ này, không có một cái nào là người ngu.
- Tiểu Lang, phế bỏ những người này, mỗi người một cánh tay, sau đó. . .
Không để ý đến mọi người khiếp sợ, Thôi Lập nhìn Tiểu Lang lạnh giọng nói ra:
- Trục xuất khỏi Đoạn Thiên Môn.
- Vâng, Lập ca!
Tiểu Lang chấn động toàn thân, trong tay xuất hiện môt thanh dao găm.
Phế cánh tay, không nhất định phải chém mất phiền toái như vậy, đánh gãy gân tay, đối với Tiểu Lang mà nói, cái kia còn là rất dễ dàng, cũng là sở trường của hắn.
- Lập ca, không nên a.
Tất cả mọi người cầu khẩn.
Trốn?
Ai cũng không dám trốn.
Không phải là không muốn, thật sự là trốn không thoát.
Thân thủ của Tiểu Lang, là rất ngưu bức a.
Thành thành thật thật bị đánh gãy gân tay, tối đa là phế đi một cánh tay. Nếu như đào tẩu, đây chính là ngay cả mạng của mình cũng góp đi vào.
Gặp người chết đấy.
- Cái kia. . . Thanh Đế, ta xử lý như thế, ngươi có thoả mãn không?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, Thôi Lập nhẹ nhàng thở ra, thò tay ngăn bả vai Trần Thanh Đế lại, thấp giọng hỏi:
- Thanh Đế, Nhà máy Sắt Thép Chu thị này, với ngươi là quan hệ như thế nào?
- Là nhà của huynh đệ ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hôm nay tới thăm nhà huynh đệ, không nghĩ tới, Đoạn Thiên Môn các ngươi nuôi không ít cặn bã.
- Khục khục. . . cái kia, Đoạn Thiên Môn quá lớn, luôn có một ít rác rưởi, đây là không thể tránh được.
Ánh mắt của Thôi Lập, lại rơi vào trên người Lịch thiếu:
- Thanh Đế, thằng này, ngươi định xử lý như thế nào?
- Thanh Đế, thực không dám đấu diếm, vừa rồi ta cũng chỉ là trang bức thoáng một phát. Nếu ngươi không ngăn cản, ta sẽ giết hắn, bất quá. . .
Thanh âm của Thôi Lập ép tới thấp hơn:
- Bất quá, cho dù giết hắn đi, ta cũng chỉ là một người đến gánh, không thể liên lụy Đoạn Thiên Môn.
- Thế lực Lịch gia ở M quốc rất mạnh, hơn nữa, ở trong nước, Lịch gia bám vào đùi Lữ gia.
Ý tứ của Thôi Lập rất rõ ràng, vẫn là không muốn làm tuyệt tình.
Đương nhiên, cái này không phải là vì Lịch thiếu, mà là suy nghĩ thay Trần Thanh Đế.
- Cái kia tốt. . .
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Ngươi đã nói như vậy, ta tạm tha hắn một mạng, bất quá...
Trong tay Trần Thanh Đế, xuất hiện một thanh trường đao, ngay sau đó một đạo hàn mang, từ dưới khố của Lịch thiếu hiện lên!
Chuẩn xác không sai, Lịch thiếu biến thành thái giám.
- Cái này. . .
Trong lòng Thôi Lập run lên, khoát tay áo:
- Aii, vậy cũng được.
Lịch thiếu trừng lớn hai mắt, nhìn dưới khố của mình đang điên cuồng phún máu, sắc mặt trở nên trắng bệch, triệt để trợn tròn mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.