Chương 189: Đi thăm Tri Thu
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Gần đây sức đề kháng của Đường Kính Chi đã cao lên rồi, không tới mức nhìn tới ngây ngôc, đứng dậy nói:
- Trước khi ăn cơm chúng ta tới thăm Tri Thu một chút đi, tiểu nha đầu đó e chuyến vừa rồi nếm không ít đau khổ.
Thường ngày y ngủ gian trong, Tri Đông Tri Thu ngủ gian ngoài, ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau, tình cảm cũng rất tốt, cho nên Đường Kính Chi muốn qua xem sao.
Lâm Úc Hương định khuyên can nhưng chậm mất một bước, Đường Kính Chi đã bước ra ngoài cửa rồi, nguyên nhân chân chính khiến Tri Thu bị đòn nhất quyết không thể để cho Đường Kính Chi biết được, cho nên nàng không muốn cho y đi thăm Tri Thu, chẳng may y nghe được tin đồn gì đó thì nguy.
Thoáng giật mình, Lâm Úc Hương vội đi theo, trong lòng thầm tính toán tìm cớ gì đó ngăn cản.
Ra tới ngoài sân, vừa vặn thấy Tri Đông đi vào, Đường Kính Chi vẫy tay gọi nói tới, dặn:
- Tri Đông, luyện thuốc cũng là công việc vất vả, ngươi chịu khó giúp đỡ Nhị nãi nãi, đừng để nàng ấy bị mệt, ừm, nếu không đủ người thì ngươi có thể tới chỗ khác chọn thêm vài người nữa, ai hỏi tới cứ bảo là lệnh của Nhị gia ta. Mà cả ngươi cũng chú ý sức khỏe đấy, không nên cố.
Tri Đông hơi khuỵu gối xuống nói:
- Xin Nhị gia cứ yên tâm, nô tỳ sẽ không để Nhị nãi nãi bị mệt đâu.
Rồi nó thấy Lâm Úc Hương đi vội từ trong phòng ra, thầm thở dài, thật chẳng hiểu nổi Nhị gia có chỗ nào không tốt mà Nhị nãi nãi không chịu để tâm, đúng là người sống trong phúc mà không biết phúc.
Hai người bọn họ đi được không lâu thì gặp phải Chu Quế Phương cũng đang trên đường tới chỗ Đường lão thái quân.
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
Chu Quế Phương thấy Đường Kính Chi trước nhưng không tránh, mà thoải mái đi tới thi lễ vạn phúc.
- Đứng dậy đi, Thiên Nhi đâu?
Lâm Úc Hương cũng hỏi:
- Phải rồi muội muội, sao không đưa Thiên Nhi theo?
Chu Quế Phương đứng dậy đáp:
- Thiên Nhi còn nhỏ thích phá phách, vừa rồi thiếp thân cho nó ăn rồi dỗ nó đi ngủ.
Dù sao Đường lão thái quân có tuổi rồi, thích yên tĩnh, nàng không thể ngày nào cũng đưa Thiên Nhi theo quấy rầy bà.
- Ừm, ngủ rồi thì thôi vậy, à phải, Quế Phương, ta cũng có việc muốn thương lượng với nàng.
Đường Kính Chi đột nhiên nhớ ra điều gì:
- Nhị gia cứ nói.
- Là thế này, năm nay Thiên Nhi đã hơn bốn tuổi, cho nên ta định để nó theo Ngọc Nhi tập võ.
Lời này tức thì làm mặt Chu Quế Phương hơi biến sắc, ai chẳng hiểu tập võ là chuyện khổ cực mà tiền đồ lại chẳng bằng văn nhân.
- Nhị gia, Thiên Nhi mới bốn tuổi mà, có phải có hơi sớm không?
Lâm Úc Hương hơi ngạc nhiên:
Đường Kính Chi xua tay:
- Không sớm chút nào, học võ càng sớm thì sau này thành tựu càng cao, Ngọc di nương cũng học võ từ khi rất nhỏ.
- Thiếp thân xin nghe an bài của Nhị gia.
Chu Quế Phương thấy ý Đường Kính Chi đã quyết, chỉ đành chấp nhận thôi, hiện nàng không thể để có chút va chạm nào với Đường Kính Chi, đồng thời trong lòng ngầm tính sau này cứ có thời gian là phải đốc thúc nhi tử đọc sách.
“Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao” chỉ có lấy được công danh mới có tiền đồ thôi.
(*) Mọi nghề đều thấp kém, chỉ người đọc sách mới là cao quý.
Đường Kính Chi không biết trong lòng Chu Quế Phương nghĩ gì, nhưng Vường triều Minh Hà nhìn bên ngoài có vẻ vẫn ổn định vững bền, thực chất nó mục rỗng rồi, quan lại lòng tham vô đáy, hoàng thân quốc thích mỗi ngày một đông một ngông cuồng, người dân cơ cực không có cái ăn trốn lên núi làm cướp, y đi làm ăn nên thấy được bộ mặt thật của cái xã hội tương đối nhiễu loạn này.
Vào cái thời binh khí lạnh, có một thân võ nghệ là thêm một phần sinh cơ, chưa nói cái khác, chỉ riêng sau này thi cử phải trèo lội suối hàng ngàn dặm đường, giữa đường không phỉ tặc thì cũng gặp phải quán trọ lừa đảo giết khách cướp của.
Đường Kính Chi trước kia chỉ biết đọc sách và đọc sách, người gầy ốm yếu đuối, đó là một trong nỗi lo của cha mẹ y trước kia.
- Vậy thì tốt rồi, sáng mai đầu giờ mão nàng cho người đưa Thiên Nhi tới tiểu viện của Ngọc di nương, còn ta phụ trách thuyết phục Ngọc di nương dạy nó.
- Thiếp thân sẽ tự mình đưa Thiên Nhi tới.
Chu Quế Phương khẽ đáp.
Chẳng cần dùng đầu để nghĩ cũng biết Chu Quế Phương không yên tâm, có điều tập võ là phải chịu khổ, nếu có nàng ở bên trông lại lo, Đường Kính Chi hiểu Ngọc Nhi chưa chắc vì Thiên Nhi còn nhỏ mà nương tay:
- Không cần đâu, nàng bảo nha hoàn đưa Thiên Nhi tới là được, kỳ thực Thiên Nhi nếu được bái Ngọc di nương làm sư phụ là phúc phận của nó.
Đường Kính Chi hiểu rõ bản lĩnh của Ngọc Nhi nên nói như vậy cũng không phải quá, Lâm Úc Hương cũng được chứng kiến rồi nên gật đầu, có điều Chu Quế Phương thì không biết, nàng chỉ nghĩ nữ nhân mà, học võ có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là mấy màn múa may đẹp mắt thôi, nên hơi nhíu mày lại.
Hơn nữa nàng sợ nhất là Đường Kính Chi sẽ bồi dưỡng Đường Thiên thành hộ vệ Đường phủ, vậy còn tương lai gì nữa, sau này giỏi lắm chỉ làm tới đội trưởng hộ vệ, mà dù có bản lĩnh không tệ, nhưng khi chấp hành nhiệm vụ thế nào cũng có nguy hiểm, nàng sao ngủ yên được.
Người bị chết đuối đa phần là người biết bơi, người chết chém cũng đa phần hiểu chút võ công, thích vung đao múa kiếm.
Phải làm sao bây giờ?
- Quế Phương, ta và Úc Hương đi thăm Tri Thu đây, nàng có đi cùng không?
Đường Kính Chi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, Tri Thu không liên quan gì tới Chu Quế Phương, không nghĩ nàng lại gật đầu:
- Dạ, thiếp thân cũng muốn đi thăm xem Tri Thu có bị thương nặng không?
Chu Quế Phương cũng là tiểu thư đại gia, dù nàng lành tính nhưng không ngốc, chuyện Tri Thu bị đánh đòn, chỉ cần ai có chút đầu óc hỏi qua một câu biết ngay Đường lão thái quân đứng sau sai phái, dù là để xả hận cho nàng, hay là vì trừng phạt Tri Thu không hiểu đại thể dám làm bẽ mặt Đường lão thái quân, thì nguyên nhân khởi nguồn từ nàng.
Cho nên nàng bản tính thiện lương cũng muốn đi thăm rồi, chỉ là không có cơ hội.
Thêm nữa Tri Thu là nha hoàn thiếp thân của Lâm Úc Hương, muốn sau này có thể hòa thuận với Lâm
Úc Hương thì cũng nên đi thăm để chuyện này sớm kết thúc êm đẹp.
Đường Kính Chi gật đầu rồi đi trước, Lâm Úc Phương đi bên trái, lòng bồn chồn, hai tay giấu trong ống tay áo siết chặt lại, chẳng lẽ Chu Quế Phương muốn cáo trạng trước mặt Nhị gia?
Nghĩ thế cứ đi mấy bước lại liếc nhìn Chu Quế Phương một cái.
Chu Quế Phương thì đi bên phải Đường Kính Chi, mỗi lần gặp phải nha hoàn đi tới mặt lại đỏ thêm vài phần, ánh mắt khác thường của đám hạ nhân đó làm nàng chịu không nổi, vì thế nàng chỉ biết an ủi bản thân, không có gì, không có gì, lâu rồi sẽ quen thôi mà.
Ba người đi tới chỗ ở của hạ nhân mà Tri Thu đang ở tạm, Lâm Úc Hương cáo lỗi một câu rồi chạy vào phòng trước, nàng biết cái miệng của Tri Thu không có nắp, chẳng may đang than vãn với Tri Hạ chuyện bị đánh để Đường Kính Chi nghe được thì thảm rồi, không khéo Tri Thu bị đánh chết ngay.
- Nhị nãi nãi, sắp tới giờ cơm tối rồi, sao người lại tới đây.
Tri Thu bị thương ở mông, chỉ có thể nằm sấp, thấy chủ tử cuống quít chạy vào, nghi hoặc hỏi:
Tri Hạ trông Tri Thu cả ngày, đang chống cằm ngủ gật, nghe thấy thế lật đật bò dậy thi lễ:
- Nô tỳ thỉnh an Nhị nãi nãi.
- Đứng dậy đi.
Lâm Úc Hương ôm ngực thở phào, nói:
- Nhị gia tới thăm ngươi cho nên ta cũng đi theo, phải rồi, đến tối đừng quên thay thuốc.
Tri Thu biết Nhị gia hiền nên không sợ, có điều nhìn thấy Chu Quế Phương đi sau Đường Kính Chi, mặt tức thì tái me tái mét, chẳng lẽ người này tới để cáo trạng.
Đường lão thái quân đánh mình một trận phải nằm cả tháng rồi, nếu để Nhị gia nổi giận đánh cho một trận nữa thì mạng này nguy mất, nghĩ tới đó nó nhìn Lâm Úc Hương cầu cứu.
- Trước khi ăn cơm chúng ta tới thăm Tri Thu một chút đi, tiểu nha đầu đó e chuyến vừa rồi nếm không ít đau khổ.
Thường ngày y ngủ gian trong, Tri Đông Tri Thu ngủ gian ngoài, ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau, tình cảm cũng rất tốt, cho nên Đường Kính Chi muốn qua xem sao.
Lâm Úc Hương định khuyên can nhưng chậm mất một bước, Đường Kính Chi đã bước ra ngoài cửa rồi, nguyên nhân chân chính khiến Tri Thu bị đòn nhất quyết không thể để cho Đường Kính Chi biết được, cho nên nàng không muốn cho y đi thăm Tri Thu, chẳng may y nghe được tin đồn gì đó thì nguy.
Thoáng giật mình, Lâm Úc Hương vội đi theo, trong lòng thầm tính toán tìm cớ gì đó ngăn cản.
Ra tới ngoài sân, vừa vặn thấy Tri Đông đi vào, Đường Kính Chi vẫy tay gọi nói tới, dặn:
- Tri Đông, luyện thuốc cũng là công việc vất vả, ngươi chịu khó giúp đỡ Nhị nãi nãi, đừng để nàng ấy bị mệt, ừm, nếu không đủ người thì ngươi có thể tới chỗ khác chọn thêm vài người nữa, ai hỏi tới cứ bảo là lệnh của Nhị gia ta. Mà cả ngươi cũng chú ý sức khỏe đấy, không nên cố.
Tri Đông hơi khuỵu gối xuống nói:
- Xin Nhị gia cứ yên tâm, nô tỳ sẽ không để Nhị nãi nãi bị mệt đâu.
Rồi nó thấy Lâm Úc Hương đi vội từ trong phòng ra, thầm thở dài, thật chẳng hiểu nổi Nhị gia có chỗ nào không tốt mà Nhị nãi nãi không chịu để tâm, đúng là người sống trong phúc mà không biết phúc.
Hai người bọn họ đi được không lâu thì gặp phải Chu Quế Phương cũng đang trên đường tới chỗ Đường lão thái quân.
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
Chu Quế Phương thấy Đường Kính Chi trước nhưng không tránh, mà thoải mái đi tới thi lễ vạn phúc.
- Đứng dậy đi, Thiên Nhi đâu?
Lâm Úc Hương cũng hỏi:
- Phải rồi muội muội, sao không đưa Thiên Nhi theo?
Chu Quế Phương đứng dậy đáp:
- Thiên Nhi còn nhỏ thích phá phách, vừa rồi thiếp thân cho nó ăn rồi dỗ nó đi ngủ.
Dù sao Đường lão thái quân có tuổi rồi, thích yên tĩnh, nàng không thể ngày nào cũng đưa Thiên Nhi theo quấy rầy bà.
- Ừm, ngủ rồi thì thôi vậy, à phải, Quế Phương, ta cũng có việc muốn thương lượng với nàng.
Đường Kính Chi đột nhiên nhớ ra điều gì:
- Nhị gia cứ nói.
- Là thế này, năm nay Thiên Nhi đã hơn bốn tuổi, cho nên ta định để nó theo Ngọc Nhi tập võ.
Lời này tức thì làm mặt Chu Quế Phương hơi biến sắc, ai chẳng hiểu tập võ là chuyện khổ cực mà tiền đồ lại chẳng bằng văn nhân.
- Nhị gia, Thiên Nhi mới bốn tuổi mà, có phải có hơi sớm không?
Lâm Úc Hương hơi ngạc nhiên:
Đường Kính Chi xua tay:
- Không sớm chút nào, học võ càng sớm thì sau này thành tựu càng cao, Ngọc di nương cũng học võ từ khi rất nhỏ.
- Thiếp thân xin nghe an bài của Nhị gia.
Chu Quế Phương thấy ý Đường Kính Chi đã quyết, chỉ đành chấp nhận thôi, hiện nàng không thể để có chút va chạm nào với Đường Kính Chi, đồng thời trong lòng ngầm tính sau này cứ có thời gian là phải đốc thúc nhi tử đọc sách.
“Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao” chỉ có lấy được công danh mới có tiền đồ thôi.
(*) Mọi nghề đều thấp kém, chỉ người đọc sách mới là cao quý.
Đường Kính Chi không biết trong lòng Chu Quế Phương nghĩ gì, nhưng Vường triều Minh Hà nhìn bên ngoài có vẻ vẫn ổn định vững bền, thực chất nó mục rỗng rồi, quan lại lòng tham vô đáy, hoàng thân quốc thích mỗi ngày một đông một ngông cuồng, người dân cơ cực không có cái ăn trốn lên núi làm cướp, y đi làm ăn nên thấy được bộ mặt thật của cái xã hội tương đối nhiễu loạn này.
Vào cái thời binh khí lạnh, có một thân võ nghệ là thêm một phần sinh cơ, chưa nói cái khác, chỉ riêng sau này thi cử phải trèo lội suối hàng ngàn dặm đường, giữa đường không phỉ tặc thì cũng gặp phải quán trọ lừa đảo giết khách cướp của.
Đường Kính Chi trước kia chỉ biết đọc sách và đọc sách, người gầy ốm yếu đuối, đó là một trong nỗi lo của cha mẹ y trước kia.
- Vậy thì tốt rồi, sáng mai đầu giờ mão nàng cho người đưa Thiên Nhi tới tiểu viện của Ngọc di nương, còn ta phụ trách thuyết phục Ngọc di nương dạy nó.
- Thiếp thân sẽ tự mình đưa Thiên Nhi tới.
Chu Quế Phương khẽ đáp.
Chẳng cần dùng đầu để nghĩ cũng biết Chu Quế Phương không yên tâm, có điều tập võ là phải chịu khổ, nếu có nàng ở bên trông lại lo, Đường Kính Chi hiểu Ngọc Nhi chưa chắc vì Thiên Nhi còn nhỏ mà nương tay:
- Không cần đâu, nàng bảo nha hoàn đưa Thiên Nhi tới là được, kỳ thực Thiên Nhi nếu được bái Ngọc di nương làm sư phụ là phúc phận của nó.
Đường Kính Chi hiểu rõ bản lĩnh của Ngọc Nhi nên nói như vậy cũng không phải quá, Lâm Úc Hương cũng được chứng kiến rồi nên gật đầu, có điều Chu Quế Phương thì không biết, nàng chỉ nghĩ nữ nhân mà, học võ có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là mấy màn múa may đẹp mắt thôi, nên hơi nhíu mày lại.
Hơn nữa nàng sợ nhất là Đường Kính Chi sẽ bồi dưỡng Đường Thiên thành hộ vệ Đường phủ, vậy còn tương lai gì nữa, sau này giỏi lắm chỉ làm tới đội trưởng hộ vệ, mà dù có bản lĩnh không tệ, nhưng khi chấp hành nhiệm vụ thế nào cũng có nguy hiểm, nàng sao ngủ yên được.
Người bị chết đuối đa phần là người biết bơi, người chết chém cũng đa phần hiểu chút võ công, thích vung đao múa kiếm.
Phải làm sao bây giờ?
- Quế Phương, ta và Úc Hương đi thăm Tri Thu đây, nàng có đi cùng không?
Đường Kính Chi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, Tri Thu không liên quan gì tới Chu Quế Phương, không nghĩ nàng lại gật đầu:
- Dạ, thiếp thân cũng muốn đi thăm xem Tri Thu có bị thương nặng không?
Chu Quế Phương cũng là tiểu thư đại gia, dù nàng lành tính nhưng không ngốc, chuyện Tri Thu bị đánh đòn, chỉ cần ai có chút đầu óc hỏi qua một câu biết ngay Đường lão thái quân đứng sau sai phái, dù là để xả hận cho nàng, hay là vì trừng phạt Tri Thu không hiểu đại thể dám làm bẽ mặt Đường lão thái quân, thì nguyên nhân khởi nguồn từ nàng.
Cho nên nàng bản tính thiện lương cũng muốn đi thăm rồi, chỉ là không có cơ hội.
Thêm nữa Tri Thu là nha hoàn thiếp thân của Lâm Úc Hương, muốn sau này có thể hòa thuận với Lâm
Úc Hương thì cũng nên đi thăm để chuyện này sớm kết thúc êm đẹp.
Đường Kính Chi gật đầu rồi đi trước, Lâm Úc Phương đi bên trái, lòng bồn chồn, hai tay giấu trong ống tay áo siết chặt lại, chẳng lẽ Chu Quế Phương muốn cáo trạng trước mặt Nhị gia?
Nghĩ thế cứ đi mấy bước lại liếc nhìn Chu Quế Phương một cái.
Chu Quế Phương thì đi bên phải Đường Kính Chi, mỗi lần gặp phải nha hoàn đi tới mặt lại đỏ thêm vài phần, ánh mắt khác thường của đám hạ nhân đó làm nàng chịu không nổi, vì thế nàng chỉ biết an ủi bản thân, không có gì, không có gì, lâu rồi sẽ quen thôi mà.
Ba người đi tới chỗ ở của hạ nhân mà Tri Thu đang ở tạm, Lâm Úc Hương cáo lỗi một câu rồi chạy vào phòng trước, nàng biết cái miệng của Tri Thu không có nắp, chẳng may đang than vãn với Tri Hạ chuyện bị đánh để Đường Kính Chi nghe được thì thảm rồi, không khéo Tri Thu bị đánh chết ngay.
- Nhị nãi nãi, sắp tới giờ cơm tối rồi, sao người lại tới đây.
Tri Thu bị thương ở mông, chỉ có thể nằm sấp, thấy chủ tử cuống quít chạy vào, nghi hoặc hỏi:
Tri Hạ trông Tri Thu cả ngày, đang chống cằm ngủ gật, nghe thấy thế lật đật bò dậy thi lễ:
- Nô tỳ thỉnh an Nhị nãi nãi.
- Đứng dậy đi.
Lâm Úc Hương ôm ngực thở phào, nói:
- Nhị gia tới thăm ngươi cho nên ta cũng đi theo, phải rồi, đến tối đừng quên thay thuốc.
Tri Thu biết Nhị gia hiền nên không sợ, có điều nhìn thấy Chu Quế Phương đi sau Đường Kính Chi, mặt tức thì tái me tái mét, chẳng lẽ người này tới để cáo trạng.
Đường lão thái quân đánh mình một trận phải nằm cả tháng rồi, nếu để Nhị gia nổi giận đánh cho một trận nữa thì mạng này nguy mất, nghĩ tới đó nó nhìn Lâm Úc Hương cầu cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.