Chương 139: Ai hiểu lòng nàng?
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Lặng lẽ ngồi trước gương đồng, Chu Quế Phương ngây ngốc nhìn bản thân trong gương, cứ như một khúc gỗ, chẳng hề có chút sinh cơ nào.
Đường Kính Chi về phủ rồi, Đường lão thái quân gọi tất cả chủ tử của Đường phủ tới nhà ăn dùng cơm, còn nàng, từ tối nay trở đi, sẽ trở thành nữ nhân của một nam nhân khác.
Hôm qua Đường lão thái quân mới chi báo cho mấy vị di nương của Đường Kính Chi biết thôi, còn lần này là thông báo công khai cho toàn bộ người trong phủ, chuyện nàng cải giá cho Đường Kính Chi đã không còn đường xoay chuyển nữa.
Đường Thiên biết Nhị thúc đã về, hơn nữa mẫu thân còn cho nó tới nhà ăn dừng cơm, nó sung sướng nhảy nhót không chịu đứng yên, làm Thúy Nhi chạy theo sau nó đến vất vả, mãi không tóm được nó để thay một bộ y phục đẹp sạch sẽ.
Tới khi Đường Thiên chạy mệt nhào vào lòng mẹ thì Chu Quế Phương mới tỉnh lại, nhìn nhi tử chỉ vì được gặp Nhị thúc mà cười không khép miệng lại được, nàng lại ngơ ngẩn, đưa tay ra khẽ vuốt má nó.
- Nương thân, người làm sao thế?
Một giọt nước mắt trong veo rơi vào cái miệng nhỏ của Đường Thiên, nó thấy vị mằn mặn chan chát, chớp mắt chăm chú hỏi:
Chu Quế Phương vội quay đầu đi, lấy ống tay áo lau nước mắt:
- Thiên Nhi, không phải con nhớ Nhị thúc lắm sao, mau đi thay y phục sạch, nếu không Nhị thúc thấy con lấm lem, sau này sẽ không thích con nữa đâu.
- Không có đâu.
Đường Thiên giảu cái miệng nhỏ tỏ vẻ không phục, có điều tuy nó mạnh miệng, nhưng lại cúi đầu nhìn y phục, nhíu mày như ông cụ non.
Nhị thúc thức sự không thích đứa bé lấm lem bẩn thỉu sao.
Lúc này Thúy Nhi cuối cùng cũng đã đuổi kịp, thi lễ với Chu Quế Phương rồi mới bế lấy Đường Thiên không còn trốn tránh nữa, đi tới bên giường.
- Phù!
Bị nhi tử quấy ngang, sức ép của Chu Quế Phương giảm nhẹ đi không ít, nàng thở hắt ra một hơi, gút thắt về tinh thần tựa hồ được cởi bỏ, tiền phủ đã đi, nhưng nàng và nhi tử phải sống tiếp. Chu Quế Phương nhìn khuôn mặt da thịt cứng đờ trong gương, nếu như phải làm nữ nhân của tướng công mới, vậy mình có nên trang điểm thật kỹ càng như thời thiếu nữ mới gả không?
Nghĩ tới đó nàng khẽ mỉm cười, rồi ngồi ngay ngắn trước gương đồng, đưa ngọc thủ ra, thong thả lấy bút vẽ ở trong hộp, hết sức chuyên chú vẽ mày cho mình, đôi mày của nàng vừa mảnh vừa cong, lại thật dài, rất thanh tú, qua một phen cẩn thẩn trang điểm, càng trở nên tinh tế, vẽ mày xong, nàng quay trái quay phải, cảm thấy sắc mặt hơi nhợt nhạt, lấy phấn ra thoa lên một lớp phấn mỏng hồng hồng.
Tới khi nàng bôi soi hồng nhuận lên cánh môi nhỏ, một mỹ nhân đẹp lộng lẫy, vừa ngập tràn sức sống, lại quyến rũ xuất hiện trong gương.
- Đại ... Khụ, Phương nãi nãi, người thật là xinh đẹp.
Không biết từ khi nào, Thúy Nhi hoàn đã thay y phục xong cho Đường Thiên, lặng lẽ đứng sau lưng Chu Quế Phương, đột nhiên lên tiếng tán dương.
Lời nói đó kéo Chu Quế Phương quay trở về hiện thực, nàng cũng giật mình sửng sốt vì chính bản thân, tiếp đó khóe môi cong lên thành nụ cười, đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng mê người, nhiều năm trước khi nàng xuất giá cũng có rất nhiều người khen nàng xinh đẹp:
- Thưởng!
Từ khi gả vào Đường phủ, nàng luôn sống tiết kiệm, lật đầu tiên sáng khoải nói chữ này.
Thúy Nhi biết chủ tử không thích khen đẹp, nhất là sau khi trở thành quả phụ, càng không thích người ta lấy hai chữ xinh đẹp, mỹ lệ hình dung nàng, còn đang thầm hối hận, nếu chẳng phải thấy chủ tử cười tủm tỉm, Thúy Nhi còn tưởng là mình nghe nhầm, vội vàng thi lễ:
- Tạ ơn Phương nãi nãi thưởng.
Đường Thiên chưa bao giờ thấy mẫu thân trang điểm đẹp như thế, con ngươi đen lay láy đảo mấy vòng mới bừng tỉnh, reo lên:
- Thiên Nhi biết rồi, Thiên Nhi biết rồi.
- Con biết cái gì?
Chu Quế Phương cúi xuống tò mò hỏi:
- Nhất định là nương thân giống Thiên Nhi, đều thích Nhị thúc, cho nên mới trang điểm đẹp như vậy, nương thân, Thiên Nhi nói có đúng không?
Đường Thiên nói rất to, còn nắm tay phải ra sức lay, muốn biết đáp án:
"Phừng!" Chớp mắt như có ngọn lửa bùng lên trên mặt Chu Quế Phương, đồng thời lan tới cả cổ, thời khắc đó, bản thân nàng không biết, phong thinh thục nữ thẹn thùng ấy, khiến ngay cả nữ nhân cũng nhìn tới si dại.
Ngạc nhiên là nàng không giống trước kia, chẳng hề sinh ra mâu thuẫn khi nhắc tới đề tài này, không tức giận, cũng không khó chịu, mà đột nhiên trước mắt hiện ra một khuôn mặt tuấn dật phi phàm ... ...
Mình thích y ư?
Mình không thích y ư?
Tự hỏi lòng mấy câu, nàng khẽ lắc đầu, nếu như định mệnh đã quyết mình sẽ thành nữ nhân của y, vì sao không thích y chứ?
Gả gà theo gà, gả chó theo chó, đó chẳng phải là mệnh của nữ nhân sao?
Bất kể trước kia ra sao, sau này, hãy làm bản thân thích y đi, y sẽ là nam nhân của mình, là chỗ dựa của mình.
Bất tri bất giác Chu Quế Phương mỉm cười vui vẻ, mình là nữ nhân, phải tìm một nam nhân làm chỗ dựa, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng nhìn con cười rất tự nhiên, làm ra vẻ tinh nghịch hỏi:
- Thiên Nhi, nếu như nương thân nói không đúng, con có tin không?
- Không tin, Thiên Nhi không tin.
Đường Thiên ôm cánh tay mẫu thân, nhảy tưng tưng nói:
Chu Quế Phương cười, cười mãi, cười mãi rồi từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Ai hiểu được cho lòng nàng?
Đợi tới khi Chu Quế Phương nắm tay Đường Thiên tới nhà ăn thì tất cả chủ tử của Đường phủ đều đã tới đông đủ, Đường lão thái quân ngồi ở chủ vị trách:
- Quế Phương, sao bây giờ mới tới, nếu chẳng phải tối nay ngươi là nhân vật chính thì lão thân đã bảo mọi người ăn cơm rồi.
Chu Quế Phương mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nghe câu này tim vẫn đập thình thịch, nàng quay đầu sang, len lén nhìn Đường Kính Chi mới đi tới nói:
- Lão thái quân, tôn tức biết sai rồi mà, người tha cho tôn tức lần này đi.
Không ngờ Chu Quế Phương lại làm nũng với mình, Đường lão thái quân sửng sốt, nói thực, từ khi nàng gả vào Đường phủ, chưa bao giờ tỏ thái độ thân cận như thế. Đường lão thái quân nhìn thật kỹ khuôn mặt của Chu Quế Phương, nở nụ cười rất hài lòng.
Bà cười là vì từ khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ đó bà nhìn ra Chu Quế Phương nghĩ thông rồi, nha đầu này đúng là không làm mình thất vọng, vui vẻ vẫy tay nói:
- Được, lão thân tha cho ngươi một lần, mau tới đi thi lễ với Nhị gia đi.
Mặt đỏ hồng, Chu Quế Phương không trốn tránh, nàng dũng cảm nắm tay nhi tử, tha thướt tới trước mặt Đường Kính Chi, thi lễ vạn phúc:
- Quế Phương thỉnh an Nhị gia.
Sắp gả cho Đường Kính Chi rồi, nên không còn dùng thân phận tẩu tẩu nữa.
- Đại tẩu đứng lên đi, đừng đa lễ như thế.
Người còn chưa tới, một mùi hương lạ đã thấm vào phế phổi Đường Kính Chi, toàn thân khô nóng, khiến y bối rối, vội đưa tay nâng hờ.
- Vâng.
Chu Quế Phương đáp lời, không lui xuống, tự nhiên đứng đó cười tươi tắn.
Bị mùi hương cơ thể Chu Đường Thị làm thần trí hơi loạn, Đường Kính Chi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tức thì ánh mắt không dời đi được nữa, như bị điểm huyệt, trước kia nàng rất đẹp, nhưng vẻ đẹp đó có gì đó ngăn cách, hiện nàng thay đổi rồi, ánh mắt nàng thùy mị, thoáng chút xuân tình sóng sánh, đẹp rạng ngời cả vùng xung quanh, nhìn vẻ đẹp ấy nam nhân nào không nghĩ tới chuyện vui vầy ân ái với nàng, chắc chắn có vấn đề.
Tới khi Đường Thiên không nhịn được đi tới một bước lắc tay y, Đường Kính Chi mới nhận ra nãy giờ mình lại lần nữa nhìn tẩu tẩu không chớp mắt, còn sinh ra nhiều suy nghĩ ....
- Nhị thúc, Nhị thúc, Thiên Nhi rất nhớ người.
Thiên Nhi cũng thế, mỗi lần gặp Đường Kính Chi nó lại mất quy củ.
- Khụ, Nhị thúc cũng nhớ Thiên Nhi lắm.
Đường Kính Chi lúc này hơi sợ phải đối diện với Chu Quế Phương, ôm ngay lấy Đường Thiên vào lòng.
Đường Thiên cười khanh khách không ngừng.
Đường Kính Chi về phủ rồi, Đường lão thái quân gọi tất cả chủ tử của Đường phủ tới nhà ăn dùng cơm, còn nàng, từ tối nay trở đi, sẽ trở thành nữ nhân của một nam nhân khác.
Hôm qua Đường lão thái quân mới chi báo cho mấy vị di nương của Đường Kính Chi biết thôi, còn lần này là thông báo công khai cho toàn bộ người trong phủ, chuyện nàng cải giá cho Đường Kính Chi đã không còn đường xoay chuyển nữa.
Đường Thiên biết Nhị thúc đã về, hơn nữa mẫu thân còn cho nó tới nhà ăn dừng cơm, nó sung sướng nhảy nhót không chịu đứng yên, làm Thúy Nhi chạy theo sau nó đến vất vả, mãi không tóm được nó để thay một bộ y phục đẹp sạch sẽ.
Tới khi Đường Thiên chạy mệt nhào vào lòng mẹ thì Chu Quế Phương mới tỉnh lại, nhìn nhi tử chỉ vì được gặp Nhị thúc mà cười không khép miệng lại được, nàng lại ngơ ngẩn, đưa tay ra khẽ vuốt má nó.
- Nương thân, người làm sao thế?
Một giọt nước mắt trong veo rơi vào cái miệng nhỏ của Đường Thiên, nó thấy vị mằn mặn chan chát, chớp mắt chăm chú hỏi:
Chu Quế Phương vội quay đầu đi, lấy ống tay áo lau nước mắt:
- Thiên Nhi, không phải con nhớ Nhị thúc lắm sao, mau đi thay y phục sạch, nếu không Nhị thúc thấy con lấm lem, sau này sẽ không thích con nữa đâu.
- Không có đâu.
Đường Thiên giảu cái miệng nhỏ tỏ vẻ không phục, có điều tuy nó mạnh miệng, nhưng lại cúi đầu nhìn y phục, nhíu mày như ông cụ non.
Nhị thúc thức sự không thích đứa bé lấm lem bẩn thỉu sao.
Lúc này Thúy Nhi cuối cùng cũng đã đuổi kịp, thi lễ với Chu Quế Phương rồi mới bế lấy Đường Thiên không còn trốn tránh nữa, đi tới bên giường.
- Phù!
Bị nhi tử quấy ngang, sức ép của Chu Quế Phương giảm nhẹ đi không ít, nàng thở hắt ra một hơi, gút thắt về tinh thần tựa hồ được cởi bỏ, tiền phủ đã đi, nhưng nàng và nhi tử phải sống tiếp. Chu Quế Phương nhìn khuôn mặt da thịt cứng đờ trong gương, nếu như phải làm nữ nhân của tướng công mới, vậy mình có nên trang điểm thật kỹ càng như thời thiếu nữ mới gả không?
Nghĩ tới đó nàng khẽ mỉm cười, rồi ngồi ngay ngắn trước gương đồng, đưa ngọc thủ ra, thong thả lấy bút vẽ ở trong hộp, hết sức chuyên chú vẽ mày cho mình, đôi mày của nàng vừa mảnh vừa cong, lại thật dài, rất thanh tú, qua một phen cẩn thẩn trang điểm, càng trở nên tinh tế, vẽ mày xong, nàng quay trái quay phải, cảm thấy sắc mặt hơi nhợt nhạt, lấy phấn ra thoa lên một lớp phấn mỏng hồng hồng.
Tới khi nàng bôi soi hồng nhuận lên cánh môi nhỏ, một mỹ nhân đẹp lộng lẫy, vừa ngập tràn sức sống, lại quyến rũ xuất hiện trong gương.
- Đại ... Khụ, Phương nãi nãi, người thật là xinh đẹp.
Không biết từ khi nào, Thúy Nhi hoàn đã thay y phục xong cho Đường Thiên, lặng lẽ đứng sau lưng Chu Quế Phương, đột nhiên lên tiếng tán dương.
Lời nói đó kéo Chu Quế Phương quay trở về hiện thực, nàng cũng giật mình sửng sốt vì chính bản thân, tiếp đó khóe môi cong lên thành nụ cười, đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng mê người, nhiều năm trước khi nàng xuất giá cũng có rất nhiều người khen nàng xinh đẹp:
- Thưởng!
Từ khi gả vào Đường phủ, nàng luôn sống tiết kiệm, lật đầu tiên sáng khoải nói chữ này.
Thúy Nhi biết chủ tử không thích khen đẹp, nhất là sau khi trở thành quả phụ, càng không thích người ta lấy hai chữ xinh đẹp, mỹ lệ hình dung nàng, còn đang thầm hối hận, nếu chẳng phải thấy chủ tử cười tủm tỉm, Thúy Nhi còn tưởng là mình nghe nhầm, vội vàng thi lễ:
- Tạ ơn Phương nãi nãi thưởng.
Đường Thiên chưa bao giờ thấy mẫu thân trang điểm đẹp như thế, con ngươi đen lay láy đảo mấy vòng mới bừng tỉnh, reo lên:
- Thiên Nhi biết rồi, Thiên Nhi biết rồi.
- Con biết cái gì?
Chu Quế Phương cúi xuống tò mò hỏi:
- Nhất định là nương thân giống Thiên Nhi, đều thích Nhị thúc, cho nên mới trang điểm đẹp như vậy, nương thân, Thiên Nhi nói có đúng không?
Đường Thiên nói rất to, còn nắm tay phải ra sức lay, muốn biết đáp án:
"Phừng!" Chớp mắt như có ngọn lửa bùng lên trên mặt Chu Quế Phương, đồng thời lan tới cả cổ, thời khắc đó, bản thân nàng không biết, phong thinh thục nữ thẹn thùng ấy, khiến ngay cả nữ nhân cũng nhìn tới si dại.
Ngạc nhiên là nàng không giống trước kia, chẳng hề sinh ra mâu thuẫn khi nhắc tới đề tài này, không tức giận, cũng không khó chịu, mà đột nhiên trước mắt hiện ra một khuôn mặt tuấn dật phi phàm ... ...
Mình thích y ư?
Mình không thích y ư?
Tự hỏi lòng mấy câu, nàng khẽ lắc đầu, nếu như định mệnh đã quyết mình sẽ thành nữ nhân của y, vì sao không thích y chứ?
Gả gà theo gà, gả chó theo chó, đó chẳng phải là mệnh của nữ nhân sao?
Bất kể trước kia ra sao, sau này, hãy làm bản thân thích y đi, y sẽ là nam nhân của mình, là chỗ dựa của mình.
Bất tri bất giác Chu Quế Phương mỉm cười vui vẻ, mình là nữ nhân, phải tìm một nam nhân làm chỗ dựa, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng nhìn con cười rất tự nhiên, làm ra vẻ tinh nghịch hỏi:
- Thiên Nhi, nếu như nương thân nói không đúng, con có tin không?
- Không tin, Thiên Nhi không tin.
Đường Thiên ôm cánh tay mẫu thân, nhảy tưng tưng nói:
Chu Quế Phương cười, cười mãi, cười mãi rồi từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Ai hiểu được cho lòng nàng?
Đợi tới khi Chu Quế Phương nắm tay Đường Thiên tới nhà ăn thì tất cả chủ tử của Đường phủ đều đã tới đông đủ, Đường lão thái quân ngồi ở chủ vị trách:
- Quế Phương, sao bây giờ mới tới, nếu chẳng phải tối nay ngươi là nhân vật chính thì lão thân đã bảo mọi người ăn cơm rồi.
Chu Quế Phương mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nghe câu này tim vẫn đập thình thịch, nàng quay đầu sang, len lén nhìn Đường Kính Chi mới đi tới nói:
- Lão thái quân, tôn tức biết sai rồi mà, người tha cho tôn tức lần này đi.
Không ngờ Chu Quế Phương lại làm nũng với mình, Đường lão thái quân sửng sốt, nói thực, từ khi nàng gả vào Đường phủ, chưa bao giờ tỏ thái độ thân cận như thế. Đường lão thái quân nhìn thật kỹ khuôn mặt của Chu Quế Phương, nở nụ cười rất hài lòng.
Bà cười là vì từ khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ đó bà nhìn ra Chu Quế Phương nghĩ thông rồi, nha đầu này đúng là không làm mình thất vọng, vui vẻ vẫy tay nói:
- Được, lão thân tha cho ngươi một lần, mau tới đi thi lễ với Nhị gia đi.
Mặt đỏ hồng, Chu Quế Phương không trốn tránh, nàng dũng cảm nắm tay nhi tử, tha thướt tới trước mặt Đường Kính Chi, thi lễ vạn phúc:
- Quế Phương thỉnh an Nhị gia.
Sắp gả cho Đường Kính Chi rồi, nên không còn dùng thân phận tẩu tẩu nữa.
- Đại tẩu đứng lên đi, đừng đa lễ như thế.
Người còn chưa tới, một mùi hương lạ đã thấm vào phế phổi Đường Kính Chi, toàn thân khô nóng, khiến y bối rối, vội đưa tay nâng hờ.
- Vâng.
Chu Quế Phương đáp lời, không lui xuống, tự nhiên đứng đó cười tươi tắn.
Bị mùi hương cơ thể Chu Đường Thị làm thần trí hơi loạn, Đường Kính Chi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tức thì ánh mắt không dời đi được nữa, như bị điểm huyệt, trước kia nàng rất đẹp, nhưng vẻ đẹp đó có gì đó ngăn cách, hiện nàng thay đổi rồi, ánh mắt nàng thùy mị, thoáng chút xuân tình sóng sánh, đẹp rạng ngời cả vùng xung quanh, nhìn vẻ đẹp ấy nam nhân nào không nghĩ tới chuyện vui vầy ân ái với nàng, chắc chắn có vấn đề.
Tới khi Đường Thiên không nhịn được đi tới một bước lắc tay y, Đường Kính Chi mới nhận ra nãy giờ mình lại lần nữa nhìn tẩu tẩu không chớp mắt, còn sinh ra nhiều suy nghĩ ....
- Nhị thúc, Nhị thúc, Thiên Nhi rất nhớ người.
Thiên Nhi cũng thế, mỗi lần gặp Đường Kính Chi nó lại mất quy củ.
- Khụ, Nhị thúc cũng nhớ Thiên Nhi lắm.
Đường Kính Chi lúc này hơi sợ phải đối diện với Chu Quế Phương, ôm ngay lấy Đường Thiên vào lòng.
Đường Thiên cười khanh khách không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.