Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 177: Đặt bẫy

Phó Kỳ Lân

24/09/2013

- Lăng Nhi, nãi nãi mệt rồi, cháu giám thị hành hình đi, nhớ! Tra kỹ kẻ nào có chút liên quan thôi là không tha, tuyệt đối không nương tay..

Đường lão thái quân thấy đích tôn quá mềm lòng, định để Đường Kính Chi trải qua vài việc cho mau chóng trưởng thành.

- Chuyện này ... Vâng, cháu xin nghe.

Đường Kính Chi ngớ ra, y không nghĩ tới chuyện này, nhìn nếp nhăn năm tháng để lại trên mặt của lão thái quân, liền cắn răng vâng lời, y biết, sau này mình còn phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn nữa.

Đường lão thái quân dù mạnh mẽ cũng là lão phụ nhân trên 50, vào cái thời đại người ta 60 tuổi cũng là thọ đó, bà xem như đã gần đất xa trời, y là nam nhân, không thể dựa dẫm mãi vào bà, phải chủ động gánh vác mới được.

Có điều trước khi Đường lão thái quân đi, Đường Kính Chi nhớ ra một chuyện nói:

- Nãi nãi, nhà Đường Giang dễ xử lý, nhưng nhà mẹ đẻ của Nguyệt di nương thì hơi khó ra tay, cháu nghĩ cách này, nãi nãi xem có được không?

Nhà mẹ để của Nguyệt di nương không phải tộc nhân của Đường gia, cho nên Đường Kính Chi không có quyền lực gì, nếu muốn truy cứu chỉ có thể báo quan.

Đường lão thái quân hiểu hiện giờ Đường gia tốt nhất không có dính líu gì tới quan phủ, hỏi:

- Cháu nói ta nghe nào.

Đường Kính Chi ghé vào bên tai Đường lão thái quân thì thầm vài câu.

- Được, chuyện này giao cho cháu làm! Có điều tuyệt không được mềm lòng thả người nữa đâu đấy!

Đường lão thái quân nghiêm mặt dặn:

Đường Kính Chi biết lão thái quân trách mình việc thả mấy người nhà Đường Giang, vội đáp:

- Cháu hiểu ạ, lần này cháu không mềm lòng nữa.

Người nhà Nguyệt di nương cũng giống như Đường Giang, đều là kẻ đồng lõa chính của Nguyệt di nương, đáng giết, những kẻ này không có liên quan gì tới Đường Kính Chi, y ra tay không cần suy nghĩ nhiều.

Nhìn thấy Đường Kính Chi rời đại sảnh, Bàng Lộc đi tới nói nhỏ:

- Lão thái quân, Nhị gia tổng cộng tha cho bốn người, trong đó có đứa bé trai bảy tuổi, người xem hay là lão nô ...

Bàng Lộc chỉ nói một nửa nhưng Đường lão thái quân tất nhiên đủ hiểu ông ta có ý gì, song đích tôn đã thả người thì chuyện này đành cho qua vậy. Thấy rõ ý tứ của Đường lão thái quân, Bàng Lộc thi lễ cáo lui sau đó đuổi theo Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi ra tới sân thì thấy cảnh tượng ầm ĩ hỗn loạn, Đường Giang và Đường Nhạc đám tiểu thiếp quỳ trên mặt đất, mặt mày sợ hãi khóc lóc thảm thiết. Đường Giang cũng đang gào đang khóc, chẳng còn dáng vẻ trưởng bối vênh váo trước mặt Đường Kính Chi như lúc nãy nữa.

Sau khi tuyên bố tội trạng của đám người Đường Giang, Đường Kính Chi nắm chặt hai tay, hạ lệnh:

- Kẻ hành hình đầu tiên, Đường Giang!



- Vâng!

Hồ Định vung tay lên, hai hộ vệ khống chế Đường Giang đấy mạnh, ném Đường Giang béo phì ngã sấp xuống đất

- Đừng, Kính Chi, cháu tha cho ta đi ... Á ...

Đường Giang chỉ nói được một nửa đã thét lớn, người cầm gậy hành hình đều là những thô sử bà cao lớn thô kệch, không có một ai là nam, do bọn họ ra trận mục đích đơn giản, mục đích để quá trình hành hình diễn ra dài hơn.

Đứng chung quanh là không ít hạ nhân trong Đường phủ được gọi tới chứng kiến, để bọn chúng nhìn thấy kết cục của những kẻ phạm lỗi để răn đe cảnh tỉnh, đều im thít không nói câu nào, nhìn đám người xui xẻo giữa sân, thầm nhủ về quyết không mắc sai lầm tương tự.

Gậy đầu tiên giáng xuống, đám hạ nhân xung quanh có người mắt mở lớn, có người kinh khủng bịt miệng lại, có người sợ hãi, cũng có người nhìn cảnh này lại vui mừng trên tai họa của kẻ khác.

- Á, đừng đánh nữa ... Ta biết sai rồi ... Biết sai rồi ...

Cái gậy to như cánh tay người vẫn liên tiếp đánh xuống người Đường Giang, chỉ còn gào đau đớn, không nói được tiếng nào nữa, máu tươi không ngừng trào ra, đánh chừng mười mấy gậy, Đường Giang bắt đầu thều thào rồi..

Linh hồn Đường Kính Chi tới từ thời hiện đại, đã bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng tàn khốc này, chỉ nhìn một lúc da gà da cóc nổi khắp toàn thân, lòng bàn tay ướt đấm mồ hôi.

Nhìn Đường Nhạc một cái, thấy kẻ này cũng sợ tới đờ đẫn, ước chừng hiệu quả thế là đã đủ Đường Kính Chi vội vàng chỉ vào hắn:

- Đưa hắn ra đây.

Nói xong vội vàng rời khỏi chỗ khủng khiếp này:

Rời khỏi sân trước đại sảnh chừng mười mấy mét Đường Kính Chi mới dừng lại, hiện bên tai y vẫn truyền tới tiếng gậy đánh lên người Đường Giang, chẳng khác nào đánh vào tâm khảm y, dù hai tay siết chặt cực lực khống chế bản thân, người y vẫn run lên bần bật.

Y không dám nhìn bộ dạng máu me be bét của Đường Giang thêm một cái nào nữa.

Đường Nhạc quỳ trên mặt đất, nhìn phụ thân sắp bị đánh chết, con mắt như muốn lồi ra, thấy hộ vệ đi về phía mình, còn tưởng rằng định lôi mình ra đánh, xoay người bỏ chạy, có điều hắn vừa mới có động tác, lập tức bị hộ vệ đá cho một phát, ngã lăn lông lốc trên mặt đất.

- Đừng, đừng mà, ta không muốn chết.

Đường Nhạc bất chấp đau đớn, vì muốn thoát khỏi hai hộ vệ kia, cố bò về phía trước, không để ý tới phương hướng, xui xẻo thế nào đâm thẳng vào chỗ mấy thô sử bà đang hành hình.

- Á!

Đầu bất thình lình trúng một gậy, Đường Nhạc gào lên, lăn mình né tránh, lúc này hai hộ vệ kia đi tới, tóm lấy cánh tay hắn lôi đi.

- Không, đừng giết ta.

Máu tươi chảy ra mờ mắt Đường Nhạc, hai chân hắn quẫy đạp loạn xạ, tới khi bị hộ vệ bên trái chặt một phát vào cổ khiến nửa người hắn mất hết sức lực, mới khóc nức nở không chống cự nữa.

Kéo Đường Nhạc ra tới chỗ Đường Kính Chi, hai hộ vệ bẻ quặt tay hắn ra phía sau, ép quỳ tới trước mặt Đường Kính Chi.



- Đường Nhạc, ngươi biết ta tìm ngươi có chuyện gì không?

- Không biết, gia chủ, xin người tha cho cái mạng chó này của ta, giết ta chỉ làm bẩn thanh danh của gia chủ thôi.

Đường Kính Chi nghiêm mặt quát:

- Hừ! Tha cho ngươi? Ta hỏi ngươi, khi xưa các ngươi lập mưu hãm hại ta đã bao giờ định tha cho ta chưa?

- Ta sai rồi, ta biết sai thật rồi mà, hu hu hu ...

Nhìn hắn khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi lèm nhèm, Đường Kính Chi động lòng trắc ẩn, giọng dịu xuống ba phần:

- Được rồi đừng khóc nữa, ta đưa ngươi tới đây là muốn cho ngươi một cơ hội sống, ta hỏi ngươi, ngươi có thân với bên nhà Nguyệt di nương không?

- Thân, rất thân, ta thường qua nhà họ làm khách.

Đường Nhạc vừa nghe thấy có cơ hội được sống tức thì người có chút sức lực, nói năng nhanh nhẹn hẳn.

Làm khách? Là trao đổi tin tức, tính cách hại ta mới đúng!

Đường Kính Chi thầm rủa một câu, lại nói:

- Ta muốn ngươi lừa bọn chúng ra khỏi thành, ngươi có làm được không?

- Lừa ... Lừa bọn họ ra ngoài thành?

Đường Nhạc lờ mờ có chút linh cảm gì đó:

- Đúng, ngươi đi nói với bọn chúng chuyện đã bại lộ, ta sắp ra tay với bọn chúng, nhân lúc chúng đang hoảng loạn không biết làm sao, ngươi hãy khuyên bọn chúng mau chóng rời khỏi Lạc thành, hẳn bọn chúng nhất định sẽ nghe theo.

Đường Nhạc vội gật đầu, hắn chỉ cần mình sống còn kẻ khác ra sao hắn thèm vào mà lo:

- Được, ta có thể lừa bọn chúng ra khỏi thành. Có điều gia chủ phải hứa tha mạng cho ta.

Nhướng mày lên, Đường Kính Chi mặt lạnh xuống, hừ một tiếng:

- Việc còn chưa làm xong đã đòi hỏi điều kiện? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không chấp nhận, ta cho người đánh chết ngươi, chọn người khác làm việc này, chắc hẳn trong nhà ngươi có nhiều kẻ vui vẻ làm lắm.

- Á.

Cùng lúc đó phía sân đại sảnh đột nhiên có tiếng thét chói tai, Đường Nhạc són ra quần, tiếng hét của nữ tử phát ra, chẳng biết mạng cha mình ra sao rồi, hắn quỳ ngay xuống đập đầu bình bịch:

- Tha mạng cho ta, xin gia chủ, đừng giết ta ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Tài Tuấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook