Chương 109: Trần đại thiếu chính là nam nhân của cô
Diện Hồng Nhĩ Xích
14/09/2013
Bác sĩ mỏi mệt không chịu nổi, nhìn thấy Viên Cầu lập tức như là ăn thuốc kích thích, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Viên Cầu là ai?
Cả thành thị này, đại hoàn khố thứ hai gần với Trần Thanh Đế nhất, thế lực sau lưng cường hãn, nếu đắc tội, bác sĩ như hắn chỉ sợ cũng phải nằm viện uống thuốc.
- Thật sự là quá tốt, thật sự là quá tốt.
Hoàng Dĩnh nghe được mẹ mình giải phẫu rất thành công, lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, phi thường vui sướng, kích động vạn phần.
- Mịa nó, ca ca ta rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi.
Nói xong, Viên đại thiếu móc ra một tờ chi phiếu, ký một cái tên, đưa về phía bác sĩ, rất là ngưu bức nói:
- Đây là ta thưởng cho ông, cụ thể bao nhiêu, ông tự nhìn năng lực của mình mà ghi vào.
- Cái này. . .
Bác sĩ nhìn tấm chi phiếu trong tay Viên đại thiếu, tâm động không thôi, phải biết rằng, đây chính là một tấm chi phiếu mình muốn điền bao nhiêu, là có thể điền bấy nhiêu a.
Một vạn, một trăm vạn cũng được, 1000 vạn, thậm chí thêm nữa..., đều là có thể, nói thì nói như vậy, nhưng nếu như hắn dám điền hơn nữa, thì rất có thể không có mạng để dùng.
Bất quá, bác sĩ biết rõ, hắn không thể nhận.
- Viên đại thiếu, tôi. . . tôi không thể thu. Bởi vì. . . Bởi vì...
Bác sĩ hít sâu một hơi, nói ra:
- Tuy người bệnh giải phẫu rất thành công, bất quá, bởi vì đưa tới quá muộn, bệnh tình chậm trễ, cho nên. . .
- Cho nên cái gì? Chẳng lẽ mẹ tôi hết thuốc chữa? Ông nói nhanh một chút, mẹ tôi đến cùng làm sao?
Sắc mặt Hoàng Dĩnh lập tức trở nên tái nhợt, cầm lấy tay bác sĩ, điên cuồng nói:
- Ông nói mau, nói mau, mẹ tôi. . . mẹ tôi đến cùng làm sao?
- Con mẹ nó, nói nhanh, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Viên đại thiếu lạnh giọng quát.
- Người bệnh nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ ba ngày thời gian sẽ. . . sẽ. . .
Bác sĩ cúi đầu, lại nhịn không được dùng ánh mắt còn lại nhìn chi phiếu trong tay Viên đại thiếu.
- Ba ngày? Chó chết, không phải ông nói giải phẫu rất thành công sao? Cút ngay cho tôi, mịa.
Viên đại thiếu quát lên một tiếng, trực tiếp xé nát chi phiếu trong tay.
- Mẹ, mẹ. . .
Hoàng Dĩnh cảm thấy toàn thân vô lực, quỳ trên mặt đất, nước mắt điên cuồng chảy xuống.
- Trần đại thiếu a, nếu ngươi không đến, sẽ không thấy được mẹ vợ tương lai của ngươi rồi. Ân?
Toàn thân Viên đại thiếu đột nhiên chấn động, liền nói:
- Hoàng Dĩnh, tôi nhớ ra rồi, hình như y thuật của Trần đại thiếu rất lợi hại, nói không chừng có thể cứu được mẹ của cô.
- Trần đại thiếu có thể cứu sống mẹ của tôi? Hắn là ai? Ở nơi nào? Nhanh mang tôi đi mời hắn có được không?
Hoàng Dĩnh như là bắt được một cọng cỏ cứu mạng, liên tục cầu khẩn nói.
- Ách? Trần đại thiếu chính là nam nhân của cô, chẳng lẽ cô không biết?
Vẻ mặt Viên Cầu khó hiểu.
- Trần đại thiếu là nam nhân của tôi?
Toàn thân Hoàng Dĩnh chấn động, biết rõ người ở quán bar cứu nàng là Trần đại thiếu. Đương nhiên, Hoàng Dĩnh cũng không có đem Trần đại thiếu kia nghĩ đến trên người Trần Thanh Đế.
Hoàng Dĩnh là bái kiến qua Trần Thanh Đế, hơn nữa, đối với Trần Thanh Đế hơn nửa năm trước ý đồ cường bạo nàng, đây tuyệt đối là cả đời khó quên, ký ức vẫn còn mới mẻ.
- Viên đại thiếu, ngài có thể giúp tôi tìm được. . . tìm được. . . nam nhân của tôi hay không!
Mặt mũi Hoàng Dĩnh tràn đầy vẻ cầu khẩn, nước mắt không ngừng chảy xuống:
- Cầu van ngài, van cầu ngài, tôi. . . tôi tìm không thấy hắn.
Hoàng Dĩnh cũng không biết Trần Thanh Đế tên gì, cũng không biết phương thức liên lạc, mới có thể chạy trở lại quán bar, gặp được Trương thiếu Trương Kính Mạt đang nổi giận.
Cũng chính bởi vì như thế, Hoàng Dĩnh mới có thể lâm vào nguy cơ, âm thầm hướng Viên đại thiếu cầu cứu, lúc này mới phát sinh sự tình, Viên Cầu kịp thời đuổi tới cứu nàng.
- Ta. . . Ta cũng tìm không biết hắn ở đâu.
Viên đại thiếu bất đắc dĩ nói:
- Trần đại thiếu không có mang điện thoại, lại chưa có về nhà, ta liên lạc không được.
- A. . .
Hoàng Dĩnh phát ra một tiếng thét kinh hãi, trong tiếng khóc nói ra:
- Viên đại thiếu, dùng năng lực của ngài nhất định có thể tìm được Trần đại thiếu, mẹ tôi chỉ còn lại có ba ngày thời gian, cầu van ngài, van cầu ngài. . .
- Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ tìm được Trần đại thiếu!
Nói xong, Viên Cầu lấy điện thoại ra, đành phải điều động lực lượng khác, cùng một chỗ hỗ trợ tìm người.
- Cảm ơn. . . Cám ơn ngài!
Nhìn thấy Viên Cầu bắt đầu gọi điện thoại, tinh thần Hoàng Dĩnh buông lỏng, ngay sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Một đêm không ngủ, hơn nữa lo lắng quá độ, Hoàng Dĩnh đã đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.
- Oa kháo. . . cô đừng té xỉu a. . . con mẹ nó, bác sĩ, mau lại đây, ta móa. . .
Nhìn thấy bác sĩ chạy đến, Viên đại thiếu phiền não nhức cả trứng, vẻ mặt hổn hển, trong nội tâm thầm mắng:
- Trần đại thiếu, ngươi không nên chơi người như vậy. Mẹ vợ ngươi vừa giải phẫu xong còn không có tỉnh, nữ nhân của ngươi lại hôn mê bất tỉnh, ngươi. . . con mẹ nó, ta xxx Trần đại thiếu ngươi.
- Ách?
Viên Cầu nhịn không được giật mình một cái, bốn năm trăm cân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, như là thủy triều lúc gợn sóng, phi thường đồ sộ, lắc đầu, thầm nghĩ:
- Mẹ của Trần đại thiếu năm nay đã hơn bốn mươi rồi, vẫn là không nên chửi bậy sẽ tốt hơn.
- Con mẹ nó, ta nghĩ cái gì đây? Mịa, ca ca ta ở đâu tìm được Trần đại thiếu đây?
Vẻ mặt Viên Cầu bất đắc dĩ, phẫn nộ thầm nghĩ:
- Mẹ nó, đợi khi tìm được Trần đại thiếu, nhất định hung hăng đánh hắn một chầu, sau đó mua cho hắn mười chiếc điện thoại, không, 100 chiếc, móa!
Viên Cầu là ai?
Cả thành thị này, đại hoàn khố thứ hai gần với Trần Thanh Đế nhất, thế lực sau lưng cường hãn, nếu đắc tội, bác sĩ như hắn chỉ sợ cũng phải nằm viện uống thuốc.
- Thật sự là quá tốt, thật sự là quá tốt.
Hoàng Dĩnh nghe được mẹ mình giải phẫu rất thành công, lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, phi thường vui sướng, kích động vạn phần.
- Mịa nó, ca ca ta rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi.
Nói xong, Viên đại thiếu móc ra một tờ chi phiếu, ký một cái tên, đưa về phía bác sĩ, rất là ngưu bức nói:
- Đây là ta thưởng cho ông, cụ thể bao nhiêu, ông tự nhìn năng lực của mình mà ghi vào.
- Cái này. . .
Bác sĩ nhìn tấm chi phiếu trong tay Viên đại thiếu, tâm động không thôi, phải biết rằng, đây chính là một tấm chi phiếu mình muốn điền bao nhiêu, là có thể điền bấy nhiêu a.
Một vạn, một trăm vạn cũng được, 1000 vạn, thậm chí thêm nữa..., đều là có thể, nói thì nói như vậy, nhưng nếu như hắn dám điền hơn nữa, thì rất có thể không có mạng để dùng.
Bất quá, bác sĩ biết rõ, hắn không thể nhận.
- Viên đại thiếu, tôi. . . tôi không thể thu. Bởi vì. . . Bởi vì...
Bác sĩ hít sâu một hơi, nói ra:
- Tuy người bệnh giải phẫu rất thành công, bất quá, bởi vì đưa tới quá muộn, bệnh tình chậm trễ, cho nên. . .
- Cho nên cái gì? Chẳng lẽ mẹ tôi hết thuốc chữa? Ông nói nhanh một chút, mẹ tôi đến cùng làm sao?
Sắc mặt Hoàng Dĩnh lập tức trở nên tái nhợt, cầm lấy tay bác sĩ, điên cuồng nói:
- Ông nói mau, nói mau, mẹ tôi. . . mẹ tôi đến cùng làm sao?
- Con mẹ nó, nói nhanh, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Viên đại thiếu lạnh giọng quát.
- Người bệnh nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ ba ngày thời gian sẽ. . . sẽ. . .
Bác sĩ cúi đầu, lại nhịn không được dùng ánh mắt còn lại nhìn chi phiếu trong tay Viên đại thiếu.
- Ba ngày? Chó chết, không phải ông nói giải phẫu rất thành công sao? Cút ngay cho tôi, mịa.
Viên đại thiếu quát lên một tiếng, trực tiếp xé nát chi phiếu trong tay.
- Mẹ, mẹ. . .
Hoàng Dĩnh cảm thấy toàn thân vô lực, quỳ trên mặt đất, nước mắt điên cuồng chảy xuống.
- Trần đại thiếu a, nếu ngươi không đến, sẽ không thấy được mẹ vợ tương lai của ngươi rồi. Ân?
Toàn thân Viên đại thiếu đột nhiên chấn động, liền nói:
- Hoàng Dĩnh, tôi nhớ ra rồi, hình như y thuật của Trần đại thiếu rất lợi hại, nói không chừng có thể cứu được mẹ của cô.
- Trần đại thiếu có thể cứu sống mẹ của tôi? Hắn là ai? Ở nơi nào? Nhanh mang tôi đi mời hắn có được không?
Hoàng Dĩnh như là bắt được một cọng cỏ cứu mạng, liên tục cầu khẩn nói.
- Ách? Trần đại thiếu chính là nam nhân của cô, chẳng lẽ cô không biết?
Vẻ mặt Viên Cầu khó hiểu.
- Trần đại thiếu là nam nhân của tôi?
Toàn thân Hoàng Dĩnh chấn động, biết rõ người ở quán bar cứu nàng là Trần đại thiếu. Đương nhiên, Hoàng Dĩnh cũng không có đem Trần đại thiếu kia nghĩ đến trên người Trần Thanh Đế.
Hoàng Dĩnh là bái kiến qua Trần Thanh Đế, hơn nữa, đối với Trần Thanh Đế hơn nửa năm trước ý đồ cường bạo nàng, đây tuyệt đối là cả đời khó quên, ký ức vẫn còn mới mẻ.
- Viên đại thiếu, ngài có thể giúp tôi tìm được. . . tìm được. . . nam nhân của tôi hay không!
Mặt mũi Hoàng Dĩnh tràn đầy vẻ cầu khẩn, nước mắt không ngừng chảy xuống:
- Cầu van ngài, van cầu ngài, tôi. . . tôi tìm không thấy hắn.
Hoàng Dĩnh cũng không biết Trần Thanh Đế tên gì, cũng không biết phương thức liên lạc, mới có thể chạy trở lại quán bar, gặp được Trương thiếu Trương Kính Mạt đang nổi giận.
Cũng chính bởi vì như thế, Hoàng Dĩnh mới có thể lâm vào nguy cơ, âm thầm hướng Viên đại thiếu cầu cứu, lúc này mới phát sinh sự tình, Viên Cầu kịp thời đuổi tới cứu nàng.
- Ta. . . Ta cũng tìm không biết hắn ở đâu.
Viên đại thiếu bất đắc dĩ nói:
- Trần đại thiếu không có mang điện thoại, lại chưa có về nhà, ta liên lạc không được.
- A. . .
Hoàng Dĩnh phát ra một tiếng thét kinh hãi, trong tiếng khóc nói ra:
- Viên đại thiếu, dùng năng lực của ngài nhất định có thể tìm được Trần đại thiếu, mẹ tôi chỉ còn lại có ba ngày thời gian, cầu van ngài, van cầu ngài. . .
- Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ tìm được Trần đại thiếu!
Nói xong, Viên Cầu lấy điện thoại ra, đành phải điều động lực lượng khác, cùng một chỗ hỗ trợ tìm người.
- Cảm ơn. . . Cám ơn ngài!
Nhìn thấy Viên Cầu bắt đầu gọi điện thoại, tinh thần Hoàng Dĩnh buông lỏng, ngay sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Một đêm không ngủ, hơn nữa lo lắng quá độ, Hoàng Dĩnh đã đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.
- Oa kháo. . . cô đừng té xỉu a. . . con mẹ nó, bác sĩ, mau lại đây, ta móa. . .
Nhìn thấy bác sĩ chạy đến, Viên đại thiếu phiền não nhức cả trứng, vẻ mặt hổn hển, trong nội tâm thầm mắng:
- Trần đại thiếu, ngươi không nên chơi người như vậy. Mẹ vợ ngươi vừa giải phẫu xong còn không có tỉnh, nữ nhân của ngươi lại hôn mê bất tỉnh, ngươi. . . con mẹ nó, ta xxx Trần đại thiếu ngươi.
- Ách?
Viên Cầu nhịn không được giật mình một cái, bốn năm trăm cân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, như là thủy triều lúc gợn sóng, phi thường đồ sộ, lắc đầu, thầm nghĩ:
- Mẹ của Trần đại thiếu năm nay đã hơn bốn mươi rồi, vẫn là không nên chửi bậy sẽ tốt hơn.
- Con mẹ nó, ta nghĩ cái gì đây? Mịa, ca ca ta ở đâu tìm được Trần đại thiếu đây?
Vẻ mặt Viên Cầu bất đắc dĩ, phẫn nộ thầm nghĩ:
- Mẹ nó, đợi khi tìm được Trần đại thiếu, nhất định hung hăng đánh hắn một chầu, sau đó mua cho hắn mười chiếc điện thoại, không, 100 chiếc, móa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.