Chương 427: Ai đi ai ở?
Phó Kỳ Lân
19/11/2013
Mọi người quây quanh bàn, đám Sương Nhi tíu tít hỏi chuyện thú vị ở kinh thành, Đường lão thái quân lấy lại trấn tĩnh từ trong niềm vui đột
ngột, hỏi:
- Lăng Nhi, lần này về cháu định ở mấy ngày?
Câu này làm nụ cười trên mặt các nàng tắt hẳn, nhìn cả sang Đường Kính Chi.
Lâm Úc Hương cũng mang ánh mắt phức tạp, nhìn phụ thân đứa bé trong bụng của nàng.
Cảm giác bàn tay Nhu Nhi bấu chặt lấy tay mình, Đường Kính Chi rất không đành lòng, y không muốn xa các nàng, nhưng phải về sớm nếu không chọc giận hoàng đế, sẽ không có kết cục gì tốt, quan trọng là đám Tần Mục gièm pha bên cạnh, y đi càng lâu sẽ càng nguy hiểm.
- Ngày mai cháu ở lại phủ một ngày, sáng sớm ngày kia phải lên đường rồi ạ.
- Nhị gia, người ở lại thêm vài ngày đi!
Nước mắt Nhu Nhi lại nhỏ xuống tong tong, lắc tay Đường Kính Chi.
- Đủ rồi.
Thấy đám Lâm Úc Hương lên tiếng giữ lại, Đường lão thái quân vỗ mạnh bàn, làm cốc chén rung rinh, tuy sức khỏe bà đã kém đi rất nhiều, gần đây ít nổi giận, nhưng uy tích lũy lâu ngày không giảm sút, làm các nàng hoảng sợ, cúi đầu xuống không ai dám nói gì:
- Nam nhi chí tại bốn phương, nay quốc gia có chuyện, Nhị gia vào triều ra sức cho triều đình, chia sẻ ưu tư cùng hoàng đế, vì sơn hà xã tắc, các ngươi không cổ vũ thì thôi, sao còn nhõng nhẽo kéo chân Nhị gia?
- Thiếp thân biết sai rồi.
Lâm Úc Hương đứng lên thi lễ rồi tới đám Chu Quế Phương cũng cúi đầu nhận sai:
- Đứng dậy cả đi.
Đường lão thái quân nói thì nói thế, nhưng bà đâu muốn đích tôn đi xa, cũng hiểu tâm tình bọn họ, xua tay bảo các nàng ngồi xuống ghế.
Không khí trở nên lãnh đạm hơn nhiều.
- Lăng Nhi, chuyến này cháu lên kinh, đoán chừng cũng phải một hai năm mới về nhà thăm người thân được, chỉ có Ngọc Nhi ở bên cạnh, nãi nãi rất không yên tâm, hay là cháu mang theo vài di nương chiếu cố chuyện ăn ở?
Đường lão thái quân lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, có điều đám Sương Nhi chưa kịp vui mừng thì bà lại thêm một câu:
- Nếu đường xá xa xôi rắc rối thì cháu nạp thêm vài đứa ở kinh cũng được.
Đám Sương Nhi biến sắc, cấp thiết nhìn Đường Kính Chi, các nàng gả vào Đường phủ lâu như thế rồi vẫn còn mang thân xử nữ, nếu Nhị gia đồng ý nạp thiếp ở kinh thành, các nàng chẳng biết bao giờ mới thực sự trở thành nữ nhân của y.
Ngay Hồ Kiều Kiều cũng khẽ cắn môi, đôi mắt buồn bã.
Đường Kính Chi sao có thể phụ các nàng nạp tiểu thiếp nữa, vội nói:
- Để cháu mang theo vài nàng đi vậy ạ.
Đường lão thái quân gật đầu:
- Vậy cháu định mang đứa nào đi?
- Chuyện này ...
Đường Kính Chi lúng túng, mấy tiểu thiếp của y, ai cũng muốn đi, để lại ai bây giờ?
Hồ Kiều Kiều từ đầu tới giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng:
- Nhị gia, mặc dù tỳ thiếp được Nhị nãi nãi tận tâm điều trị, khỏe hơn rất nhiều, nhưng đường lên kinh thành quá xa xôi vất vả, sức khỏe tỳ thiếp không chịu được, không đi được.
Đường Kính Chi nhìn khuôn mặt gầy gò tuyệt diễm của Hồ Kiều Kiều, y yêu thương vô hạn, nàng đánh trọn khúc đàn cũng khó, đúng là không thể lên kinh.
- Tỳ thiếp cũng không đi được.
Sương Nhi không biết nghĩ gì, chợt lên tiếng.
Đường Kính Chi ngạc nhiên, chưa hỏi thì Lâm Úc Hương đã giải thích thay:
- Nhị gia, sức khỏe của lão thái quân chưa khôi phục, thiếp thân và Quế Phương muội muội có thái, không thể quá mệt nhọc, thời gian qua sự vụ trong phủ đều giao cho Sương Nhi quản lý.
- Sương Nhi, làm khó nàng rồi.
Đường Kính Chi biết rõ Sương Nhi không thích việc này, nàng chỉ thích trốn một mình trong phòng làm bạn với sách vở:
Với Sương Nhi, được lời thấu hiểu này này của y còn hơn vạn lời khen khác, nhỏ nhẹ nói:
- Nhị gia, là trách nhiệm của thiếp thân mà.
Như vậy chỉ còn Nhu Nhi và Uyển Nhi đi được thôi.
- Nhị gia, tỳ thiếp muốn đi theo chăm sóc cho người.
Nhu Nhi ngước mắt lên nhìn Đường Kính Chi, lấy dũng khí nói:
Đường Kính Chi đưa tay ra, cưng chiều bẹo má thiếu nữ đáng yêu này:
- Được, không có vấn đề gì.
Những nàng không đi được nhìn vậy hâm mộ không thôi, Lâm Úc Hương thấy Đường Kính Chi trước mặt mọi người không hề che dấu yêu thương với Nhu Nhi, trong lòng rất không thoải mái, bàn tay dấu dưới bàn siết chặt khăn tay.
Đường lão thái quân rất thích Nhu Nhi, nhưng bà thấy Nhu Nhi tính cách quá ngây thơ, là nguồn vui cho mọi người, song tính cách không đủ trầm ổn, sợ lên kinh không chiếu cố tốt cho đích tôn, liền nói:
- Uyển Nhi cũng đi đi, tính nó chững chạc, tâm tư chu đáo tinh tế, là đứa biết thương người, sau khi lên kinh có thể giúp Nhị gia chiếu cố chuyện vụn vặt trong nhà.
- Tỳ thiếp tuân lệnh.
Uyển Nhi lòng đầy hoan hỉ, đứng dậy thi lễ, nhìn trộm Đường Kính Chi.
Chuyện ai theo lên kinh xem như thế là xong, những người phải ở lại vì lý do gì cũng không vui nổi, thấy không khí trầm xuống, Đường Kính Chi kiếm chuyện hỏi Nhu Nhi:
- Nhu Nhi, trước khi đi ta có bảo nàng chăm chỉ thêu thùa, nàng có lười biếng không?
- Không ạ.
Nghe tin Nhị gia về, Nhu Nhi tuy nóng lòng muốn gặp y cũng không quên mang theo khăn thuê, cho tay vào lòng lấy ra, nhìn Đường Kính Chi không chớp mắt, có chút khẩn trương.
Nhận lấy khăn thêu, Đường Kính Chi trải lên bàn xem khắp lượt khen:
- Nhu Nhi, trình độ thêu của nàng ngày càng cao rồi, chuyến này lên kinh, ta định chính thức mang nó ra kinh doanh kiếm tiền.
- Thật ạ?
Nhu Nhi mừng không gì diễn tả được, nếu vậy nàng có địa vị nhất định trong Đường phủ rồi.
Mọi người trò chuyện một hồi, thức ăn được đưa lên, Đường Kính Chi đói meo, ăn ngấu ăn nghiến, hôm nay là ngày vui, mấy vị di nương được giữ lại ăn cùng.
Cơm xong, mọi người còn chưa hết phấn khích, quây quần uống trà hàn huyên, tới khi mặt Đường lão thái quân hiện vẻ mệt mỏi, Đường Kính Chi mới chủ động cáo lui.
Rời phòng, các nàng xúm xít vây quanh, oanh yến líu lo làm Đường Kính Chi hoa cả mắt, tới trước tiểu viện của Lâm Úc Hương các nàng mới quyến luyến rời đi.
Lâm Úc Hương là chính thê, hôm nay Nhị gia trở về phải nghỉ ở đây, nhìn từng muội muội rời đi, Lâm Úc Hương mới thấy tâm tình dễ chịu hơn một chút, có điều khi còn lại hai người, nàng lại có chút khẩn trương.
- Nhị gia, người đi đường vất vả cả ngày, mau đi nghỉ sớm đi.
Bỏ lại một câu, không đợi Đường Kính Chi nói gì, nàng đã đi nhanh vào phòng, nhanh chóng cởi áo, chui vào trong chăn, cố gắng nhích sát vào trong tường hết mức có thể.
Đường Kính Chi vào phòng đã thấy Lâm Úc Hương nằm trên giường xoay lưng về phía mình, chỉ có mái tóc đen dài óng mượt lộ ra bên ngoài.
Nhớ lại xấu hổ lúc hai người gặp lại nhau, Đường Kính Chi khẽ thở dài, biết Lâm Úc Hương chưa hoàn toàn cởi mở đón nhận y, nhưng y trước và sau khi lên kinh đã khác nhiều rồi, nhìn nàng để chỗ cho mình sao không hiểu ý, cũng cởi áo lên giường, chui vào chăn hương thơm dìu dịu luôn vào mũi, cảm giác này khó diễn tả, bỏ đi lần bị Đường lão thái quân lừa uống xuân dược, đây là lần đầu hai bọn họ thực sự nằm cùng giường.
Y nhích người tới, mũi hít lấy mùi thơm ở cổ nàng, áp lưng lên mông vun tròn của nàng, tay đặt lên eo, như cảm thụ được có dòng máu huyết lưu động bên trong.
Động tác của nam nhân phía sau khiến cho hơi thở Lâm Úc Hương gấp gáp, tim đập loạn xạ, bàn tay lớn ấm áp sờ tới bụng, nàng định né tránh thì một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Úc Hương, cám ơn nàng mang thai con của ta.
Nghe nhắc tới đứa con, Lâm Úc Hương bình tĩnh trở lại, mặt cười hiền từ:
- Nối dõi tông đường cho Đường gia là bổn phận của thiếp thân mà.
Tay vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của Lâm Úc Hương, Đường Kính Chi chừng như có liên hệ với sinh mạng nhỏ kia, cảm giác rất kỳ diệu, đột nhiên nàng xoay người lại rúc vào lòng y như con mèo nhỏ, thủ thỉ:
- Tướng công về rồi, cuối cùng thiếp cũng có giấc ngủ an tâm …
- Lăng Nhi, lần này về cháu định ở mấy ngày?
Câu này làm nụ cười trên mặt các nàng tắt hẳn, nhìn cả sang Đường Kính Chi.
Lâm Úc Hương cũng mang ánh mắt phức tạp, nhìn phụ thân đứa bé trong bụng của nàng.
Cảm giác bàn tay Nhu Nhi bấu chặt lấy tay mình, Đường Kính Chi rất không đành lòng, y không muốn xa các nàng, nhưng phải về sớm nếu không chọc giận hoàng đế, sẽ không có kết cục gì tốt, quan trọng là đám Tần Mục gièm pha bên cạnh, y đi càng lâu sẽ càng nguy hiểm.
- Ngày mai cháu ở lại phủ một ngày, sáng sớm ngày kia phải lên đường rồi ạ.
- Nhị gia, người ở lại thêm vài ngày đi!
Nước mắt Nhu Nhi lại nhỏ xuống tong tong, lắc tay Đường Kính Chi.
- Đủ rồi.
Thấy đám Lâm Úc Hương lên tiếng giữ lại, Đường lão thái quân vỗ mạnh bàn, làm cốc chén rung rinh, tuy sức khỏe bà đã kém đi rất nhiều, gần đây ít nổi giận, nhưng uy tích lũy lâu ngày không giảm sút, làm các nàng hoảng sợ, cúi đầu xuống không ai dám nói gì:
- Nam nhi chí tại bốn phương, nay quốc gia có chuyện, Nhị gia vào triều ra sức cho triều đình, chia sẻ ưu tư cùng hoàng đế, vì sơn hà xã tắc, các ngươi không cổ vũ thì thôi, sao còn nhõng nhẽo kéo chân Nhị gia?
- Thiếp thân biết sai rồi.
Lâm Úc Hương đứng lên thi lễ rồi tới đám Chu Quế Phương cũng cúi đầu nhận sai:
- Đứng dậy cả đi.
Đường lão thái quân nói thì nói thế, nhưng bà đâu muốn đích tôn đi xa, cũng hiểu tâm tình bọn họ, xua tay bảo các nàng ngồi xuống ghế.
Không khí trở nên lãnh đạm hơn nhiều.
- Lăng Nhi, chuyến này cháu lên kinh, đoán chừng cũng phải một hai năm mới về nhà thăm người thân được, chỉ có Ngọc Nhi ở bên cạnh, nãi nãi rất không yên tâm, hay là cháu mang theo vài di nương chiếu cố chuyện ăn ở?
Đường lão thái quân lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, có điều đám Sương Nhi chưa kịp vui mừng thì bà lại thêm một câu:
- Nếu đường xá xa xôi rắc rối thì cháu nạp thêm vài đứa ở kinh cũng được.
Đám Sương Nhi biến sắc, cấp thiết nhìn Đường Kính Chi, các nàng gả vào Đường phủ lâu như thế rồi vẫn còn mang thân xử nữ, nếu Nhị gia đồng ý nạp thiếp ở kinh thành, các nàng chẳng biết bao giờ mới thực sự trở thành nữ nhân của y.
Ngay Hồ Kiều Kiều cũng khẽ cắn môi, đôi mắt buồn bã.
Đường Kính Chi sao có thể phụ các nàng nạp tiểu thiếp nữa, vội nói:
- Để cháu mang theo vài nàng đi vậy ạ.
Đường lão thái quân gật đầu:
- Vậy cháu định mang đứa nào đi?
- Chuyện này ...
Đường Kính Chi lúng túng, mấy tiểu thiếp của y, ai cũng muốn đi, để lại ai bây giờ?
Hồ Kiều Kiều từ đầu tới giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng:
- Nhị gia, mặc dù tỳ thiếp được Nhị nãi nãi tận tâm điều trị, khỏe hơn rất nhiều, nhưng đường lên kinh thành quá xa xôi vất vả, sức khỏe tỳ thiếp không chịu được, không đi được.
Đường Kính Chi nhìn khuôn mặt gầy gò tuyệt diễm của Hồ Kiều Kiều, y yêu thương vô hạn, nàng đánh trọn khúc đàn cũng khó, đúng là không thể lên kinh.
- Tỳ thiếp cũng không đi được.
Sương Nhi không biết nghĩ gì, chợt lên tiếng.
Đường Kính Chi ngạc nhiên, chưa hỏi thì Lâm Úc Hương đã giải thích thay:
- Nhị gia, sức khỏe của lão thái quân chưa khôi phục, thiếp thân và Quế Phương muội muội có thái, không thể quá mệt nhọc, thời gian qua sự vụ trong phủ đều giao cho Sương Nhi quản lý.
- Sương Nhi, làm khó nàng rồi.
Đường Kính Chi biết rõ Sương Nhi không thích việc này, nàng chỉ thích trốn một mình trong phòng làm bạn với sách vở:
Với Sương Nhi, được lời thấu hiểu này này của y còn hơn vạn lời khen khác, nhỏ nhẹ nói:
- Nhị gia, là trách nhiệm của thiếp thân mà.
Như vậy chỉ còn Nhu Nhi và Uyển Nhi đi được thôi.
- Nhị gia, tỳ thiếp muốn đi theo chăm sóc cho người.
Nhu Nhi ngước mắt lên nhìn Đường Kính Chi, lấy dũng khí nói:
Đường Kính Chi đưa tay ra, cưng chiều bẹo má thiếu nữ đáng yêu này:
- Được, không có vấn đề gì.
Những nàng không đi được nhìn vậy hâm mộ không thôi, Lâm Úc Hương thấy Đường Kính Chi trước mặt mọi người không hề che dấu yêu thương với Nhu Nhi, trong lòng rất không thoải mái, bàn tay dấu dưới bàn siết chặt khăn tay.
Đường lão thái quân rất thích Nhu Nhi, nhưng bà thấy Nhu Nhi tính cách quá ngây thơ, là nguồn vui cho mọi người, song tính cách không đủ trầm ổn, sợ lên kinh không chiếu cố tốt cho đích tôn, liền nói:
- Uyển Nhi cũng đi đi, tính nó chững chạc, tâm tư chu đáo tinh tế, là đứa biết thương người, sau khi lên kinh có thể giúp Nhị gia chiếu cố chuyện vụn vặt trong nhà.
- Tỳ thiếp tuân lệnh.
Uyển Nhi lòng đầy hoan hỉ, đứng dậy thi lễ, nhìn trộm Đường Kính Chi.
Chuyện ai theo lên kinh xem như thế là xong, những người phải ở lại vì lý do gì cũng không vui nổi, thấy không khí trầm xuống, Đường Kính Chi kiếm chuyện hỏi Nhu Nhi:
- Nhu Nhi, trước khi đi ta có bảo nàng chăm chỉ thêu thùa, nàng có lười biếng không?
- Không ạ.
Nghe tin Nhị gia về, Nhu Nhi tuy nóng lòng muốn gặp y cũng không quên mang theo khăn thuê, cho tay vào lòng lấy ra, nhìn Đường Kính Chi không chớp mắt, có chút khẩn trương.
Nhận lấy khăn thêu, Đường Kính Chi trải lên bàn xem khắp lượt khen:
- Nhu Nhi, trình độ thêu của nàng ngày càng cao rồi, chuyến này lên kinh, ta định chính thức mang nó ra kinh doanh kiếm tiền.
- Thật ạ?
Nhu Nhi mừng không gì diễn tả được, nếu vậy nàng có địa vị nhất định trong Đường phủ rồi.
Mọi người trò chuyện một hồi, thức ăn được đưa lên, Đường Kính Chi đói meo, ăn ngấu ăn nghiến, hôm nay là ngày vui, mấy vị di nương được giữ lại ăn cùng.
Cơm xong, mọi người còn chưa hết phấn khích, quây quần uống trà hàn huyên, tới khi mặt Đường lão thái quân hiện vẻ mệt mỏi, Đường Kính Chi mới chủ động cáo lui.
Rời phòng, các nàng xúm xít vây quanh, oanh yến líu lo làm Đường Kính Chi hoa cả mắt, tới trước tiểu viện của Lâm Úc Hương các nàng mới quyến luyến rời đi.
Lâm Úc Hương là chính thê, hôm nay Nhị gia trở về phải nghỉ ở đây, nhìn từng muội muội rời đi, Lâm Úc Hương mới thấy tâm tình dễ chịu hơn một chút, có điều khi còn lại hai người, nàng lại có chút khẩn trương.
- Nhị gia, người đi đường vất vả cả ngày, mau đi nghỉ sớm đi.
Bỏ lại một câu, không đợi Đường Kính Chi nói gì, nàng đã đi nhanh vào phòng, nhanh chóng cởi áo, chui vào trong chăn, cố gắng nhích sát vào trong tường hết mức có thể.
Đường Kính Chi vào phòng đã thấy Lâm Úc Hương nằm trên giường xoay lưng về phía mình, chỉ có mái tóc đen dài óng mượt lộ ra bên ngoài.
Nhớ lại xấu hổ lúc hai người gặp lại nhau, Đường Kính Chi khẽ thở dài, biết Lâm Úc Hương chưa hoàn toàn cởi mở đón nhận y, nhưng y trước và sau khi lên kinh đã khác nhiều rồi, nhìn nàng để chỗ cho mình sao không hiểu ý, cũng cởi áo lên giường, chui vào chăn hương thơm dìu dịu luôn vào mũi, cảm giác này khó diễn tả, bỏ đi lần bị Đường lão thái quân lừa uống xuân dược, đây là lần đầu hai bọn họ thực sự nằm cùng giường.
Y nhích người tới, mũi hít lấy mùi thơm ở cổ nàng, áp lưng lên mông vun tròn của nàng, tay đặt lên eo, như cảm thụ được có dòng máu huyết lưu động bên trong.
Động tác của nam nhân phía sau khiến cho hơi thở Lâm Úc Hương gấp gáp, tim đập loạn xạ, bàn tay lớn ấm áp sờ tới bụng, nàng định né tránh thì một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Úc Hương, cám ơn nàng mang thai con của ta.
Nghe nhắc tới đứa con, Lâm Úc Hương bình tĩnh trở lại, mặt cười hiền từ:
- Nối dõi tông đường cho Đường gia là bổn phận của thiếp thân mà.
Tay vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của Lâm Úc Hương, Đường Kính Chi chừng như có liên hệ với sinh mạng nhỏ kia, cảm giác rất kỳ diệu, đột nhiên nàng xoay người lại rúc vào lòng y như con mèo nhỏ, thủ thỉ:
- Tướng công về rồi, cuối cùng thiếp cũng có giấc ngủ an tâm …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.