Chương 601: Điều kiện
Phó Kỳ Lân
20/01/2014
- Có gì đâu, do muội lẻn vào quân doanh của trưởng tử Phúc Thọ vương, không nghĩ ở đó có cao thủ, bị trúng một mũi tên.
Hồ Phụng Kiều nhún vai nói rất thản nhiên, thấy Đường Kính Chi nhíu mày chừng sắp trách mình quá to gan, nói ngay:
- Người ta vì đoán tỷ phu rất có thể nam hạ dẹp loạn, nên mới liều mình nguy hiểm nghe ngóng quân tình, có điều giờ huynh không phải chủ soái, muội không mạo hiểm nữa làm gì.
Nghe giọng điệu vừa nũng nịu vừa ủy khuất của nàng, Đường Kính Chi nuốt hết những lời sắp ra khỏi miệng, thở dài:
- Muội đó, dù ta có là chủ soái, cũng không nên làm những chuyện nguy hiểm ấy, nếu không chẳng may xảy ra chuyện gì, ta biết phải ăn nói với Kiều Kiều ra sao?
Giọng điệu Đường Kính Chi như lo không biết ăn nói với tỷ tỷ mình thế nào mới quan tâm tới mình, chẳng làm nũng vờ ủy khuất nữa, lạnh lùng nói:
- Huynh hỏi muội có giết được Trương Thiếu Kiệt không là không muốn làm ả ngọc di nương khó xử chứ gì?
- Ừ.
Lâm Kính Chi quen với tính khí thất thường của Hồ Phụng Kiều rồi, cười khổ:
- Ngọc Nhi tuy mặt lúc nào cũng lạnh băng, nhưng lại mềm lòng, nếu chạm mặt Trương Thiếu Kiệt, thế nào cũng bị tình cảm níu kéo, không khéo giết không được hắn, còn bị tên khốn kiếp đó hại.
Hồ Phụng Kiều ánh mắt chuyển sang vẻ gian xảo:
- Được thôi, có điều nha, huynh biết muội kiếm sống bằng nghề này, nể tình thân thích, muội không đòi tiền, song phải đồng y với muội một điều kiện.
Vừa mới nói là người một nhà, nhắc tới chuyện làm ăn tức thì giảm xuống thành thân thích rồi, Đường Kính Chi làu bàu một tiếng, hỏi:
- Điều kiện gì?
Hồ Phụng Kiều ỡm ờ:
- Cái này à, muội còn chưa nghĩ kỹ, huynh cứ đồng ý đi đã.
- Không được, chẳng may muội muốn ta đối phó với Ngọc Nhi thì sao?
- Hừm, ân oán giữa muội và cô ta sẽ tự thanh toán với nhau, không cần huynh nhúng tay vào.
Đường Kính Chi nghĩ một lúc rồi gật đầu, mấy chục ám vệ kia vì bảo vệ y mà chết thảm trên đất tuyết, có người tới nay còn chưa tìm được thi thể, không báo thù cho họ, y sống không yên.
Hồ Phụng Kiều thấy Đường Kính Chi đồng ý rồi thì mừng thầm, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn dật của y, nói:
- Trương Thiếu Kiệt hiện thường trốn trong quân doanh, muốn giết hắn không dễ dàng, có thể cho muội thời gian vài ngày rộng rãi một chút được không?
- Không gấp, chỉ cần lần này không để hắn thừa dẹp loạn lạc trốn tiếp nữa là được.
Đường Kính Chi dặn thêm:
- Nhưng mà nhớ không được làm những chuyện nguy hiểm như là đột nhập vào quân doanh đấy.
- Biết rồi, biết rồi, huynh còn phiền hơn cả tỷ tỷ nữa.
Hồ Phụng Kiều rất thích được Đường Kính Chi quan tâm dặn dò, nhưng bề ngoài lại tỏ ra rất bực mình, đi ra cửa vẫy tay tạm biệt rồi biến mất trong đêm đen.
Đường Kính Kính Chi đứng ở cửa một lúc mới về giường, nhưng nằm mãi không ngủ được, tới khi nghe tiếng gà gáy mới mơ hồ chợp mắt được một lúc, tới khi tỉnh lại thì Ngọc Nhi và Hồng Phong đã về rồi, y không hỏi gì cả, nhìn hai người bọn họ ngoài thì rất tinh thần, nhưng ánh mắt không dấu hết được vẻ mệt mỏi.
Do còn chưa ngủ đủ, ăn cơm xong Đường Kính Chi lại ôm Ngọc Nhi lên giường ngủ tiếp.
Đường Kính Chi biết trong lòng Ngọc Nhi chắc chắn mình quan trọng nhất, ở vị trí hàng đầu, bằng vào điều đó, Ngọc Nhi có làm chút việc sau lưng y, Đường Kính Chi cũng không trách.
Liên tiếp hai ngày sau đó ban đêm Ngọc Nhi đều đợi Đường Kính Chi ngủ say rồi lén lút ra ngoài, còn Đường Kính Chi thương nàng vất vả, ban ngày không đi đâu, kiếm cơ hội bắt Ngọc Nhi ngủ bù.
Tới sáng ngày thứ ba Tần Hạo đến bái phỏng, vào phòng khách Tần Hạo đã phấn chấn nói:
- Hầu gia, xong rồi, nhân chứng vật chứng đều đủ.
Nói rồi lấy trong ống tay áo ra một cuốn sách nhỏ.
Đường Kính Chi nhận lấy cuốn sách mở ra xem, một lúc sau hài lòng gật đầu:
- Tốt rồi, xem như Vạn Hoa Uyển là của huynh rồi đấy.
- Đa tạ hàu gia thành toàn.
Có được chứng cứ, Đường Kính Chi cùng Ngọc Nhi, Hồng Phong dẫn theo mấy ám vệ tới thẳng Bình Dương thành, nơi này là thành chính của Liễu Châu, tổ trạch của Lâm gia ở đây.
Bình Dương thành cách Hoàn thành không xa, tới trưa mọi người cưỡi ngựa vào thành.
- Hầu gia, thảo dân đã đánh tiếng với quan viên có qua lại với Tần gia, lát nữa ngài tới nha môn, bọn họ sẽ phối hợp, thảo dân là thương nhân, không tiện tham dự, xin cáo từ trước.
Lên phố chính dẫn tới nha môn, Tần Hạo chắp tay nói:
- Ha ha, xong việc ta sẽ rủ huynh đi uống rượu.
Tần Hạo vui vẻ nhận lời rồi về nhà.
Hồng Phong thúc ngựa đi ngang với Đường Kính Chi hỏi:
- Hiền đệ chúng ta tiến hành thế nào đây.
Đường Kính Chi mỉm cười:
- Trong tay đệ có thánh chỉ, có thượng phương bảo kiếm, kẻ nào không dám nghe đệ chỉ huy? Chúng ta cứ tới thẳng nha môn là được.
- Hay, sảng khoái, trước kia ta tới nha môn cũng luôn đường hoàng vào cửa chính ra bằng cửa chính.
Hồng Phong cười ha hả:
Đường Kính Chi thừa biết Hồng Phong vào nha môn làm gì, toát mồ hôi, chuyện đó chẳng hay ho gì mà khoe, Ngọc Nhi thì cười khúc khích.
Dẫn theo dẫn người tới thẳng cửa nha môn, một ám vệ đi tới nói với nha dịch gác cửa:
- Chủ nhân nhà ta là nhất đẳng Trung Nghĩa hầu, còn không mau quỳ xuống tham bái.
Đám nha dịch ngớ người nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ chưa nghe thấy đại danh của Đường Kính Chi bao giờ, có lẽ ở kinh thành và Lưu Châu thì y còn có chút tên tuổi, nhưng ở Liễu Châu này, không nhiều người biết nhân vật như y.
- Bản hầu gia hôm nay tới phủ nha có chuyện muốn làm, các ngươi đi gọi Bạch Văn Khôi ra đây.
Với thân phận Đường Kính Chi hiện nay dù quan nhất phẩm gặp y cũng phải chào hỏi trước, nên y gọi thẳng tên của tri châu.
Thấy y lớn lối như thế, hơn nữa khí thế không tầm thường, mấy nha dịch không dám chậm trễ, luống cuống chạy đi tìm người.
Đường Kính Chi nghênh ngang đi vào công đằng, ngồi sau bàn xử án, Ngọc Nhi và Hồng Phong đứng hai bên, ám vệ xếp hàng đứng trước.
Mộ lúc sau ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vã, một quan viên râu tóc đã bạc trắng đi vào, thấy Đường Kính Chi ngồi sau bàn xử án, không hỏi cũng biết là ai, chắp tay thi lễ:
- Hạ quan Bạch Văn Khôi, bái kiến Trung Nghĩa hầu.
Đường Kính Chi không đáp, Ngọc Nhi thì lấy từ sau lưng ra một vật vàng chóe, Bạch Văn Khối thấy thứ đó vội quỳ ngay xuống.
Thứ Ngọc Nhi lấy ra chính là thánh chỉ Mộc công công đem tới phủ lần trước, Ngọc Nhi đọc xong, Đường Kính Chi lấy thượng phương bảo kiếm giơ lên quá đầu.
Khác với bách tính phổ thông và quan viên nhỏ, Bạch Văn Khôi là tri châu, không thể không nghe nói qua Đường Kính Chi mà còn từ người quen ở kinh thành được tin y theo quân nam hạ.
Cho nên Bạch Vân Khôi tung hô vạn tuế xong, đứng lên cười nói:
- Đường hầu gia, ngài tới Bình Dương thành khi nào thế? Sao không nói cho hạ quan viết, để hạ quan tới Thiên Phượng lâu mở tiệc tẩy trần.
Thấy Bạch Vân Khôi không lên mặt quan lớn một phương, rất dễ nói chuyện, Đường Kính Chi tất nhiên cũng không lấy thái độ quý tộc ra ép người nữa, khách khí chắp tay đi xuống:
- Bản hầu tới làm vài chuyện, vốn không định quấy quả đại nhân, có điều phát hiện ra ít điều không hay mới đến đây, xong việc rồi thế nào cũng đòi chén rượu của đại nhân.
- Hà hà, tới lúc đó Đường hầu gia nhớ giữ lời.
Bạch Vân Khôi thầm thở phào, xem ra vị hầu gia này không phải tới đây để gây phiến phức cho mình:
- Không biết hầu gia tới đây có công cán gì?
Đường Kính Chi lấy cuốn sổ chứng cứ Tần Hạo kiếm được từ nhà kẻ thù của Lâm gia ra, nói:
- Bản hầu tới đây chỉ duy nhất vì chuyện này.
Y cố tình nhấn mạnh chữ duy nhất.
Bạch Vân Khôi vội đón lấy xem qua, mặt hơi tái đi, té ra vị hầu gia này tới Bình Dương thành là vì muốn đối phó với Lâm gia.
Nói tới Lâm gia thì tất nhiên ông ta chẳng xa lạ gì, là quan lớn một phương, ông ta phải thiết lập tốt mối quan hệ với các hào tộc đương địa, để khi cần dùng tới dễ mở miệng, làm việc cũng bớt đi phiền phức.
Bạch Văn Khôi cũng biết Lâm gia kinh doanh thứ gì, cho nên đọc qua những chứng cứ và lời khai trong đó thì biết ngay là thật chứ không phải là giả.
Có điều Lâm gia có người làm quan ở Liễu châu, ngay ở kinh thành cũng có rất nhiều thân thích làm quan, trước kia nếu có chuyện phạm pháp chỉ cần không thái quá là ông ta mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hồ Phụng Kiều nhún vai nói rất thản nhiên, thấy Đường Kính Chi nhíu mày chừng sắp trách mình quá to gan, nói ngay:
- Người ta vì đoán tỷ phu rất có thể nam hạ dẹp loạn, nên mới liều mình nguy hiểm nghe ngóng quân tình, có điều giờ huynh không phải chủ soái, muội không mạo hiểm nữa làm gì.
Nghe giọng điệu vừa nũng nịu vừa ủy khuất của nàng, Đường Kính Chi nuốt hết những lời sắp ra khỏi miệng, thở dài:
- Muội đó, dù ta có là chủ soái, cũng không nên làm những chuyện nguy hiểm ấy, nếu không chẳng may xảy ra chuyện gì, ta biết phải ăn nói với Kiều Kiều ra sao?
Giọng điệu Đường Kính Chi như lo không biết ăn nói với tỷ tỷ mình thế nào mới quan tâm tới mình, chẳng làm nũng vờ ủy khuất nữa, lạnh lùng nói:
- Huynh hỏi muội có giết được Trương Thiếu Kiệt không là không muốn làm ả ngọc di nương khó xử chứ gì?
- Ừ.
Lâm Kính Chi quen với tính khí thất thường của Hồ Phụng Kiều rồi, cười khổ:
- Ngọc Nhi tuy mặt lúc nào cũng lạnh băng, nhưng lại mềm lòng, nếu chạm mặt Trương Thiếu Kiệt, thế nào cũng bị tình cảm níu kéo, không khéo giết không được hắn, còn bị tên khốn kiếp đó hại.
Hồ Phụng Kiều ánh mắt chuyển sang vẻ gian xảo:
- Được thôi, có điều nha, huynh biết muội kiếm sống bằng nghề này, nể tình thân thích, muội không đòi tiền, song phải đồng y với muội một điều kiện.
Vừa mới nói là người một nhà, nhắc tới chuyện làm ăn tức thì giảm xuống thành thân thích rồi, Đường Kính Chi làu bàu một tiếng, hỏi:
- Điều kiện gì?
Hồ Phụng Kiều ỡm ờ:
- Cái này à, muội còn chưa nghĩ kỹ, huynh cứ đồng ý đi đã.
- Không được, chẳng may muội muốn ta đối phó với Ngọc Nhi thì sao?
- Hừm, ân oán giữa muội và cô ta sẽ tự thanh toán với nhau, không cần huynh nhúng tay vào.
Đường Kính Chi nghĩ một lúc rồi gật đầu, mấy chục ám vệ kia vì bảo vệ y mà chết thảm trên đất tuyết, có người tới nay còn chưa tìm được thi thể, không báo thù cho họ, y sống không yên.
Hồ Phụng Kiều thấy Đường Kính Chi đồng ý rồi thì mừng thầm, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn dật của y, nói:
- Trương Thiếu Kiệt hiện thường trốn trong quân doanh, muốn giết hắn không dễ dàng, có thể cho muội thời gian vài ngày rộng rãi một chút được không?
- Không gấp, chỉ cần lần này không để hắn thừa dẹp loạn lạc trốn tiếp nữa là được.
Đường Kính Chi dặn thêm:
- Nhưng mà nhớ không được làm những chuyện nguy hiểm như là đột nhập vào quân doanh đấy.
- Biết rồi, biết rồi, huynh còn phiền hơn cả tỷ tỷ nữa.
Hồ Phụng Kiều rất thích được Đường Kính Chi quan tâm dặn dò, nhưng bề ngoài lại tỏ ra rất bực mình, đi ra cửa vẫy tay tạm biệt rồi biến mất trong đêm đen.
Đường Kính Kính Chi đứng ở cửa một lúc mới về giường, nhưng nằm mãi không ngủ được, tới khi nghe tiếng gà gáy mới mơ hồ chợp mắt được một lúc, tới khi tỉnh lại thì Ngọc Nhi và Hồng Phong đã về rồi, y không hỏi gì cả, nhìn hai người bọn họ ngoài thì rất tinh thần, nhưng ánh mắt không dấu hết được vẻ mệt mỏi.
Do còn chưa ngủ đủ, ăn cơm xong Đường Kính Chi lại ôm Ngọc Nhi lên giường ngủ tiếp.
Đường Kính Chi biết trong lòng Ngọc Nhi chắc chắn mình quan trọng nhất, ở vị trí hàng đầu, bằng vào điều đó, Ngọc Nhi có làm chút việc sau lưng y, Đường Kính Chi cũng không trách.
Liên tiếp hai ngày sau đó ban đêm Ngọc Nhi đều đợi Đường Kính Chi ngủ say rồi lén lút ra ngoài, còn Đường Kính Chi thương nàng vất vả, ban ngày không đi đâu, kiếm cơ hội bắt Ngọc Nhi ngủ bù.
Tới sáng ngày thứ ba Tần Hạo đến bái phỏng, vào phòng khách Tần Hạo đã phấn chấn nói:
- Hầu gia, xong rồi, nhân chứng vật chứng đều đủ.
Nói rồi lấy trong ống tay áo ra một cuốn sách nhỏ.
Đường Kính Chi nhận lấy cuốn sách mở ra xem, một lúc sau hài lòng gật đầu:
- Tốt rồi, xem như Vạn Hoa Uyển là của huynh rồi đấy.
- Đa tạ hàu gia thành toàn.
Có được chứng cứ, Đường Kính Chi cùng Ngọc Nhi, Hồng Phong dẫn theo mấy ám vệ tới thẳng Bình Dương thành, nơi này là thành chính của Liễu Châu, tổ trạch của Lâm gia ở đây.
Bình Dương thành cách Hoàn thành không xa, tới trưa mọi người cưỡi ngựa vào thành.
- Hầu gia, thảo dân đã đánh tiếng với quan viên có qua lại với Tần gia, lát nữa ngài tới nha môn, bọn họ sẽ phối hợp, thảo dân là thương nhân, không tiện tham dự, xin cáo từ trước.
Lên phố chính dẫn tới nha môn, Tần Hạo chắp tay nói:
- Ha ha, xong việc ta sẽ rủ huynh đi uống rượu.
Tần Hạo vui vẻ nhận lời rồi về nhà.
Hồng Phong thúc ngựa đi ngang với Đường Kính Chi hỏi:
- Hiền đệ chúng ta tiến hành thế nào đây.
Đường Kính Chi mỉm cười:
- Trong tay đệ có thánh chỉ, có thượng phương bảo kiếm, kẻ nào không dám nghe đệ chỉ huy? Chúng ta cứ tới thẳng nha môn là được.
- Hay, sảng khoái, trước kia ta tới nha môn cũng luôn đường hoàng vào cửa chính ra bằng cửa chính.
Hồng Phong cười ha hả:
Đường Kính Chi thừa biết Hồng Phong vào nha môn làm gì, toát mồ hôi, chuyện đó chẳng hay ho gì mà khoe, Ngọc Nhi thì cười khúc khích.
Dẫn theo dẫn người tới thẳng cửa nha môn, một ám vệ đi tới nói với nha dịch gác cửa:
- Chủ nhân nhà ta là nhất đẳng Trung Nghĩa hầu, còn không mau quỳ xuống tham bái.
Đám nha dịch ngớ người nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ chưa nghe thấy đại danh của Đường Kính Chi bao giờ, có lẽ ở kinh thành và Lưu Châu thì y còn có chút tên tuổi, nhưng ở Liễu Châu này, không nhiều người biết nhân vật như y.
- Bản hầu gia hôm nay tới phủ nha có chuyện muốn làm, các ngươi đi gọi Bạch Văn Khôi ra đây.
Với thân phận Đường Kính Chi hiện nay dù quan nhất phẩm gặp y cũng phải chào hỏi trước, nên y gọi thẳng tên của tri châu.
Thấy y lớn lối như thế, hơn nữa khí thế không tầm thường, mấy nha dịch không dám chậm trễ, luống cuống chạy đi tìm người.
Đường Kính Chi nghênh ngang đi vào công đằng, ngồi sau bàn xử án, Ngọc Nhi và Hồng Phong đứng hai bên, ám vệ xếp hàng đứng trước.
Mộ lúc sau ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vã, một quan viên râu tóc đã bạc trắng đi vào, thấy Đường Kính Chi ngồi sau bàn xử án, không hỏi cũng biết là ai, chắp tay thi lễ:
- Hạ quan Bạch Văn Khôi, bái kiến Trung Nghĩa hầu.
Đường Kính Chi không đáp, Ngọc Nhi thì lấy từ sau lưng ra một vật vàng chóe, Bạch Văn Khối thấy thứ đó vội quỳ ngay xuống.
Thứ Ngọc Nhi lấy ra chính là thánh chỉ Mộc công công đem tới phủ lần trước, Ngọc Nhi đọc xong, Đường Kính Chi lấy thượng phương bảo kiếm giơ lên quá đầu.
Khác với bách tính phổ thông và quan viên nhỏ, Bạch Văn Khôi là tri châu, không thể không nghe nói qua Đường Kính Chi mà còn từ người quen ở kinh thành được tin y theo quân nam hạ.
Cho nên Bạch Vân Khôi tung hô vạn tuế xong, đứng lên cười nói:
- Đường hầu gia, ngài tới Bình Dương thành khi nào thế? Sao không nói cho hạ quan viết, để hạ quan tới Thiên Phượng lâu mở tiệc tẩy trần.
Thấy Bạch Vân Khôi không lên mặt quan lớn một phương, rất dễ nói chuyện, Đường Kính Chi tất nhiên cũng không lấy thái độ quý tộc ra ép người nữa, khách khí chắp tay đi xuống:
- Bản hầu tới làm vài chuyện, vốn không định quấy quả đại nhân, có điều phát hiện ra ít điều không hay mới đến đây, xong việc rồi thế nào cũng đòi chén rượu của đại nhân.
- Hà hà, tới lúc đó Đường hầu gia nhớ giữ lời.
Bạch Vân Khôi thầm thở phào, xem ra vị hầu gia này không phải tới đây để gây phiến phức cho mình:
- Không biết hầu gia tới đây có công cán gì?
Đường Kính Chi lấy cuốn sổ chứng cứ Tần Hạo kiếm được từ nhà kẻ thù của Lâm gia ra, nói:
- Bản hầu tới đây chỉ duy nhất vì chuyện này.
Y cố tình nhấn mạnh chữ duy nhất.
Bạch Vân Khôi vội đón lấy xem qua, mặt hơi tái đi, té ra vị hầu gia này tới Bình Dương thành là vì muốn đối phó với Lâm gia.
Nói tới Lâm gia thì tất nhiên ông ta chẳng xa lạ gì, là quan lớn một phương, ông ta phải thiết lập tốt mối quan hệ với các hào tộc đương địa, để khi cần dùng tới dễ mở miệng, làm việc cũng bớt đi phiền phức.
Bạch Văn Khôi cũng biết Lâm gia kinh doanh thứ gì, cho nên đọc qua những chứng cứ và lời khai trong đó thì biết ngay là thật chứ không phải là giả.
Có điều Lâm gia có người làm quan ở Liễu châu, ngay ở kinh thành cũng có rất nhiều thân thích làm quan, trước kia nếu có chuyện phạm pháp chỉ cần không thái quá là ông ta mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.