Chương 249: Từ hôn
Diện Hồng Nhĩ Xích
14/09/2013
Hết cách rồi, ai bảo thế lực Lý gia quá yếu, so sánh với Thượng Quan gia, căn bản là cái rắm cũng không tính một cái? Người ta chỉ cần thổi một hơi, là có thể tiêu diệt Lý gia a.
Sắc mặt Trong nháy mắt này, Thượng Quan Giang Vũ, Hướng Diễm, Thượng Quan Niên, lập tức trở nên khó coi.
Thượng Quan gia bọn hắn tại HongKong là địa vị dạng gì? Hướng Diễm lại có một lão cha là một trong Tam đại Hắc Bang HongKong. Thế lực mạnh bao nhiêu?
Tại HongKong, bọn hắn hắt hơi một cái, là có thể để cho HongKong run rẩy vài ngày.
Nhưng mà, một cái thực lực khổng lồ như vậy, vậy mà bị một tiểu gia tộc từ hôn. Đối tượng bị từ hôn, vẫn là Thượng Quan Giang Vũ, người thừa kế Thượng Quan gia cùng Hắc Bang HongKong.
Nếu như bị truyền đi, cái này lại để cho mặt của bọn hắn vào đâu?
Đây quả thực là trần trụi, trắng trợn đánh mặt của bọn hắn, làm cho Thượng Quan gia bọn hắn cùng Hắc Bang HongKong mất hết mặt mũi.
- Tiện nữ nhân, ngươi nói cái gì?
Thượng Quan Giang Vũ, diện mục dữ tợn, tức giận quát:
- Ngươi cũng dám từ hôn? Có gan ngươi nói lại lần nữa xem?
- Lý Diệc Phong!
Hướng Diễm giận dữ, lạnh giọng hét to:
- Cái này là con gái của ngươi sao, chính mình làm tiện nữ nhân, còn dám chủ động nói từ hôn.
Cha của Hướng Diễm là lão đại Hắc Bang HongKong, với tư cách con gái lão đại Hắc Bang, Hướng Diễm từ nhỏ sinh hoạt trong loại hoàn cảnh này, không bị ảnh hưởng đến mới là lạ.
Mắng chửi người, nói lời thô tục, cái kia còn không phải chuyện đùa sao?
Nếu như không phải Hướng Diễm kết hôn, lại có Thượng Quan Giang Vũ, thu liễm đi rất nhiều, nàng đã không chỉ là chửi ầm lên, nói tục đơn giản như vậy.
Đổi lại tính tình của Hướng Diễm ở dĩ vãng, cái kia còn không trực tiếp động thủ mới là lạ.
- Con mẹ nó, cũng không nhìn một chút ngươi là cái đồ chơi gì.
Hướng Diễm gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Băng, vẻ mặt ác độc, dữ tợn nói:
- Thực cho rằng dính vào đùi của Trần Thanh Đế, có thể hoành hành ngang ngược sao? Có thể không đem Thượng Quan gia chúng ta để vào mắt sao?
- Thực cho rằng, lão tử thật sự thích ngươi? Cũng không nhìn một chút xem Lý gia các ngươi tính toán là cái gì, cũng xứng quan hệ thông gia cùng Thượng Quan gia chúng ta?
Thượng Quan Giang Vũ, nghiến răng nghiến lợi, tàn nhẫn nói:
- Tiện nữ nhân, lão tử thậm chí nghĩ, chờ chơi ngươi chán sẽ một cước đạp ngươi ra đường.
- Lão tử còn không có chơi ngươi, ngươi con mẹ nó vậy mà đội nón xanh cho lão tử.
Trong hai tròng mắt của Thượng Quan Giang Vũ tràn đầy ác độc chi sắc, nhổ một bải nước miếng mang theo máu, vô cùng dữ tợn nói:
- Từ hôm nay trở đi, lão tử không chỉ muốn hung hăng đẩy ngã ngươi, còn muốn tìm một đám huynh đệ, luân phiên cưỡng gian ngươi. Lão tử không cho các huynh đệ khác chơi ngươi, lão tử không gọi Thượng Quan Giang Vũ.
- Trần Thanh Đế...
Lúc này Lý Nhược Băng sắc mặt trắng bệch vô huyết, toàn thân đều không ngừng run rẩy, nắm cánh tay của Trần Thanh Đế, càng thêm dùng sức.
Nước mắt ủy khuất kia của Lý Nhược Băng, cũng ngăn không được chảy xuống.
Trần Thanh Đế đem ánh mắt từ trên người Thượng Quan Niên thu trở lại, cúi đầu nhìn Lý Nhược Băng, ôn nhu nói:
- Có ta ở đây, không cần phải sợ.
- Tin tưởng ta, chỉ cần có ta ở đây, không có người nào khi nhục cô, còn có thể không hề tổn hại.
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, sát cơ lan tràn:
- Bất kể là ai, thân phận gì, ta cũng để cho hắn trả giá thảm trọng.
Hướng Diễm cùng Thượng Quan Giang Vũ, đã triệt để chạm đến điểm mấu chốt của Trần Thanh Đế. Cho nên, hiện tại Trần đại thiếu rất phẫn nộ, trong nội tâm tràn đầy sát cơ đầm đặc.
- Ân, ta tin tưởng ngươi.
Lý Nhược Băng nhẹ gật đầu, duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, cố nén không để cho mình tiếp tục rơi lệ.
- Ta mang cô qua bên kia ngồi xuống.
Trần Thanh Đế không nhìn bọn người Hướng Diễm, vịn Lý Nhược Băng, đi tới bên cạnh ghế salon, thấp giọng nói ra:
- Hết thảy có ta!
Đây là một cái hứa hẹn của Trần Thanh Đế.
- Có ngươi? Ngươi con mẹ nó tính toán cái gì đó?
Hướng Diễm bị không để ý tới, lập tức vô cùng phẫn nộ, thò tay chỉ vào Trần Thanh Đế, chửi ầm lên.
- Cẩu tạp chủng, ngươi nhất định phải chết.
Thượng Quan Giang Vũ diện mục dữ tợn, nghiêm nghị quát:
- Ta nói rồi, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết, sống không bằng chết.
Trần Thanh Đế cũng không nói lời nào, chỉ là lập tức tăng tốc độ lên tới cực hạn, thân thể khẽ động, nhanh chóng đập tới khuôn mặt của Hướng Diễm.
Giờ phút này, Trần đại thiếu có tu vi Luyện Khí tầng năm, bị hắn phát huy vô cùng tinh tế.
Ba ba ba...
Tiếng giòn vang liên tiếp, hợp thành một mảnh. Hướng Diễm còn không biết là chuyện gì xảy ra, đã cảm giác mặt mình rất đau, rất nóng.
- A...
Sau một lát, Hướng Diễm phát ra một tiếng kêu thảm thiết như là tiếng giết heo, bụm mặt, điên cuồng kêu lên. Mà lúc này, mặt của nàng, đã bị Trần đại thiếu đánh cho biến hình rồi.
Coi như là cha của Hướng Diễm, nhìn thấy nàng cũng tuyệt đối không thể tin được, đây chính là con gái của hắn.
- Trần Thanh Đế...
Thượng Quan Niên cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế sẽ không chỗ cố kỵ đột nhiên động thủ, tốc độ công kích lại nhanh như thế.
Thượng Quan Niên muốn ngăn cản, cũng đã không kịp, Trần đại thiếu đã đánh xong.
- Phốc Phốc Phốc...
Hướng Diễm bên trong tiếng kêu thảm thiết, cảm giác trong miệng của mình có đồ vật gì đó, nhổ ra bên ngoài, dĩ nhiên là hàm răng mang theo máu. Một hàm răng, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị đánh gãy.
- Ta là người không thích đánh nữ nhân, bất quá, ngươi chưa tính là nữ nhân.
Sắc mặt Trong nháy mắt này, Thượng Quan Giang Vũ, Hướng Diễm, Thượng Quan Niên, lập tức trở nên khó coi.
Thượng Quan gia bọn hắn tại HongKong là địa vị dạng gì? Hướng Diễm lại có một lão cha là một trong Tam đại Hắc Bang HongKong. Thế lực mạnh bao nhiêu?
Tại HongKong, bọn hắn hắt hơi một cái, là có thể để cho HongKong run rẩy vài ngày.
Nhưng mà, một cái thực lực khổng lồ như vậy, vậy mà bị một tiểu gia tộc từ hôn. Đối tượng bị từ hôn, vẫn là Thượng Quan Giang Vũ, người thừa kế Thượng Quan gia cùng Hắc Bang HongKong.
Nếu như bị truyền đi, cái này lại để cho mặt của bọn hắn vào đâu?
Đây quả thực là trần trụi, trắng trợn đánh mặt của bọn hắn, làm cho Thượng Quan gia bọn hắn cùng Hắc Bang HongKong mất hết mặt mũi.
- Tiện nữ nhân, ngươi nói cái gì?
Thượng Quan Giang Vũ, diện mục dữ tợn, tức giận quát:
- Ngươi cũng dám từ hôn? Có gan ngươi nói lại lần nữa xem?
- Lý Diệc Phong!
Hướng Diễm giận dữ, lạnh giọng hét to:
- Cái này là con gái của ngươi sao, chính mình làm tiện nữ nhân, còn dám chủ động nói từ hôn.
Cha của Hướng Diễm là lão đại Hắc Bang HongKong, với tư cách con gái lão đại Hắc Bang, Hướng Diễm từ nhỏ sinh hoạt trong loại hoàn cảnh này, không bị ảnh hưởng đến mới là lạ.
Mắng chửi người, nói lời thô tục, cái kia còn không phải chuyện đùa sao?
Nếu như không phải Hướng Diễm kết hôn, lại có Thượng Quan Giang Vũ, thu liễm đi rất nhiều, nàng đã không chỉ là chửi ầm lên, nói tục đơn giản như vậy.
Đổi lại tính tình của Hướng Diễm ở dĩ vãng, cái kia còn không trực tiếp động thủ mới là lạ.
- Con mẹ nó, cũng không nhìn một chút ngươi là cái đồ chơi gì.
Hướng Diễm gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Băng, vẻ mặt ác độc, dữ tợn nói:
- Thực cho rằng dính vào đùi của Trần Thanh Đế, có thể hoành hành ngang ngược sao? Có thể không đem Thượng Quan gia chúng ta để vào mắt sao?
- Thực cho rằng, lão tử thật sự thích ngươi? Cũng không nhìn một chút xem Lý gia các ngươi tính toán là cái gì, cũng xứng quan hệ thông gia cùng Thượng Quan gia chúng ta?
Thượng Quan Giang Vũ, nghiến răng nghiến lợi, tàn nhẫn nói:
- Tiện nữ nhân, lão tử thậm chí nghĩ, chờ chơi ngươi chán sẽ một cước đạp ngươi ra đường.
- Lão tử còn không có chơi ngươi, ngươi con mẹ nó vậy mà đội nón xanh cho lão tử.
Trong hai tròng mắt của Thượng Quan Giang Vũ tràn đầy ác độc chi sắc, nhổ một bải nước miếng mang theo máu, vô cùng dữ tợn nói:
- Từ hôm nay trở đi, lão tử không chỉ muốn hung hăng đẩy ngã ngươi, còn muốn tìm một đám huynh đệ, luân phiên cưỡng gian ngươi. Lão tử không cho các huynh đệ khác chơi ngươi, lão tử không gọi Thượng Quan Giang Vũ.
- Trần Thanh Đế...
Lúc này Lý Nhược Băng sắc mặt trắng bệch vô huyết, toàn thân đều không ngừng run rẩy, nắm cánh tay của Trần Thanh Đế, càng thêm dùng sức.
Nước mắt ủy khuất kia của Lý Nhược Băng, cũng ngăn không được chảy xuống.
Trần Thanh Đế đem ánh mắt từ trên người Thượng Quan Niên thu trở lại, cúi đầu nhìn Lý Nhược Băng, ôn nhu nói:
- Có ta ở đây, không cần phải sợ.
- Tin tưởng ta, chỉ cần có ta ở đây, không có người nào khi nhục cô, còn có thể không hề tổn hại.
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, sát cơ lan tràn:
- Bất kể là ai, thân phận gì, ta cũng để cho hắn trả giá thảm trọng.
Hướng Diễm cùng Thượng Quan Giang Vũ, đã triệt để chạm đến điểm mấu chốt của Trần Thanh Đế. Cho nên, hiện tại Trần đại thiếu rất phẫn nộ, trong nội tâm tràn đầy sát cơ đầm đặc.
- Ân, ta tin tưởng ngươi.
Lý Nhược Băng nhẹ gật đầu, duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, cố nén không để cho mình tiếp tục rơi lệ.
- Ta mang cô qua bên kia ngồi xuống.
Trần Thanh Đế không nhìn bọn người Hướng Diễm, vịn Lý Nhược Băng, đi tới bên cạnh ghế salon, thấp giọng nói ra:
- Hết thảy có ta!
Đây là một cái hứa hẹn của Trần Thanh Đế.
- Có ngươi? Ngươi con mẹ nó tính toán cái gì đó?
Hướng Diễm bị không để ý tới, lập tức vô cùng phẫn nộ, thò tay chỉ vào Trần Thanh Đế, chửi ầm lên.
- Cẩu tạp chủng, ngươi nhất định phải chết.
Thượng Quan Giang Vũ diện mục dữ tợn, nghiêm nghị quát:
- Ta nói rồi, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết, sống không bằng chết.
Trần Thanh Đế cũng không nói lời nào, chỉ là lập tức tăng tốc độ lên tới cực hạn, thân thể khẽ động, nhanh chóng đập tới khuôn mặt của Hướng Diễm.
Giờ phút này, Trần đại thiếu có tu vi Luyện Khí tầng năm, bị hắn phát huy vô cùng tinh tế.
Ba ba ba...
Tiếng giòn vang liên tiếp, hợp thành một mảnh. Hướng Diễm còn không biết là chuyện gì xảy ra, đã cảm giác mặt mình rất đau, rất nóng.
- A...
Sau một lát, Hướng Diễm phát ra một tiếng kêu thảm thiết như là tiếng giết heo, bụm mặt, điên cuồng kêu lên. Mà lúc này, mặt của nàng, đã bị Trần đại thiếu đánh cho biến hình rồi.
Coi như là cha của Hướng Diễm, nhìn thấy nàng cũng tuyệt đối không thể tin được, đây chính là con gái của hắn.
- Trần Thanh Đế...
Thượng Quan Niên cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế sẽ không chỗ cố kỵ đột nhiên động thủ, tốc độ công kích lại nhanh như thế.
Thượng Quan Niên muốn ngăn cản, cũng đã không kịp, Trần đại thiếu đã đánh xong.
- Phốc Phốc Phốc...
Hướng Diễm bên trong tiếng kêu thảm thiết, cảm giác trong miệng của mình có đồ vật gì đó, nhổ ra bên ngoài, dĩ nhiên là hàm răng mang theo máu. Một hàm răng, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị đánh gãy.
- Ta là người không thích đánh nữ nhân, bất quá, ngươi chưa tính là nữ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.