Chương 142: Mỹ nhân chèo thuyền
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Đường Kính Chi thấy Nhu Nhi xưa nay nhút nhát câu nệ lại chủ động nói chuyện với mình thì ngạc nhiên lắm, xem ra phải tiếp xúc với các nàng nhiều hơn mới được, y nhận lấy cái túi trong tay Nhu Nhi, mới nhìn một cái đã kinh ngạc, nếu chẳng phải tận mắt nhìn thấy, y thực sự không dám tin có người thêu hình đẹp như thế.
Cái túi chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng bên trên đó thêu một ao sen bát ngát, trong ao sen, vô số đóa hoa nở rộ, hoa sen màu trắng, lá sen màu xanh, từng lớp từng lớn đan cài vào nhau, làm ao sen nhìn như không thấy điểm kết.
Chưa hết, giữa ao sen còn có một chiếc thuyền nhẹ, trên thuyền là nữ tử váy xanh biếc, nàng vấn tóc phụ nhân, tay cầm mái trèo trúc, sống động như thật, thấp thoáng có thể nhìn ra hình bóng của Nhu Nhi.
- Quá đẹp!
Cầm cái túi lật qua lật lại mấy lượt, Đường Kính Chi đột nhiên thốt lên:
Nhu Nhi vốn thấy Đường Kính Chi mãi chẳng nói gì, tưởng y không thích, lòng trầm xuống, như bị tảng đá lớn buộc vào chân đang kéo nàng xuống vực tối, không ngờ tướng công nàng đột nhiên la lớn, làm nàng giật nảy mình.
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Đường Kinh Chi, mặt đầy ngạc nhiên, điều gì làm Nhị gia thất thố như vậy? Uyển Nhi tinh tế là người chú ý tới cái túi trong tay Đường Kính Chi đầu tiên, nàng đứng dậy, đi tới nhận lấy xem, tức thì không kìm được kêu lên:
- Cái túi đẹp quá.
Mấy nữ nhân còn lại nghe thế quên cả có Đường lão thái ở trong phòng, kéo cả tới xem.
Nhu Nhi bị đẩy sang một bên, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ bừng bừng, nàng nhìn Đường Kính Chi nũng nịu lắc vai y:
- Nhị gia, người xem kia, thích thì thu lại, làm gì mà nói to như thế, giờ thì hay rồi, bị các tỷ tỷ biết hết cả.
Nàng vốn rụt rè hay thẹn, lúc này ngượng hết sức, nếu không đã chẳng dám hờn dỗi với Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi thấy thế lòng vui vẻ, cô bé đáng yêu này mặt mỏng thật:
- Sợ cái gì, nhìn thấy thì nhìn thấy, cho bọn họ hâm mộ.
- Nhị gia ..
Nhu Nhi kéo dài giọng, dậm chân không biết làm sao.
Thấy Nhu Nhi mặt đỏ như có lửa đốt, Đường Kính Chi mới dừng lại, không dám trêu nàng nữa, nếu không làm cô bé đáng yêu này thẹn tới xỉu mất:
- Được rồi được rồi, cái túi này là Nhu Nhi thêu cho vi phu, mau trả đây.
Rồi chen vào đống nữ nhân, cướp lại cái túi.
Uyển Nhi vẫn quyến luyến nhìn theo cái túi, đột nhiên linh cơ máy động, nhìn Nhu Nhi nói:
- Nhu Nhi tỷ tỷ, cái túi này do tỷ thêu sao?
- Ừ.
Nhu Nhi đáp khẽ như muỗi kêu.
- Vậy có thể thêu cho muội một cái không? Tài thêu thùa của tỷ thật là tuyệt vời.
Uyển Nhi đi tới nắm tay Nhu Nhi, thực lòng khen.
Trong mấy vị di nương thì Uyển Nhi là dễ gần nhất, thân thiệt nhất, quan hệ của nàng với mấy di nương của Đường Kính Chi đều rất tốt.
Đám Lâm Úc Hương tính cách đều có chỗ kiêu ngạo riêng, mặc dù cũng rất muốn Nhu Nhi làm giúp cho mình cái túi xinh đẹp, nhưng không sao nói ra khỏi miệng được.
Dù là Ngọc Nhi trước giờ chỉ tỏ ra hứng thú với võ công thì hai mắt cũng tỏa sáng, nói thế nào thì nàng cũng là nữ nhân, có sự yêu thích trời sinh với những món đồ nhỏ nhắn xinh xinh mang theo người.
Nhu Nhi không sao ngẩng đầu lên được, mọi người phải khó khăn lắm mới nghe rõ lời nàng:
- Nếu muội muội thích, ta sẽ thêu cho một cái, còn mấy vị tỷ tỷ nữa, Nhu Nhi cũng có thể làm giúp mọi người.
Các nàng nghe thế đều mừng ra mặt.
Sau khi ngồi trở lại, các nàng liền có rất nhiều đề tài để nói, Uyển Nhi khơi mào trước:
- Nhu Nhi tỷ tỷ, trong tay tỷ có những mẫu hoa nào.
- Hoa sen, hoa cúc, mẫu đơn, bách hợp, hoặc là mọi người thích hoa gì, chỉ cần tìm được hình là đủ, cả chim chóc cũng có, hoàng ly này, hỉ tước này, anh vũ này ...
Nhu Nhi mặc dù cố gặng nói thật đơn giản, nhưng hiếm khi có thứ gì đó nàng hơn người khác, hưng phấn không thôi, kể ra rất nhiều ví dụ:
Đường Kính Chi đột nhiên xen vào:
- Vậy người thì sao?
Nhu Nhi thấy tướng công chỉ vào nữ tử ở trên cái túi, quẫn bách vô cùng, tay chân đầu óc cuống hết cả lên, Nhị gia không nhìn ra thật hay giả vờ không nhìn ra, nữ tử đó rõ ràng là nàng.
Cho dù nàng đã cải biến chút ít, hay nói cách khác đó là con người muốn trở thành, một tiểu mỹ nhân hoạt bát linh động.
Đường Kính Chi nhìn ngay ra được tâm tư của Nhu Nhi, trong hậu viện của y, chỉ có Nhu Nhi hồn nhiên ngây thơ nhất, suy nghĩ rất dễ đoán:
- Nhu Nhi, ta nói thật đấy, nàng có thể thêu được những nhân vật với dáng vẻ khác nhau không?
Nhu Nhi nghe tướng công nói có vẻ cấp thiết, do dự một lúc liền cho tay vào trong lòng, lấy ra mười mấy cái khăn gấm, trên mỗi một chiếc khăn thêu một hoặc nhiều người, hơn nữa những người này mọi người đều rất quen thuộc, chính là mấy phòng thê thiếp của Đường Kính Chi.
Đám Đường Úc Hương không ngờ rằng Nhu Nhi lại thêu mình lên khăn gấm, vội cầm lấy ngắm nghĩa thật kỹ, những tiếng tán thưởng nối nhau vang lên, người Nhu Nhi thêu có thể lấy giống y như đúc, sống động như thật để hình dung rồi.
Đường Kính Chi cũng cầm lấy một cái khăn gấm, nhìn hồi lâu rồi cười lớn, Đường gia vậy là có thêm một con đường phát tài rồi.
Con đường này chính nhờ cải biến về nhân vật Nhu Nhi trên cái túi mang lại cho y linh cảm.
Cái túi Nhu Nhi đưa cho Đường Kính Chi, vì xấu hổ nên nàng đã sửa đổi hình tượng của bản thân, để người ta không nhìn ra nữ tử trong đó là nàng, nhưng nhìn kỹ dù có chút khá biệt, lại cho người ta cảm giác như giống như không.
Mà sửa đổi của nàng, vô tình lại giống đặc điểm của nhân vật hoạt hình hiện đại.
Thực tế, Nhu Nhi có cái cằm thon thon, còn trên túi sửa thành cằm tròn tròn, còn nữa, đối mắt cũng sửa đổi lớn, so với tỉ lệ người thật, ít nhất phải to hơn gấp đôi, khiến cho sau khi sửa đổi làm Nhu Nhi trên cái túi trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Được gợi ý từ đó, Đường Kính Chi đột nhiên có linh cảm, nếu như thêu nhữn mỹ nữ hoạt hình xinh đẹp lên khăn gấm rồi mang đi bán, liệu có bán tốt hơn không, liệu có thể tạo thành một làn sóng ở thời đại này không?
Còn rất nhiều con vật dễ thương ở xã hội hiện đại, ví dụ như chuột Mickey, vịt Donald, cậu bé Hồ Lô, gấu Pooh, hữu Vui Vẻ, thậm chí là Ultraman, nếu như có thể tái hiện chúng một cách linh hoạt, chẳng phải bù đắp được khiếm khuyết không có cao su, plastic hay sao.
Càng nghĩ, Đường Kính Chi càng thấy chủ ý này không tệ, hơn nữa cực kỳ có tiềm lực, phải biết rằng các con vật cưng thời hiện đại cực niều, mới mẻ, mà ở cái thế giới này chỉ một mình y biết, như vậy cho dù có người mô phỏng theo thì cũng phải đợi khi Đường gia kiếm được món lời lớn từ mỗi loại con vật đã.
Hơn nữa nữ nhân và trẻ con gần như không có sức kháng cự với những vật phẩm đáng yêu này, như vậy cho dù chỉ kiếm được tiền từ một lần, chỉ cần thao tác tốt, tích trữ đủ hàng, cũng sẽ là một khoản tiền khả quan.
Nghĩ là làm, Đường Kính Chi nói lớn trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người:
- Lấy giấy bút lại đây.
Một nha hoàn đứng hầu ở cổng nghe thế vội chạy tới thư phòng.
- Lăng Nhi, cháu lấy bút làm cái gì vậy?
Trước đó Đường lão thái quân thấy Đường Kính Chi và nữ nhân của y nói nói cười cười, rất náo nhiệt, dù có hai phạm quy củ, nhưng không để ý lắm, dù sao Đường Kính Chi và thê thiếp hài hòa, ngày bà được bế trọng tôn càng gần, lúc này nghe đích tôn đột nhiên muốn lấy giấy bút, bà mới tò mò hỏi:
Đường Kính Chi giờ mới nhớ ra có Đường lão thái quân ngồi trên, bèn cầm túi của Nhu Nhi tặng đi tới nói:
- Nãi nãi xem này, đây là cái túi Nhu Nhi thêu cho con, người xem có đẹp không?
Đường lão thái quân cũng là một cao thủ thêu thùa, không phải là dân ngoài nghề chỉ biết khen hay khen đẹp, bà cầm lấy cái túi xem thật tỉ mỉ mấy lượt, ánh mắt bà hơn hẳn đám Đường Úc Hương, chú ý tới góc chiếc khăn có bông hoa sen vẻ hơi lạ, nhìn thật kỹ mới phát hiện hai chữ Nhu Nhi khéo léo hợp thành hình cánh hoa, cái này không phải là tốn công sức là có thể làm được, không khỏi nạc nhiên khiên không ngớt:
- Tốt, thêu rất là tốt, mũi châm nhỏ mà dày kín, kỹ thuật thêu đa dạng, làm người ta nhìn không ra dấu vết thêu, không biết mũi kim được bắt đầu từ đâu. Kỹ thuật này có người cả đời phấn đấu cũng không có được, thiên phận là thứ không thể thiếu. Hiếm có, đúng là hiếm có, Nhu Nhi có một đôi tay kỳ diệu đấy.
Cái túi chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng bên trên đó thêu một ao sen bát ngát, trong ao sen, vô số đóa hoa nở rộ, hoa sen màu trắng, lá sen màu xanh, từng lớp từng lớn đan cài vào nhau, làm ao sen nhìn như không thấy điểm kết.
Chưa hết, giữa ao sen còn có một chiếc thuyền nhẹ, trên thuyền là nữ tử váy xanh biếc, nàng vấn tóc phụ nhân, tay cầm mái trèo trúc, sống động như thật, thấp thoáng có thể nhìn ra hình bóng của Nhu Nhi.
- Quá đẹp!
Cầm cái túi lật qua lật lại mấy lượt, Đường Kính Chi đột nhiên thốt lên:
Nhu Nhi vốn thấy Đường Kính Chi mãi chẳng nói gì, tưởng y không thích, lòng trầm xuống, như bị tảng đá lớn buộc vào chân đang kéo nàng xuống vực tối, không ngờ tướng công nàng đột nhiên la lớn, làm nàng giật nảy mình.
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Đường Kinh Chi, mặt đầy ngạc nhiên, điều gì làm Nhị gia thất thố như vậy? Uyển Nhi tinh tế là người chú ý tới cái túi trong tay Đường Kính Chi đầu tiên, nàng đứng dậy, đi tới nhận lấy xem, tức thì không kìm được kêu lên:
- Cái túi đẹp quá.
Mấy nữ nhân còn lại nghe thế quên cả có Đường lão thái ở trong phòng, kéo cả tới xem.
Nhu Nhi bị đẩy sang một bên, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ bừng bừng, nàng nhìn Đường Kính Chi nũng nịu lắc vai y:
- Nhị gia, người xem kia, thích thì thu lại, làm gì mà nói to như thế, giờ thì hay rồi, bị các tỷ tỷ biết hết cả.
Nàng vốn rụt rè hay thẹn, lúc này ngượng hết sức, nếu không đã chẳng dám hờn dỗi với Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi thấy thế lòng vui vẻ, cô bé đáng yêu này mặt mỏng thật:
- Sợ cái gì, nhìn thấy thì nhìn thấy, cho bọn họ hâm mộ.
- Nhị gia ..
Nhu Nhi kéo dài giọng, dậm chân không biết làm sao.
Thấy Nhu Nhi mặt đỏ như có lửa đốt, Đường Kính Chi mới dừng lại, không dám trêu nàng nữa, nếu không làm cô bé đáng yêu này thẹn tới xỉu mất:
- Được rồi được rồi, cái túi này là Nhu Nhi thêu cho vi phu, mau trả đây.
Rồi chen vào đống nữ nhân, cướp lại cái túi.
Uyển Nhi vẫn quyến luyến nhìn theo cái túi, đột nhiên linh cơ máy động, nhìn Nhu Nhi nói:
- Nhu Nhi tỷ tỷ, cái túi này do tỷ thêu sao?
- Ừ.
Nhu Nhi đáp khẽ như muỗi kêu.
- Vậy có thể thêu cho muội một cái không? Tài thêu thùa của tỷ thật là tuyệt vời.
Uyển Nhi đi tới nắm tay Nhu Nhi, thực lòng khen.
Trong mấy vị di nương thì Uyển Nhi là dễ gần nhất, thân thiệt nhất, quan hệ của nàng với mấy di nương của Đường Kính Chi đều rất tốt.
Đám Lâm Úc Hương tính cách đều có chỗ kiêu ngạo riêng, mặc dù cũng rất muốn Nhu Nhi làm giúp cho mình cái túi xinh đẹp, nhưng không sao nói ra khỏi miệng được.
Dù là Ngọc Nhi trước giờ chỉ tỏ ra hứng thú với võ công thì hai mắt cũng tỏa sáng, nói thế nào thì nàng cũng là nữ nhân, có sự yêu thích trời sinh với những món đồ nhỏ nhắn xinh xinh mang theo người.
Nhu Nhi không sao ngẩng đầu lên được, mọi người phải khó khăn lắm mới nghe rõ lời nàng:
- Nếu muội muội thích, ta sẽ thêu cho một cái, còn mấy vị tỷ tỷ nữa, Nhu Nhi cũng có thể làm giúp mọi người.
Các nàng nghe thế đều mừng ra mặt.
Sau khi ngồi trở lại, các nàng liền có rất nhiều đề tài để nói, Uyển Nhi khơi mào trước:
- Nhu Nhi tỷ tỷ, trong tay tỷ có những mẫu hoa nào.
- Hoa sen, hoa cúc, mẫu đơn, bách hợp, hoặc là mọi người thích hoa gì, chỉ cần tìm được hình là đủ, cả chim chóc cũng có, hoàng ly này, hỉ tước này, anh vũ này ...
Nhu Nhi mặc dù cố gặng nói thật đơn giản, nhưng hiếm khi có thứ gì đó nàng hơn người khác, hưng phấn không thôi, kể ra rất nhiều ví dụ:
Đường Kính Chi đột nhiên xen vào:
- Vậy người thì sao?
Nhu Nhi thấy tướng công chỉ vào nữ tử ở trên cái túi, quẫn bách vô cùng, tay chân đầu óc cuống hết cả lên, Nhị gia không nhìn ra thật hay giả vờ không nhìn ra, nữ tử đó rõ ràng là nàng.
Cho dù nàng đã cải biến chút ít, hay nói cách khác đó là con người muốn trở thành, một tiểu mỹ nhân hoạt bát linh động.
Đường Kính Chi nhìn ngay ra được tâm tư của Nhu Nhi, trong hậu viện của y, chỉ có Nhu Nhi hồn nhiên ngây thơ nhất, suy nghĩ rất dễ đoán:
- Nhu Nhi, ta nói thật đấy, nàng có thể thêu được những nhân vật với dáng vẻ khác nhau không?
Nhu Nhi nghe tướng công nói có vẻ cấp thiết, do dự một lúc liền cho tay vào trong lòng, lấy ra mười mấy cái khăn gấm, trên mỗi một chiếc khăn thêu một hoặc nhiều người, hơn nữa những người này mọi người đều rất quen thuộc, chính là mấy phòng thê thiếp của Đường Kính Chi.
Đám Đường Úc Hương không ngờ rằng Nhu Nhi lại thêu mình lên khăn gấm, vội cầm lấy ngắm nghĩa thật kỹ, những tiếng tán thưởng nối nhau vang lên, người Nhu Nhi thêu có thể lấy giống y như đúc, sống động như thật để hình dung rồi.
Đường Kính Chi cũng cầm lấy một cái khăn gấm, nhìn hồi lâu rồi cười lớn, Đường gia vậy là có thêm một con đường phát tài rồi.
Con đường này chính nhờ cải biến về nhân vật Nhu Nhi trên cái túi mang lại cho y linh cảm.
Cái túi Nhu Nhi đưa cho Đường Kính Chi, vì xấu hổ nên nàng đã sửa đổi hình tượng của bản thân, để người ta không nhìn ra nữ tử trong đó là nàng, nhưng nhìn kỹ dù có chút khá biệt, lại cho người ta cảm giác như giống như không.
Mà sửa đổi của nàng, vô tình lại giống đặc điểm của nhân vật hoạt hình hiện đại.
Thực tế, Nhu Nhi có cái cằm thon thon, còn trên túi sửa thành cằm tròn tròn, còn nữa, đối mắt cũng sửa đổi lớn, so với tỉ lệ người thật, ít nhất phải to hơn gấp đôi, khiến cho sau khi sửa đổi làm Nhu Nhi trên cái túi trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Được gợi ý từ đó, Đường Kính Chi đột nhiên có linh cảm, nếu như thêu nhữn mỹ nữ hoạt hình xinh đẹp lên khăn gấm rồi mang đi bán, liệu có bán tốt hơn không, liệu có thể tạo thành một làn sóng ở thời đại này không?
Còn rất nhiều con vật dễ thương ở xã hội hiện đại, ví dụ như chuột Mickey, vịt Donald, cậu bé Hồ Lô, gấu Pooh, hữu Vui Vẻ, thậm chí là Ultraman, nếu như có thể tái hiện chúng một cách linh hoạt, chẳng phải bù đắp được khiếm khuyết không có cao su, plastic hay sao.
Càng nghĩ, Đường Kính Chi càng thấy chủ ý này không tệ, hơn nữa cực kỳ có tiềm lực, phải biết rằng các con vật cưng thời hiện đại cực niều, mới mẻ, mà ở cái thế giới này chỉ một mình y biết, như vậy cho dù có người mô phỏng theo thì cũng phải đợi khi Đường gia kiếm được món lời lớn từ mỗi loại con vật đã.
Hơn nữa nữ nhân và trẻ con gần như không có sức kháng cự với những vật phẩm đáng yêu này, như vậy cho dù chỉ kiếm được tiền từ một lần, chỉ cần thao tác tốt, tích trữ đủ hàng, cũng sẽ là một khoản tiền khả quan.
Nghĩ là làm, Đường Kính Chi nói lớn trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người:
- Lấy giấy bút lại đây.
Một nha hoàn đứng hầu ở cổng nghe thế vội chạy tới thư phòng.
- Lăng Nhi, cháu lấy bút làm cái gì vậy?
Trước đó Đường lão thái quân thấy Đường Kính Chi và nữ nhân của y nói nói cười cười, rất náo nhiệt, dù có hai phạm quy củ, nhưng không để ý lắm, dù sao Đường Kính Chi và thê thiếp hài hòa, ngày bà được bế trọng tôn càng gần, lúc này nghe đích tôn đột nhiên muốn lấy giấy bút, bà mới tò mò hỏi:
Đường Kính Chi giờ mới nhớ ra có Đường lão thái quân ngồi trên, bèn cầm túi của Nhu Nhi tặng đi tới nói:
- Nãi nãi xem này, đây là cái túi Nhu Nhi thêu cho con, người xem có đẹp không?
Đường lão thái quân cũng là một cao thủ thêu thùa, không phải là dân ngoài nghề chỉ biết khen hay khen đẹp, bà cầm lấy cái túi xem thật tỉ mỉ mấy lượt, ánh mắt bà hơn hẳn đám Đường Úc Hương, chú ý tới góc chiếc khăn có bông hoa sen vẻ hơi lạ, nhìn thật kỹ mới phát hiện hai chữ Nhu Nhi khéo léo hợp thành hình cánh hoa, cái này không phải là tốn công sức là có thể làm được, không khỏi nạc nhiên khiên không ngớt:
- Tốt, thêu rất là tốt, mũi châm nhỏ mà dày kín, kỹ thuật thêu đa dạng, làm người ta nhìn không ra dấu vết thêu, không biết mũi kim được bắt đầu từ đâu. Kỹ thuật này có người cả đời phấn đấu cũng không có được, thiên phận là thứ không thể thiếu. Hiếm có, đúng là hiếm có, Nhu Nhi có một đôi tay kỳ diệu đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.