Chương 576: Long bào của ai
Phó Kỳ Lân
16/01/2014
Tam hoàng tử trông béo tốt phúc hậu, nhưng lời nói khắc bạc:
- Ngũ đệ, đệ hay ốm bệnh, cần nô tỳ chu đáo chiếu cố mới được, thứ nha đầu thô tâm sơ ý này giữ làm gì. Đợi chiến sự qua đi, vi huynh sẽ chọn cho đệ mấy nữ tử diễm lệ vô song, lại tỉ mỉ vô cùng, hơn con tiện tỳ vô dụng này nhiều.
Đúng là cung nữ kia có hơi chậm chạm thật, nhưng được cái hiền lành thật thà, hầu hạ hắn từ nhỏ, Ngũ hoàng tử rất hài lòng, hắn tuy nhu nhược nhát gan nhưng không ngốc, biết không ít cung nữ bên cạnh không phải bị Tam hoàng tử dùng lý do tương tự đuổi hết đi, thì cũng lấy đủ lợi ích mua chuộc.
Cả hai bên tuy ngầm hợp tác với nhau, nhưng vì hắn quá thông minh, nêm Tam ca của hắn luôn đề phòng hắn.
Lần này Ngũ hoàng tử không đồng ý, chỉ ung dung kẹp cờ trắng đặt xuống bàn, bình đạm nói:
- Dược Hương tốt lắm.
Cung nữ tên Dược Hương ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ngũ hoàng tử, hiển nhiên không ngờ chủ tử lại từ chối, hai mắt đầy cảm động.
Ánh mắt đó làm Ngũ hoàng tử đau nhói, hai bàn tay dấu trong ống tay áo siết chặt, vì đợi ngày này, hắn đã phải bỏ không biết bao nhiêu cung nữ bên cạnh rồi.
Tam hoàng tử thì mắt thoáng sát cơ, to gan lắm, dám ngỗ nghịch ý tứ của mình rồi, vốn hắn cực kỳ cảnh giác với Ngũ hoàng tử, hiện càng thêm kiên định sau khi lên ngôi, nhất định phải giết kẻ này trừ hậu họa, bề ngoài bày vẻ nghiêm túc giáo huấn Dược Hương:
- Cho dù Ngũ đệ đã quen ngươi hầu hạ, nhưng về sau vẫn phải chú tâm vào, để bản vương còn nhìn thấy ngươi sơ xuất ...
- Tam ca, tới huynh rồi đó, khụ ...
Ngũ hoàng tử bình đạm cắt ngang, nói chưa hết câu lại ho, Dược Hương vội đưa chén trà tới tận miệng.
Thấy Ngũ hoàng tử lại lần nữa bất kính với mình, Tam hoàng tử thầm sợ hãi, chẳng lẽ trong lần binh biến này hắn giở trò gì? Nếu không mìn sắp đăng cơ rồi, sao hắn dám trái ý mình?
Tam hoàng tử vừa đặt cờ, vừa rà soát lại bố trí một lượt, xem có sơ xuất ở đâu không? Nhưng không có, ngay cả Chu gia cũng quy thuận mình, xưa nay lại luôn có thái độ xem thường Ngũ đệ, hắn có cái gì mà đấu với mình.
Nghĩ thế, song lòng vẫn bất an, tâm tư của tên đệ đệ này bao năm rồi vẫn làm hắn nhìn không thấu, bất giờ hạ cờ thành phân tâm.
Ngũ hoàng tử bật cười:
- Tam ca, sao huynh đặt cờ nơi đó, có phải định nhường đệ không?
Ngũ hoàng tử giật mình, vừa rồi phân thần quả nhiên đặt sai chỗ, hắn thông minh như thế, không biết có phát hiện nguyên nhân mình đặt nhầm cờ không?
Nói tới sức cờ Tam hoàng tử hơn Ngũ hoàng tử một bậc, nhưng lúc này tâm sự trùng trùng, sai lầm liên tục, trong giai đoạn thu quan bị Ngũ hoàng tử phản công, ưu thế cục diện của Tam hoàng tử dần dần mất đi.
Tới quân cuối cùng, Tam hoàng tử đặt xuống xong càng toát mồ hôi, lấy khăn lau đai, lệnh:
- Mau đếm xem, ai thắng?
Thiếu nữ ngồi bên cạnh Tam hoàng tử đứng thẳng dậy, đếm thật cẩn thận, sắp đếm xuong rồi, nhưng bị Tam hoàng tử thình lình tát một cái, thiếu nữ đó mảnh mai yêu ớt, đang cúi mình đếm cờ, kết quả làm quân cờ rơi hết cả xuống đất:
- Khốn kiếp, có đếm cờ thôi mà cũng chậm đến thế .. Á, con tiện tỳ làm hỏng bàn cờ rồi, người đâu, lôi nó ra chém.
Còn đạp cho thiếu nữ đó một cái.
Ngũ hoàng tử lạnh lùng nhìn hết cảnh đó, lòng thầm khinh bỉ, có chút thủ đoạn vặt thế này mà cũng mơ tưởng làm hoàng đế? Trước khi quân sĩ bên ngoài kịp tới, nói:
- Tam ca, một ván cờ thôi mà, đâu cần tức giận với một nô tỳ như thế? Hơn nữa đêm nay người chết đã nhiều rồi, không nên để ở đây cũng vấy máu, không lành.
Tam hoàng tử đúng là cố tình làm thế để tránh một trận thua, nghe vậy có thang để xuống, nói:
- Ngũ đệ nói có lý, hôm nay không tiện tạo nghiệt nữa, tiểu tiện nhân còn không tạ ơn Ngũ hoàng tử đi.
Thiếu nữ đó vừa rồi quả thật sự vỡ mật, nàng hầu hạ bên Tam hoàng tử có vài tháng, biết kẻ này hiếu sao, hơi không vừa ý một cái là giết người hầu hạ xung quan tiết hận, nên mặt trắng bệnh, lúc này nghe thấy thoát được kiếp nạn, vội vàng khấu đầu tạ ơn Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử một tay che miệng ho khe khẽ, tay kia phẩy nhẹ bảo nàng đi ra.
Thiếu nữ kia chẳng nhìn sắc mặt Tam hoàng tử, lập tức vén rèm nhảy xuống, làm Tam hoàng tử khó chịu nhíu mày lại.
Dù sao hắn mới là chủ nhân.
Ngũ hoàng tử tựa như không nhìn thấy, chợt hỏi:
- Tam ca, đệ nghe nói ngay cả long bào huynh cũng chuẩn bị rồi?
Tam hoàng tử gật đầu, giọng hớn hở:
- Đợi hôm nay hạ được đại ca, diệt trừ toàn bộ những kẻ dám phản đối, ta sẽ lập tức chuẩn bị lễ đăng cơ.
Đương nhiên hắn không tính giết hết người phản đối, chỉ cần giết mấy phần tử cốt cát của phe bảo hoàng, không sợ những kẻ khác không thuận phục.
Kẻ làm quan, đa phận là hạng theo gió trở cờ.
- Tam cơ lấy long bào cho đệ xem với được không?
Ngũ hoàng tử phải nén lắm mới nói hết một câu trơn chu mà không ho.
Tam hoàng tử nghĩ mình sắp lên ngôi rồi, trong đầu chỉ toàn hình ảnh ngồi trên ngai vàng, bất tri bất giác môi cười toét lên mà không biết, nghe Ngũ hoàng tử thỉnh cầu gật đầu ngay, hắn mong khoe với Ngũ hoàng tử mà không được nữa là.
Chút khó chịu vừa rồi thua cơ tan biến hết cả.
- Người đâu, đem long bào của bản vương tới đây.
Tam hoàng tử vén rèm sai bảo quân sĩ bên ngoài.
Một quân sĩ tuân lệnh chạy nhanh tới hướng có mấy cỗ xe ngựa đỗ cách đó không xa, đến gần cỗ xe ngựa trên cùng, nhỏ giọng nói:
- Chu tướng quân, Tam hoàng tử muốn xem long bào.
- Ồ, vậy Ngũ hoàng tử nói sao?
Ngồi bên trong là một người trung nhiên mặc chiến giáp, vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thế hai mắt mở ra, rực sáng:
- Tiển nhân đứng ngoài nghe trộm, là Ngũ hoàng tử muốn xem long bào, nên Tam hoàng tử mới lệnh đi lấy.
Chu tướng quân khép mắt lại, trầm giọng nói:
- Lấy cho hắn xem.
Quân sĩ kia vừa vâng lời quay đi thì trên bầu trời đen kịt xuất hiện tia chớp rất dài, tiếp đó bên tai vang lên từng hồi sấm nổ đì đùng, tiếng sấm này làm quân sĩ kia do dự, định nói gì lại thôi.
Bầu trời tuy chớp giật liên hồi, nhưng sao nghe tiếng sấm nổ phía kinh thành còn nhiều hơn cả ánh chớp trên trời nhỉ?
Quân sĩ kia hoang mang nghĩ.
Một lúc sau quân sĩ đó chạy về bên chiếc xe ngựa xa hoa, bẩm báo:
- Tam hoàng tử, thuộc hạ mang long bào tới rồi.
Tam hoàng tử nghe vậy mừng rỡ giục:
- Mau mau mang vào cho Ngũ hoàng tử xem.
Quân sĩ kia ra hiệu cho xung quanh, đem long bào, long ngoa, long quan vào trong rồi lui ra, tay phải đặt lên chuôi đao.
Tam hoảng tử mặc dù rất muốn mặc ngay vào cho Ngũ hoàng tử xem, nhưng giữ phong độ, cố dằng kích động xuống, nói:
- Ngũ đệ xem đi, long bào này được ta kiếm mấy thợ thêu ngự dụng trong cung làm đấy, chỉ một bộ thôi mà hao tốn gần nửa năm rồi.
Ngũ hoàng tử đưa tay vuốt nhè nhẹ long bào vàng như ỏa sáng, tay sờ lên hoa văn ngũ trảo kim long, bất giác hơi thở trở nên nặng nề.
Tam hoàng tử nhìn thấy hết, lòng càng đắc ý, long bào này của ta, thứ phế vật như ngươi kích động cái gì? Ngũ hoàng từ vuốt ve rất lâu mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhợt nhạt nổi lên màu hồng bệnh tật:
- Tam ca, huynh mặc vào cho đệ xem đi.
- Được!
Tam hoàng tử đang muốn mặc vào khoe mà không được, vội vàng cởi giày ra định đi long ngoa trước, nhưng đi vào rồi sao thấy hơi chật, hơi dài, làm hắn ngẩn ra.
Trước kia hắn thử rồi mà, rất là vừa vặn, sao mới vài ngày đã thế này?
- Ngũ đệ, đệ hay ốm bệnh, cần nô tỳ chu đáo chiếu cố mới được, thứ nha đầu thô tâm sơ ý này giữ làm gì. Đợi chiến sự qua đi, vi huynh sẽ chọn cho đệ mấy nữ tử diễm lệ vô song, lại tỉ mỉ vô cùng, hơn con tiện tỳ vô dụng này nhiều.
Đúng là cung nữ kia có hơi chậm chạm thật, nhưng được cái hiền lành thật thà, hầu hạ hắn từ nhỏ, Ngũ hoàng tử rất hài lòng, hắn tuy nhu nhược nhát gan nhưng không ngốc, biết không ít cung nữ bên cạnh không phải bị Tam hoàng tử dùng lý do tương tự đuổi hết đi, thì cũng lấy đủ lợi ích mua chuộc.
Cả hai bên tuy ngầm hợp tác với nhau, nhưng vì hắn quá thông minh, nêm Tam ca của hắn luôn đề phòng hắn.
Lần này Ngũ hoàng tử không đồng ý, chỉ ung dung kẹp cờ trắng đặt xuống bàn, bình đạm nói:
- Dược Hương tốt lắm.
Cung nữ tên Dược Hương ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ngũ hoàng tử, hiển nhiên không ngờ chủ tử lại từ chối, hai mắt đầy cảm động.
Ánh mắt đó làm Ngũ hoàng tử đau nhói, hai bàn tay dấu trong ống tay áo siết chặt, vì đợi ngày này, hắn đã phải bỏ không biết bao nhiêu cung nữ bên cạnh rồi.
Tam hoàng tử thì mắt thoáng sát cơ, to gan lắm, dám ngỗ nghịch ý tứ của mình rồi, vốn hắn cực kỳ cảnh giác với Ngũ hoàng tử, hiện càng thêm kiên định sau khi lên ngôi, nhất định phải giết kẻ này trừ hậu họa, bề ngoài bày vẻ nghiêm túc giáo huấn Dược Hương:
- Cho dù Ngũ đệ đã quen ngươi hầu hạ, nhưng về sau vẫn phải chú tâm vào, để bản vương còn nhìn thấy ngươi sơ xuất ...
- Tam ca, tới huynh rồi đó, khụ ...
Ngũ hoàng tử bình đạm cắt ngang, nói chưa hết câu lại ho, Dược Hương vội đưa chén trà tới tận miệng.
Thấy Ngũ hoàng tử lại lần nữa bất kính với mình, Tam hoàng tử thầm sợ hãi, chẳng lẽ trong lần binh biến này hắn giở trò gì? Nếu không mìn sắp đăng cơ rồi, sao hắn dám trái ý mình?
Tam hoàng tử vừa đặt cờ, vừa rà soát lại bố trí một lượt, xem có sơ xuất ở đâu không? Nhưng không có, ngay cả Chu gia cũng quy thuận mình, xưa nay lại luôn có thái độ xem thường Ngũ đệ, hắn có cái gì mà đấu với mình.
Nghĩ thế, song lòng vẫn bất an, tâm tư của tên đệ đệ này bao năm rồi vẫn làm hắn nhìn không thấu, bất giờ hạ cờ thành phân tâm.
Ngũ hoàng tử bật cười:
- Tam ca, sao huynh đặt cờ nơi đó, có phải định nhường đệ không?
Ngũ hoàng tử giật mình, vừa rồi phân thần quả nhiên đặt sai chỗ, hắn thông minh như thế, không biết có phát hiện nguyên nhân mình đặt nhầm cờ không?
Nói tới sức cờ Tam hoàng tử hơn Ngũ hoàng tử một bậc, nhưng lúc này tâm sự trùng trùng, sai lầm liên tục, trong giai đoạn thu quan bị Ngũ hoàng tử phản công, ưu thế cục diện của Tam hoàng tử dần dần mất đi.
Tới quân cuối cùng, Tam hoàng tử đặt xuống xong càng toát mồ hôi, lấy khăn lau đai, lệnh:
- Mau đếm xem, ai thắng?
Thiếu nữ ngồi bên cạnh Tam hoàng tử đứng thẳng dậy, đếm thật cẩn thận, sắp đếm xuong rồi, nhưng bị Tam hoàng tử thình lình tát một cái, thiếu nữ đó mảnh mai yêu ớt, đang cúi mình đếm cờ, kết quả làm quân cờ rơi hết cả xuống đất:
- Khốn kiếp, có đếm cờ thôi mà cũng chậm đến thế .. Á, con tiện tỳ làm hỏng bàn cờ rồi, người đâu, lôi nó ra chém.
Còn đạp cho thiếu nữ đó một cái.
Ngũ hoàng tử lạnh lùng nhìn hết cảnh đó, lòng thầm khinh bỉ, có chút thủ đoạn vặt thế này mà cũng mơ tưởng làm hoàng đế? Trước khi quân sĩ bên ngoài kịp tới, nói:
- Tam ca, một ván cờ thôi mà, đâu cần tức giận với một nô tỳ như thế? Hơn nữa đêm nay người chết đã nhiều rồi, không nên để ở đây cũng vấy máu, không lành.
Tam hoàng tử đúng là cố tình làm thế để tránh một trận thua, nghe vậy có thang để xuống, nói:
- Ngũ đệ nói có lý, hôm nay không tiện tạo nghiệt nữa, tiểu tiện nhân còn không tạ ơn Ngũ hoàng tử đi.
Thiếu nữ đó vừa rồi quả thật sự vỡ mật, nàng hầu hạ bên Tam hoàng tử có vài tháng, biết kẻ này hiếu sao, hơi không vừa ý một cái là giết người hầu hạ xung quan tiết hận, nên mặt trắng bệnh, lúc này nghe thấy thoát được kiếp nạn, vội vàng khấu đầu tạ ơn Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử một tay che miệng ho khe khẽ, tay kia phẩy nhẹ bảo nàng đi ra.
Thiếu nữ kia chẳng nhìn sắc mặt Tam hoàng tử, lập tức vén rèm nhảy xuống, làm Tam hoàng tử khó chịu nhíu mày lại.
Dù sao hắn mới là chủ nhân.
Ngũ hoàng tử tựa như không nhìn thấy, chợt hỏi:
- Tam ca, đệ nghe nói ngay cả long bào huynh cũng chuẩn bị rồi?
Tam hoàng tử gật đầu, giọng hớn hở:
- Đợi hôm nay hạ được đại ca, diệt trừ toàn bộ những kẻ dám phản đối, ta sẽ lập tức chuẩn bị lễ đăng cơ.
Đương nhiên hắn không tính giết hết người phản đối, chỉ cần giết mấy phần tử cốt cát của phe bảo hoàng, không sợ những kẻ khác không thuận phục.
Kẻ làm quan, đa phận là hạng theo gió trở cờ.
- Tam cơ lấy long bào cho đệ xem với được không?
Ngũ hoàng tử phải nén lắm mới nói hết một câu trơn chu mà không ho.
Tam hoàng tử nghĩ mình sắp lên ngôi rồi, trong đầu chỉ toàn hình ảnh ngồi trên ngai vàng, bất tri bất giác môi cười toét lên mà không biết, nghe Ngũ hoàng tử thỉnh cầu gật đầu ngay, hắn mong khoe với Ngũ hoàng tử mà không được nữa là.
Chút khó chịu vừa rồi thua cơ tan biến hết cả.
- Người đâu, đem long bào của bản vương tới đây.
Tam hoàng tử vén rèm sai bảo quân sĩ bên ngoài.
Một quân sĩ tuân lệnh chạy nhanh tới hướng có mấy cỗ xe ngựa đỗ cách đó không xa, đến gần cỗ xe ngựa trên cùng, nhỏ giọng nói:
- Chu tướng quân, Tam hoàng tử muốn xem long bào.
- Ồ, vậy Ngũ hoàng tử nói sao?
Ngồi bên trong là một người trung nhiên mặc chiến giáp, vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thế hai mắt mở ra, rực sáng:
- Tiển nhân đứng ngoài nghe trộm, là Ngũ hoàng tử muốn xem long bào, nên Tam hoàng tử mới lệnh đi lấy.
Chu tướng quân khép mắt lại, trầm giọng nói:
- Lấy cho hắn xem.
Quân sĩ kia vừa vâng lời quay đi thì trên bầu trời đen kịt xuất hiện tia chớp rất dài, tiếp đó bên tai vang lên từng hồi sấm nổ đì đùng, tiếng sấm này làm quân sĩ kia do dự, định nói gì lại thôi.
Bầu trời tuy chớp giật liên hồi, nhưng sao nghe tiếng sấm nổ phía kinh thành còn nhiều hơn cả ánh chớp trên trời nhỉ?
Quân sĩ kia hoang mang nghĩ.
Một lúc sau quân sĩ đó chạy về bên chiếc xe ngựa xa hoa, bẩm báo:
- Tam hoàng tử, thuộc hạ mang long bào tới rồi.
Tam hoàng tử nghe vậy mừng rỡ giục:
- Mau mau mang vào cho Ngũ hoàng tử xem.
Quân sĩ kia ra hiệu cho xung quanh, đem long bào, long ngoa, long quan vào trong rồi lui ra, tay phải đặt lên chuôi đao.
Tam hoảng tử mặc dù rất muốn mặc ngay vào cho Ngũ hoàng tử xem, nhưng giữ phong độ, cố dằng kích động xuống, nói:
- Ngũ đệ xem đi, long bào này được ta kiếm mấy thợ thêu ngự dụng trong cung làm đấy, chỉ một bộ thôi mà hao tốn gần nửa năm rồi.
Ngũ hoàng tử đưa tay vuốt nhè nhẹ long bào vàng như ỏa sáng, tay sờ lên hoa văn ngũ trảo kim long, bất giác hơi thở trở nên nặng nề.
Tam hoàng tử nhìn thấy hết, lòng càng đắc ý, long bào này của ta, thứ phế vật như ngươi kích động cái gì? Ngũ hoàng từ vuốt ve rất lâu mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhợt nhạt nổi lên màu hồng bệnh tật:
- Tam ca, huynh mặc vào cho đệ xem đi.
- Được!
Tam hoàng tử đang muốn mặc vào khoe mà không được, vội vàng cởi giày ra định đi long ngoa trước, nhưng đi vào rồi sao thấy hơi chật, hơi dài, làm hắn ngẩn ra.
Trước kia hắn thử rồi mà, rất là vừa vặn, sao mới vài ngày đã thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.