Chương 691: Xấu hổ
Diện Hồng Nhĩ Xích
08/01/2014
- Khục khục. . . cái kia, chúng ta ăn cơm.
Vẻ mặt Chu Trướng xấu hổ, liên tục ho khan vài tiếng. Về phần Thẩm Kỳ ở một bên, thì là mặt ngọc đỏ lên, cúi đầu.
- Oa kháo kháo. . . vẫn là ánh mắt của Trần Thanh Đế ngươi sắc bén a, ta một mực cũng không có phát hiện.
Trịnh Lục như là gặp được hi thế chi bảo gì, oa oa kêu to:
- Ta nói đệ muội, về sau em không thể như vậy, dùng khí lực như vậy, thực không tốt. Bất quá, Chu Trướng muốn đi tán gái, đã không có khả năng rồi.
- Trịnh Lục, có ý tứ gì? Chẳng lẽ vết bầm kia, còn có cái thuyết pháp gì hay sao?
Đối với cái này, Trần đại thiếu là thật tâm không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc và khó hiểu.
- Trần Thanh Đế, ngươi không có lầm chứ? Cái này ngươi cũng không hiểu?
Trịnh Lục trừng lớn hai mắt, như là xem người ngoài hành tinh, nhìn Trần Thanh Đế.
- Cái này ta đương nhiên biết rõ, không phải là một vết bầm sao? Chẳng lẽ có cái gì đặc biệt hay sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Bất quá Thẩm Kỳ, em hạ thủ hoàn toàn chính xác là hơi nhẹ.
- Ách? Cạc cạc. . . cười chết ta rồi, Trần Thanh Đế, ngươi sẽ không phải là xử nam chứ?
Trịnh Lục ôm bụng cười cười to:
- Chẳng lẽ vị hôn thê của ngươi Bùi Ngữ Yên, không có cắn cổ của ngươi?
- Cắn cổ?
Trần đại thiếu nhướng mày, rốt cuộc biết vết bầm trên cổ Chu Trướng, đến cùng là chuyện gì xảy ra rồi.
Cũng đã minh bạch, vì sao Thẩm Kỳ lại đột nhiên xấu hổ.
- Chu Trướng, ngươi. . . ngưu bức.
Trần Thanh Đế xấu hổ cười, thò tay vỗ vỗ sau lưng Chu Trướng, thật không biết nên nói cái gì cho tốt.
- Ngao rống. . .
Chu Trướng bị Trần đại thiếu vỗ một cái, nhe răng nhếch miệng, nhịn không được phát ra một tiếng gầm nhẹ thống khổ.
- Chu Trướng, ngươi làm sao vậy?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhè nhẹ vỗ sau lưng Chu Trướng một cái như vậy, có đau như vậy không?
Chẳng lẽ. . . chẳng lẽ sau lưng Chu Trướng có thương tích?
Cái này lại để cho sắc mặt của Trần Thanh Đế, lập tức trở nên âm trầm.
- Nói, ngươi là xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế âm trầm, vô cùng nghiêm túc nói:
- Cởi quần áo ra cho ta.
- Cái kia, Trần Thanh Đế, ta thực không có gì, ta không sao.
Chu Trướng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, xấu hổ cực hạn.
Thẩm Kỳ thì đỏ mặt tía tai, cái đầu nhỏ chôn ở ngực, sắp tiến vào đáy bàn rồi.
- Cởi!
Trần đại thiếu không để ý đến Chu Trướng, hắn biết rõ, huynh đệ của mình bị thương.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là ai đánh ngươi?
Nhìn phía sau lưng Chu Trướng, khoảng chừng hơn mười vết trảo, sắc mặt Trần đại thiếu càng thêm âm trầm.
- Khục khục. . .
Nhìn thấy một màn này, Trịnh Lục ở một bên lập tức hiểu ý, liên tục ho khan vài tiếng, kéo Trần Thanh Đế lại, nói ra:
- Trần Thanh Đế, ngươi. . . ngươi đi theo ta thoáng một phát, ta. . . ta cho ngươi biết.
Lúc Trịnh Lục nói lời này, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Không thể phủ nhận, Trịnh Lục hoàn toàn bị Trần đại thiếu 'vô tri' đánh bại.
- Ngươi biết?
Trần đại thiếu từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại, chứng kiến phản ứng của Thẩm Kỳ, hắn biết rõ, mình có khả năng lại ngu xuẩn một lần nữa rồi.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, sự tình hẳn là như vậy đấy. . .
Cách đó không xa, Trịnh Lục rất nhanh giải thích cho Trần Thanh Đế:
- Ngươi cũng biết, nữ nhân nha, lần đầu tiên là rất đau, tê rần rồi, sẽ cào loạn, cho nên. . . khục khục, Trần Thanh Đế, không nghĩ tới ngươi thật vô tri. Nhìn xem, làm người ta xấu hổ chưa kìa.
- Khục khục. . . cái kia, ta thật không biết.
Trần Thanh Đế lập tức trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.
Bởi vì Trần đại thiếu ở phương diện nào đó vô tri, làm toàn bộ hào khí đều rất lạnh, không ai nói chuyện, nhất là Chu Trướng cùng Thẩm Kỳ, trên mặt đỏ bừng.
- Chu Trướng, nhà của ngươi không phải mở một nhà máy sắt thép sao?
Sau một lát, Trần Thanh Đế một lần nữa trở lại chỗ ngồi, liên tục chuyển hướng chủ đề, nói ra:
- Ta muốn mua một ít tinh thiết.
- Mua một ít tinh thiết? Không có bất cứ vấn đề gì, vấn đề này giao cho ta.
Chu Trướng mặc quần áo vào, vỗ vỗ ngực, nói ra:
- Trần Thanh Đế, ngươi định lúc nào lấy?
- Càng nhanh càng tốt.
Trần Thanh Đế nói ra.
- Như vậy a. . .
Chu Trướng nghĩ nghĩ, nói ra:
- Học kỳ này còn có hai ngày nữa sẽ xong, ta cũng không có trở về qua, nếu không, chúng ta cùng một chỗ trở về? Lái xe, cũng chỉ hai ba giờ.
- Ta không có ý kiến gì.
Trong lòng Trần Thanh Đế khẽ động, tỏ vẻ không có ý kiến.
Cái tinh thiết gì, cũng không bằng tự mình chọn lựa đến.
- Dù sao ta cũng nhàn rỗi, cha ta mỗi ngày bề bộn ngất trời, mẹ của ta cũng phải đi làm, đi xem nhà máy sắt thép của Chu Trướng một chút, coi như đi chơi.
Trịnh Lục nhún vai, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Kỳ:
- Thẩm Kỳ, em muốn đi cùng chúng ta hay không?
Hiện tại thân phận Thẩm Kỳ bất đồng, đây chính là bạn gái của Chu Trướng, lão bà tương lai. Lần này trở về, đây chính là gặp cha mẹ chồng đấy.
Nữ hài tử a, luôn thẹn thùng.
- Tiểu Kỳ đừng sợ, dù sao em là vợ của anh, sớm muộn gì cũng phải gặp ba mẹ anh, hiện tại chỉ là gặp mặt mà thôi.
Chu Trướng cười hắc hắc, nói ra:
- Đến lúc đó, gọi ba mẹ của em đến, chúng ta trực tiếp kết hôn, hắc hắc. . .
Vẻ mặt Chu Trướng xấu hổ, liên tục ho khan vài tiếng. Về phần Thẩm Kỳ ở một bên, thì là mặt ngọc đỏ lên, cúi đầu.
- Oa kháo kháo. . . vẫn là ánh mắt của Trần Thanh Đế ngươi sắc bén a, ta một mực cũng không có phát hiện.
Trịnh Lục như là gặp được hi thế chi bảo gì, oa oa kêu to:
- Ta nói đệ muội, về sau em không thể như vậy, dùng khí lực như vậy, thực không tốt. Bất quá, Chu Trướng muốn đi tán gái, đã không có khả năng rồi.
- Trịnh Lục, có ý tứ gì? Chẳng lẽ vết bầm kia, còn có cái thuyết pháp gì hay sao?
Đối với cái này, Trần đại thiếu là thật tâm không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc và khó hiểu.
- Trần Thanh Đế, ngươi không có lầm chứ? Cái này ngươi cũng không hiểu?
Trịnh Lục trừng lớn hai mắt, như là xem người ngoài hành tinh, nhìn Trần Thanh Đế.
- Cái này ta đương nhiên biết rõ, không phải là một vết bầm sao? Chẳng lẽ có cái gì đặc biệt hay sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Bất quá Thẩm Kỳ, em hạ thủ hoàn toàn chính xác là hơi nhẹ.
- Ách? Cạc cạc. . . cười chết ta rồi, Trần Thanh Đế, ngươi sẽ không phải là xử nam chứ?
Trịnh Lục ôm bụng cười cười to:
- Chẳng lẽ vị hôn thê của ngươi Bùi Ngữ Yên, không có cắn cổ của ngươi?
- Cắn cổ?
Trần đại thiếu nhướng mày, rốt cuộc biết vết bầm trên cổ Chu Trướng, đến cùng là chuyện gì xảy ra rồi.
Cũng đã minh bạch, vì sao Thẩm Kỳ lại đột nhiên xấu hổ.
- Chu Trướng, ngươi. . . ngưu bức.
Trần Thanh Đế xấu hổ cười, thò tay vỗ vỗ sau lưng Chu Trướng, thật không biết nên nói cái gì cho tốt.
- Ngao rống. . .
Chu Trướng bị Trần đại thiếu vỗ một cái, nhe răng nhếch miệng, nhịn không được phát ra một tiếng gầm nhẹ thống khổ.
- Chu Trướng, ngươi làm sao vậy?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhè nhẹ vỗ sau lưng Chu Trướng một cái như vậy, có đau như vậy không?
Chẳng lẽ. . . chẳng lẽ sau lưng Chu Trướng có thương tích?
Cái này lại để cho sắc mặt của Trần Thanh Đế, lập tức trở nên âm trầm.
- Nói, ngươi là xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế âm trầm, vô cùng nghiêm túc nói:
- Cởi quần áo ra cho ta.
- Cái kia, Trần Thanh Đế, ta thực không có gì, ta không sao.
Chu Trướng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, xấu hổ cực hạn.
Thẩm Kỳ thì đỏ mặt tía tai, cái đầu nhỏ chôn ở ngực, sắp tiến vào đáy bàn rồi.
- Cởi!
Trần đại thiếu không để ý đến Chu Trướng, hắn biết rõ, huynh đệ của mình bị thương.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là ai đánh ngươi?
Nhìn phía sau lưng Chu Trướng, khoảng chừng hơn mười vết trảo, sắc mặt Trần đại thiếu càng thêm âm trầm.
- Khục khục. . .
Nhìn thấy một màn này, Trịnh Lục ở một bên lập tức hiểu ý, liên tục ho khan vài tiếng, kéo Trần Thanh Đế lại, nói ra:
- Trần Thanh Đế, ngươi. . . ngươi đi theo ta thoáng một phát, ta. . . ta cho ngươi biết.
Lúc Trịnh Lục nói lời này, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Không thể phủ nhận, Trịnh Lục hoàn toàn bị Trần đại thiếu 'vô tri' đánh bại.
- Ngươi biết?
Trần đại thiếu từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại, chứng kiến phản ứng của Thẩm Kỳ, hắn biết rõ, mình có khả năng lại ngu xuẩn một lần nữa rồi.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, sự tình hẳn là như vậy đấy. . .
Cách đó không xa, Trịnh Lục rất nhanh giải thích cho Trần Thanh Đế:
- Ngươi cũng biết, nữ nhân nha, lần đầu tiên là rất đau, tê rần rồi, sẽ cào loạn, cho nên. . . khục khục, Trần Thanh Đế, không nghĩ tới ngươi thật vô tri. Nhìn xem, làm người ta xấu hổ chưa kìa.
- Khục khục. . . cái kia, ta thật không biết.
Trần Thanh Đế lập tức trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.
Bởi vì Trần đại thiếu ở phương diện nào đó vô tri, làm toàn bộ hào khí đều rất lạnh, không ai nói chuyện, nhất là Chu Trướng cùng Thẩm Kỳ, trên mặt đỏ bừng.
- Chu Trướng, nhà của ngươi không phải mở một nhà máy sắt thép sao?
Sau một lát, Trần Thanh Đế một lần nữa trở lại chỗ ngồi, liên tục chuyển hướng chủ đề, nói ra:
- Ta muốn mua một ít tinh thiết.
- Mua một ít tinh thiết? Không có bất cứ vấn đề gì, vấn đề này giao cho ta.
Chu Trướng mặc quần áo vào, vỗ vỗ ngực, nói ra:
- Trần Thanh Đế, ngươi định lúc nào lấy?
- Càng nhanh càng tốt.
Trần Thanh Đế nói ra.
- Như vậy a. . .
Chu Trướng nghĩ nghĩ, nói ra:
- Học kỳ này còn có hai ngày nữa sẽ xong, ta cũng không có trở về qua, nếu không, chúng ta cùng một chỗ trở về? Lái xe, cũng chỉ hai ba giờ.
- Ta không có ý kiến gì.
Trong lòng Trần Thanh Đế khẽ động, tỏ vẻ không có ý kiến.
Cái tinh thiết gì, cũng không bằng tự mình chọn lựa đến.
- Dù sao ta cũng nhàn rỗi, cha ta mỗi ngày bề bộn ngất trời, mẹ của ta cũng phải đi làm, đi xem nhà máy sắt thép của Chu Trướng một chút, coi như đi chơi.
Trịnh Lục nhún vai, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Kỳ:
- Thẩm Kỳ, em muốn đi cùng chúng ta hay không?
Hiện tại thân phận Thẩm Kỳ bất đồng, đây chính là bạn gái của Chu Trướng, lão bà tương lai. Lần này trở về, đây chính là gặp cha mẹ chồng đấy.
Nữ hài tử a, luôn thẹn thùng.
- Tiểu Kỳ đừng sợ, dù sao em là vợ của anh, sớm muộn gì cũng phải gặp ba mẹ anh, hiện tại chỉ là gặp mặt mà thôi.
Chu Trướng cười hắc hắc, nói ra:
- Đến lúc đó, gọi ba mẹ của em đến, chúng ta trực tiếp kết hôn, hắc hắc. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.