Chương 351: Đi ngày đi đêm
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Ngày 3 tháng 11 năm 1361 thiên nguyên, Đường Kính Chi lên đường tiến kinh, liên tiếp ba ngày liền đoàn người đi cả ngày lẫn đêm, trừ lúc ăn trưa là dừng lại nghỉ một chút, thời gian còn lại đều sinh hoạt trên lưng ngựa, Đường Kính Chi tính cả hai kiếp cũng chưa bao giờ bao giờ phải chịu khổ cực thế này, lưng chùng gối mỏi, xương khớp rã rời.
Ngọc Nhi thì tưởng chừng được quay lại thời lưu lãng giang hồ như xưa, mấy ngày qua chịu khổ cực càng khiến nàng thêm tinh thần phấn chấn, mặc dù thương cho tướng công thư sinh, nhưng cũng chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ quan tâm khích lệ, còn không cách nào khác.
Thánh dụ Toàn công công nhận được có hai chữ "hỏa tốc", chỉ hận không thể chắp cánh ngay hôm sau có thể đem Đường Kính Chi tới trước mặt hoàng thượng biểu lộ trung thành.
Qua ba ngày đi đường, đoàn người cuối cùng rời khỏi Lưu Châu, bước vào địa giới Kinh Châu.
Buổi trưa ngày hôm đó, đoàn người bọn họ tới một tòa tiểu thành biên giới Kinh Châu tên là Liễu huyện, Toàn công công cho dừng lại ở ngoài thành, gọi đầu lĩnh Vũ Lâm quân tới dặn:
- Cha gia phải đưa Đường công tử lên kinh diện thánh gấp, không tới chỗ khâm sai đại nhân nữa, ngươi chọn ra bao mươi hảo thủ hộ tống chúng ta vào kinh, số còn lại quay về bên khâm sai đại nhân làm việc đi.
- Vâng.
Đầu lĩnh kia tuân lệnh đi chọn ra ba mươi Vũ Lâm quân cường tráng, còn bản thân dẫn số còn lại tới Túc Thanh thành nơi khâm sai trú chân.
Toàn công công thấy mấy ngày qua Đường Kính Chi luôn nhíu mày, biết y lo Điền Cơ phái người hành thích, thầm cười thư sinh đúng là thư sinh, toàn hạng chết nhát cả, ngoài miệng lên tiếng trấn an:
- Đường công tử, giờ chúng ta đã rời khỏi địa giới Lưu Châu, công tử đã yên tâm rồi chứ? Ta đã bảo Điền Cơ dù có ăn tim gấu gan báo cũng không dám hành thích sứ giả truyền chỉ.
Đường Kính Chi gượng cười không đáp, tới đây y càng lo lắng hơn thì có, vốn có 300 quân sĩ theo cùng, dù có bị phục kích cũng có thể phá vòng vây, giờ người đã ít ai nấy lại mỏi mệt cả, tình hình càng đáng lo ngại.
Hành thích ở Kinh Châu còn có cái lợi nữa là Điền Cơ không phải chịu trách nhiệm.
Đi vào Liễu huyện, mọi người tìm một tửu lâu, mấy ngày qua toàn ăn lương khô, giờ tới huyện thành, cách kinh thành không bao xa nữa, Toàn công công cho mọi người thả lòng nghỉ ngơi một phen.
Toàn công công ngồi riêng một bàn, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi ngồi một bàn, ba mươi quân sĩ chia nhau ra ba bàn.
Lúc này đã cách Lạc thành mấy trăm dặm, thời tiết rất lạnh, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đều khoác thêm những chiếc áo dầy.
- Nhị gia, thiếp thấy trời âm u, khả năng sắp đổ tuyết rồi, hay là để thiếp ra ngoài mua thêm ít y phục?
Đường Kính Chi lắc đầu, cầm bình rượu rót cho hai người:
- Không cần phiền phức, lạnh thêm nữa ta vẫn chịu được, đợi tới kinh thành rồi mua, nào, chúng ta uống chén rượu cho ấm người.
Ngọc Nhi gật đầu cùng Đường Kính Chi cụng ly.
Một lúc sau Toàn công công ăn xong, gọi một quân sĩ tới hỏi:
- Nếu bây giờ chúng ta lên đường thì tới tối có chỗ nghỉ ngơi không?
Mặc dù kinh thành đặt ở Kinh Châu, nhưng Kinh Châu không được như phương nam, những nơi chu vi trăm dặm không có bóng người là chuyện thường, hiện trời lạnh, cắm trại ngoài trời là điều không ai muốn.
- Bẩm công công, nếu bây giờ lên đường buổi tối có thể tới một dịch trạm địa giới Đức Dương thành nghỉ ngơi.
Quân sĩ kia khom lưng báo.
- Tốt, vậy chúng ta lập tức lên đường.
Mọi người tiếp tục hướng về phía bắc, càng đi trời càng lạnh, cưỡi trên mình ngựa, gió quất vào mặt đau rát.
"Ở phương nam vẫn dễ chịu hơn!" Đường Kính Chi cúi rạp trên mình ngựa, tận lực không để gió thổi vào người, trước khi trời tối cuối cùng cũng tới dịch trạm.
Thấy nơi nghỉ chân, mọi người đều mừng rỡ thúc ngựa đi nhanh hơn, có điều tới gần thì phát hiện trong sân của dịch trạm đã buộc đầy ngựa, nhìn một cái là biết chiến mã của quân đội, dịch trạm này không nhỏ, nếu không có hai trăm tuấn mã thì không đầy được.
- Tất cả dừng lại.
Toàn công công ghìm cương dừng ngựa, quay lại nhìn Đường Kính Chi, mặt lộ vẻ kinh hoàng:
- Chẳng lẽ đây là người do Điền Cơ phái tới ?
" Giờ ai mới là kẻ nhát gan?" Đường Kính Chi biết Toàn công công này bề ngoài lúc nào cũng khách khí với mình, thực ra coi thường y là thư sinh nhút nhát, lắc đầu nói:
- Theo tại hạ thấy thì hẳn là không phải, nếu Điền Cơ phái người tới hành thích thì phải mai phục bên đường, đánh cho chúng ta trở tay không kịp, làm gì có chuyện đường hoàng vào dịch trạm đợi chúng ta thế này?
Toàn công công biết mình vừa nói một câu ngu ngốc, xấu hổ lắm, nhưng mà mặt ông ta cũng dầy, nghiêm nghị bảo:
- Đường công tử nói rất có lý, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng, chẳng may đối phương truy đuổi chúng ta, tình cờ tới đây nghỉ ngơi.
Rồi gọi một tên quân sĩ tới, bảo hắn vào dịch trạm thăm dò.
Tên quân sĩ kia kia rất thận trọng, không đi vào ngày mà xem xét xung quanh, không thấy có dấu vết đánh nhau mới dắt ngựa đi vào.
Mọi người đợi ở bên ngoài chừng một khắc thì quân sĩ kia quay trở ra báo cáo:
- Công công, tiểu nhân đã nghe ngóng rõ rồi, hôm nay có một vị tiểu vương gia từ Hải Châu tới ở trong dịch trạm, tiểu vương gia đó nghe nói là công công tới còn bảo thủ hạ nhường lại sau gian phòng.
- A, tiểu vương gia tới từ Hải Châu, vậy chắc là Tam công tử của Đức Thọ vương rồi.
Toàn công công "ồ" một tiếng:
Hải Châu nằm tận cùng phía Nam của Vương triều Minh Hà, bắc giáp Ngân Châu, nam giáp Lạc Na, đó là nơi Đường Thủy đổ ra biển, diện tích lớn hơn Lưu Châu một chút, có rất nhiều hòn đảo nhỏ.
Toàn công công sở dĩ nói ngay tới Tam công tử của Đức Thọ vương vì vương tử vương tôn của Vương triều Minh Hà nếu kế thừa tước vị thì chỉ có con trưởng, Tam công tử của Đức Thọ vương vì quanh năm ở bên biển thao luyện quân sĩ, bảo vệ hải vực vương triều không bị ngoại tộc xâm phạm, lập vô số chiến công nên được hoàng phong.
Mặc dù hắn được phong làm vương gia là nhờ cũng là hoàng tử long tôn, nhưng trong số bao nhiêu hoàng tử long tôn như thế chỉ một mình hắn là thứ tử được phong vương gia, nói rõ hắn có bản lĩnh hơn người.
Nghe nói đối phương là vương gia, Toàn công công yên tâm hẳn, cưỡi tuấn mã đi vào dịch trạm, vào trong phòng thì có một thanh niên mặc cẩm bào màu tím đi ra chắp tay nói:
- Sớm đã nghe nói tới đại danh của Toàn công công, hôm nay mới may mắn được gặp, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Dù Toàn công công là hồng nhân bên cạnh hoàng đế, trước mặt một vị vương gia cũng không dám ra vẻ, vội vàng khom lưng thi lễ:
- Tiểu vương gia khách khí qua, nô tài chỉ là kẻ hầu hạ hoàng thượng, nói gì tới thanh danh, không dám để vương gia ra ngoài đón.
Nói thì nói thế nhưng vẻ đắc ý hiện rõ ra mặt, chẳng phải ông ta là kẻ đơn giản không có tâm cơ, có điều thái giám như ông ta luôn bị khỉnh bỉ, được một vị vương gia khách khí như thế đương nhiên là mừng.
- Đâu có đâu có.
Tiểu vương gia đi lên đỡ lấy Toàn công công, nhìn sang Đường Kính Chi hỏi:
- Toàn công công, vị này là?
- Tại hạ Đường Kính Chi, thỉnh an vương gia.
Đường Kính Chi có thể gặp quan không quỳ, nhưng gặp phải hoàng thân quý tộc có tước vị phải quỳ xuống thỉnh an.
Có điều y mới quỳ một nửa đã được tiểu vương gia đỡ dậy, kinh ngạc hỏi:
- Đường đại tài tử của Lưu châu phải không?
Ngọc Nhi thì tưởng chừng được quay lại thời lưu lãng giang hồ như xưa, mấy ngày qua chịu khổ cực càng khiến nàng thêm tinh thần phấn chấn, mặc dù thương cho tướng công thư sinh, nhưng cũng chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ quan tâm khích lệ, còn không cách nào khác.
Thánh dụ Toàn công công nhận được có hai chữ "hỏa tốc", chỉ hận không thể chắp cánh ngay hôm sau có thể đem Đường Kính Chi tới trước mặt hoàng thượng biểu lộ trung thành.
Qua ba ngày đi đường, đoàn người cuối cùng rời khỏi Lưu Châu, bước vào địa giới Kinh Châu.
Buổi trưa ngày hôm đó, đoàn người bọn họ tới một tòa tiểu thành biên giới Kinh Châu tên là Liễu huyện, Toàn công công cho dừng lại ở ngoài thành, gọi đầu lĩnh Vũ Lâm quân tới dặn:
- Cha gia phải đưa Đường công tử lên kinh diện thánh gấp, không tới chỗ khâm sai đại nhân nữa, ngươi chọn ra bao mươi hảo thủ hộ tống chúng ta vào kinh, số còn lại quay về bên khâm sai đại nhân làm việc đi.
- Vâng.
Đầu lĩnh kia tuân lệnh đi chọn ra ba mươi Vũ Lâm quân cường tráng, còn bản thân dẫn số còn lại tới Túc Thanh thành nơi khâm sai trú chân.
Toàn công công thấy mấy ngày qua Đường Kính Chi luôn nhíu mày, biết y lo Điền Cơ phái người hành thích, thầm cười thư sinh đúng là thư sinh, toàn hạng chết nhát cả, ngoài miệng lên tiếng trấn an:
- Đường công tử, giờ chúng ta đã rời khỏi địa giới Lưu Châu, công tử đã yên tâm rồi chứ? Ta đã bảo Điền Cơ dù có ăn tim gấu gan báo cũng không dám hành thích sứ giả truyền chỉ.
Đường Kính Chi gượng cười không đáp, tới đây y càng lo lắng hơn thì có, vốn có 300 quân sĩ theo cùng, dù có bị phục kích cũng có thể phá vòng vây, giờ người đã ít ai nấy lại mỏi mệt cả, tình hình càng đáng lo ngại.
Hành thích ở Kinh Châu còn có cái lợi nữa là Điền Cơ không phải chịu trách nhiệm.
Đi vào Liễu huyện, mọi người tìm một tửu lâu, mấy ngày qua toàn ăn lương khô, giờ tới huyện thành, cách kinh thành không bao xa nữa, Toàn công công cho mọi người thả lòng nghỉ ngơi một phen.
Toàn công công ngồi riêng một bàn, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi ngồi một bàn, ba mươi quân sĩ chia nhau ra ba bàn.
Lúc này đã cách Lạc thành mấy trăm dặm, thời tiết rất lạnh, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đều khoác thêm những chiếc áo dầy.
- Nhị gia, thiếp thấy trời âm u, khả năng sắp đổ tuyết rồi, hay là để thiếp ra ngoài mua thêm ít y phục?
Đường Kính Chi lắc đầu, cầm bình rượu rót cho hai người:
- Không cần phiền phức, lạnh thêm nữa ta vẫn chịu được, đợi tới kinh thành rồi mua, nào, chúng ta uống chén rượu cho ấm người.
Ngọc Nhi gật đầu cùng Đường Kính Chi cụng ly.
Một lúc sau Toàn công công ăn xong, gọi một quân sĩ tới hỏi:
- Nếu bây giờ chúng ta lên đường thì tới tối có chỗ nghỉ ngơi không?
Mặc dù kinh thành đặt ở Kinh Châu, nhưng Kinh Châu không được như phương nam, những nơi chu vi trăm dặm không có bóng người là chuyện thường, hiện trời lạnh, cắm trại ngoài trời là điều không ai muốn.
- Bẩm công công, nếu bây giờ lên đường buổi tối có thể tới một dịch trạm địa giới Đức Dương thành nghỉ ngơi.
Quân sĩ kia khom lưng báo.
- Tốt, vậy chúng ta lập tức lên đường.
Mọi người tiếp tục hướng về phía bắc, càng đi trời càng lạnh, cưỡi trên mình ngựa, gió quất vào mặt đau rát.
"Ở phương nam vẫn dễ chịu hơn!" Đường Kính Chi cúi rạp trên mình ngựa, tận lực không để gió thổi vào người, trước khi trời tối cuối cùng cũng tới dịch trạm.
Thấy nơi nghỉ chân, mọi người đều mừng rỡ thúc ngựa đi nhanh hơn, có điều tới gần thì phát hiện trong sân của dịch trạm đã buộc đầy ngựa, nhìn một cái là biết chiến mã của quân đội, dịch trạm này không nhỏ, nếu không có hai trăm tuấn mã thì không đầy được.
- Tất cả dừng lại.
Toàn công công ghìm cương dừng ngựa, quay lại nhìn Đường Kính Chi, mặt lộ vẻ kinh hoàng:
- Chẳng lẽ đây là người do Điền Cơ phái tới ?
" Giờ ai mới là kẻ nhát gan?" Đường Kính Chi biết Toàn công công này bề ngoài lúc nào cũng khách khí với mình, thực ra coi thường y là thư sinh nhút nhát, lắc đầu nói:
- Theo tại hạ thấy thì hẳn là không phải, nếu Điền Cơ phái người tới hành thích thì phải mai phục bên đường, đánh cho chúng ta trở tay không kịp, làm gì có chuyện đường hoàng vào dịch trạm đợi chúng ta thế này?
Toàn công công biết mình vừa nói một câu ngu ngốc, xấu hổ lắm, nhưng mà mặt ông ta cũng dầy, nghiêm nghị bảo:
- Đường công tử nói rất có lý, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng, chẳng may đối phương truy đuổi chúng ta, tình cờ tới đây nghỉ ngơi.
Rồi gọi một tên quân sĩ tới, bảo hắn vào dịch trạm thăm dò.
Tên quân sĩ kia kia rất thận trọng, không đi vào ngày mà xem xét xung quanh, không thấy có dấu vết đánh nhau mới dắt ngựa đi vào.
Mọi người đợi ở bên ngoài chừng một khắc thì quân sĩ kia quay trở ra báo cáo:
- Công công, tiểu nhân đã nghe ngóng rõ rồi, hôm nay có một vị tiểu vương gia từ Hải Châu tới ở trong dịch trạm, tiểu vương gia đó nghe nói là công công tới còn bảo thủ hạ nhường lại sau gian phòng.
- A, tiểu vương gia tới từ Hải Châu, vậy chắc là Tam công tử của Đức Thọ vương rồi.
Toàn công công "ồ" một tiếng:
Hải Châu nằm tận cùng phía Nam của Vương triều Minh Hà, bắc giáp Ngân Châu, nam giáp Lạc Na, đó là nơi Đường Thủy đổ ra biển, diện tích lớn hơn Lưu Châu một chút, có rất nhiều hòn đảo nhỏ.
Toàn công công sở dĩ nói ngay tới Tam công tử của Đức Thọ vương vì vương tử vương tôn của Vương triều Minh Hà nếu kế thừa tước vị thì chỉ có con trưởng, Tam công tử của Đức Thọ vương vì quanh năm ở bên biển thao luyện quân sĩ, bảo vệ hải vực vương triều không bị ngoại tộc xâm phạm, lập vô số chiến công nên được hoàng phong.
Mặc dù hắn được phong làm vương gia là nhờ cũng là hoàng tử long tôn, nhưng trong số bao nhiêu hoàng tử long tôn như thế chỉ một mình hắn là thứ tử được phong vương gia, nói rõ hắn có bản lĩnh hơn người.
Nghe nói đối phương là vương gia, Toàn công công yên tâm hẳn, cưỡi tuấn mã đi vào dịch trạm, vào trong phòng thì có một thanh niên mặc cẩm bào màu tím đi ra chắp tay nói:
- Sớm đã nghe nói tới đại danh của Toàn công công, hôm nay mới may mắn được gặp, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Dù Toàn công công là hồng nhân bên cạnh hoàng đế, trước mặt một vị vương gia cũng không dám ra vẻ, vội vàng khom lưng thi lễ:
- Tiểu vương gia khách khí qua, nô tài chỉ là kẻ hầu hạ hoàng thượng, nói gì tới thanh danh, không dám để vương gia ra ngoài đón.
Nói thì nói thế nhưng vẻ đắc ý hiện rõ ra mặt, chẳng phải ông ta là kẻ đơn giản không có tâm cơ, có điều thái giám như ông ta luôn bị khỉnh bỉ, được một vị vương gia khách khí như thế đương nhiên là mừng.
- Đâu có đâu có.
Tiểu vương gia đi lên đỡ lấy Toàn công công, nhìn sang Đường Kính Chi hỏi:
- Toàn công công, vị này là?
- Tại hạ Đường Kính Chi, thỉnh an vương gia.
Đường Kính Chi có thể gặp quan không quỳ, nhưng gặp phải hoàng thân quý tộc có tước vị phải quỳ xuống thỉnh an.
Có điều y mới quỳ một nửa đã được tiểu vương gia đỡ dậy, kinh ngạc hỏi:
- Đường đại tài tử của Lưu châu phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.