Chương 605: Cô quân xâm nhập
Phó Kỳ Lân
20/01/2014
Thấy quân sĩ trên tường thành đã hoàn toàn tan rã, Vương Tích lệnh thủ
hạ tạm hoãn ném, những quân sĩ đó cũng là người Đường tộc, hắn không
muốn dùng thủ đoạn đẫm máu như đối phó với người Ngột Thứ.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, không ngờ chỉ một cái chum thôi đã phá tan nát cổng thành.
Vương Tích mừng rỡ, lệnh:
- Xông lên, người đầu tiên qua cổng thành thượng 10 lượng hoàng kim, bắt sống một tướng lĩnh địch thưởng 50 lượng hoàng kim.
Trống trận rền vang, đại quân sĩ khí ngùn ngụt, hò hét ùa lên tấn công.
Cùng lúc đó mệnh lệnh đánh thành, Vương Tích cũng chú ý tới động tĩnh ở hai thành gần đó, thấy phản quân không tới cứu viện, bèn đích thân đánh trống khích lệ, toàn quân đồng loạt tiến đánh, với mục đích hạ thành nhanh nhất có thể, giảm thiểu thương vong.
Không ngờ còn nhanh hơn dự kiến, phản quân mất hết ý chí chiến đấu, chỉ một canh giờ Đương Dương thành đã thất thủ, chết hơn hai nghìn, thương hơn một nghìn, số còn lại hạ vũ khí đầu hàng. Phía quân triều đình chỉ chết hơn 10 người, thượng nặng thương nhẹ ba trăm.
Hà Bình dẫn hơn một nghìn quân bỏ trốn.
Chiếm được Đương Dương thành một cách quá dễ dàng, Vương Tích không để ý tới kiểm kê chiến lợi phẩm, gọi bốn vị Tuyên Uy tướng quân là Trịnh Thắng, Quách Hoài, Đoạn Khanh, Bách Vân Sơn cùng Đường Kính Chi tới phủ nha thương lượng chiến sự.
Đợi mọi người tới đông đủ rồi, Vương Tích mới nói:
- Bản tướng thấy uy lực tạc đạn quá lớn, việc công thành rất dễ dàng, cho nên muốn phái một đội ngũ kỵ binh ba vạn người, mang theo ít lương thực, dùng tốc độ nhanh nhất đánh thẳng vào Hải Kinh thành, chỉ cần bắt sống Phúc Thọ vương, Hải Châu coi như được bình định rồi.
Nghe Vương Tích muốn dùng cô quân xâm nhập sào huyệt địch, mấy vị tướng lĩnh đều thất kinh, mặc dù uy lực tạc đạn kinh người, nhưng đánh trận đâu phải chỉ dựa vào bên nào sức chến đấu mạnh hơn là thắng.
Hải Châu núi nhiều, cây cũng nhiều, khắp nơi là những rừng mưa nhiệt đới um tùm, quân địch thông thạo địa hình mai phục trong rừng thì dùng tạc đạn đánh thế nào?
Kỵ binh sức chiến đấu mạnh, nhưng vừa đánh vừa hành quân gấp, sao bằng quân địch lấy nhàn đánh mỏi, một khi bị địch phát hiện, rất dễ bị đối phương bao vây giết sạch.
Hơn nữa với tình hình hiện nay, chỉ cần tiến chắc đánh chắc là đi tới đâu thắng tới đó, cần gì phải mạo hiểm.
Cho nên bốn vị tướng quân đều không tán đồng kế hoạch mạo hiểm này của Vương Tích.
Đường Kính Chi còn nhớ Vương Tích đánh trận ở phương bắc cũng dùng chiêu này, thâm nhập vào hoang nguyên A Nhĩ Kim, khiến nguyên khí của người Ngột Thứ bị trọng thương nghiêm trọng, thầm đoán hành động này của hắn có thâm ý khác, liền hỏi:
- Vương tướng quân vì sao không dùng cách đánh ổn thỏa mà lại mạo hiểm như thế?
- Thứ nhất, nếu dùng cách đánh ổn thỏa, thời gian bình loạn tặc sẽ lâu, hao tiền tốn của. Thứ hai gặp thành đánh thành, thương vong rất lớn. Ba là Minh Húc văn võ song toàn, nhưng hiện giờ bị Minh Tuấn ám sát trọng thương, đang ở phủ dưỡng bệnh. Nếu chúng ta đánh từ từ, hai tên kia không kháng cự nổi, ắt sẽ dùng tới hắn, khi đó thắng bại sẽ khó lường.
Vương Tích trầm giọng nói:
- Thứ tư, phản quân có rất nhiều chiến thuyền, nếu không dùng tốc độ nhanh nhất đánh hạ, Phúc Thọ vương một khi thấy tình hình bất ổn dẫn quân bỏ ra hải đảo, sau này sẽ thành mối nguy lớn cho phương nam.
Mấy tướng quân còn lại nghe thế đều gật đầu, nếu Phúc Thọ vương bỏ trốn, lần dẹp loạn này coi như thất bại, hoàng đế không chấp nhận kết quả ấy.
Hơn nữa phương nam bình thường vất vả chống hải tặc, nếu có thêm đám hải tặc là quân chính quy, sau này càng khó khăn.
Đường Kính Chi cũng tán đồng suy tính của Vương Tích, y không hiểu gì về quân sự, chỉ phụ trách chế tạo tạc đạn, hỏi:
- Vậy Vương tướng quân phái ai suất lĩnh đội kỵ binh này? Có cần bản hầu đi theo, chế tạo thêm tạc đạn không?
Ngay một thư sinh như Đường Kính Chi còn không sợ tham gia cô quân xâm nhập, Quách Hoài đứng dậy nói:
- Mạt tướng thỉnh lệnh dẫn đội kỳ binh này đánh tới Hải Kinh, bắt sống cả nhà Phúc Thọ vương.
Đoạn Khánh, Trịnh Thắng, Bách Vân Sơn không chịu thua kém, đều đứng dậy xin đích thân chỉ huy.
Vương Tích áp tay bảo mọi người ngồi xuống, trực tiếp ra lệnh:
- Luận tập kích đường dài, kinh nghiệm của bản tướng là phong phú nhất, đội quân này sẽ do bản tướng suất lĩnh, Trịnh tướng quân làm phó tướng. Còn Trung Nghĩa hầu không cần mạo hiểm, tạc đạn đủ nhiều rồi, ngài nên ở lại đây hỗ trợ ba vị tướng quân tọa trấn, nhất định phải tạo ra thanh thế thật lớn, như thế đã hỗ trợ cho ta rồi.
Vương Tích làm việc luôn nhanh gọn, định kế xong là thực thị ngay, lập tức hạ lệnh quân sĩ đốt lửa nấu cơm ăn no, chọn người thích hợp, cuối cùng chọn được một vạn quân kinh doanh, năm nghìn quân Lưu châu, một vạn rưỡi quân Liễu châu.
Sở dĩ quân Liễu châu nhiều nhất là vì Liễu Châu tiếp giáp với Hải Châu, địa hình và khí hậu hai bên tương tự nhau, năng lực thích ứng tốt hơn, lại hiểu nơi này, không khác gì tác chiến ở địa bàn của mình.
Quân sĩ ăn xong được lệnh toàn bộ về doanh nghỉ ngơi, đến chập tối lợi dụng bóng tối xuất phát che mắt địch, quân ở lại do Bách Vân Sơn chỉ huy, hai vị tướng quân còn lại phụ tá, nếu ý kiến không thống nhất, phải thương lượng với Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi có thượng phương bảo kiếm, tới lúc quan trọng ắt do y áp trận.
Sau khi Vương Tích rời đi mang theo lượng lớn tạc đạn, Đường Kính Chi trở nên bận rộn, ngày đêm chỉ huy hai trăm thủ hạ chế tạo thêm các loại tạc đạn lớn nhỏ, trong ba ngày bọn họ tiến thêm năm mươi dặm, đánh đến đâu thắng tới đó.
Ngày hôm ấy Đường Kính Chi vừa từ quân doanh đi ra thì thấy một bóng người quen, người đó cũng nhìn thấy y, vội gọi tới nói chuyện.
Người đó chẳng phải ai khác mà là Trịnh Kiếm Thu, con trai Trịnh Thắng, Đường Kính Chi ngạc nhiên lắm, còn tưởng hắn đi theo cánh cô quân kia rồi.
Ra hiệu Trịnh Kiếm tới chỗ vắng vẻ không người, Đường Kính Chi cùng Hồng Phong và Ngọc Nhi mặc nam trang dẫn hộ vệ tới sau.
- Hạ quân thỉnh an hầu gia.
Thấy Đường Kính Chi tới, Trịnh Kiếm Thu thở phào, hắn sợ Đường Kính Chi hiện bay cao, không thèm nhận người quen cũ nữa:
Đường Kính Chi thấy Trịnh Kiếm Thu trước kia luôn lên mặt huynh trưởng với mình giờ khom lưng thi lễ, không nhiệt tình tùy ý nữa, thầm thở dài, càng lên cao con người càng cô tịch là thế, đỡ hờ:
- Ra là Trịnh đại nhân, mau đứng dậy đi, không cần đa lễ như vậy.
Nghe y gọi mình là Trịnh đại nhân, Trịnh Kiếm Thu cười chua chát, xem ra y còn nhớ chuyện cũ trong lòng, nên mới xa lạ lạnh nhạt như vậy, lòng cảm khái nhân sinh vô thường.
Nói ra về con người Đường Kính Chi, Trịnh Kiếm Thu thực lòng muốn kết giao, nhưng chỉ vì một ý niệm xấu xa với Lâm Úc Hương, khiến hắn nhất thời có quyết định sai lầm không viện trợ Đường gia lúc nguy khó, làm tình hữu nghị cả hai cũng không còn.
- Đường hầu gia, chúng ta người ngay không nói lời mờ ám, mạt tướng chỉ muốn hỏi một câu, phải chẳng hoàng thượng muốn chém cả nhà Trịnh gia.?
Chính vì hiểu con người y, nên Trịnh Kiếm Thu nói thẳng:
Đường Kính Chi im lặng hồi lâu rồi thở dài.
Trịnh Kiếm Thu tức thì mặt mày tái nhợt, phụ thân nói không sai, hoàng đế lòng vẫn không bỏ qua chuyện Trịnh gia liên hợp Điền Cơ tạo phản, không giết cả nhà họ không yên.
Trịnh Thắng cơ mưu thâm trầm, luôn đề phòng hoàng đế tính nợ cũ, tới khi Vương Tích hạ lệnh cho mình làm phó tướng dẫn binh đánh úp sào huyệt của Phúc Thọ vương là biết ngay hoàng đế muốn đối phó với mình, nên nghĩ cách để Trịnh Kiếm Thu vờ đau bụng ở lại trong quân, tìm Đường Kính Chi hỏi cho rõ.
Trịnh Kiếm Thu quỳ sụp xuống vái lạy:
- Hầu gia, trước kia Trịnh gia không phải, nhưng nói thế nào chúng ta cũng có chút giao tình. Xin hầu gia ra tay tương trợ.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, không ngờ chỉ một cái chum thôi đã phá tan nát cổng thành.
Vương Tích mừng rỡ, lệnh:
- Xông lên, người đầu tiên qua cổng thành thượng 10 lượng hoàng kim, bắt sống một tướng lĩnh địch thưởng 50 lượng hoàng kim.
Trống trận rền vang, đại quân sĩ khí ngùn ngụt, hò hét ùa lên tấn công.
Cùng lúc đó mệnh lệnh đánh thành, Vương Tích cũng chú ý tới động tĩnh ở hai thành gần đó, thấy phản quân không tới cứu viện, bèn đích thân đánh trống khích lệ, toàn quân đồng loạt tiến đánh, với mục đích hạ thành nhanh nhất có thể, giảm thiểu thương vong.
Không ngờ còn nhanh hơn dự kiến, phản quân mất hết ý chí chiến đấu, chỉ một canh giờ Đương Dương thành đã thất thủ, chết hơn hai nghìn, thương hơn một nghìn, số còn lại hạ vũ khí đầu hàng. Phía quân triều đình chỉ chết hơn 10 người, thượng nặng thương nhẹ ba trăm.
Hà Bình dẫn hơn một nghìn quân bỏ trốn.
Chiếm được Đương Dương thành một cách quá dễ dàng, Vương Tích không để ý tới kiểm kê chiến lợi phẩm, gọi bốn vị Tuyên Uy tướng quân là Trịnh Thắng, Quách Hoài, Đoạn Khanh, Bách Vân Sơn cùng Đường Kính Chi tới phủ nha thương lượng chiến sự.
Đợi mọi người tới đông đủ rồi, Vương Tích mới nói:
- Bản tướng thấy uy lực tạc đạn quá lớn, việc công thành rất dễ dàng, cho nên muốn phái một đội ngũ kỵ binh ba vạn người, mang theo ít lương thực, dùng tốc độ nhanh nhất đánh thẳng vào Hải Kinh thành, chỉ cần bắt sống Phúc Thọ vương, Hải Châu coi như được bình định rồi.
Nghe Vương Tích muốn dùng cô quân xâm nhập sào huyệt địch, mấy vị tướng lĩnh đều thất kinh, mặc dù uy lực tạc đạn kinh người, nhưng đánh trận đâu phải chỉ dựa vào bên nào sức chến đấu mạnh hơn là thắng.
Hải Châu núi nhiều, cây cũng nhiều, khắp nơi là những rừng mưa nhiệt đới um tùm, quân địch thông thạo địa hình mai phục trong rừng thì dùng tạc đạn đánh thế nào?
Kỵ binh sức chiến đấu mạnh, nhưng vừa đánh vừa hành quân gấp, sao bằng quân địch lấy nhàn đánh mỏi, một khi bị địch phát hiện, rất dễ bị đối phương bao vây giết sạch.
Hơn nữa với tình hình hiện nay, chỉ cần tiến chắc đánh chắc là đi tới đâu thắng tới đó, cần gì phải mạo hiểm.
Cho nên bốn vị tướng quân đều không tán đồng kế hoạch mạo hiểm này của Vương Tích.
Đường Kính Chi còn nhớ Vương Tích đánh trận ở phương bắc cũng dùng chiêu này, thâm nhập vào hoang nguyên A Nhĩ Kim, khiến nguyên khí của người Ngột Thứ bị trọng thương nghiêm trọng, thầm đoán hành động này của hắn có thâm ý khác, liền hỏi:
- Vương tướng quân vì sao không dùng cách đánh ổn thỏa mà lại mạo hiểm như thế?
- Thứ nhất, nếu dùng cách đánh ổn thỏa, thời gian bình loạn tặc sẽ lâu, hao tiền tốn của. Thứ hai gặp thành đánh thành, thương vong rất lớn. Ba là Minh Húc văn võ song toàn, nhưng hiện giờ bị Minh Tuấn ám sát trọng thương, đang ở phủ dưỡng bệnh. Nếu chúng ta đánh từ từ, hai tên kia không kháng cự nổi, ắt sẽ dùng tới hắn, khi đó thắng bại sẽ khó lường.
Vương Tích trầm giọng nói:
- Thứ tư, phản quân có rất nhiều chiến thuyền, nếu không dùng tốc độ nhanh nhất đánh hạ, Phúc Thọ vương một khi thấy tình hình bất ổn dẫn quân bỏ ra hải đảo, sau này sẽ thành mối nguy lớn cho phương nam.
Mấy tướng quân còn lại nghe thế đều gật đầu, nếu Phúc Thọ vương bỏ trốn, lần dẹp loạn này coi như thất bại, hoàng đế không chấp nhận kết quả ấy.
Hơn nữa phương nam bình thường vất vả chống hải tặc, nếu có thêm đám hải tặc là quân chính quy, sau này càng khó khăn.
Đường Kính Chi cũng tán đồng suy tính của Vương Tích, y không hiểu gì về quân sự, chỉ phụ trách chế tạo tạc đạn, hỏi:
- Vậy Vương tướng quân phái ai suất lĩnh đội kỵ binh này? Có cần bản hầu đi theo, chế tạo thêm tạc đạn không?
Ngay một thư sinh như Đường Kính Chi còn không sợ tham gia cô quân xâm nhập, Quách Hoài đứng dậy nói:
- Mạt tướng thỉnh lệnh dẫn đội kỳ binh này đánh tới Hải Kinh, bắt sống cả nhà Phúc Thọ vương.
Đoạn Khánh, Trịnh Thắng, Bách Vân Sơn không chịu thua kém, đều đứng dậy xin đích thân chỉ huy.
Vương Tích áp tay bảo mọi người ngồi xuống, trực tiếp ra lệnh:
- Luận tập kích đường dài, kinh nghiệm của bản tướng là phong phú nhất, đội quân này sẽ do bản tướng suất lĩnh, Trịnh tướng quân làm phó tướng. Còn Trung Nghĩa hầu không cần mạo hiểm, tạc đạn đủ nhiều rồi, ngài nên ở lại đây hỗ trợ ba vị tướng quân tọa trấn, nhất định phải tạo ra thanh thế thật lớn, như thế đã hỗ trợ cho ta rồi.
Vương Tích làm việc luôn nhanh gọn, định kế xong là thực thị ngay, lập tức hạ lệnh quân sĩ đốt lửa nấu cơm ăn no, chọn người thích hợp, cuối cùng chọn được một vạn quân kinh doanh, năm nghìn quân Lưu châu, một vạn rưỡi quân Liễu châu.
Sở dĩ quân Liễu châu nhiều nhất là vì Liễu Châu tiếp giáp với Hải Châu, địa hình và khí hậu hai bên tương tự nhau, năng lực thích ứng tốt hơn, lại hiểu nơi này, không khác gì tác chiến ở địa bàn của mình.
Quân sĩ ăn xong được lệnh toàn bộ về doanh nghỉ ngơi, đến chập tối lợi dụng bóng tối xuất phát che mắt địch, quân ở lại do Bách Vân Sơn chỉ huy, hai vị tướng quân còn lại phụ tá, nếu ý kiến không thống nhất, phải thương lượng với Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi có thượng phương bảo kiếm, tới lúc quan trọng ắt do y áp trận.
Sau khi Vương Tích rời đi mang theo lượng lớn tạc đạn, Đường Kính Chi trở nên bận rộn, ngày đêm chỉ huy hai trăm thủ hạ chế tạo thêm các loại tạc đạn lớn nhỏ, trong ba ngày bọn họ tiến thêm năm mươi dặm, đánh đến đâu thắng tới đó.
Ngày hôm ấy Đường Kính Chi vừa từ quân doanh đi ra thì thấy một bóng người quen, người đó cũng nhìn thấy y, vội gọi tới nói chuyện.
Người đó chẳng phải ai khác mà là Trịnh Kiếm Thu, con trai Trịnh Thắng, Đường Kính Chi ngạc nhiên lắm, còn tưởng hắn đi theo cánh cô quân kia rồi.
Ra hiệu Trịnh Kiếm tới chỗ vắng vẻ không người, Đường Kính Chi cùng Hồng Phong và Ngọc Nhi mặc nam trang dẫn hộ vệ tới sau.
- Hạ quân thỉnh an hầu gia.
Thấy Đường Kính Chi tới, Trịnh Kiếm Thu thở phào, hắn sợ Đường Kính Chi hiện bay cao, không thèm nhận người quen cũ nữa:
Đường Kính Chi thấy Trịnh Kiếm Thu trước kia luôn lên mặt huynh trưởng với mình giờ khom lưng thi lễ, không nhiệt tình tùy ý nữa, thầm thở dài, càng lên cao con người càng cô tịch là thế, đỡ hờ:
- Ra là Trịnh đại nhân, mau đứng dậy đi, không cần đa lễ như vậy.
Nghe y gọi mình là Trịnh đại nhân, Trịnh Kiếm Thu cười chua chát, xem ra y còn nhớ chuyện cũ trong lòng, nên mới xa lạ lạnh nhạt như vậy, lòng cảm khái nhân sinh vô thường.
Nói ra về con người Đường Kính Chi, Trịnh Kiếm Thu thực lòng muốn kết giao, nhưng chỉ vì một ý niệm xấu xa với Lâm Úc Hương, khiến hắn nhất thời có quyết định sai lầm không viện trợ Đường gia lúc nguy khó, làm tình hữu nghị cả hai cũng không còn.
- Đường hầu gia, chúng ta người ngay không nói lời mờ ám, mạt tướng chỉ muốn hỏi một câu, phải chẳng hoàng thượng muốn chém cả nhà Trịnh gia.?
Chính vì hiểu con người y, nên Trịnh Kiếm Thu nói thẳng:
Đường Kính Chi im lặng hồi lâu rồi thở dài.
Trịnh Kiếm Thu tức thì mặt mày tái nhợt, phụ thân nói không sai, hoàng đế lòng vẫn không bỏ qua chuyện Trịnh gia liên hợp Điền Cơ tạo phản, không giết cả nhà họ không yên.
Trịnh Thắng cơ mưu thâm trầm, luôn đề phòng hoàng đế tính nợ cũ, tới khi Vương Tích hạ lệnh cho mình làm phó tướng dẫn binh đánh úp sào huyệt của Phúc Thọ vương là biết ngay hoàng đế muốn đối phó với mình, nên nghĩ cách để Trịnh Kiếm Thu vờ đau bụng ở lại trong quân, tìm Đường Kính Chi hỏi cho rõ.
Trịnh Kiếm Thu quỳ sụp xuống vái lạy:
- Hầu gia, trước kia Trịnh gia không phải, nhưng nói thế nào chúng ta cũng có chút giao tình. Xin hầu gia ra tay tương trợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.