Chương 105: Chảy máu rồi.
Phó Kỳ Lân
23/09/2013
Trừ quan hệ sư phụ đồ đệ, Ngọc Nhi không quên hai người còn có quan hệ
tướng công tiểu thiếp, hiện nay ấn tượng của nàng với tướng công thư
sinh đã thay đổi nhiều, chẳng ngượng ngịu từ chối, đi tới đỡ Đường Kính
Chi đứng dậy.
Lúc này hai chân Đường Kính Chi chẳng còn chút sức lực nào nữa, vịn tay Ngọc Nhi thiếu mỗi điều đeo luôn lên người nàng:
- Đỡ ta vào phòng bôi thuốc, nàng nhìn xem, lưng đã chảy máu rồi.
Ngọc Nhi ừm một tiếng, dìu Đường Kính Chi vào trong phòng, để y nằm úp lên giường, cởi áo cho y, đang tìm kim sang dược thì Đường Kính Chi lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ đưa mình:
- Ngọc Nhi, trong cái bình này là dược cao do Úc Hương luyện chế, hiệu quả phi phàm, nàng dùng nó bôi lên vết thương cho ta.
Hai từ "Úc Hương" lọt vào tai, sắc mặt Ngọc Nhi đại biến, cả đời này nàng sẽ không bao giờ quên được cảnh quỳ xuống dâng trà cho Đường Úc Hương.
Đại sảnh tĩnh lặng, đám nô tỳ hạ nhân kẻ nào kẻ nấy mang nụ cười khinh miệt, lạnh lùng nhìn nàng, còn nàng thì cầm chén trà, quỳ xuống trước mặt nữ nhân tên Đường Úc Hương đó, cung kính dâng trà.
Đường Kính Chi nằm úp mặt lên giường, lén hít mũi thơ cơ thể của Ngọc Nhi còn vương trên đệm, không nhận ra sự khác thường của nàng, nói tiếp:
- Úc Hương bản lĩnh gì không có chứ y thuật cực cao, thuốc nàng ấy luyện chế ra đúng là miễn chê, à quên, còn cả tài nấu nướng, món ăn Úc Hương làm ngon lắm, nhất là dược thiện, vừa ngon vừa bổ, ăn không nhận ra có thuốc trong đó chút nào.
- Nếu như nàng ta giỏi như thế thì Nhị gia về mà bảo nàng ta bôi thuốc cho là được.
Ngọc Nhi lạnh lùng nói, quay ngoắt người bỏ đi.
Lúc này Đường Kính Chi mới ý thức được có vấn đề, thấy Ngọc Nhi muốn đi, vội quát:
- Đứng lại.
Nếu là trước khi xuất giá, ai dám quát nàng một tiếng, Ngọc Nhi sẽ cho kẻ đó biết mặt, nhưng giờ nàng là vợ người, tướng công bảo nàng đứng lại, nàng chỉ đành dừng bước.
Vịn thành giường ngồi dậy, Đường Kính Chi đau tới méo mặt, nhìn Ngọc Nhi khẽ hỏi:
- Ngọc Nhi, nàng làm sao thế? Có phải nàng và Úc Hương có hiểu lầm gì không?
Hiểu lầm?
Ngọc Nhi cười nhạt, quay mặt đi không thèm đáp.
Nàng có sa sút tới đâu cũng không thèm làm tiểu nhân mách lẻo sau lưng.
Vì Đường lão thái quân không cho nhúng tay vào chuyện của hậu viện, cho nên Đường Kính Chi không rõ mối quan hệ giữa các nữ nhân của mình, đương nhiên không thể phủ nhận có thành phần do y cố tình né tránh vấn đề này.
Dù sao y là người hiện đại, liền một lúc có bằng đấy thê thiếp, trung lòng có chút hoang mang bối rối, thế nhưng dù biết những nữ nhân này sợ là khó mà chung sống hòa thuận được, nhưng hậu viện có Đường lão thái quân ở trên trấn áp, nghĩ hẳn là chẳng xảy ra được chuyện gì lớn.
Cho tới lúc này thấy Ngọc Nhi ngay cả hai chữ "Úc Hương" cũng chẳng muốn nghe mới ý thức được không ổn, y đứng dậy, đi tới nắm tay Ngọc Nhi, kéo nàng ngồi xuống giường, chân thành nói:
- Ngọc Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng nói cho ta, nếu Úc Hương không đúng, ta nhất định sẽ trả lại công bằng cho nàng. Ừ, còn chuyện lần trước nàng cứu Úc Hương nữa, ta thay Úc Hương cám ơn nàng.
Ngọc Nhi nhìn Đường Kính Chi khắp lượt, thấy y nói thành khẩn, không giống như đang nói dối, trong lòng rối bời, chính thê và tiểu thiếp khác nhau, chỉ có rất ít người coi tiểu thiếp là con người, còn lại quan niệm của đa số tiểu thiếp chỉ là món hàng.
Trước kia nàng hành tẩu giang hồ, giết không ít tham quan ác bá, những kẻ đó coi tiểu thiếp như món hàng, trao đổi qua tay, thậm chí luân phiên dùng chung.
Mấy ngày trước đó Đường Úc Hương có làm gì sai không?
Không, không hề!
Đường Úc Hương là chính thê, nàng là tiểu thiếp, lần đầu tiên gặp mặt, nàng phải khấu đầu dâng trà cho người ta.
Sở dĩ nàng không thoải mái là vì cái bản tính kiêu ngạo của nàng sinh chuyện, nàng không nhận rõ thân phận hiện tại của mình. Nghĩ tới đó, ánh mắt nàng tối tăm, chẳng lẽ đời này mình sẽ chết già ở Đường phủ thật sao?
Không, nàng không cam tâm, từ nhỏ tới lớn, nàng chỉ một lần cúi đầu trước vận mệnh, nhưng từ sau lần đó, nàng đã thề sẽ không bao giờ nhận thua nữa, cứ nghĩ cứ nghĩ, tâm tình nàng trở nên kích động, lời nói cũng thiếu vài phần không tốt:
- Nhị gia, tỳ thiếp và Nhị nãi nãi xưa nay luôn giao hảo, không có mâu thuẫn gì cả, có điều hôm nay tỳ thiếp có một chuyện muốn khẩn cầu, mong Nhị gia chấp thuận.
- Chuyện gì?
Đường Kính Chi thấy tâm tình của Ngọc Nhi không ổn định lắm, hỏi lại:
Ngọc Nhi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Đường Kính Chi, nói từng chữ một:
- Thả cho tỳ thiếp đi.
Những chữ này chẳng khác gì từng nhát búa lớn nện vào ngực Đường Kính Chi, làm cho y choáng váng thở không ra hơi:
- Nàng ... Nàng nói cái gì? Thả cho nàng đi?
- Đúng thế, tỳ thiếp vốn là người trong sơn dã, thực sự không quen cuộc sống trong hào môn đại viện, mong Nhị gia mở lòng tử bi, cho tỳ thiếp ...
- Đừng mơ!
Đường Kính Chi không đợi Ngọc Nhi nói hết đã rống lên giận dữ cắt ngang, y thực sự chưa từng một lúc nào nghĩ tới Ngọc Nhi sẽ nói những lời này, cho dù hiện giờ y chưa có tình cảm sâu sắc với nàng, nhưng cho nàng đi? Ngàn vạn lần không thể.
Ngọc Nhi cắn răng, tới lúc này nàng đành tiếp tục nỗ lực thuyết phục:
- Nhị gia sợ tỳ thiếp đi rồi không có ai dậy người võ nghệ sao? Điều này người có thể yên tâm, tỳ ...
- Đừng mơ!
Nàng chưa dứt lời Đường Kính Chi lập lại câu đó:
- Nếu Nhị gia sợ tỳ thiếp rời phủ rồi gả cho người khác mất mặt người, vậy tỳ thiếp có thể lập thề, đời này tỳ thiếp không tái ...
- Đừng mơ!
- Chẳng lẽ Nhị gia không muốn ...
- Đừng mơ!
- Vậy...
- Đừng mơ!
.... ....
Bất kể Ngọc Nhi nói gì, Đường Kính Chi chỉ đáp bằng hai chữ "Đừng mơ!", cuối cùng nàng mất hết kiên nhẫn, nổi khùng quát:
- Nhị gia, chẳng lẽ người cho rằng chỉ vẻn vẹn dựa vào cái tường nát của Đường phủ là có thể ngăn được tỳ thiếp sao?
Sắc mặt Đường Kính Chi đã đen xì đen xịt từ lúc nào, chỉ cười lạnh không đáp.
Thấy nam tử này mềm rắn đều không ăn thua, Ngọc Nhi như quả bóng xì hơi, khí thế mất hết, năn nỉ:
- Nhị gia người không thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện cho tử tế sao?
- Nói chuyện? Được, chúng ta nói cho thật kỹ vấn đề này nhé, nàng làm tiểu thiếp, lấy đâu ra cái gan dám chủ động yêu cầu rời đi? Đạo lý đó ai dạy nàng vậy? Chẳng lẽ nàng không biết "Nữ Giới" , "Nữ Huấn", không cái đạo lý phu vi thê cương sao? Nàng gả vào Đường phủ do ta cưỡng ép nàng sao? Còn nữa đừng tưởng cái công phu mèo ba cẳng của nàng là ta không làm gì được nàng, nàng cứ thử xem, cho dù nàng chạy tới chân trời góc bể, ta cũng sẽ bắt nàng trở lại.
Nếu như không mang tư tưởng cổ nhân của Đường Kính Chi đã mất, mặc dù y cũng sẽ nổi giận, nhưng tuyệt đối sẽ không tới mức này, có điều hiện giờ đầu óc y chứa đầy mười mấy năm ký ức khổng lồ của Đường Kính Chi, sao có thể không chịu ảnh hưởng cho được.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngọc Nhi lộ ra ngoài tấm khăn che mặt, Đường Kính Chi thình lình nằm tay nàng kéo vào lòng, sau đó cách tấm khăn hôn ngấu nghiến lên môi nàng, ném lại một câu trước khi bỏ đi:
- Kiếp này nàng sống là người của ta, chết là ma của ta, nàng ngoan ngoãn ở đây đi! Còn nữa, sáng sớm mai ta vẫn tới học võ.
Ngọc Nhi không ngờ Đường Kính Chi luôn ôn nhu hiền hòa lại đột nhiên nổi cơn giông tố, không đề phòng bị y hôn một cái, động tác của Đường Kính Chi rất bạo lực, làm môi răng hai người gần như va vào nhau, tích tắc đó, nàng chẳng cảm thấy chút ngọt ngào nào, chỉ cảm thấy mằn mặn.
Hình như chảy máu rồi.
Lúc này hai chân Đường Kính Chi chẳng còn chút sức lực nào nữa, vịn tay Ngọc Nhi thiếu mỗi điều đeo luôn lên người nàng:
- Đỡ ta vào phòng bôi thuốc, nàng nhìn xem, lưng đã chảy máu rồi.
Ngọc Nhi ừm một tiếng, dìu Đường Kính Chi vào trong phòng, để y nằm úp lên giường, cởi áo cho y, đang tìm kim sang dược thì Đường Kính Chi lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ đưa mình:
- Ngọc Nhi, trong cái bình này là dược cao do Úc Hương luyện chế, hiệu quả phi phàm, nàng dùng nó bôi lên vết thương cho ta.
Hai từ "Úc Hương" lọt vào tai, sắc mặt Ngọc Nhi đại biến, cả đời này nàng sẽ không bao giờ quên được cảnh quỳ xuống dâng trà cho Đường Úc Hương.
Đại sảnh tĩnh lặng, đám nô tỳ hạ nhân kẻ nào kẻ nấy mang nụ cười khinh miệt, lạnh lùng nhìn nàng, còn nàng thì cầm chén trà, quỳ xuống trước mặt nữ nhân tên Đường Úc Hương đó, cung kính dâng trà.
Đường Kính Chi nằm úp mặt lên giường, lén hít mũi thơ cơ thể của Ngọc Nhi còn vương trên đệm, không nhận ra sự khác thường của nàng, nói tiếp:
- Úc Hương bản lĩnh gì không có chứ y thuật cực cao, thuốc nàng ấy luyện chế ra đúng là miễn chê, à quên, còn cả tài nấu nướng, món ăn Úc Hương làm ngon lắm, nhất là dược thiện, vừa ngon vừa bổ, ăn không nhận ra có thuốc trong đó chút nào.
- Nếu như nàng ta giỏi như thế thì Nhị gia về mà bảo nàng ta bôi thuốc cho là được.
Ngọc Nhi lạnh lùng nói, quay ngoắt người bỏ đi.
Lúc này Đường Kính Chi mới ý thức được có vấn đề, thấy Ngọc Nhi muốn đi, vội quát:
- Đứng lại.
Nếu là trước khi xuất giá, ai dám quát nàng một tiếng, Ngọc Nhi sẽ cho kẻ đó biết mặt, nhưng giờ nàng là vợ người, tướng công bảo nàng đứng lại, nàng chỉ đành dừng bước.
Vịn thành giường ngồi dậy, Đường Kính Chi đau tới méo mặt, nhìn Ngọc Nhi khẽ hỏi:
- Ngọc Nhi, nàng làm sao thế? Có phải nàng và Úc Hương có hiểu lầm gì không?
Hiểu lầm?
Ngọc Nhi cười nhạt, quay mặt đi không thèm đáp.
Nàng có sa sút tới đâu cũng không thèm làm tiểu nhân mách lẻo sau lưng.
Vì Đường lão thái quân không cho nhúng tay vào chuyện của hậu viện, cho nên Đường Kính Chi không rõ mối quan hệ giữa các nữ nhân của mình, đương nhiên không thể phủ nhận có thành phần do y cố tình né tránh vấn đề này.
Dù sao y là người hiện đại, liền một lúc có bằng đấy thê thiếp, trung lòng có chút hoang mang bối rối, thế nhưng dù biết những nữ nhân này sợ là khó mà chung sống hòa thuận được, nhưng hậu viện có Đường lão thái quân ở trên trấn áp, nghĩ hẳn là chẳng xảy ra được chuyện gì lớn.
Cho tới lúc này thấy Ngọc Nhi ngay cả hai chữ "Úc Hương" cũng chẳng muốn nghe mới ý thức được không ổn, y đứng dậy, đi tới nắm tay Ngọc Nhi, kéo nàng ngồi xuống giường, chân thành nói:
- Ngọc Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng nói cho ta, nếu Úc Hương không đúng, ta nhất định sẽ trả lại công bằng cho nàng. Ừ, còn chuyện lần trước nàng cứu Úc Hương nữa, ta thay Úc Hương cám ơn nàng.
Ngọc Nhi nhìn Đường Kính Chi khắp lượt, thấy y nói thành khẩn, không giống như đang nói dối, trong lòng rối bời, chính thê và tiểu thiếp khác nhau, chỉ có rất ít người coi tiểu thiếp là con người, còn lại quan niệm của đa số tiểu thiếp chỉ là món hàng.
Trước kia nàng hành tẩu giang hồ, giết không ít tham quan ác bá, những kẻ đó coi tiểu thiếp như món hàng, trao đổi qua tay, thậm chí luân phiên dùng chung.
Mấy ngày trước đó Đường Úc Hương có làm gì sai không?
Không, không hề!
Đường Úc Hương là chính thê, nàng là tiểu thiếp, lần đầu tiên gặp mặt, nàng phải khấu đầu dâng trà cho người ta.
Sở dĩ nàng không thoải mái là vì cái bản tính kiêu ngạo của nàng sinh chuyện, nàng không nhận rõ thân phận hiện tại của mình. Nghĩ tới đó, ánh mắt nàng tối tăm, chẳng lẽ đời này mình sẽ chết già ở Đường phủ thật sao?
Không, nàng không cam tâm, từ nhỏ tới lớn, nàng chỉ một lần cúi đầu trước vận mệnh, nhưng từ sau lần đó, nàng đã thề sẽ không bao giờ nhận thua nữa, cứ nghĩ cứ nghĩ, tâm tình nàng trở nên kích động, lời nói cũng thiếu vài phần không tốt:
- Nhị gia, tỳ thiếp và Nhị nãi nãi xưa nay luôn giao hảo, không có mâu thuẫn gì cả, có điều hôm nay tỳ thiếp có một chuyện muốn khẩn cầu, mong Nhị gia chấp thuận.
- Chuyện gì?
Đường Kính Chi thấy tâm tình của Ngọc Nhi không ổn định lắm, hỏi lại:
Ngọc Nhi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Đường Kính Chi, nói từng chữ một:
- Thả cho tỳ thiếp đi.
Những chữ này chẳng khác gì từng nhát búa lớn nện vào ngực Đường Kính Chi, làm cho y choáng váng thở không ra hơi:
- Nàng ... Nàng nói cái gì? Thả cho nàng đi?
- Đúng thế, tỳ thiếp vốn là người trong sơn dã, thực sự không quen cuộc sống trong hào môn đại viện, mong Nhị gia mở lòng tử bi, cho tỳ thiếp ...
- Đừng mơ!
Đường Kính Chi không đợi Ngọc Nhi nói hết đã rống lên giận dữ cắt ngang, y thực sự chưa từng một lúc nào nghĩ tới Ngọc Nhi sẽ nói những lời này, cho dù hiện giờ y chưa có tình cảm sâu sắc với nàng, nhưng cho nàng đi? Ngàn vạn lần không thể.
Ngọc Nhi cắn răng, tới lúc này nàng đành tiếp tục nỗ lực thuyết phục:
- Nhị gia sợ tỳ thiếp đi rồi không có ai dậy người võ nghệ sao? Điều này người có thể yên tâm, tỳ ...
- Đừng mơ!
Nàng chưa dứt lời Đường Kính Chi lập lại câu đó:
- Nếu Nhị gia sợ tỳ thiếp rời phủ rồi gả cho người khác mất mặt người, vậy tỳ thiếp có thể lập thề, đời này tỳ thiếp không tái ...
- Đừng mơ!
- Chẳng lẽ Nhị gia không muốn ...
- Đừng mơ!
- Vậy...
- Đừng mơ!
.... ....
Bất kể Ngọc Nhi nói gì, Đường Kính Chi chỉ đáp bằng hai chữ "Đừng mơ!", cuối cùng nàng mất hết kiên nhẫn, nổi khùng quát:
- Nhị gia, chẳng lẽ người cho rằng chỉ vẻn vẹn dựa vào cái tường nát của Đường phủ là có thể ngăn được tỳ thiếp sao?
Sắc mặt Đường Kính Chi đã đen xì đen xịt từ lúc nào, chỉ cười lạnh không đáp.
Thấy nam tử này mềm rắn đều không ăn thua, Ngọc Nhi như quả bóng xì hơi, khí thế mất hết, năn nỉ:
- Nhị gia người không thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện cho tử tế sao?
- Nói chuyện? Được, chúng ta nói cho thật kỹ vấn đề này nhé, nàng làm tiểu thiếp, lấy đâu ra cái gan dám chủ động yêu cầu rời đi? Đạo lý đó ai dạy nàng vậy? Chẳng lẽ nàng không biết "Nữ Giới" , "Nữ Huấn", không cái đạo lý phu vi thê cương sao? Nàng gả vào Đường phủ do ta cưỡng ép nàng sao? Còn nữa đừng tưởng cái công phu mèo ba cẳng của nàng là ta không làm gì được nàng, nàng cứ thử xem, cho dù nàng chạy tới chân trời góc bể, ta cũng sẽ bắt nàng trở lại.
Nếu như không mang tư tưởng cổ nhân của Đường Kính Chi đã mất, mặc dù y cũng sẽ nổi giận, nhưng tuyệt đối sẽ không tới mức này, có điều hiện giờ đầu óc y chứa đầy mười mấy năm ký ức khổng lồ của Đường Kính Chi, sao có thể không chịu ảnh hưởng cho được.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngọc Nhi lộ ra ngoài tấm khăn che mặt, Đường Kính Chi thình lình nằm tay nàng kéo vào lòng, sau đó cách tấm khăn hôn ngấu nghiến lên môi nàng, ném lại một câu trước khi bỏ đi:
- Kiếp này nàng sống là người của ta, chết là ma của ta, nàng ngoan ngoãn ở đây đi! Còn nữa, sáng sớm mai ta vẫn tới học võ.
Ngọc Nhi không ngờ Đường Kính Chi luôn ôn nhu hiền hòa lại đột nhiên nổi cơn giông tố, không đề phòng bị y hôn một cái, động tác của Đường Kính Chi rất bạo lực, làm môi răng hai người gần như va vào nhau, tích tắc đó, nàng chẳng cảm thấy chút ngọt ngào nào, chỉ cảm thấy mằn mặn.
Hình như chảy máu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.