Chương 394: Đắc tội hết cả
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Đường Kính Chi nói có lý, hoàng đế trẻ tạm thời bỏ ý định để Trình các lão hoàn hương, lòng bực bội phất tay bảo bọn họ lui ra, đột nhiên Đường Kính Chi lại nói:
- Hoàng thượng, học sinh có chuyện muốn tấu.
- Nói đi ...
Đường Kính Chi do dự nhìn ba người Tần Mục, hoàng đế trẻ nhíu mày, nhưng vẫn phát tay bảo bọn chúng lui, đợi ba tên đó tức tối lui ra, hoàng đế trẻ nói với vẻ không vui:
- Đường cử nhân, ba người bọn họ là tâm phúc của trẫm, vì sao ngươi hai ba lần liền xa lánh bọn họ, chẳng phải hôm qua bọn họ chủ động mới ngươi uống rượu, thu hẹp khoảng cách sao?
Hừ, muốn thu ta làm tiểu đệ, làm chó săn thì có.
Đường Kính Chi thầm chửi trong lòng, có điều y không thể nói những lời đám Tần Mục nói với y hôm qua ra, nếu không hoàng đế không tin, có khi còn cho rằng y có ý tranh sủng, nói xấu chia rẽ quan hệ ba người kia với hoàng thượng, giai đoạn tạo dựng lòng tin với hoàng đế, y cần cẩn thận.
- Hoàng thượng, chẳng qua là tin tức học sinh muốn báo cáo quá quan trọng, không tiện cho nhiều người biết.
Đường Kính Chi nghe ra khẩu khí của hoàng đế có chút bất mãn, vội nói ngay.
- Vậy ngươi nói đi.
Lúc này bên cạnh hoàng đế trẻ chỉ có một tên thái giám là Lý Chân, đây là kẻ tin cẩn hầu hạ sát bên hắn.
- Vâng.
Đường Kính Chi liền đem lai lịch Trương Thiếu Kiệt kể ra, lên kinh gặp Minh Húc giữa đường, cùng trước đó nhìn thấy Trương Thiếu Kiệt và Minh Húc đi cùng nhau, đương nhiên tất cả những chuyện có liên quan tới Hồ Phụng Kiều thì y che dấu hết.
- To gan.
Hoàng đế trẻ nghe được một nửa là mặt đã đanh lại, nghe hết vỗ long ỷ đứng bật dậy:
- Tên Minh Húc này thật to gan, chưa có ý chỉ của trẫm, hắn là một phiên vương bên ngoài dám tự ý vào kinh.
Hành vi của Minh Húc đem so với việc Thất hoàng tử ở lỳ trong kinh thành không chịu đi còn cả gan hơn.
- Lý Chân, truyền chỉ của trẫm, lập tức đóng cửa kinh thành, truy nã Trí Võ vương Minh Húc!
Hoàng đế trẻ nổi giận đi lại mấy vòng, rồi lớn tiếng quát:
Lý Chân khom lưng định ra ngoài truyền chỉ.
- Không được.
"Tên này dễ kích động quá đi, nếu để hắn ở cạnh đám Tần Mục lâu đúng là đại họa, nhất định phải trừ ba tên kia sớm!" Đường Kính Chi ngăn cản:
- Hoàng thượng, Ni Lạc Thần rộng lớn, nhân khẩu trăm vạn, muốn tìm một người khác nào mò kim đáy bệ. Hơn nữa trong kinh thành còn mấy vị hoàng tử chưa chịu tới đất phong, nếu bọn họ biết Võ vương vào kinh, nếu có ý đồ liên hợp với nhau, e là rất bất lợi với hoàng thượng.
Hoàng đế trẻ dừng bước, mày nhíu lại.
- Cho nên chuyện này chỉ có thể ngầm điều tra, không thể để gây xôn xao cho ai cũng biết.
Hoàng đế trẻ không ngốc, chỉ tội có cái tính dễ kích động, bình tĩnh trở lại biết phải làm gì:
- Lý Chân, ngươi tới chỗ Tề Đức Thịnh truyền hai đạo khẩu dụ, thứ nhất lệnh hắn dùng tất cả lực lượng có thể tin cậy ngầm điều tra tin tức của Trí Võ vương Minh Húc, một khi có manh mối gì, lập tức bắt giữ, không cần báo trước. Thứ hai theo dõi xem Thất hoàng tử, hắn đi tới đâu, gặp ai đều ghi chép tỷ mỉ cho trẫm.
- Tuân chỉ!
Lý Chân vừa đi được vài bước lại bị hoàng đế trẻ gọi lại:
- Đợi đã, ngươi tìm Toàn Kế lại đây cho trẫm, trẫm muốn hỏi hắn, vì sao về kinh lại không báo chuyện giữa đường gặp Trí Võ vương Minh Húc.
- Vâng.
Lý Chân đi sát qua vai Đường Kính Chi trừng mắt lên, giận y suốt ngày gây hết chuyện nọ chuyện kia, khiến hoàng thượng nổi giận, hại bọn chúng hầu hạ bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ.
Đường Kính Chi không hiểu vì sao tên Lý công công này lại bất mãn với mình.
Ước chừng một tuần hương sau, Toàn Kế cầm phất trần thở hồng hộc chạy tới, hắn được người ta bắn tin trước, cho nên không đợi hoàng đế hỏi đã quỳ vội xuống đất, đem chuyện hôm đó tình cờ gặp Minh Húc giữa đường kể ra.
- Hoàng thượng, nô tài hôm đó chỉ nói chuyện mới Võ vương mấy câu, không nghĩ hắn dám cả gan mạo hiểm tội mất đầu lẻn vào kinh thành, cho nên mới không kể, nô tài ngu xuẩn, xin hoàng thượng trách tội ...
Toàn Kế vả mặt bôm bốp khóc lóc nói:
Thực ra vương gia rời đất phong là phạm tội rồi, muốn đi đầu phải dâng tấu báo trước với triều đình đợi được phê duyệt mới được đi, mới đầu lập nước quy định này được tuân thủ nghiêm ngặt, về sau càng ngày càng nới lỏng.
Ví như Hải Châu tới Ni Lạc Thần cách nhau hơn ba nghìn dặm, công văn qua lại mất ba tháng, có chuyện gấp phải làm sao? Thế nên thực ra không ít vương gia tự ý rời đất phong, người khác biết cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ai muốn đắc tội với một vị vương gia?
Hôm đó Toàn Kế cũng được Minh Húc đút cho không ít, nên về cung hắn chỉ bẩm báo là bị thích khách tấn công bất ngờ giữa đêm, rồi thất tán với Đường Kính Chi.
- Được rồi, đừng tát nữa, sau này cần phải chú tâm nhiều hơn, chuyện tuy nhỏ cũng phải chú ý!
Hoàng đế trẻ bực mình phất tay, hắn không tin Toàn Kế tên thái giám theo mình từ nhỏ có câu kết với Minh Húc.
- Nô tài tuân chỉ!
Toàn Kế đứng dậy xoa mặt, hai má đã đỏ rát, cho thấy vừa rồi hắn tự tát không phải giả vờ.
Đường Kính Chi báo tin xong định lui, lúc này hoàng đế trẻ đột nhiên nhớ ra điều gì, bảo Toàn Kế lui ra nói:
- Đường cử nhân, hoàng thái hậu đã quyết định được nhân tuyển khâm sai thứ hai, mai trẫm sẽ hạ chỉ cho khâm sai nam hạ, ngươi đã nghĩ xem cần hỗ trợ gì muốn trẫm giúp chưa?
Mai khâm sai thứ hai đã nam hạ rồi?
Đường Kính Chi thầm nhủ vị hoàng thái hậu này làm việc với hiệu suất thật cao, y do dự một nói:
- Hoàng thượng, khâm sai này và học sinh cùng nam hạ, cùng qua Lưu Châu, không biết học sinh có thể gặp mặt ông ấy một lần không? Như thế hai bên tiện bề hỗ trợ cho nhau.
- Không vấn đề gì, ngươi muốn gặp hắn thì đợi tới tối đến phủ hắn là được, sáng nay hắn mới được hoàng thái hậu hạ chỉ phóng thích, e lúc này đang bày tiệc đãi khách trong nhà.
Hoàng đế trẻ gật đầu, nhưng không nói ra khâm sai thứ hai là ai:
- Ngươi hiện ở đâu báo cho Lý Chân một tiếng, tới tối trẫm sai người đưa ngươi tới.
- Vâng, học sinh tuân chỉ.
Đường Kính Chi rời thư phòng, nói cho Lý Chân chỗ ở của mình rồi theo một thái giám đi về phía cửa cung, đi được chừng chục trượng, qua một đoạn rẽ thì thấy một người đang đứng, Đường Kính Chi thấy thế biết hắn đang đợi mình, vội đi tới, có điều Toàn công công này hiện mặt âm u, nhìn y với ánh mắt bất thiện.
Chẳng lẽ vì trước đó hoàng thượng trách hắn vài câu nên vì thế hắn giận mình?
Hiện giờ y đã đắc tội với đám Tần Mục rồi, nếu còn để mất lòng mấy tên công công tin cẩn bên cạnh hoàng đế thì tình hình rất nguy.
- Toàn công công ..
Đường Kính Chi vừa mới chắp tay chào thì Toàn Kế lạnh lùng cắt ngang:
- Đường cử nhân coi thường đám thái giám bọn ta hay sao?
- Học sinh không hiểu ý công công?
Bỗng nhiên Toàn Kế nói một câu như vậy làm Đường Kính Chi ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì:
- Hừm! Hôm trước hoàng thượng muốn đem chuyện bán đất giao cho Tề công công, kết quả ngươi xen miệng vào, hại Tề công công đến giờ vẫn đang cãi nhau với mấy vị quan lớn chưa có kết quả gì. Rồi chuyện phái sứ tiết đi tới hoang nguyên A Nhĩ Kim, hoàng thượng cũng muốn để Tề công công phái người đi, ngươi nói cái gì mà đánh trận không thể thiếu binh bộ, chẳng phải là không tin năng lực Tề công công sao? Hơn nữa lần này ngươi còn nói xấu bản công công trước mặt hoàng thượng.
Toàn công công càng nói mặt càng trở nên hung tợn:
- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi coi thường đám thái giám thân thể tàn khuyết bọn ta hay không?
*****
- Hoàng thượng, học sinh có chuyện muốn tấu.
- Nói đi ...
Đường Kính Chi do dự nhìn ba người Tần Mục, hoàng đế trẻ nhíu mày, nhưng vẫn phát tay bảo bọn chúng lui, đợi ba tên đó tức tối lui ra, hoàng đế trẻ nói với vẻ không vui:
- Đường cử nhân, ba người bọn họ là tâm phúc của trẫm, vì sao ngươi hai ba lần liền xa lánh bọn họ, chẳng phải hôm qua bọn họ chủ động mới ngươi uống rượu, thu hẹp khoảng cách sao?
Hừ, muốn thu ta làm tiểu đệ, làm chó săn thì có.
Đường Kính Chi thầm chửi trong lòng, có điều y không thể nói những lời đám Tần Mục nói với y hôm qua ra, nếu không hoàng đế không tin, có khi còn cho rằng y có ý tranh sủng, nói xấu chia rẽ quan hệ ba người kia với hoàng thượng, giai đoạn tạo dựng lòng tin với hoàng đế, y cần cẩn thận.
- Hoàng thượng, chẳng qua là tin tức học sinh muốn báo cáo quá quan trọng, không tiện cho nhiều người biết.
Đường Kính Chi nghe ra khẩu khí của hoàng đế có chút bất mãn, vội nói ngay.
- Vậy ngươi nói đi.
Lúc này bên cạnh hoàng đế trẻ chỉ có một tên thái giám là Lý Chân, đây là kẻ tin cẩn hầu hạ sát bên hắn.
- Vâng.
Đường Kính Chi liền đem lai lịch Trương Thiếu Kiệt kể ra, lên kinh gặp Minh Húc giữa đường, cùng trước đó nhìn thấy Trương Thiếu Kiệt và Minh Húc đi cùng nhau, đương nhiên tất cả những chuyện có liên quan tới Hồ Phụng Kiều thì y che dấu hết.
- To gan.
Hoàng đế trẻ nghe được một nửa là mặt đã đanh lại, nghe hết vỗ long ỷ đứng bật dậy:
- Tên Minh Húc này thật to gan, chưa có ý chỉ của trẫm, hắn là một phiên vương bên ngoài dám tự ý vào kinh.
Hành vi của Minh Húc đem so với việc Thất hoàng tử ở lỳ trong kinh thành không chịu đi còn cả gan hơn.
- Lý Chân, truyền chỉ của trẫm, lập tức đóng cửa kinh thành, truy nã Trí Võ vương Minh Húc!
Hoàng đế trẻ nổi giận đi lại mấy vòng, rồi lớn tiếng quát:
Lý Chân khom lưng định ra ngoài truyền chỉ.
- Không được.
"Tên này dễ kích động quá đi, nếu để hắn ở cạnh đám Tần Mục lâu đúng là đại họa, nhất định phải trừ ba tên kia sớm!" Đường Kính Chi ngăn cản:
- Hoàng thượng, Ni Lạc Thần rộng lớn, nhân khẩu trăm vạn, muốn tìm một người khác nào mò kim đáy bệ. Hơn nữa trong kinh thành còn mấy vị hoàng tử chưa chịu tới đất phong, nếu bọn họ biết Võ vương vào kinh, nếu có ý đồ liên hợp với nhau, e là rất bất lợi với hoàng thượng.
Hoàng đế trẻ dừng bước, mày nhíu lại.
- Cho nên chuyện này chỉ có thể ngầm điều tra, không thể để gây xôn xao cho ai cũng biết.
Hoàng đế trẻ không ngốc, chỉ tội có cái tính dễ kích động, bình tĩnh trở lại biết phải làm gì:
- Lý Chân, ngươi tới chỗ Tề Đức Thịnh truyền hai đạo khẩu dụ, thứ nhất lệnh hắn dùng tất cả lực lượng có thể tin cậy ngầm điều tra tin tức của Trí Võ vương Minh Húc, một khi có manh mối gì, lập tức bắt giữ, không cần báo trước. Thứ hai theo dõi xem Thất hoàng tử, hắn đi tới đâu, gặp ai đều ghi chép tỷ mỉ cho trẫm.
- Tuân chỉ!
Lý Chân vừa đi được vài bước lại bị hoàng đế trẻ gọi lại:
- Đợi đã, ngươi tìm Toàn Kế lại đây cho trẫm, trẫm muốn hỏi hắn, vì sao về kinh lại không báo chuyện giữa đường gặp Trí Võ vương Minh Húc.
- Vâng.
Lý Chân đi sát qua vai Đường Kính Chi trừng mắt lên, giận y suốt ngày gây hết chuyện nọ chuyện kia, khiến hoàng thượng nổi giận, hại bọn chúng hầu hạ bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ.
Đường Kính Chi không hiểu vì sao tên Lý công công này lại bất mãn với mình.
Ước chừng một tuần hương sau, Toàn Kế cầm phất trần thở hồng hộc chạy tới, hắn được người ta bắn tin trước, cho nên không đợi hoàng đế hỏi đã quỳ vội xuống đất, đem chuyện hôm đó tình cờ gặp Minh Húc giữa đường kể ra.
- Hoàng thượng, nô tài hôm đó chỉ nói chuyện mới Võ vương mấy câu, không nghĩ hắn dám cả gan mạo hiểm tội mất đầu lẻn vào kinh thành, cho nên mới không kể, nô tài ngu xuẩn, xin hoàng thượng trách tội ...
Toàn Kế vả mặt bôm bốp khóc lóc nói:
Thực ra vương gia rời đất phong là phạm tội rồi, muốn đi đầu phải dâng tấu báo trước với triều đình đợi được phê duyệt mới được đi, mới đầu lập nước quy định này được tuân thủ nghiêm ngặt, về sau càng ngày càng nới lỏng.
Ví như Hải Châu tới Ni Lạc Thần cách nhau hơn ba nghìn dặm, công văn qua lại mất ba tháng, có chuyện gấp phải làm sao? Thế nên thực ra không ít vương gia tự ý rời đất phong, người khác biết cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ai muốn đắc tội với một vị vương gia?
Hôm đó Toàn Kế cũng được Minh Húc đút cho không ít, nên về cung hắn chỉ bẩm báo là bị thích khách tấn công bất ngờ giữa đêm, rồi thất tán với Đường Kính Chi.
- Được rồi, đừng tát nữa, sau này cần phải chú tâm nhiều hơn, chuyện tuy nhỏ cũng phải chú ý!
Hoàng đế trẻ bực mình phất tay, hắn không tin Toàn Kế tên thái giám theo mình từ nhỏ có câu kết với Minh Húc.
- Nô tài tuân chỉ!
Toàn Kế đứng dậy xoa mặt, hai má đã đỏ rát, cho thấy vừa rồi hắn tự tát không phải giả vờ.
Đường Kính Chi báo tin xong định lui, lúc này hoàng đế trẻ đột nhiên nhớ ra điều gì, bảo Toàn Kế lui ra nói:
- Đường cử nhân, hoàng thái hậu đã quyết định được nhân tuyển khâm sai thứ hai, mai trẫm sẽ hạ chỉ cho khâm sai nam hạ, ngươi đã nghĩ xem cần hỗ trợ gì muốn trẫm giúp chưa?
Mai khâm sai thứ hai đã nam hạ rồi?
Đường Kính Chi thầm nhủ vị hoàng thái hậu này làm việc với hiệu suất thật cao, y do dự một nói:
- Hoàng thượng, khâm sai này và học sinh cùng nam hạ, cùng qua Lưu Châu, không biết học sinh có thể gặp mặt ông ấy một lần không? Như thế hai bên tiện bề hỗ trợ cho nhau.
- Không vấn đề gì, ngươi muốn gặp hắn thì đợi tới tối đến phủ hắn là được, sáng nay hắn mới được hoàng thái hậu hạ chỉ phóng thích, e lúc này đang bày tiệc đãi khách trong nhà.
Hoàng đế trẻ gật đầu, nhưng không nói ra khâm sai thứ hai là ai:
- Ngươi hiện ở đâu báo cho Lý Chân một tiếng, tới tối trẫm sai người đưa ngươi tới.
- Vâng, học sinh tuân chỉ.
Đường Kính Chi rời thư phòng, nói cho Lý Chân chỗ ở của mình rồi theo một thái giám đi về phía cửa cung, đi được chừng chục trượng, qua một đoạn rẽ thì thấy một người đang đứng, Đường Kính Chi thấy thế biết hắn đang đợi mình, vội đi tới, có điều Toàn công công này hiện mặt âm u, nhìn y với ánh mắt bất thiện.
Chẳng lẽ vì trước đó hoàng thượng trách hắn vài câu nên vì thế hắn giận mình?
Hiện giờ y đã đắc tội với đám Tần Mục rồi, nếu còn để mất lòng mấy tên công công tin cẩn bên cạnh hoàng đế thì tình hình rất nguy.
- Toàn công công ..
Đường Kính Chi vừa mới chắp tay chào thì Toàn Kế lạnh lùng cắt ngang:
- Đường cử nhân coi thường đám thái giám bọn ta hay sao?
- Học sinh không hiểu ý công công?
Bỗng nhiên Toàn Kế nói một câu như vậy làm Đường Kính Chi ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì:
- Hừm! Hôm trước hoàng thượng muốn đem chuyện bán đất giao cho Tề công công, kết quả ngươi xen miệng vào, hại Tề công công đến giờ vẫn đang cãi nhau với mấy vị quan lớn chưa có kết quả gì. Rồi chuyện phái sứ tiết đi tới hoang nguyên A Nhĩ Kim, hoàng thượng cũng muốn để Tề công công phái người đi, ngươi nói cái gì mà đánh trận không thể thiếu binh bộ, chẳng phải là không tin năng lực Tề công công sao? Hơn nữa lần này ngươi còn nói xấu bản công công trước mặt hoàng thượng.
Toàn công công càng nói mặt càng trở nên hung tợn:
- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi coi thường đám thái giám thân thể tàn khuyết bọn ta hay không?
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.