Chương 169: Lại một lần nữa ăn cắp bản quyền
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Nắm tay Sương Nhi đi tới bên ghế trong chòi, đột nhiên Đường Kính Chi hỏi:
- Sương Nhi, mấy ngày qua suốt ngày nàng ở trong phòng phải không?
Sương Nhi không thể nói dối trước mặt Đường Kính Chi, cúi đầu không nói.
Lòng buông một tiếng thở dài, Đường Kính Chi nói tiếp:
- Cứ suốt ngày ở trong phòng không hay đâu, sẽ làm sức khỏe sa sút, còn nữa, ta biết nàng thích xem sách, ngâm thơ, vẽ tranh, những chuyện này tuy cao nhã, nhưng nó khiến người ta càng ngày càng thích cô tịch một mình, đa sầu đa cảm.
- Á, nhưng nếu không thì làm sao có thể làm được thơ hay?
Nói tới sở thích của mình, tinh thần Sương Nhi phấn chấn hẳn lên, thoát ra khỏi hạnh húc nồng đậm, hỏi ngược lại:
- Muốn làm được bài thơ hay đúng là cần phải bỏ công sức vào sách vở, phải thường ngâm thơ, nhưng nếu chỉ biết chìm đắm vào trong đó thì không đúng đâu.
Đường Kính Chi không muốn Sương Nhi cứ mãi giam mình trong căn phòng nhỏ hẹp, khoa học đã chứng minh như vậy cực kỳ bất lợi với cơ thể, cũng chính vì nguyên nhân đó mới làm nàng gầy gò, mặt mày nhợt nhạt, nói đâu xa, trước kia y cũng thế chứ ai.
Thêm nữa, trong hậu viện của y nhiều nữ nhân, y cũng hi vọng các nàng có thể chung sống vui vẻ với nhau, sinh hoạt một chỗ như tỷ muội thân thích vậy, cho nên cần phải khuyên được Sương Nhi rời khỏi tiểu viện của nàng, tiếp xúc nhiều hơn với mấy tỷ muội, tăng cường tình cảm với các nàng:
- Lấy bài thơ bốn câu ta ngâm lần trước mà nói, nếu chẳng phải hôm đó đi dâng hương, nhìn phong cảnh đặc sắc của Thính Đào Các, thì sao tức cảnh sinh tình làm được bài thơ đó.
Nhắc tới bài thơ ngày hôm đó, Sương Nhi lẩm nhẩm đọc mấy lượt, mắt ánh lên vẻ sùng bái:
- Đó là vì Nhị gia tài cao, cho nên mới làm được những câu thơ lưu truyền thiên cổ.
- Không đúng, không đúng, ta có chút tài thật, nhưng nguyên nhân thực sự giúp làm ra được bài thơ đó chính là cảnh sắc nói đó cho ta linh cảm đột phát.
Nói hết câu dù chẳng ai ở thế giới này bóc mẽ được y nhưng Đường Kính Chi cũng thấy ngượng, nhưng để đạt được mục đích, đành không từ thủ đoạn thêm lần nữa vậy.
- Ý của Nhị gia là?
Sương Nhi thấy Đường Kính Chi nói cũng có vài phần hợp lý, trầm ngâm suy tư.
- Ý tứ của ta rất đơn giản, nếu như muốn làm được bài thơ hay thì không thể tác rời hoàn cảnh và cuộc sống xung quanh được. Nếu như nàng ngày nào cũng ở trong phòng, ôm sách đọc thuộc, đại môn bất xuất, nhị môn bất mại, thì tối đa cũng chỉ ngâm được vài câu thơ dung tục, vì câu từ mới mà gượng ép đưa tình cảm vào, giả sầu giả lo, không có chút ý nghĩa sâu xa nào, chỉ là thứ thơ từ vô giá trị mà thôi.
Đường Kính Chi nghiêm túc nói:
- Tác phẩm kiệt xuất chân chính đa phần xuất phát từ những điều mắt thấy tai nghe trong cuộc sống, chính vì sau khi gặp phải những chuyện đó, trong lòng mới có cảm thụ chân thực. Nếu không dù câu từ có hoa lệ tới đâu, cũng chỉ là vỏ ngoài bên trong trống rỗng.
Nếu như đổi lại là một người khác nói những lời này với Sương Nhi, nàng sẽ không bận tâm, hoặc chỉ cười mà thôi, nhưng Đường Kính Chi thì khác, một là trong lòng nàng trung tình với y, hai là tài danh của y truyền khắp bốn biển, là điều nàng tai nghe mắt thấy.
Nhìn Sương Nhi có vẻ chưa hiểu được ý tứ của mình, Đường Kính Chi lại nói:
- Thực ra ta chỉ muốn bảo nàng đừng cứ ở trong phòng mãi, phải giao lưu, tiếp xúc nhiều hơn, tầm mắt của nàng tất nhiên sẽ rộng mở, tới khi đó thơ nàng làm mới có chiều sâu nhất định. Thế này nhé, ta còn làm một bài thơ, lén đọc cho nàng nghe, nàng không được nói cho người khác biết đâu đấy.
Sương Nhi tất nhiên biết lời thề trước kia của tướng công, rối rít gật đầu, ánh mắt chớp chớp, miệng tràn ngập nụ cười, tướng công vì mình mà phá lời thề, làm bài thơ mới cho mình nghe mà.
Đường Kính Chi tất nhiên không biết làm thơ, dù có dựa vào kiến thức của vị đại tài tử cũ y có thể làm được thơ thì cũng như lời y nói ở trên, chỉ làm được những thứ cùng lắm màu mè bề ngoài, không có linh cảm không thể ra được thơ hay, y chỉ đành ăn trộm bản quyền lần nữa, có điều nếu cách này có thể sửa được cái tính cô ngạo thiếu hòa đồng của Sương Nhi thì cũng đáng, lần trước cũng vì Trịnh Tuyết Mai ăn cắp bàn quyền rồi đó sao, hắng giọng ngâm:
Sừ hoà nhật đương ngọ
Hãn trích hoà hạ thổ
Thuỳ tri bàn trung xan
Lạp lạp giai tân khổ.
Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
(*Kinh điển)
Bài thơ vừa đọc hết, Sương Nhi tâm thần chấn động, chỉ bốn câu ngắn ngủi thôi, không có một nửa câu từ hoa lệ nào, chỉ dùng từ ngữ không thể thông tục hơn, cũng có thể làm ra tuyệt cú như thế, hai mươi chữ ngắn ngủi đã làm người ta cảm thụ được không khí sinh hoạt thuần phác.
Xem ra muốn làm được thơ hay, không thể chỉ nhốt mình trong phòng tưởng tưởng mà có, tới giờ thì nàng thực sự tâm phục khẩu phục Đường Kính Chi rồi.
- Nhị gia, trước kia tỳ thiếp ếch ngồi đáy giếng.
Sương Nhi uốn gối thi lễ, khâm phục không thôi, tướng công nói không sai, đem so với bài thơ này, những thứ thi từ nàng làm trước kia thật hời hợt, xa rời sinh hoạt thực tế.
- Đứng dậy đi, nàng là nữ nhân của ta, không cần khách khí như thế.
Đường Kính Chi đỡ Sương Nhi dậy, nói ra dụng ý thực sự của mình:
- Ta muốn khi nàng rảnh rỗi hãy ra ngoài nhiều hơn, hít thở không khí trong lành, như thế rất có lợi cho sức khỏe cùng tìm kiếm linh cảm sáng tác. Còn nữa, nếu có thời gian nàng hãy qua chỗ Uyển Nhi và Nhu Nhi chơi, giao lưu tình cảm, nói thế nào thì các nàng là tỷ muội, tương lai sẽ sinh hoạt cùng cả đời.
Nghe tới tên hai tiểu thiếp khác, Sương Nhi bất giác nhíu mày, nói thực, trước kia nàng dựa vào tài hoa của mình, rất xem thường những tỷ muội khác, gồm cả Lâm Úc Hương, nàng cũng không phục, Sương Nhi luôn cho rằng chỉ nàng mới sứng với Đường Kính Chi.
Có điều nàng cũng hiểu mình là nữ tử trong hậu viện, sau này chắc chắn không thể không qua lại với mấy vị tỷ muội, với lại nàng là đại gia khuê tú, trước kia khi chưa gả, nàng cũng chẳng mấy lần rời cửa phủ, muốn nghe lời tướng công, tích lũy ít tri thức cuộc sống, phải cần mấy tỷ muội giúp đỡ.
Nghĩ một lúc, mày Sương Nhi dãn ra:
- Tỳ thiếp đa tạ Nhị gia quan tâm, sau này rảnh rỗi, tỳ thiếp nhất định tới chỗ hai vị muội muội chơi.
Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi đều khôn dễ tiếp xúc, điều này Sương Nhi cũng nhìn ra, nói xong nàng hơi hiểu được ý tứ sâu xa hơn của tướng công, liền bổ xung thêm một câu:
- Nhị gia yên tâm, tỳ thiếp nhất định sẽ hòa thuận với hai vị muội muội.
Thấy Sương Nhi hiểu được ý tứ của mình, đồng thời cũng nhận lời, Đường Kính Chi cuối cùng cũng bỏ được một mối tâm sự, Uyển Nhi và Nhu Nhi đều hiền lành, y có thể khẳng định ba nàng sẽ rất hòa thuận.
Cho dù mới chỉ có ba nàng tụ lại với nhau, còn thiếu hai nàng nữa, nhưng trong lòng y cũng sảng khoái, cái gì cũng phải làm từng bước, hai bà cô kia tới y còn chẳng nể nang gì nữa là ...
Đường Kính Chi vốn định đưa Sương Nhi đi dạo, trò chuyện một lúc, không ngờ có một tiểu nha hoàn từ xa chạy tới, thi lễ rồi nói:
- Nhị gia, lão thái quân mời người tới phòng ăn dùng cơm, có đại sự muốn thương lượng!
"Có đại sự muốn thương lương?" Đường Kính Chi lập tức đứng dậy.
Trong hào môn đại viện thì tiểu thiếp địa vị khá thấp, nếu không có Đường lão thái quân cho gọi, Sương Nhi không thể tùy tiện tới nhà ăn dùng cơm, đó là quy củ.
Thêm nữa đại sự trong phủ thường cũng không cho tiểu thiếp biết, nếu tới đó mà Đường lão thái quân thực sự có chuyện cơ mật muốn bàn với Đường Kính Chi thì nàng vẫn bị đuổi ra ngoài đợi.
Cho nên Đường Kính Chi cũng không bảo Sương Nhi theo, chỉ dặn dò nàng vài câu rồi rời hậu hoa viên, đi thẳng tới nhà ăn.
- Sương Nhi, mấy ngày qua suốt ngày nàng ở trong phòng phải không?
Sương Nhi không thể nói dối trước mặt Đường Kính Chi, cúi đầu không nói.
Lòng buông một tiếng thở dài, Đường Kính Chi nói tiếp:
- Cứ suốt ngày ở trong phòng không hay đâu, sẽ làm sức khỏe sa sút, còn nữa, ta biết nàng thích xem sách, ngâm thơ, vẽ tranh, những chuyện này tuy cao nhã, nhưng nó khiến người ta càng ngày càng thích cô tịch một mình, đa sầu đa cảm.
- Á, nhưng nếu không thì làm sao có thể làm được thơ hay?
Nói tới sở thích của mình, tinh thần Sương Nhi phấn chấn hẳn lên, thoát ra khỏi hạnh húc nồng đậm, hỏi ngược lại:
- Muốn làm được bài thơ hay đúng là cần phải bỏ công sức vào sách vở, phải thường ngâm thơ, nhưng nếu chỉ biết chìm đắm vào trong đó thì không đúng đâu.
Đường Kính Chi không muốn Sương Nhi cứ mãi giam mình trong căn phòng nhỏ hẹp, khoa học đã chứng minh như vậy cực kỳ bất lợi với cơ thể, cũng chính vì nguyên nhân đó mới làm nàng gầy gò, mặt mày nhợt nhạt, nói đâu xa, trước kia y cũng thế chứ ai.
Thêm nữa, trong hậu viện của y nhiều nữ nhân, y cũng hi vọng các nàng có thể chung sống vui vẻ với nhau, sinh hoạt một chỗ như tỷ muội thân thích vậy, cho nên cần phải khuyên được Sương Nhi rời khỏi tiểu viện của nàng, tiếp xúc nhiều hơn với mấy tỷ muội, tăng cường tình cảm với các nàng:
- Lấy bài thơ bốn câu ta ngâm lần trước mà nói, nếu chẳng phải hôm đó đi dâng hương, nhìn phong cảnh đặc sắc của Thính Đào Các, thì sao tức cảnh sinh tình làm được bài thơ đó.
Nhắc tới bài thơ ngày hôm đó, Sương Nhi lẩm nhẩm đọc mấy lượt, mắt ánh lên vẻ sùng bái:
- Đó là vì Nhị gia tài cao, cho nên mới làm được những câu thơ lưu truyền thiên cổ.
- Không đúng, không đúng, ta có chút tài thật, nhưng nguyên nhân thực sự giúp làm ra được bài thơ đó chính là cảnh sắc nói đó cho ta linh cảm đột phát.
Nói hết câu dù chẳng ai ở thế giới này bóc mẽ được y nhưng Đường Kính Chi cũng thấy ngượng, nhưng để đạt được mục đích, đành không từ thủ đoạn thêm lần nữa vậy.
- Ý của Nhị gia là?
Sương Nhi thấy Đường Kính Chi nói cũng có vài phần hợp lý, trầm ngâm suy tư.
- Ý tứ của ta rất đơn giản, nếu như muốn làm được bài thơ hay thì không thể tác rời hoàn cảnh và cuộc sống xung quanh được. Nếu như nàng ngày nào cũng ở trong phòng, ôm sách đọc thuộc, đại môn bất xuất, nhị môn bất mại, thì tối đa cũng chỉ ngâm được vài câu thơ dung tục, vì câu từ mới mà gượng ép đưa tình cảm vào, giả sầu giả lo, không có chút ý nghĩa sâu xa nào, chỉ là thứ thơ từ vô giá trị mà thôi.
Đường Kính Chi nghiêm túc nói:
- Tác phẩm kiệt xuất chân chính đa phần xuất phát từ những điều mắt thấy tai nghe trong cuộc sống, chính vì sau khi gặp phải những chuyện đó, trong lòng mới có cảm thụ chân thực. Nếu không dù câu từ có hoa lệ tới đâu, cũng chỉ là vỏ ngoài bên trong trống rỗng.
Nếu như đổi lại là một người khác nói những lời này với Sương Nhi, nàng sẽ không bận tâm, hoặc chỉ cười mà thôi, nhưng Đường Kính Chi thì khác, một là trong lòng nàng trung tình với y, hai là tài danh của y truyền khắp bốn biển, là điều nàng tai nghe mắt thấy.
Nhìn Sương Nhi có vẻ chưa hiểu được ý tứ của mình, Đường Kính Chi lại nói:
- Thực ra ta chỉ muốn bảo nàng đừng cứ ở trong phòng mãi, phải giao lưu, tiếp xúc nhiều hơn, tầm mắt của nàng tất nhiên sẽ rộng mở, tới khi đó thơ nàng làm mới có chiều sâu nhất định. Thế này nhé, ta còn làm một bài thơ, lén đọc cho nàng nghe, nàng không được nói cho người khác biết đâu đấy.
Sương Nhi tất nhiên biết lời thề trước kia của tướng công, rối rít gật đầu, ánh mắt chớp chớp, miệng tràn ngập nụ cười, tướng công vì mình mà phá lời thề, làm bài thơ mới cho mình nghe mà.
Đường Kính Chi tất nhiên không biết làm thơ, dù có dựa vào kiến thức của vị đại tài tử cũ y có thể làm được thơ thì cũng như lời y nói ở trên, chỉ làm được những thứ cùng lắm màu mè bề ngoài, không có linh cảm không thể ra được thơ hay, y chỉ đành ăn trộm bản quyền lần nữa, có điều nếu cách này có thể sửa được cái tính cô ngạo thiếu hòa đồng của Sương Nhi thì cũng đáng, lần trước cũng vì Trịnh Tuyết Mai ăn cắp bàn quyền rồi đó sao, hắng giọng ngâm:
Sừ hoà nhật đương ngọ
Hãn trích hoà hạ thổ
Thuỳ tri bàn trung xan
Lạp lạp giai tân khổ.
Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
(*Kinh điển)
Bài thơ vừa đọc hết, Sương Nhi tâm thần chấn động, chỉ bốn câu ngắn ngủi thôi, không có một nửa câu từ hoa lệ nào, chỉ dùng từ ngữ không thể thông tục hơn, cũng có thể làm ra tuyệt cú như thế, hai mươi chữ ngắn ngủi đã làm người ta cảm thụ được không khí sinh hoạt thuần phác.
Xem ra muốn làm được thơ hay, không thể chỉ nhốt mình trong phòng tưởng tưởng mà có, tới giờ thì nàng thực sự tâm phục khẩu phục Đường Kính Chi rồi.
- Nhị gia, trước kia tỳ thiếp ếch ngồi đáy giếng.
Sương Nhi uốn gối thi lễ, khâm phục không thôi, tướng công nói không sai, đem so với bài thơ này, những thứ thi từ nàng làm trước kia thật hời hợt, xa rời sinh hoạt thực tế.
- Đứng dậy đi, nàng là nữ nhân của ta, không cần khách khí như thế.
Đường Kính Chi đỡ Sương Nhi dậy, nói ra dụng ý thực sự của mình:
- Ta muốn khi nàng rảnh rỗi hãy ra ngoài nhiều hơn, hít thở không khí trong lành, như thế rất có lợi cho sức khỏe cùng tìm kiếm linh cảm sáng tác. Còn nữa, nếu có thời gian nàng hãy qua chỗ Uyển Nhi và Nhu Nhi chơi, giao lưu tình cảm, nói thế nào thì các nàng là tỷ muội, tương lai sẽ sinh hoạt cùng cả đời.
Nghe tới tên hai tiểu thiếp khác, Sương Nhi bất giác nhíu mày, nói thực, trước kia nàng dựa vào tài hoa của mình, rất xem thường những tỷ muội khác, gồm cả Lâm Úc Hương, nàng cũng không phục, Sương Nhi luôn cho rằng chỉ nàng mới sứng với Đường Kính Chi.
Có điều nàng cũng hiểu mình là nữ tử trong hậu viện, sau này chắc chắn không thể không qua lại với mấy vị tỷ muội, với lại nàng là đại gia khuê tú, trước kia khi chưa gả, nàng cũng chẳng mấy lần rời cửa phủ, muốn nghe lời tướng công, tích lũy ít tri thức cuộc sống, phải cần mấy tỷ muội giúp đỡ.
Nghĩ một lúc, mày Sương Nhi dãn ra:
- Tỳ thiếp đa tạ Nhị gia quan tâm, sau này rảnh rỗi, tỳ thiếp nhất định tới chỗ hai vị muội muội chơi.
Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi đều khôn dễ tiếp xúc, điều này Sương Nhi cũng nhìn ra, nói xong nàng hơi hiểu được ý tứ sâu xa hơn của tướng công, liền bổ xung thêm một câu:
- Nhị gia yên tâm, tỳ thiếp nhất định sẽ hòa thuận với hai vị muội muội.
Thấy Sương Nhi hiểu được ý tứ của mình, đồng thời cũng nhận lời, Đường Kính Chi cuối cùng cũng bỏ được một mối tâm sự, Uyển Nhi và Nhu Nhi đều hiền lành, y có thể khẳng định ba nàng sẽ rất hòa thuận.
Cho dù mới chỉ có ba nàng tụ lại với nhau, còn thiếu hai nàng nữa, nhưng trong lòng y cũng sảng khoái, cái gì cũng phải làm từng bước, hai bà cô kia tới y còn chẳng nể nang gì nữa là ...
Đường Kính Chi vốn định đưa Sương Nhi đi dạo, trò chuyện một lúc, không ngờ có một tiểu nha hoàn từ xa chạy tới, thi lễ rồi nói:
- Nhị gia, lão thái quân mời người tới phòng ăn dùng cơm, có đại sự muốn thương lượng!
"Có đại sự muốn thương lương?" Đường Kính Chi lập tức đứng dậy.
Trong hào môn đại viện thì tiểu thiếp địa vị khá thấp, nếu không có Đường lão thái quân cho gọi, Sương Nhi không thể tùy tiện tới nhà ăn dùng cơm, đó là quy củ.
Thêm nữa đại sự trong phủ thường cũng không cho tiểu thiếp biết, nếu tới đó mà Đường lão thái quân thực sự có chuyện cơ mật muốn bàn với Đường Kính Chi thì nàng vẫn bị đuổi ra ngoài đợi.
Cho nên Đường Kính Chi cũng không bảo Sương Nhi theo, chỉ dặn dò nàng vài câu rồi rời hậu hoa viên, đi thẳng tới nhà ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.