Chương 366: Hoàng đế tuổi teen
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Những tiếng lọc cọc lọc cọc cùng tiếng vó ngựa đều đều phá vỡ không khí tĩnh lặng buổi chiều tà, mười mấy chiếc xe tù chở theo mười mấy phạm nhân đầu bù tóc rối hai mắt thất thần đi trên quan đạo, trước sau hai bên đều có quân sĩ khôi giáp tinh tươm áp tải, ai có kinh nghiệm nhìn cảnh tượng này đủ hiểu phạm nhân kia không phải tầm thường, vì quân sĩ là người của Vũ Lâm quân.
Lúc này trời đã xẩm tối, nhưng vẫn còn một quãng nữa mới tới điểm nghỉ chân, một số quân sĩ tức tối thi thoảng lại có tiếng chửi rủa vang lên.
Đột nhiên giữa con đường xuyên rừng chỉ có âm thanh đều đều buồn tẻ đó bị một tiếng huýt sáo đánh tan.
Đoàn người xe ngạc nhiên nhìn quanh.
Thình lình từ rừng cây hai bên đường những bóng đen từ trên cây lướt xuống, ám khí rải như mưa, nhưng không nhằm vào người mà vào những con chiến mã.
- Cướp tù, có kẻ cướp tù.
Ngựa hí vang cùng tiếng người la hét.
Khung cảnh hỗn loạn, ngựa ngã người nhào, đội ngũ vốn chỉnh tề thoáng cái trở nên hỗn loạn.
Nhưng Vũ Lâm quân không hổ danh thân binh của hoàng đế, được huấn luyện cực tốt, không ai hoảng loạn, những người còn lại nhanh chóng rời ngựa rút đao lưng dựa vào xe tù vừa bảo vệ không cho kẻ gian cướp tù, vừa có chỗ dựa lưng chống đỡ.
Chỉ tiếc rằng đối thủ bọn họ chạm trán lần này càng đáng sợ.
Những bóng đen kia vùn vụt lao tới, có thể thấy bọn chúng đều cầm ngược những cây trùy thủ ngắn ánh hàn quang, chỗ bọn chúng phóng qua những quân sĩ Vũ Lâm quân ngã ngựa chưa kịp ngồi dậy đều bị một dao cắt cổ.
Tốc độ đối phương không giảm chút nào.
Một người dáng vẻ có lẽ cầm đầu đám Vũ Lâm quân này rút kiếm quát vang:
- Cuồng đồ to gan ở đâu dám cướp tù trong tay Vũ Lâm quân?
Một bóng đen mảnh khảnh yểu điệu đội nói che mặt quát:
- Xử lý đám còn này, tên này để ta.
- Hừ chỉ là một con ả mà dám lớn lối.
Người kia vung dao như ánh chớp chớp đâm xoẹt xoẹt liền ba chiêu, nhưng hắn kinh hoàng vì bóng đen kia không còn ở trước mắt, đồng thời điều cuối cùng hắn nghe được là câu:
- Tưởng ngươi khá hơn chứ!
Tiếp đó một thanh trùy thủ sắc lạnh cứa qua cổ làm hắn mất hết tri giác.
Ả thích khách đó giết viên đội trưởng xong hỏi lớn:
- Vương đại nhân ở đâu?
- Đây, đây, ta ở đây mau lên!
Cái xe tù cách đó không xa, một người vui mừng la lớn:
Ả thích khách kia chạy tới cái xe tù đó, hai Vũ Lâm quân đang chống đỡ thích khách kia thấy có người tới muốn cứu tù phạm, thì chủ động xông lên ngăn chặn, có điều ả thích khách kia lao tới rất nhanh, hai người kia chỉ thấy miệng ngòn ngọt rồi ôm cổ họng gục ngã.
- Đúng là Vương đại nhân chứ, không nhận ra ngài đó.
Vương Mông thấy Vũ Lâm quân trước mắt từng người từng người một gục ngã, cười ha hả:
- Ta biết ân sư sẽ không quên ta mà.
Ả thích khách kia cười khúc khích, đưa tay vuốt má Vương Mông :
- Tất nhiên rồi, ân sư của ngài là người rất chu đáo.
Tiếp đó chỉ nghe «rắc » một tiếng, đầu Vương Mông gần như bị bẻ ngoặt ra đằng sâu, tới tận khi chết miệng vẫn mang nụ cười.
Không quá một tuần trà, trên con đường phủ tuyết chỉ còn thi thể ngổn ngang, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng, cùng những con ngựa mất chủ chạy tán loạn …
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Đường Kính Chi kinh hãi thì Ngọc Nhi lại tỏ ra vui mừng.
Chỉ thấy một con chim lớn kêu to, giang đôi cánh lo lướt tới, đậu vững vàng trên vai Ngọc Nhi, lúc này Đường Kính Chi mới thở phào, thì ra là con Hải Đông Thanh mang thư lên kinh thành.
Nhẹ nhàng vuốt lông vũ xanh viếc trên cổ của con Hải Đông Thanh, Ngọc Nhi mỉm cười vui vẻ.
Nhìn thấy nó Đường Kính Chi chợt nhớ ra, mình đã tới kinh thành, phải viết thư báo tin bình an về nhà, tránh nãi nãi và các thê thiếp lo lắng.
Đi nhanh vào trong phòng, bảo ám vệ mang giấy mực tới, viết liền hai trang lớn, lúc ở nhà thì không thấy gì, lúc này đi xa, bất giác viết gần nhìn chữ mà còn chưa thấy đủ.
- Ngọc Nhi, nàng bảo nó mang thư về Đường phủ Lạc thành đi.
Viết thư xong Đường Kính Chi thổi khô mực, cẩn thẩn gấp lại đưa cho Ngọc Nhi.
Kinh thành cách Lạc thành quá xa, dùng Hải Đông Thanh gửi thư, an toàn hơn dùng bồ câu nhiều.
Ngọc Nhi buộc thư xong, vỗ nhè nhẹ lên đầu con Hải Đông Thanh, nó rụi đầu vào cổ nàng rồi vỗ canh bay lên cao, chỉ một tiếng rúc dài, đã hòa cùng màu xanh của bầu trời.
- Thiết Ngưu, lấy nước cho Nhị gia rửa mặt.
Xong xuôi cả Ngọc Nhi cùng Đường Kính Chi ra sân, bọn họ nhiều ngày chưa tắm rửa rồi, lúc này chưa tắm được nhưng cũng phải rửa ráy qua cho thoải mái.
Thiết Ngưu múc nước đổ vào chậu, Ngọc Nhi lấy khăn vắt nước định lau mặt cho Đường Kính Chi thì chợt bị y nắm lấy tay, mặt nàng đã gầy đi nhiều, làn da không còn mịn màng sáng bóng như trước nữa, mà xuất hiện một vẻ tiều tụy chưa từng có, nhất là đôi tay hơi ram ráp rồi, lòng đau xót:
- Tay nàng nẻ hết rồi này…
Bị tướng công thư sinh nắm tay trước mặt người khác, Ngọc Nhi xấu hổ lắm, nhưng bị giọng nói của y làm cảm động:
- Mùa đông mà tay ai chẳng vậy, không sao đâu, tới mùa xuân sẽ lại bình thường thôi.
Đường Kính Chi nhẹ nhàng xoa tay nàng như muốn để nó khôi phục sự mịn màng trước kia.
Đôi chim uyên ương đang âu yếm tình tứ thì một giọng nói thô lỗ chen ngang:
- Đúng đấy, Nhị gia thời tiết quái quỷ, xem này tay nô tài nứt hết ra rồi, chạm vào nước là không chịu nổi …
Rồi chìa hai bàn tay to bè ra trước mặt bọn họ, không ngớt than phiền làn da « ngọc ngà » của mình giờ đã có vài vết nứt nẻ.
Với kẻ vô duyên cỡ này tốt nhất là lờ hắn đi.
Rửa ráy xong xuôi Đường Kính Chi gọi chủ quán vào hỏi tình thế của kinh thành.
Chủ quán kia là mật thám trú ngoại vi kinh thành, tên Tiết Phức, bẩm báo:
- Từ sau khi tiên hoàng bị thái tử làm giận hộc máu rồi đêm đó qua đời, thế cục trong kinh thành rất hỗn loạn ...
Đường Kính Chi kinh ngạc chen ngang:
- Cái gì? Tiên hoàng bị thái tử làm tức chết.
Tiết Phức thở dài:
- Nói chính xác thì khi đó tiên hoàng đã mang bệnh nặng trên người rồi, chỉ nằm trên giường không xuống đất được nữa, có điều nếu không bị thái tử làm tức giận thì đoán chừng không cưỡi hạc quy thiên nhanh như vậy.
Chuyện thâm cung bí sứ luôn kích thích sự tò mò cũng như trí tưởng tượng của người dân, cho nên hoàng đế sống trong bốn bức tường có khi chẳng biết gì chuyện thiên hạ, còn thiên hạ hết sức rành mạch chuyện trong cung, tất nhiên tin tức trong cung truyền ra thì qua đủ mọi cái mồm, thật có giả có, thổi phồng cũng có, muốn biết tin nào là thật tin nào là giả có tầm nhìn bao quát sàng lọc mới đuộc, tất nhiên một số tin tức không cố ý nghe ngóng thì không thể biết.
Tin tức này Tiết Phức có được sau khi hạ táng tiên hoàng, cho nên chưa truyền về Lạc thành.
Tiết Phúc thấy chủ tử mặt mày âm trầm, không hỏi nguyên nhân vì sao tiên hoàng tức hộc máu thì nói tiếp:
- Hiện giờ mấy vị đại học sĩ nội các mặc dù ra sức ủng hộ hoàng thượng, nhưng hoàng thượng không nghe ý kiến của bọn họ, cứ ý ta ta làm, cho nên quan hệ quần thân không được hòa thuận.
Qua chuyện khâm sai nam hạ là Đường Kính Chi cũng đoán được vị hoàng thượng này mang tâm lý nổi loạn tuổi teen, xốc nổi, thích thể hiện rồi, mấy vị trọng thần kia nếu không khéo léo, ỷ già chỉ bảo hoàng đế thì hắn làm trái lại là điều có thể đoán trước được.
- Ngoài ra còn cả mấy vị hoàng tử chưa được phong vương hình như có mưu đồ bất chính, âm thầm chia rẽ phá rồi.
Nghe tới đó Đường Kính Chi càng bi quan cho chuyến vào cung kiến giá này của mình:
- Vậy bên cạnh hoàng thượng có những trợ thủ đắc lực nào? Quan chức ra sao?
Lúc này trời đã xẩm tối, nhưng vẫn còn một quãng nữa mới tới điểm nghỉ chân, một số quân sĩ tức tối thi thoảng lại có tiếng chửi rủa vang lên.
Đột nhiên giữa con đường xuyên rừng chỉ có âm thanh đều đều buồn tẻ đó bị một tiếng huýt sáo đánh tan.
Đoàn người xe ngạc nhiên nhìn quanh.
Thình lình từ rừng cây hai bên đường những bóng đen từ trên cây lướt xuống, ám khí rải như mưa, nhưng không nhằm vào người mà vào những con chiến mã.
- Cướp tù, có kẻ cướp tù.
Ngựa hí vang cùng tiếng người la hét.
Khung cảnh hỗn loạn, ngựa ngã người nhào, đội ngũ vốn chỉnh tề thoáng cái trở nên hỗn loạn.
Nhưng Vũ Lâm quân không hổ danh thân binh của hoàng đế, được huấn luyện cực tốt, không ai hoảng loạn, những người còn lại nhanh chóng rời ngựa rút đao lưng dựa vào xe tù vừa bảo vệ không cho kẻ gian cướp tù, vừa có chỗ dựa lưng chống đỡ.
Chỉ tiếc rằng đối thủ bọn họ chạm trán lần này càng đáng sợ.
Những bóng đen kia vùn vụt lao tới, có thể thấy bọn chúng đều cầm ngược những cây trùy thủ ngắn ánh hàn quang, chỗ bọn chúng phóng qua những quân sĩ Vũ Lâm quân ngã ngựa chưa kịp ngồi dậy đều bị một dao cắt cổ.
Tốc độ đối phương không giảm chút nào.
Một người dáng vẻ có lẽ cầm đầu đám Vũ Lâm quân này rút kiếm quát vang:
- Cuồng đồ to gan ở đâu dám cướp tù trong tay Vũ Lâm quân?
Một bóng đen mảnh khảnh yểu điệu đội nói che mặt quát:
- Xử lý đám còn này, tên này để ta.
- Hừ chỉ là một con ả mà dám lớn lối.
Người kia vung dao như ánh chớp chớp đâm xoẹt xoẹt liền ba chiêu, nhưng hắn kinh hoàng vì bóng đen kia không còn ở trước mắt, đồng thời điều cuối cùng hắn nghe được là câu:
- Tưởng ngươi khá hơn chứ!
Tiếp đó một thanh trùy thủ sắc lạnh cứa qua cổ làm hắn mất hết tri giác.
Ả thích khách đó giết viên đội trưởng xong hỏi lớn:
- Vương đại nhân ở đâu?
- Đây, đây, ta ở đây mau lên!
Cái xe tù cách đó không xa, một người vui mừng la lớn:
Ả thích khách kia chạy tới cái xe tù đó, hai Vũ Lâm quân đang chống đỡ thích khách kia thấy có người tới muốn cứu tù phạm, thì chủ động xông lên ngăn chặn, có điều ả thích khách kia lao tới rất nhanh, hai người kia chỉ thấy miệng ngòn ngọt rồi ôm cổ họng gục ngã.
- Đúng là Vương đại nhân chứ, không nhận ra ngài đó.
Vương Mông thấy Vũ Lâm quân trước mắt từng người từng người một gục ngã, cười ha hả:
- Ta biết ân sư sẽ không quên ta mà.
Ả thích khách kia cười khúc khích, đưa tay vuốt má Vương Mông :
- Tất nhiên rồi, ân sư của ngài là người rất chu đáo.
Tiếp đó chỉ nghe «rắc » một tiếng, đầu Vương Mông gần như bị bẻ ngoặt ra đằng sâu, tới tận khi chết miệng vẫn mang nụ cười.
Không quá một tuần trà, trên con đường phủ tuyết chỉ còn thi thể ngổn ngang, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng, cùng những con ngựa mất chủ chạy tán loạn …
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Đường Kính Chi kinh hãi thì Ngọc Nhi lại tỏ ra vui mừng.
Chỉ thấy một con chim lớn kêu to, giang đôi cánh lo lướt tới, đậu vững vàng trên vai Ngọc Nhi, lúc này Đường Kính Chi mới thở phào, thì ra là con Hải Đông Thanh mang thư lên kinh thành.
Nhẹ nhàng vuốt lông vũ xanh viếc trên cổ của con Hải Đông Thanh, Ngọc Nhi mỉm cười vui vẻ.
Nhìn thấy nó Đường Kính Chi chợt nhớ ra, mình đã tới kinh thành, phải viết thư báo tin bình an về nhà, tránh nãi nãi và các thê thiếp lo lắng.
Đi nhanh vào trong phòng, bảo ám vệ mang giấy mực tới, viết liền hai trang lớn, lúc ở nhà thì không thấy gì, lúc này đi xa, bất giác viết gần nhìn chữ mà còn chưa thấy đủ.
- Ngọc Nhi, nàng bảo nó mang thư về Đường phủ Lạc thành đi.
Viết thư xong Đường Kính Chi thổi khô mực, cẩn thẩn gấp lại đưa cho Ngọc Nhi.
Kinh thành cách Lạc thành quá xa, dùng Hải Đông Thanh gửi thư, an toàn hơn dùng bồ câu nhiều.
Ngọc Nhi buộc thư xong, vỗ nhè nhẹ lên đầu con Hải Đông Thanh, nó rụi đầu vào cổ nàng rồi vỗ canh bay lên cao, chỉ một tiếng rúc dài, đã hòa cùng màu xanh của bầu trời.
- Thiết Ngưu, lấy nước cho Nhị gia rửa mặt.
Xong xuôi cả Ngọc Nhi cùng Đường Kính Chi ra sân, bọn họ nhiều ngày chưa tắm rửa rồi, lúc này chưa tắm được nhưng cũng phải rửa ráy qua cho thoải mái.
Thiết Ngưu múc nước đổ vào chậu, Ngọc Nhi lấy khăn vắt nước định lau mặt cho Đường Kính Chi thì chợt bị y nắm lấy tay, mặt nàng đã gầy đi nhiều, làn da không còn mịn màng sáng bóng như trước nữa, mà xuất hiện một vẻ tiều tụy chưa từng có, nhất là đôi tay hơi ram ráp rồi, lòng đau xót:
- Tay nàng nẻ hết rồi này…
Bị tướng công thư sinh nắm tay trước mặt người khác, Ngọc Nhi xấu hổ lắm, nhưng bị giọng nói của y làm cảm động:
- Mùa đông mà tay ai chẳng vậy, không sao đâu, tới mùa xuân sẽ lại bình thường thôi.
Đường Kính Chi nhẹ nhàng xoa tay nàng như muốn để nó khôi phục sự mịn màng trước kia.
Đôi chim uyên ương đang âu yếm tình tứ thì một giọng nói thô lỗ chen ngang:
- Đúng đấy, Nhị gia thời tiết quái quỷ, xem này tay nô tài nứt hết ra rồi, chạm vào nước là không chịu nổi …
Rồi chìa hai bàn tay to bè ra trước mặt bọn họ, không ngớt than phiền làn da « ngọc ngà » của mình giờ đã có vài vết nứt nẻ.
Với kẻ vô duyên cỡ này tốt nhất là lờ hắn đi.
Rửa ráy xong xuôi Đường Kính Chi gọi chủ quán vào hỏi tình thế của kinh thành.
Chủ quán kia là mật thám trú ngoại vi kinh thành, tên Tiết Phức, bẩm báo:
- Từ sau khi tiên hoàng bị thái tử làm giận hộc máu rồi đêm đó qua đời, thế cục trong kinh thành rất hỗn loạn ...
Đường Kính Chi kinh ngạc chen ngang:
- Cái gì? Tiên hoàng bị thái tử làm tức chết.
Tiết Phức thở dài:
- Nói chính xác thì khi đó tiên hoàng đã mang bệnh nặng trên người rồi, chỉ nằm trên giường không xuống đất được nữa, có điều nếu không bị thái tử làm tức giận thì đoán chừng không cưỡi hạc quy thiên nhanh như vậy.
Chuyện thâm cung bí sứ luôn kích thích sự tò mò cũng như trí tưởng tượng của người dân, cho nên hoàng đế sống trong bốn bức tường có khi chẳng biết gì chuyện thiên hạ, còn thiên hạ hết sức rành mạch chuyện trong cung, tất nhiên tin tức trong cung truyền ra thì qua đủ mọi cái mồm, thật có giả có, thổi phồng cũng có, muốn biết tin nào là thật tin nào là giả có tầm nhìn bao quát sàng lọc mới đuộc, tất nhiên một số tin tức không cố ý nghe ngóng thì không thể biết.
Tin tức này Tiết Phức có được sau khi hạ táng tiên hoàng, cho nên chưa truyền về Lạc thành.
Tiết Phúc thấy chủ tử mặt mày âm trầm, không hỏi nguyên nhân vì sao tiên hoàng tức hộc máu thì nói tiếp:
- Hiện giờ mấy vị đại học sĩ nội các mặc dù ra sức ủng hộ hoàng thượng, nhưng hoàng thượng không nghe ý kiến của bọn họ, cứ ý ta ta làm, cho nên quan hệ quần thân không được hòa thuận.
Qua chuyện khâm sai nam hạ là Đường Kính Chi cũng đoán được vị hoàng thượng này mang tâm lý nổi loạn tuổi teen, xốc nổi, thích thể hiện rồi, mấy vị trọng thần kia nếu không khéo léo, ỷ già chỉ bảo hoàng đế thì hắn làm trái lại là điều có thể đoán trước được.
- Ngoài ra còn cả mấy vị hoàng tử chưa được phong vương hình như có mưu đồ bất chính, âm thầm chia rẽ phá rồi.
Nghe tới đó Đường Kính Chi càng bi quan cho chuyến vào cung kiến giá này của mình:
- Vậy bên cạnh hoàng thượng có những trợ thủ đắc lực nào? Quan chức ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.