Chương 210: Không công bằng
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Bởi vì học rất chuyên tâm, cho nên dù chỉ ném cương châm thôi, Đường Kính Chi cũng mướt mồ hôi, có điều Ngọc Nhi thi thoảng đi qua xem xét lại lắc đầu liên hồi, tướng công thư sinh tuy rất nỗ lực rồi, nhưng xem ra không có đủ thiên phú về mặt này, nhãn lực tuy tốt nhưng cảm giác về không gian quá kém, lúc thì ném mạnh quá lúc nhẹ quá, không thể trở thành cao thủ dùng phi châm được, tối đa chỉ có thể trở thành ... sát thủ.
Sát thủ thì đơn giản rồi, cứ nghiến răng nghiến lợi phóng châm giết người là xong, nhưng với người dùng ám khí mà nói, đó chỉ là cảnh giới thấp kém.
- Nhị gia, Ngọc di nương, cơm sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Khi mặt trời nhô lên khỏi mặt đất khoảng chừng một cây sào tiểu nha hoàn Châu Nhi đi tới thi lễ nói:
Vì lần trước tiểu nha đầu này chính là người quát tháo Đường Kính Chi khi y tới tiểu viện Ngọc Nhi lần đầu, cho nên rất dè dặt, chỉ dám nhìn chằm chằm xuống đất, chẳng dám thở lớn.
Châu Nhi tuổi chừng mười ba, mặc váy màu vàng nhạt, khuôn mặt còn mang theo nét trẻ con, má bầu bầu, rất là đáng yêu.
Sắp tới giờ phân phát thức ăn cho nạn dân rồi, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi liền cùng vào phòng.
Chu Quế Phương thì dẫn Đường Thiên cáo từ về tiểu viện của mình dùng cơm, hiện nàng thấy nhi tử buổi sáng tới đây học võ, buổi chiều cũng chỉ dựa theo yêu cầu của Ngọc di nương vận động nhiều hơn, không hề ảnh hưởng tới chuyện đọc sách, lòng càng cảm kích bất tận với Đường Kính Chi.
Chẳng biết từ khi nào, nàng rất muốn được ở bên Đường Kính Chi, trò chuyện, hoặc là chỉ lặng lẽ đứng một bên, thi thoáng nhìn trộm y, cảm giác đó rất êm đềm, rất yên tâm.
Đi tới bàn ăn, Đường Kính Chi thoải mái ngồi xuống, Ngọc Nhi chẳng hề khách khí, ngồi xuống theo.
Thức ăn trên bàn đơn giản ngon miệng, vì bữa sáng cho nên không thích hợp ăn những món dầu mỡ, cho nên chỉ có một món mặn là măng xào thịt.
Đường Kính Chi buổi sáng vận động nhiều, cho nên rất thèm ăn, mà món thịt thà lại càng là sở thích của y, có điều lần nào y đưa đũa ra cũng phải tranh giành với Ngọc Nhi, mắt đảo một vòng, ho khẽ nói:
- Ngọc Nhi, nàng nên ăn ít thịt thôi, nếu không sẽ dễ béo lắm đấy, món măng này cũng không thích hợp với thục nữ, nhai trong miệng cứ sồn sột, nghe rất bất nhã, ừm, để vi phu tiêu diệt nó cho.
Nói rồi nhân lúc Ngọc Nhi còn đang ngớ ra, Đường Kính Chi đường hoàng bê đĩa măng xào thịt tới trước mặt mình, vẫn còn chưa yên tâm, dùng đũa gạt hết vào trong bát.
Ngọc Nhi xuất thân con nhà võ, cái chuyện ăn uống chẳng chú ý lắm, nàng thích ăn thịt, hơn nữa thích ăn miếng thịt thật lớn, còn về phần ăn uống phát ra âm thanh hay không thì càng chưa bao giờ nghĩ tới, hành tẩu giang hồ chỉ cần cốt ăn sao cho no là được, thời gian đâu mà học thục nữ ăn từng miếng như mèo.
Có điều hiện giờ thân phận nàng thay đổi rồi, nàng đã thành tiểu thiếp của nhà phú quý, nếu cứ cư xử tủy tiện như trước kia tựa hồ không được ổn lắm, nhất là bị Đường lão thái quân nhìn thấy, e lại bị một trận giáo huấn.
Ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đường Kính Chi đang lùa món măng xào thịt vào miệng như hồ đói, lòng chợt có chút gì đó khó ở, chẳng lẽ nam nhân này chê mình không có khí chất phong phạm của đại gia khuê tú.
Nàng đâu có biết tướng công thư sinh mang hào quang đại tài tử của nàng chẳng qua chỉ bịa bừa lý do, cướp lấy món măng xào thịt hấp dẫn kia ăn cho đẫy bụng mà thôi.
Lần đầu tiên ở trước mặt tướng công thư sinh vai chẳng thể gánh , lưng chẳng thể đeo, Ngọc Nhi lại cảm thấy có chút tự ti.
Tiếp theo đó nàng không còn thoải mái gắp món ăn mình thích ăn nữa, chỉ cúi đầu xuống, gắp món ăn ở gần mình, nhai không há miệng, ăn không phát ra tiếng.
Đường Kính Chi chưa bao giờ cho rằng có người thay đổi được tính cách thẳng thắn, độc lập của Ngọc Nhi, cho nên cũng không nhận ra hành động khác thường của nàng, cứ cầm đũa tiêu diệt hết đĩa thức ăn này tới đĩa thức ăn khác, chỉ còn lại có chút xíu, cuối cùng bê cả bát canh lớn húp ừng ực, ợ một cái thật đã đời.
Cướp được thức ăn của người khác cho vào bụng, thật là sảng khoái! Nhớ cái thời học đại học sống trong KTX biết bao, y học hành không dám nói hơn ai, chứ tranh ăn thì sồ một.
Ngọc Nhi thấy y ăn no rồi cũng dừng đũa, tiếp đó hai người đứng dậy cho nha hoàn hầu hạ rửa tay và mặt, đi vào phòng, xoay lưng về phía nhau, thay y phục sạch.
Châu Nhi phụ trách sửa sang lại cổ áo cho Đường Kính Chi, mặt đỏ bừng bừng, trong lòng thầm tán thưởng, Nhị gia đúng là chính nhân quân tử, Ngọc di nương đang thay y phục bên cạnh mà Nhị gia chẳng quay đầu nhìn cái nào.
Nó là nha hoàn thiếp thân của Ngọc Nhi, tất nhiên là biết chủ tử xinh đẹp nhường nào, hơn nữa chưa nói dung mạo tuyệt mỹ suốt ngày dùng khăn che đi, bằng vào vóc dáng nóng bỏng của chủ tử, cũng cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác, hầu hạ chủ tử tắm rửa, nó ao ước không thôi, chẳng biết bao giờ mình mới có bầu ngực to như vậy.
Đường Kính Chi là quân tử mỹ nhân ngồi trong lòng không loạn sao?
Đương nhiên là không, nếu chẳng phải Châu Nhi đứng bên cạnh vướng víu thì y đã quay đầu lại nhìn trộm rồi, có nam nhân nào không thích nhìn nữ nhân thay y phục.
Hơn nữa Ngọc Nhi còn là một đại mỹ nữ.
"lộc cộc, lộc cộc"
Bánh xe gốc lăn trên đường, xe ngựa chở đầy cháo và bánh bao của Đường gia chầm chậm đi ra ngoài cửa, mỗi một cái xe đều cắm hai lá cờ, một lá ghi "triều đình" một lá ghi " Đường gia", cắm cờ ghi "triều đình" là chuyện bắt buộc, nếu không khi thiên tai bùng phát thi cháo nhẹ thì là lung lạc dân tâm, mưu đồ bất chính, nặng thì là muốn tụ tập tạo phản.
Dù nặng hay nhẹ thì Đường gia cũng không gánh vác được.
Trên đường phố, đừng đoàn nạn dân nhìn thấy xe chở thức ăn đều vây lấy, hiển nhiên đây là những người mới đến, không hề biết chuyện Đường gia dựng lều tế cháo.
Đường Kính Chi thấy vậy sợ xảy ra tranh cướp ảnh hưởng tốc độ xe ngựa, liền bảo hộ vệ đứng lên xe, lớn tiếng thông báo cho nạn dân ra ngoài thành xếp hàng nhận thức ăn, Đường gia sẽ tế cháo ở đó cho tới tháng ba.
Những nạn dân này trông thê thảm hơn những ngày trước đó nhiều, phần đông hai mắt lờ đờ thất thần, y phục bẩn thỉu rách nát, hiển nhiên đã đi một quãng đường rất xa tới đây.
Tới cửa thành nam, nơi này nạn dân được hạ nhân Đường phủ tới trước chỉ huy xếp thành tám hàng dài, Đường Kính Chi liếc qua một lượt, chỉ một đêm thôi mà số nạn dân tăng lên gấp đôi rồi.
- Nhanh tay, nhanh tay lên nào.
Đường Kính Chi thúc dục nạn dân đưa xe vào vị trí nhan chóng phát thức ăn:
Phân phát được một lúc, y thấy tốc độ vẫn còn quá chậm liền bảo mấy hạ nhân nhanh chân chạy về phủ, lấy bảy tám cái chậu gỗ lớn, đổ đầy cháo rồi sang một bên, phát thêm hàng nữa.
Cho dù y chỉ đứng chỉ huy hạ nhân, không phải làm việc gì vất vả, nhưng bận rộn một hồi, mồ hôi ướt đẫm sống lưng dính bết cả vào áo, từ trán mồ hôi chảy ròng ròng xuống thành từng hàng.
Ngọc Nhi đứng hỗ trợ bên cạnh, thấy thế bỗng đau lòng, lấy khăn tay ra đưa tới trước mặt y.
Đường Kính Chi hơi ngẩn ra, rồi cười nhận lấy, đương nhiên trong lúc lau mặt không quên lợi dụng hít lấy mùi thơm cơ thể nàng vương trên khăn.
Ánh mắt Ngọc Nhi sắc bén cỡ nào, làm sao dầu nàng được, nàng quay đi coi như không thấy.
Trừa phân phát cháo và bánh bao ra, hôm nay Đường gia còn chuyên môn nấu một nồi cháo cho rất nhiều táo đỏ và ít đường phèn, hương thơm ngào ngạt, số cháo này chuyên môn nấu cho phụ nữ còn cho con bú ăn, có hạ nhân sớm đi loan báo cho bọn họ xếp hàng riêng.
Số phụ nữ bế con khá đông, nhưng chưa phân phát được bao lâu thì đột nhiên có người gây chuyện huyên náo cả lên, thì ra có mấy tên nam tử cũng muốn ăn cháo bên này, đang quát tháo ầm ĩ:
- Bằng vào cái gì mà đám nữ nhân đái ngồi này được ăn cháo ngon có táo đỏ, còn bọn ta chỉ được ăn cháo gạo thường, không công bằng, không công bằng.
Sát thủ thì đơn giản rồi, cứ nghiến răng nghiến lợi phóng châm giết người là xong, nhưng với người dùng ám khí mà nói, đó chỉ là cảnh giới thấp kém.
- Nhị gia, Ngọc di nương, cơm sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Khi mặt trời nhô lên khỏi mặt đất khoảng chừng một cây sào tiểu nha hoàn Châu Nhi đi tới thi lễ nói:
Vì lần trước tiểu nha đầu này chính là người quát tháo Đường Kính Chi khi y tới tiểu viện Ngọc Nhi lần đầu, cho nên rất dè dặt, chỉ dám nhìn chằm chằm xuống đất, chẳng dám thở lớn.
Châu Nhi tuổi chừng mười ba, mặc váy màu vàng nhạt, khuôn mặt còn mang theo nét trẻ con, má bầu bầu, rất là đáng yêu.
Sắp tới giờ phân phát thức ăn cho nạn dân rồi, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi liền cùng vào phòng.
Chu Quế Phương thì dẫn Đường Thiên cáo từ về tiểu viện của mình dùng cơm, hiện nàng thấy nhi tử buổi sáng tới đây học võ, buổi chiều cũng chỉ dựa theo yêu cầu của Ngọc di nương vận động nhiều hơn, không hề ảnh hưởng tới chuyện đọc sách, lòng càng cảm kích bất tận với Đường Kính Chi.
Chẳng biết từ khi nào, nàng rất muốn được ở bên Đường Kính Chi, trò chuyện, hoặc là chỉ lặng lẽ đứng một bên, thi thoáng nhìn trộm y, cảm giác đó rất êm đềm, rất yên tâm.
Đi tới bàn ăn, Đường Kính Chi thoải mái ngồi xuống, Ngọc Nhi chẳng hề khách khí, ngồi xuống theo.
Thức ăn trên bàn đơn giản ngon miệng, vì bữa sáng cho nên không thích hợp ăn những món dầu mỡ, cho nên chỉ có một món mặn là măng xào thịt.
Đường Kính Chi buổi sáng vận động nhiều, cho nên rất thèm ăn, mà món thịt thà lại càng là sở thích của y, có điều lần nào y đưa đũa ra cũng phải tranh giành với Ngọc Nhi, mắt đảo một vòng, ho khẽ nói:
- Ngọc Nhi, nàng nên ăn ít thịt thôi, nếu không sẽ dễ béo lắm đấy, món măng này cũng không thích hợp với thục nữ, nhai trong miệng cứ sồn sột, nghe rất bất nhã, ừm, để vi phu tiêu diệt nó cho.
Nói rồi nhân lúc Ngọc Nhi còn đang ngớ ra, Đường Kính Chi đường hoàng bê đĩa măng xào thịt tới trước mặt mình, vẫn còn chưa yên tâm, dùng đũa gạt hết vào trong bát.
Ngọc Nhi xuất thân con nhà võ, cái chuyện ăn uống chẳng chú ý lắm, nàng thích ăn thịt, hơn nữa thích ăn miếng thịt thật lớn, còn về phần ăn uống phát ra âm thanh hay không thì càng chưa bao giờ nghĩ tới, hành tẩu giang hồ chỉ cần cốt ăn sao cho no là được, thời gian đâu mà học thục nữ ăn từng miếng như mèo.
Có điều hiện giờ thân phận nàng thay đổi rồi, nàng đã thành tiểu thiếp của nhà phú quý, nếu cứ cư xử tủy tiện như trước kia tựa hồ không được ổn lắm, nhất là bị Đường lão thái quân nhìn thấy, e lại bị một trận giáo huấn.
Ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đường Kính Chi đang lùa món măng xào thịt vào miệng như hồ đói, lòng chợt có chút gì đó khó ở, chẳng lẽ nam nhân này chê mình không có khí chất phong phạm của đại gia khuê tú.
Nàng đâu có biết tướng công thư sinh mang hào quang đại tài tử của nàng chẳng qua chỉ bịa bừa lý do, cướp lấy món măng xào thịt hấp dẫn kia ăn cho đẫy bụng mà thôi.
Lần đầu tiên ở trước mặt tướng công thư sinh vai chẳng thể gánh , lưng chẳng thể đeo, Ngọc Nhi lại cảm thấy có chút tự ti.
Tiếp theo đó nàng không còn thoải mái gắp món ăn mình thích ăn nữa, chỉ cúi đầu xuống, gắp món ăn ở gần mình, nhai không há miệng, ăn không phát ra tiếng.
Đường Kính Chi chưa bao giờ cho rằng có người thay đổi được tính cách thẳng thắn, độc lập của Ngọc Nhi, cho nên cũng không nhận ra hành động khác thường của nàng, cứ cầm đũa tiêu diệt hết đĩa thức ăn này tới đĩa thức ăn khác, chỉ còn lại có chút xíu, cuối cùng bê cả bát canh lớn húp ừng ực, ợ một cái thật đã đời.
Cướp được thức ăn của người khác cho vào bụng, thật là sảng khoái! Nhớ cái thời học đại học sống trong KTX biết bao, y học hành không dám nói hơn ai, chứ tranh ăn thì sồ một.
Ngọc Nhi thấy y ăn no rồi cũng dừng đũa, tiếp đó hai người đứng dậy cho nha hoàn hầu hạ rửa tay và mặt, đi vào phòng, xoay lưng về phía nhau, thay y phục sạch.
Châu Nhi phụ trách sửa sang lại cổ áo cho Đường Kính Chi, mặt đỏ bừng bừng, trong lòng thầm tán thưởng, Nhị gia đúng là chính nhân quân tử, Ngọc di nương đang thay y phục bên cạnh mà Nhị gia chẳng quay đầu nhìn cái nào.
Nó là nha hoàn thiếp thân của Ngọc Nhi, tất nhiên là biết chủ tử xinh đẹp nhường nào, hơn nữa chưa nói dung mạo tuyệt mỹ suốt ngày dùng khăn che đi, bằng vào vóc dáng nóng bỏng của chủ tử, cũng cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác, hầu hạ chủ tử tắm rửa, nó ao ước không thôi, chẳng biết bao giờ mình mới có bầu ngực to như vậy.
Đường Kính Chi là quân tử mỹ nhân ngồi trong lòng không loạn sao?
Đương nhiên là không, nếu chẳng phải Châu Nhi đứng bên cạnh vướng víu thì y đã quay đầu lại nhìn trộm rồi, có nam nhân nào không thích nhìn nữ nhân thay y phục.
Hơn nữa Ngọc Nhi còn là một đại mỹ nữ.
"lộc cộc, lộc cộc"
Bánh xe gốc lăn trên đường, xe ngựa chở đầy cháo và bánh bao của Đường gia chầm chậm đi ra ngoài cửa, mỗi một cái xe đều cắm hai lá cờ, một lá ghi "triều đình" một lá ghi " Đường gia", cắm cờ ghi "triều đình" là chuyện bắt buộc, nếu không khi thiên tai bùng phát thi cháo nhẹ thì là lung lạc dân tâm, mưu đồ bất chính, nặng thì là muốn tụ tập tạo phản.
Dù nặng hay nhẹ thì Đường gia cũng không gánh vác được.
Trên đường phố, đừng đoàn nạn dân nhìn thấy xe chở thức ăn đều vây lấy, hiển nhiên đây là những người mới đến, không hề biết chuyện Đường gia dựng lều tế cháo.
Đường Kính Chi thấy vậy sợ xảy ra tranh cướp ảnh hưởng tốc độ xe ngựa, liền bảo hộ vệ đứng lên xe, lớn tiếng thông báo cho nạn dân ra ngoài thành xếp hàng nhận thức ăn, Đường gia sẽ tế cháo ở đó cho tới tháng ba.
Những nạn dân này trông thê thảm hơn những ngày trước đó nhiều, phần đông hai mắt lờ đờ thất thần, y phục bẩn thỉu rách nát, hiển nhiên đã đi một quãng đường rất xa tới đây.
Tới cửa thành nam, nơi này nạn dân được hạ nhân Đường phủ tới trước chỉ huy xếp thành tám hàng dài, Đường Kính Chi liếc qua một lượt, chỉ một đêm thôi mà số nạn dân tăng lên gấp đôi rồi.
- Nhanh tay, nhanh tay lên nào.
Đường Kính Chi thúc dục nạn dân đưa xe vào vị trí nhan chóng phát thức ăn:
Phân phát được một lúc, y thấy tốc độ vẫn còn quá chậm liền bảo mấy hạ nhân nhanh chân chạy về phủ, lấy bảy tám cái chậu gỗ lớn, đổ đầy cháo rồi sang một bên, phát thêm hàng nữa.
Cho dù y chỉ đứng chỉ huy hạ nhân, không phải làm việc gì vất vả, nhưng bận rộn một hồi, mồ hôi ướt đẫm sống lưng dính bết cả vào áo, từ trán mồ hôi chảy ròng ròng xuống thành từng hàng.
Ngọc Nhi đứng hỗ trợ bên cạnh, thấy thế bỗng đau lòng, lấy khăn tay ra đưa tới trước mặt y.
Đường Kính Chi hơi ngẩn ra, rồi cười nhận lấy, đương nhiên trong lúc lau mặt không quên lợi dụng hít lấy mùi thơm cơ thể nàng vương trên khăn.
Ánh mắt Ngọc Nhi sắc bén cỡ nào, làm sao dầu nàng được, nàng quay đi coi như không thấy.
Trừa phân phát cháo và bánh bao ra, hôm nay Đường gia còn chuyên môn nấu một nồi cháo cho rất nhiều táo đỏ và ít đường phèn, hương thơm ngào ngạt, số cháo này chuyên môn nấu cho phụ nữ còn cho con bú ăn, có hạ nhân sớm đi loan báo cho bọn họ xếp hàng riêng.
Số phụ nữ bế con khá đông, nhưng chưa phân phát được bao lâu thì đột nhiên có người gây chuyện huyên náo cả lên, thì ra có mấy tên nam tử cũng muốn ăn cháo bên này, đang quát tháo ầm ĩ:
- Bằng vào cái gì mà đám nữ nhân đái ngồi này được ăn cháo ngon có táo đỏ, còn bọn ta chỉ được ăn cháo gạo thường, không công bằng, không công bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.