Chương 172: Cả nhà cuồng ngạo
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Người trong tiển viện đã an giấc, nghe thấy có người xông vào, hoảng sợ la chói lói, có điều đợi cương đao sáng loáng kể lên cổ, tiếng kêu ngưng bặt, chỉ có ở trong sương phòng, thấp thoáng truyền ra tiếng khóc cố kìm nén của nữ tử.
Có mấy hộ vệ xông vào đại sảnh, thắp đen lên, ra thông báo đã khống chế được cục diện, Đường Kính Chi và Bàng Lộc mới vào, lệnh gọi toàn bộ chủ tử nơi này ra đại sảnh.
- Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao xông vào nhà của ta?
Bên ngoài có tiếng bước chân theo kèm là giọng của trung niên nam tử, có điều tiếp đó "bốp" một tiếng đanh gọn truyền rất xa trong đêm tối tĩnh lặng, hiển nhiên người đó ăn cái tát không nhẹ, hiệu quả thì rất tốt, tới khi người đó vào đại sảnh cũng không dám ho he tiếng nào nữa.
Do đầu người này bị hai hộ vệ ở hai bên ấn xuống, lưng uốn gập, mặt hướng về phía mặt đất cho nên Đường Kính Chi không nhìn rõ tướng mạo của ông ta, chỉ nhìn một lượt rồi tiếp tục quan sát mấy người liền nối nhau bị đẩy vào, có nam có nữ còn có một đứa bé trai chừng bảy tám tuổi, ai nấy y phục xộc xệch.
Đứa bé rõ ràng sợ hãi cực độ, hai mắt mỏ to ngây dại, mặt đầy nước mắt, nếu chẳng phải có một thiếu nữ đứng bên cạnh dùng tay bịt chặt miệng thì chỉ e nó đã khóc toáng lên rồi.
Nhìn tới đứa bé trai đó lòng Đường Kính Chi mềm xuống, hỏi:
- Ai là người đứng đầu ở đây, đứng ra tự giới thiệu đi.
- A, thì ra là ngươi!
Đường Kính Chi vừa mới dứt lời, nam nhân trung niên bị áp giải vào đầu tiên liền hét lớn, hiển nhiên hắn rất quen thuộc với Đường Kính Chi, nếu không đã chẳng chỉ dựa vào âm đã đã biết là ai.
Mấy hộ vậy thấy chủ tử xua tay, liền nới lỏng tay hơn, để cho người trung niên kia đứng thẳng dẩy, đầu ngẩng lên.
Nhìn khuôn mặt thì người này tuổi chừng trên 40, mặt béo tròn, dáng thấp lùi, vậy mà lại có một đôi mắt chuột rất dài, chẳng cần hiểu xem tướng cũng biết chẳng phải loại tốt đẹp, mang cho người ta cảm giác thô bỉ đáng ghét.
Tên béo ngẩng đầu lên, nhìn Đường Kính Chi giọng lắp bắp quát:
- Ngươi, ngươi là ai, vì sao đang đêm lại xông vào nhà ta, chẳng lẽ cái thiên hạ này không còn vương pháp nữa?
- Ta là ai, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?
Đúng như ấn tượng, tên béo này rõ ràng nhận ra Đường Kính Chi vậy mà chớp mắt giở giọng tráo trở ngay được, có điều Đường Kính Chi lại không hề nhớ cái bộ mặt khó ưa này.
Tên béo lắc đầu, Bàng Lộc đi tới một bước, xuất hiện trước mắt hắn:
- Nhị gia là cháu người cơ mà, Ngũ lão thái gia, sao người không nhận ra?
- Thì ra là ngươi!
Tên béo và Bàng Lộc quen biết nhau chẳng phải ngày một ngày hai nữa, thấy Bàng Lộc đã đi ra, biết không thể giở trò vô lại được, thoáng cái mặt đã cười tươi:
- Thì ra thiếu niên này là Kính Chi nhà chúng ta à, mấy năm trước cháu đỗ đầu Tú Châu ta còn sung sướng gặp ai cũng khoe có đứa cháu đại tài, ha ha ha.
Đường Kính Chi không ngờ kẻ này trở mặt thật nhanh, còn Bàng Lộc quen hắn đã mấy chục năm, biết mặt hắn dầy hơn tường thành nên chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên.
- Kính Chi, chúng ta là người nhà, sao cháu dám nửa đêm xông vào nhà của ta, nên nhớ ta là Ngũ gia gia của cháu, vô lễ vỗ phép, mau bảo hộ vệ thả bọn họ ra, ta giới thiệu mọi người với nhau.
Tên béo bắt nạt Đường Kính Chi là hậu bối còn nhỏ, cho nên vênh váo lên mặt trưởng bối.
- Đúng thế, mau thả bọn ta ra.
Tên béo vừa dứt lời bên ngoài lại có tiếng bước chân dồn dập, hai hộ vệ áp giải một thanh niên nam tử vào, tên này tuổi trên dưới 30, người gầy gò, chỉ mặc mối cái áo trong màu trắng, cổ áo bị kéo lệch, đi tới gần cửa, nghe tiếng cha mình, liền ra sức vùng vẫy, lớn tiếng la hét.
- Câm mồm!
Theo sau ba người còn có Hồ Định, đội trưởng hộ vệ của Đường phủ, thấy tên gầy dám lớn tiếng ra lệnh cho chủ tử của mình, tức giận đi tới đạp một phát vào đùi, làm tên gầy rú lên như heo bị chọc tiết, ngã lăn quay ra mặt đất.
Thấy tên gầy không dám lớn tiếng bừa bãi nữa, Hồ Định quỳ một gối xuống bẩm báo:
- Nhị gia, kẻ này vừa rồi nấp ở trong nhà xí, thiếu chút nữa để hắn chuồn mất.
Tên béo họ Đường tên Giang, là con của tiểu thiếp, dựa theo bối phận tính toán, Đường Kính Chi phải gọi kẻ này là Ngũ gia gia. Đường Giang thấy nhi tử bị đánh, nổi giận vùng mạnh một tay ra, chỉ mặt Hồ Định:
- Tên cẩu nô tài to gan, dám đánh cả chủ tử, ta thấy ngươi chán sống rồi.
Hộ vệ đứng sau lưng Đường Giang định bẻ quặt tay hắn ra đằng sau, cho nếm chút đau khổ, không dám lớn lối ở đây nữa, nhưng thấy Đường Kinh Chi khoát tay, liền cùng hộ vệ bên kia buông tay ra lùi sang một bên.
Đường Giang thấy Đường Kính Chi nhượng bộ, càng lớn gan hơn, cằm hếch lên, quát đám hộ vệ:
- Còn không mau thả người ra, những người này đều là chủ tử của các ngươi, nếu không cẩn thận để ai đó bị thương, thì lấy đầu ra cũng không chuộc được tội đâu.
Đám hộ vệ vẫn nắm chắc cương đao trong tay, đứng nguyên tại chỗ.
- Ngươi, ngươi dám đánh ta, mai, mai ta cho người chém đầu tên cẩu nô tài của ngươi.
Tên gầy ngã trên mặt đất, đau tới mức người vẫn còn co giật, nhưng thấy cha đã được thả, hùng hồ chỉ mặt Hồ Định chửi.
Hồ Định quỳ trên mặt đất chỉ liếc hắn một cái, không thèm bận tâm.
Đường Kính Chi thì đang ngạc nhiên lắm, cái kẻ y phải gọi là Ngũ gia gia này luyện công phu gì mà mặt có thể dày như thế, hãm hại người ta mà chẳng hề có tật giật mình, lại còn lên mặt trưởng bối, chẳng lẽ hắn thấy mình ít tuổi, coi mình không hiểu chuyện sao?
- Tiểu Nhạc, con không sao chứ?
Đường Giang nhìn con co giật trên mặt đất, vội vàng đi tới đỡ hắn dậy.
Đường Nhạc đứng còn chưa vứng đã rống lên với Đường Kính Chi:
- Kính Chi, dù gì ta cũng là thúc phụ của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn ta bị đánh, mau đem tên nô tài này ra chém đầu đi.
Đường Kính Chi trước khi tới đây vốn chỉ định diệt trừ kẻ thủ ác, nhưng hiện thấy bộ dàng ngông cuồng của Đường Nhạc như thế, liền định diệt luôn kẻ này, nếu không về sau chỉ e sẽ gây ra họa.
Im lặng ngồi ở chủ vị, Đường Kính Chi chẳng nói chẳng rắng, còn Thị Mặc chẳng biết nhanh nhẹn kiếm đâu ra được đồ pha trà, chạy tới bên bàn, rót cho y một chén trà nóng.
Có lẽ bị ảnh hưởng từ khí thế của lão thái gia nhà mình, mấy kẻ trước đó nhìn thấy đại đao thì cúi đầu xuống tức thì ưỡn thẳng lưng lên, bắt đầu quát tháo hộ vệ bên cạnh, đám hộ vệ thấy chủ tử không lên tiếng thì do dự liền lui ra phía cửa, một số thì buông tay đứng sau lưng Đường Kính Chi đứng.
Võ công của những hộ vệ này có thể không cao nhưng tố chất hộ vệ rất tốt, không cần dặn tự biết phối hợp chia nhau ra bảo vệ chủ tự cùng chặn đường lui của địch.
- Lão gia, người xem này, tay tỳ thiếp bị đám cẩu nô tài này bóp tím lại rồi, đợi lát nữa người phải làm chủ cho tỳ thiếp đấy.
Một phụ nữ tuổi chừng ba mươi thoát vừa thoát khỏi sự khống chế của hộ vệ liền bò tới trước mặt Đường Giang khóc lóc tố cáo, vừa khóc còn kéo tay áo lên cho hắn xem.
- Ừ ừ, bảo bối ngoan của ta, đợi lát nữa lão gia nhất định báo thù rửa hận cho nàng.
Đường Giang mặt cực dày, nắm tay người phụ nữ đó vuốt ve chỗ tím không rõ lắm trên cánh tay, nữ nhân kia chẳng biết xấu hổ, trước mặt mọi người dựa vào lòng Đường Giang.
Hai phụ nữ khác tuổi không chênh lệch bao nhiêu thấy thế cũng chạy tới cưa sừng làm nghé nũng nịu đòi lão gia chủ trì công đạo.
Có mấy hộ vệ xông vào đại sảnh, thắp đen lên, ra thông báo đã khống chế được cục diện, Đường Kính Chi và Bàng Lộc mới vào, lệnh gọi toàn bộ chủ tử nơi này ra đại sảnh.
- Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao xông vào nhà của ta?
Bên ngoài có tiếng bước chân theo kèm là giọng của trung niên nam tử, có điều tiếp đó "bốp" một tiếng đanh gọn truyền rất xa trong đêm tối tĩnh lặng, hiển nhiên người đó ăn cái tát không nhẹ, hiệu quả thì rất tốt, tới khi người đó vào đại sảnh cũng không dám ho he tiếng nào nữa.
Do đầu người này bị hai hộ vệ ở hai bên ấn xuống, lưng uốn gập, mặt hướng về phía mặt đất cho nên Đường Kính Chi không nhìn rõ tướng mạo của ông ta, chỉ nhìn một lượt rồi tiếp tục quan sát mấy người liền nối nhau bị đẩy vào, có nam có nữ còn có một đứa bé trai chừng bảy tám tuổi, ai nấy y phục xộc xệch.
Đứa bé rõ ràng sợ hãi cực độ, hai mắt mỏ to ngây dại, mặt đầy nước mắt, nếu chẳng phải có một thiếu nữ đứng bên cạnh dùng tay bịt chặt miệng thì chỉ e nó đã khóc toáng lên rồi.
Nhìn tới đứa bé trai đó lòng Đường Kính Chi mềm xuống, hỏi:
- Ai là người đứng đầu ở đây, đứng ra tự giới thiệu đi.
- A, thì ra là ngươi!
Đường Kính Chi vừa mới dứt lời, nam nhân trung niên bị áp giải vào đầu tiên liền hét lớn, hiển nhiên hắn rất quen thuộc với Đường Kính Chi, nếu không đã chẳng chỉ dựa vào âm đã đã biết là ai.
Mấy hộ vậy thấy chủ tử xua tay, liền nới lỏng tay hơn, để cho người trung niên kia đứng thẳng dẩy, đầu ngẩng lên.
Nhìn khuôn mặt thì người này tuổi chừng trên 40, mặt béo tròn, dáng thấp lùi, vậy mà lại có một đôi mắt chuột rất dài, chẳng cần hiểu xem tướng cũng biết chẳng phải loại tốt đẹp, mang cho người ta cảm giác thô bỉ đáng ghét.
Tên béo ngẩng đầu lên, nhìn Đường Kính Chi giọng lắp bắp quát:
- Ngươi, ngươi là ai, vì sao đang đêm lại xông vào nhà ta, chẳng lẽ cái thiên hạ này không còn vương pháp nữa?
- Ta là ai, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?
Đúng như ấn tượng, tên béo này rõ ràng nhận ra Đường Kính Chi vậy mà chớp mắt giở giọng tráo trở ngay được, có điều Đường Kính Chi lại không hề nhớ cái bộ mặt khó ưa này.
Tên béo lắc đầu, Bàng Lộc đi tới một bước, xuất hiện trước mắt hắn:
- Nhị gia là cháu người cơ mà, Ngũ lão thái gia, sao người không nhận ra?
- Thì ra là ngươi!
Tên béo và Bàng Lộc quen biết nhau chẳng phải ngày một ngày hai nữa, thấy Bàng Lộc đã đi ra, biết không thể giở trò vô lại được, thoáng cái mặt đã cười tươi:
- Thì ra thiếu niên này là Kính Chi nhà chúng ta à, mấy năm trước cháu đỗ đầu Tú Châu ta còn sung sướng gặp ai cũng khoe có đứa cháu đại tài, ha ha ha.
Đường Kính Chi không ngờ kẻ này trở mặt thật nhanh, còn Bàng Lộc quen hắn đã mấy chục năm, biết mặt hắn dầy hơn tường thành nên chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên.
- Kính Chi, chúng ta là người nhà, sao cháu dám nửa đêm xông vào nhà của ta, nên nhớ ta là Ngũ gia gia của cháu, vô lễ vỗ phép, mau bảo hộ vệ thả bọn họ ra, ta giới thiệu mọi người với nhau.
Tên béo bắt nạt Đường Kính Chi là hậu bối còn nhỏ, cho nên vênh váo lên mặt trưởng bối.
- Đúng thế, mau thả bọn ta ra.
Tên béo vừa dứt lời bên ngoài lại có tiếng bước chân dồn dập, hai hộ vệ áp giải một thanh niên nam tử vào, tên này tuổi trên dưới 30, người gầy gò, chỉ mặc mối cái áo trong màu trắng, cổ áo bị kéo lệch, đi tới gần cửa, nghe tiếng cha mình, liền ra sức vùng vẫy, lớn tiếng la hét.
- Câm mồm!
Theo sau ba người còn có Hồ Định, đội trưởng hộ vệ của Đường phủ, thấy tên gầy dám lớn tiếng ra lệnh cho chủ tử của mình, tức giận đi tới đạp một phát vào đùi, làm tên gầy rú lên như heo bị chọc tiết, ngã lăn quay ra mặt đất.
Thấy tên gầy không dám lớn tiếng bừa bãi nữa, Hồ Định quỳ một gối xuống bẩm báo:
- Nhị gia, kẻ này vừa rồi nấp ở trong nhà xí, thiếu chút nữa để hắn chuồn mất.
Tên béo họ Đường tên Giang, là con của tiểu thiếp, dựa theo bối phận tính toán, Đường Kính Chi phải gọi kẻ này là Ngũ gia gia. Đường Giang thấy nhi tử bị đánh, nổi giận vùng mạnh một tay ra, chỉ mặt Hồ Định:
- Tên cẩu nô tài to gan, dám đánh cả chủ tử, ta thấy ngươi chán sống rồi.
Hộ vệ đứng sau lưng Đường Giang định bẻ quặt tay hắn ra đằng sau, cho nếm chút đau khổ, không dám lớn lối ở đây nữa, nhưng thấy Đường Kinh Chi khoát tay, liền cùng hộ vệ bên kia buông tay ra lùi sang một bên.
Đường Giang thấy Đường Kính Chi nhượng bộ, càng lớn gan hơn, cằm hếch lên, quát đám hộ vệ:
- Còn không mau thả người ra, những người này đều là chủ tử của các ngươi, nếu không cẩn thận để ai đó bị thương, thì lấy đầu ra cũng không chuộc được tội đâu.
Đám hộ vệ vẫn nắm chắc cương đao trong tay, đứng nguyên tại chỗ.
- Ngươi, ngươi dám đánh ta, mai, mai ta cho người chém đầu tên cẩu nô tài của ngươi.
Tên gầy ngã trên mặt đất, đau tới mức người vẫn còn co giật, nhưng thấy cha đã được thả, hùng hồ chỉ mặt Hồ Định chửi.
Hồ Định quỳ trên mặt đất chỉ liếc hắn một cái, không thèm bận tâm.
Đường Kính Chi thì đang ngạc nhiên lắm, cái kẻ y phải gọi là Ngũ gia gia này luyện công phu gì mà mặt có thể dày như thế, hãm hại người ta mà chẳng hề có tật giật mình, lại còn lên mặt trưởng bối, chẳng lẽ hắn thấy mình ít tuổi, coi mình không hiểu chuyện sao?
- Tiểu Nhạc, con không sao chứ?
Đường Giang nhìn con co giật trên mặt đất, vội vàng đi tới đỡ hắn dậy.
Đường Nhạc đứng còn chưa vứng đã rống lên với Đường Kính Chi:
- Kính Chi, dù gì ta cũng là thúc phụ của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn ta bị đánh, mau đem tên nô tài này ra chém đầu đi.
Đường Kính Chi trước khi tới đây vốn chỉ định diệt trừ kẻ thủ ác, nhưng hiện thấy bộ dàng ngông cuồng của Đường Nhạc như thế, liền định diệt luôn kẻ này, nếu không về sau chỉ e sẽ gây ra họa.
Im lặng ngồi ở chủ vị, Đường Kính Chi chẳng nói chẳng rắng, còn Thị Mặc chẳng biết nhanh nhẹn kiếm đâu ra được đồ pha trà, chạy tới bên bàn, rót cho y một chén trà nóng.
Có lẽ bị ảnh hưởng từ khí thế của lão thái gia nhà mình, mấy kẻ trước đó nhìn thấy đại đao thì cúi đầu xuống tức thì ưỡn thẳng lưng lên, bắt đầu quát tháo hộ vệ bên cạnh, đám hộ vệ thấy chủ tử không lên tiếng thì do dự liền lui ra phía cửa, một số thì buông tay đứng sau lưng Đường Kính Chi đứng.
Võ công của những hộ vệ này có thể không cao nhưng tố chất hộ vệ rất tốt, không cần dặn tự biết phối hợp chia nhau ra bảo vệ chủ tự cùng chặn đường lui của địch.
- Lão gia, người xem này, tay tỳ thiếp bị đám cẩu nô tài này bóp tím lại rồi, đợi lát nữa người phải làm chủ cho tỳ thiếp đấy.
Một phụ nữ tuổi chừng ba mươi thoát vừa thoát khỏi sự khống chế của hộ vệ liền bò tới trước mặt Đường Giang khóc lóc tố cáo, vừa khóc còn kéo tay áo lên cho hắn xem.
- Ừ ừ, bảo bối ngoan của ta, đợi lát nữa lão gia nhất định báo thù rửa hận cho nàng.
Đường Giang mặt cực dày, nắm tay người phụ nữ đó vuốt ve chỗ tím không rõ lắm trên cánh tay, nữ nhân kia chẳng biết xấu hổ, trước mặt mọi người dựa vào lòng Đường Giang.
Hai phụ nữ khác tuổi không chênh lệch bao nhiêu thấy thế cũng chạy tới cưa sừng làm nghé nũng nịu đòi lão gia chủ trì công đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.