Chương 421: Vẽ mặt
Diện Hồng Nhĩ Xích
05/10/2013
Thẩm Kỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói. Tuy nàng rất thích, nhưng nàng biết rõ, cái váy này tuyệt đối sẽ không tiện nghi.
- Thay làm gì? Trực tiếp mặc đi là được.
Chu Trướng cười hắc hắc, đạp trên mông đít Trịnh Lục một cước, nói ra:
- Ngươi còn chờ cái gì? Tranh thủ thời gian trả tiền a, không phát hiện vợ của ta mặc rất đẹp sao?
- A, a, đúng, đúng...
Trịnh Lục liên tục gật đầu, cũng không có để ý một cước kia của Trịnh Lục, nhìn hướng dẫn viên nói:
- Mỹ nữ, bao nhiêu tiền?
- Ba vạn hai, cám ơn.
Hướng dẫn viên mỉm cười nói.
- Có nghe hay không, ba vạn hai ngàn tệ, ngươi có sao?
Quản lý cửa hàng bên cạnh, mặt mũi tràn đầy trào phúng nói:
- Còn trực tiếp mặc đi? Cái này rất mất mặt...
Phanh!
Một tiếng vang nhỏ, Trịnh Lục trực tiếp ném valy tiền trong tay lên quầy thu ngân, sau đó mở ra, một chồng tiền mặt, ít nhất cũng có hai trăm vạn.
Thanh âm của quản lý cửa hàng bên cạnh, đột nhiên im bặt, trực tiếp trợn tròn mắt. Sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi không thôi, cảm giác mặt mình quá đau.
Đồng thời, cũng phi thường hối hận.
Chiếc váy một vạn chín ngàn tám, nếu bán đi rồi. Ta còn có gần ngàn tệ phần trăm a, cứ... cứ như vậy đã không có?
Con mẹ nó, giả heo ăn thịt hổ, có nhiều tiền như vậy, còn ăn mặc quần áo bệnh viện, mang theo một bạn gái mặc hàng vỉa hè chạy tới đây 'trang bức' sao?
- Con mẹ nó, vừa đánh cướp một ngân hàng, kiếm một chút tiền, muốn mua cho bạn gái một bộ quần áo, còn bị người khinh bỉ.
Chu Trướng trừng mắt nhìn quản lý cửa hàng kia, hù dọa nói:
- Lão tử thật muốn đánh cướp của ngươi, móa.
- A...
Quản lý cửa hàng kia phát ra một tiếng thét kinh hãi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cả thân thể liên tục lui lại mấy bước.
Hai tên gia hỏa kia, trên mặt, trên người tất cả đều là vết sẹo, chẳng lẽ thật sự là đánh cướp ngân hàng sao?
Trần Thanh Đế đứng ở đàng xa, nhìn xem hết thảy, nhịn không được liếc mắt. Chu Trướng cùng Trịnh Lục này, thật sự là quá trang bức rồi.
Làm đến cuối cùng, ngay cả đánh cướp ngân hàng cũng nói ra được, thực đúng là nhân tài a.
Không nên hù dọa người như vậy a!
- Cái kia... vị khách nhân này, anh biết xem tướng hay sao?
Sau khi thu tiền, mỹ nữ hướng dẫn viên nhìn Chu Trướng, hạ giọng nói ra:
- Bạn gái của hắn, thật sự đội nón xanh cho hắn. Hơn nữa, tất cả nhân viên công tác ở lầu này đều biết.
- Gì cơ?
Chu Trướng trừng lớn hai mắt, Thẩm Kỳ cùng Trịnh Lục cũng là như thế.
Con mẹ nó, vậy mà đoán đúng rồi?
Ca ca ta không xem tướng, cũng không biết xem. Thuần túy là muốn trêu chọc tên kia mà thôi.
Tuy thanh âm của mỹ nữ hướng dẫn viên rất nhỏ, nhưng Trần Thanh Đế vẫn là nghe được rất rõ ràng, cái này lại để cho Trần Trần đại thiếu nhịn không được sững sờ, buồn cười.
Cái này... là con mắt Chu Trướng quá sắc bén? Hay là miệng của hắn quá độc?
- Ồ, cái kia không phải là Trần Thanh Đế sao?
Đúng lúc này, trong lầu chín cửa hàng, rốt cục có người phát hiện Trần Thanh Đế, liếc mắt liền nhận ra, vị hôn phu của quốc tế toàn năng siêu sao, Trần Thanh Đế.
- Trần Thanh Đế ở nơi nào? A... thật là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế a.
- Hắn đến cùng là người nào a, thậm chí có bản lãnh lớn như vậy, dĩ nhiên là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, hơn nữa, còn quên luôn Bùi Ngữ Yên.
- Ta còn nghe nói, sở dĩ Bùi Ngữ Yên đột nhiên trở lại, cũng là bởi vì nàng ghen.
- Việc này ta cũng biết, nghe nói hiện tại Trần Thanh Đế học ở Trung Y Học Viện, còn là một sinh viên năm thứ nhất. Bất quá, chỉ là ở ngoài sáng, đã có hai hoa khôi của khoa bị hắn hái đi.
- Vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên hái hoa ngắt cỏ, làm Tiểu Tam, Tiểu Tứ, cho nên Bùi Ngữ Yên mới trở lại đấy.
- Thằng này thật sự là lợi hại, vậy mà ở trong trường học, trước mặt rất nhiều đệ tử, hôn Bùi Ngữ Yên tới vài phút.
- Thời gian nào có ngắn như vậy, ta nghe nói, hắn hôn Bùi Ngữ Yên hơn nửa canh giờ, thở gấp không thôi, Bùi Ngữ Yên mới buông tha hắn.
- Lập uy, Bùi Ngữ Yên là lập uy, làm cho những Tiểu Tam, Tiểu Tứ của Trần Thanh Đế xem đấy.
...
Khá tốt Bùi Ngữ Yên không có đến chung, bằng không thì nghe được những người này nghị luận, sẽ tức đến thổ huyết.
Ai hôn ai hả?
Là Trần Thanh Đế cưỡng hôn ta đó?
Hơn nữa, thời gian nào có dài như vậy, chỉ có một phút đồng hồ mà thôi.
Còn nửa giờ?
Các ngươi thật đúng là dám nói ra miệng, có bản lĩnh ngươi với lão công, lão bà ngươi, hôn môi nửa giờ thử xem?
Đáng tiếc, Bùi Ngữ Yên không cùng đến.
- Cảm ơn mọi người động viên.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Các ngươi vậy mà đều biết ta, cái này thật là làm cho ta thụ sủng nhược kinh.
Nổi danh?
Vậy thì triệt để một ít.
Lúc nào đạt đến cảnh giới người khác nhìn thấy Trần Thanh Đế, làm như không nhìn thấy, đó mới là cảnh giới cao nhất của ít xuất hiện, mới là Trần đại thiếu muốn thấy.
- Chu Trướng, Trịnh Lục, các ngươi còn chưa có mua quần áo xong sao?
Trần Thanh Đế cười cười với mọi người, lập tức đi đến chỗ của Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Bọn hắn nhận thức?
Vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, vậy mà nhận thức bọn hắn? Cái này... cái này...
Nhìn thấy một màn này, tên quản lý nón xanh kia, trực tiếp liếc mắt, suýt nữa hôn mê rồi. Còn mỹ nữ hướng dẫn viên kia, cũng khiếp sợ không thôi.
Không nghĩ tới, khách hàng của nàng vậy mà nhận thức Trần Thanh Đế.
- Thay làm gì? Trực tiếp mặc đi là được.
Chu Trướng cười hắc hắc, đạp trên mông đít Trịnh Lục một cước, nói ra:
- Ngươi còn chờ cái gì? Tranh thủ thời gian trả tiền a, không phát hiện vợ của ta mặc rất đẹp sao?
- A, a, đúng, đúng...
Trịnh Lục liên tục gật đầu, cũng không có để ý một cước kia của Trịnh Lục, nhìn hướng dẫn viên nói:
- Mỹ nữ, bao nhiêu tiền?
- Ba vạn hai, cám ơn.
Hướng dẫn viên mỉm cười nói.
- Có nghe hay không, ba vạn hai ngàn tệ, ngươi có sao?
Quản lý cửa hàng bên cạnh, mặt mũi tràn đầy trào phúng nói:
- Còn trực tiếp mặc đi? Cái này rất mất mặt...
Phanh!
Một tiếng vang nhỏ, Trịnh Lục trực tiếp ném valy tiền trong tay lên quầy thu ngân, sau đó mở ra, một chồng tiền mặt, ít nhất cũng có hai trăm vạn.
Thanh âm của quản lý cửa hàng bên cạnh, đột nhiên im bặt, trực tiếp trợn tròn mắt. Sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi không thôi, cảm giác mặt mình quá đau.
Đồng thời, cũng phi thường hối hận.
Chiếc váy một vạn chín ngàn tám, nếu bán đi rồi. Ta còn có gần ngàn tệ phần trăm a, cứ... cứ như vậy đã không có?
Con mẹ nó, giả heo ăn thịt hổ, có nhiều tiền như vậy, còn ăn mặc quần áo bệnh viện, mang theo một bạn gái mặc hàng vỉa hè chạy tới đây 'trang bức' sao?
- Con mẹ nó, vừa đánh cướp một ngân hàng, kiếm một chút tiền, muốn mua cho bạn gái một bộ quần áo, còn bị người khinh bỉ.
Chu Trướng trừng mắt nhìn quản lý cửa hàng kia, hù dọa nói:
- Lão tử thật muốn đánh cướp của ngươi, móa.
- A...
Quản lý cửa hàng kia phát ra một tiếng thét kinh hãi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cả thân thể liên tục lui lại mấy bước.
Hai tên gia hỏa kia, trên mặt, trên người tất cả đều là vết sẹo, chẳng lẽ thật sự là đánh cướp ngân hàng sao?
Trần Thanh Đế đứng ở đàng xa, nhìn xem hết thảy, nhịn không được liếc mắt. Chu Trướng cùng Trịnh Lục này, thật sự là quá trang bức rồi.
Làm đến cuối cùng, ngay cả đánh cướp ngân hàng cũng nói ra được, thực đúng là nhân tài a.
Không nên hù dọa người như vậy a!
- Cái kia... vị khách nhân này, anh biết xem tướng hay sao?
Sau khi thu tiền, mỹ nữ hướng dẫn viên nhìn Chu Trướng, hạ giọng nói ra:
- Bạn gái của hắn, thật sự đội nón xanh cho hắn. Hơn nữa, tất cả nhân viên công tác ở lầu này đều biết.
- Gì cơ?
Chu Trướng trừng lớn hai mắt, Thẩm Kỳ cùng Trịnh Lục cũng là như thế.
Con mẹ nó, vậy mà đoán đúng rồi?
Ca ca ta không xem tướng, cũng không biết xem. Thuần túy là muốn trêu chọc tên kia mà thôi.
Tuy thanh âm của mỹ nữ hướng dẫn viên rất nhỏ, nhưng Trần Thanh Đế vẫn là nghe được rất rõ ràng, cái này lại để cho Trần Trần đại thiếu nhịn không được sững sờ, buồn cười.
Cái này... là con mắt Chu Trướng quá sắc bén? Hay là miệng của hắn quá độc?
- Ồ, cái kia không phải là Trần Thanh Đế sao?
Đúng lúc này, trong lầu chín cửa hàng, rốt cục có người phát hiện Trần Thanh Đế, liếc mắt liền nhận ra, vị hôn phu của quốc tế toàn năng siêu sao, Trần Thanh Đế.
- Trần Thanh Đế ở nơi nào? A... thật là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế a.
- Hắn đến cùng là người nào a, thậm chí có bản lãnh lớn như vậy, dĩ nhiên là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, hơn nữa, còn quên luôn Bùi Ngữ Yên.
- Ta còn nghe nói, sở dĩ Bùi Ngữ Yên đột nhiên trở lại, cũng là bởi vì nàng ghen.
- Việc này ta cũng biết, nghe nói hiện tại Trần Thanh Đế học ở Trung Y Học Viện, còn là một sinh viên năm thứ nhất. Bất quá, chỉ là ở ngoài sáng, đã có hai hoa khôi của khoa bị hắn hái đi.
- Vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên hái hoa ngắt cỏ, làm Tiểu Tam, Tiểu Tứ, cho nên Bùi Ngữ Yên mới trở lại đấy.
- Thằng này thật sự là lợi hại, vậy mà ở trong trường học, trước mặt rất nhiều đệ tử, hôn Bùi Ngữ Yên tới vài phút.
- Thời gian nào có ngắn như vậy, ta nghe nói, hắn hôn Bùi Ngữ Yên hơn nửa canh giờ, thở gấp không thôi, Bùi Ngữ Yên mới buông tha hắn.
- Lập uy, Bùi Ngữ Yên là lập uy, làm cho những Tiểu Tam, Tiểu Tứ của Trần Thanh Đế xem đấy.
...
Khá tốt Bùi Ngữ Yên không có đến chung, bằng không thì nghe được những người này nghị luận, sẽ tức đến thổ huyết.
Ai hôn ai hả?
Là Trần Thanh Đế cưỡng hôn ta đó?
Hơn nữa, thời gian nào có dài như vậy, chỉ có một phút đồng hồ mà thôi.
Còn nửa giờ?
Các ngươi thật đúng là dám nói ra miệng, có bản lĩnh ngươi với lão công, lão bà ngươi, hôn môi nửa giờ thử xem?
Đáng tiếc, Bùi Ngữ Yên không cùng đến.
- Cảm ơn mọi người động viên.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Các ngươi vậy mà đều biết ta, cái này thật là làm cho ta thụ sủng nhược kinh.
Nổi danh?
Vậy thì triệt để một ít.
Lúc nào đạt đến cảnh giới người khác nhìn thấy Trần Thanh Đế, làm như không nhìn thấy, đó mới là cảnh giới cao nhất của ít xuất hiện, mới là Trần đại thiếu muốn thấy.
- Chu Trướng, Trịnh Lục, các ngươi còn chưa có mua quần áo xong sao?
Trần Thanh Đế cười cười với mọi người, lập tức đi đến chỗ của Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Bọn hắn nhận thức?
Vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, vậy mà nhận thức bọn hắn? Cái này... cái này...
Nhìn thấy một màn này, tên quản lý nón xanh kia, trực tiếp liếc mắt, suýt nữa hôn mê rồi. Còn mỹ nữ hướng dẫn viên kia, cũng khiếp sợ không thôi.
Không nghĩ tới, khách hàng của nàng vậy mà nhận thức Trần Thanh Đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.