Chương 120: Nàng chỉ là tiểu thiếp.
Phó Kỳ Lân
23/09/2013
Đường Kính Chi tất nhiên đâu thể biết suy nghĩ trong lòng Trịnh Kiếm
Thu, hiện giờ y vẫn chưa hết lo cho Ngọc Nhi, liền không ngồi xe ngựa
nữa, tháo dây cho con ngựa đỏ, xoay người cưỡi lên.
Trịnh Kiếm Thu dẫn ngựa đi tới sóng vai với Đường Kính Chi, làm bộ tùy ý hỏi:
- Đường hiền đệ, vi huynh có vấn đề này chẳng biết có nên hỏi trước mặt không?
- À, vấn đề gì?
Đường Kính Chi hiện tâm tư đều đặt hết lên người Ngọc Nhi, nào có tâm tư mà để ý tới Trịnh Kiếm Thu:
- Kỳ thực chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là vi huynh hơi tò mò, hiền đệ là đại tài tử vang danh Lưu Châu, hơn nữa còn là gia chủ Đường gia, vì sao lại cưới một nữ hiệp khách võ nghệ cao cường làm tiểu thiếp.
Chính Đường Kính Chi cũng không biết lai lịch của Ngọc Nhi, y cũng chưa từng hỏi qua Ngọc Nhi cao ngạo vì sao lại tới Đường phủ làm thiếp, đó hẳn là nỗi khổ tâm của nàng!
Trước kia quan hệ giữa Đường Kính Chi và Ngọc Nhi không thân lắm, tất nhiên không tiện hỏi, nếu không vô tình làm vết thương của nàng chảy máu, y không muốn thế.
- Cái này à, thực ra trước khi cưới Ngọc Nhi, đệ hoàn toàn không biết nàng ấy hiểu võ công.
- Hả? Lại còn có chuyện này nữa sao?
Trịnh Kiếm Thu sửng sốt, thấy khó tin nổi, một danh gia vọng tộc sao lại để gia chủ cưới một nữ tử lai lịch không rõ vào nhà làm thiếp cho gia chủ.
Đường Kính Chi biết câu trả lời này hết sức hoang đường, nhưng đó là sự thực, vì thế đem chuyện đại khái nói ra, tất nhiên những gì bất lợi cho Đường phủ thì phải che dấu.
Trịnh Kiếm Thu vỡ lẽ, thì ra vị Ngọc di nương này là do Đường phủ lúc đó cuống quá làm bừa, chỉ vì dung mạo của nàng xinh đẹp mới cưới về xung hỉ cho Đường Kính Chi, mặc dù hiện giờ trong lòng hắn tăng thêm một thứ, ghen tỵ với vận may của Đường Kính Chi, nhưng ít nhiều khôi phục lại tự tin, dù sao Ngọc Nhi không phải vì yêu Đường Kính Chi mới gả vào Đường phủ.
Mắt đảo một vòng, Trịnh Kiếm Thu cuối cùng cũng nói ra mục đích y cưỡi ngựa sóng vai với Đường Kính Chi, trong giọng nói mang theo chút khao khát:
- Hiền đệ, vi huynh còn một vấn đề muốn hỏi, đệ có biết Đường phu nhân trước kia có sư huynh đệ hoặc là tỷ muội đồng môn hay không?
Đường Kính Chi không biết vì sao Trịnh Kiếm Thu lại hỏi như thế, nhưng trong đầu lại hiện lên hai vị sư huynh không biết mặt mà Ngọc Nhi từng nói với y.
Đường Kính Chi cũng đã hỏi nàng hai sư huynh đó hiện đang ở đâu, nhưng Ngọc Nhi ngậm miệng không nói, hơn nữa trong mắt còn dấu một phần cảnh giác.
Cho nên Dương Kính Chi nghe Trịnh Kiếm Thu hỏi cũng đề phòng, nói dối:
- Hình như không có, Ngọc Nhi nói, nàng theo gia gia học võ từ nhỏ.
Trịnh Kiếm Thu ồ một tiếng đầy thất vọng.
Lần trước Ngọc Nhi ra tay bức lui hắn, lại đá trọng thương Hứa Dũng, Trịnh Kiếm Thu không còn hài lòng bên cạnh chỉ có Hứa Dũng nữa, cho nên định hỏi xem Ngọc Nhi có sư huynh đệ hay không, nếu như có, hắn sẵn lòng bỏ tiền lung lạc lôi kéo về phía mình làm thiếp thân hộ vệ.
Đương nhiên nếu có sư tỷ muội thì càng tốt hơn, bằng vào thân phận địa vị tướng mạo và thủ đoạn của mình, Trịnh Kiếm Thu tin rằng chẳng bao lâu, có thể chiếm được trái tim nàng, cưới về làm tiểu thiếp, một công đôi việc.
Thế nhưng đáp án của Đường Kính Chi chẳng khác gì cho hắn một gáo nước lạnh, có điều cao nhân bậc đó tất nhiên khó cầu, hắn vẫn kiên trì hỏi:
- Vậy gia gia của Đường phu nhân ở đâu? Đường hiền đệ có thể giới thiệu cho ta làm quen không?
- Cái này à, tiểu đệ không dấu Trịnh đại ca làm gì, từ khi Ngọc Nhi gả vào Đường phủ, đệ chưa bao giờ gặp gia gia nàng.
Đường Kính Chi sợ Trịnh Kiếm Thu không tin, lại bồi thêm một câu:
- Trịnh đại ca, huynh cũng biết đấy, Ngọc Nhi chỉ là một tiểu thiếp của đệ thôi.
Trịnh Kiếm Thu há mồm, không nói gì thêm nữa.
Vương triều Minh Hà thân phận tiểu thiếp thấp kém, gả vào nhà chồng rồi là hoàn toàn như món đồ thuộc sở hữu của nhà chồng, còn nhà mẹ đẻ, gả nữ nhi đi là không còn quan hệ gì nữa, cũng chẳng có chút quan hệ thân thích nào với nhà nam, chỉ có nhà mẹ đẻ của chính thê hay bình thê mới là thông gia của nhà nam.
Cho nên Trịnh Kiếm Thu không nghi ngờ gì lời nói của Đường Kính Chi, chỉ thầm than đáng tiếc, có thể dạy tôn nữ thành cao thủ như thế này, gia gia nàng tất nhiên càng phải lợi hại hơn.
Liên quan tới thân thế của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi cũng chẳng biết nhiều hơn Trịnh Kiếm Thu, vả lại y cũng chẳng thoải mái khi cùng nam nhân khác nói về nữ nhân của mình, cho nên sau đó nói chuyện, y cố gắng lảng sang chủ đề khác, không đề cập tới Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi cưỡi con ngựa đen chạy đi rất lâu mà không trở về, làm Đường Kính Chi thầm lo, không phải lo nàng nhân cơ hội rời bỏ Đường phủ mà lo nàng không may bị ngã ngựa, thế thì nguy mất.
Khi y đang lo sốt vó thì cuối cùng thấy Ngọc Nhi mặc áo choàng vàng cưỡi trên con ngựa đen từ phương xa phi nước kiệu tới, tư thế oai hùng làm người ta mê mẩn.
Cưỡi ngựa là thứ hao tốn thể lực, cưỡi khoái mã lại còn phải thuần phục nó càng tốn thể lực, đợi Ngọc Nhi quay trở về thì trán lấm tấm mồ hôi, vài lọn tóc rũ xuống dính bết vào trán, nhưng hiện giờ là ở ngoài phủ, lại có một đám đông người ngoài, y không tiện lau cho nàng, vội gọi nàng giảm tốc độ lại.
Ngọc Nhi vừa mới phóng ngựa thỏa thích, lòng cực kỳ sảng khoái, nghe vậy gật đầu, liền thúc ngực tới bên cạnh Đường Kính Chi, con ngựa đen trước kia chính là vật cưỡi của Đường Kính Chi, thấy chủ nhân liền lấy đầu dụi vào người y.
Con ngựa đen này xuất thân từ thảo nguyêb phương nam, chính xác thì ở sa mạc Thái Nội Lôi, khác với hoang nguyên A Nhĩ Kim nghèo nàn phương bắc, thảo nguyên phương nam tắm trong ánh nắng chan hòa, cỏ xanh muốt quanh năm, chẳng những trù phú màu mỡ mà còn rộng hơn mấy lần, diện tích không thua kém gì Vương triều Minh Hà.
Mục dân phương nam sống tự do trên thảo nguyên bạt ngàn của mình, họ tự cấp tự túc, không thèm qua lại với Vương triều Minh Hà, không tới cướp bóc như dân du mục phương nam, nhưng người Đường tộc chưa bao giờ ngơi cảnh giác với họ, vì thế mà tồn tại tiểu quốc khá kỳ lạ như Lạc Na nằm tiếp giáp giữa Vương triều Minh Hà và thảo nguyên phương nam.
Đại quản sự Bàng Lộc trong một lần xuống phương nam lo chuyện làm ăn mua được con tuấn mã này về, khi đó nó còn khá nhỏ, để Đường Kính Chi tập cưỡi, đương nhiên ai dám liều mạng lấy ngựa trưởng thành cho đích tôn bảo bối của Đường lão thái gia tập, y mất một sợi lông thôi cũng có người gặp họa.
Thế nhưng con ngựa đen này vì không quen thủy thổ, lại còn nhỏ không đủ sức đề kháng nên bệnh luôn, Đường Kính Chi rất cưng nó, chẳng những đích thân chăm sóc cẩn thận, lại còn mới chuyên gia nuôi ngựa về không ngại tốn kém chữa trị cho nó, nên mới giữ được cho nó một mạng.
Cũng chính vì thế con tuấn mã này mới nhận Đường Kính Chi trói gà không chặt làm chủ nhân.
Trịnh Kiếm Thu lần đầu tiên nhìn thấy con tuấn mã này đã giật mình, con ngựa cao lớn tráng kiện như vậy dù ở trong quân cũng hiếm có, loại thần câu này không thể dùng tiền mà đo đếm, chỉ có thể duyên phận mới có được.
Đường Kính Chi lấy khăn tay ra đưa cho Ngọc Nhi để nàng lau mồ hôi, vô tình phát hiện ra không biên Ngọc Nhi lấy đâu ra mấy cái khuyên sắt, từ cổ áo choàng cài một hàng tới tận eo, che kín đi bầu ngực ngạo nghễ của nàng.
Thấy vậy Đường Kính Chi lòng mừng rỡ, vóc người tràn ngập sức dụ hoặc ma quỷ của Ngọc Nhi cực kỳ thu hút ánh mắt của nam nhân, nhưng nàng là nữ nhân của y, đương nhiên tốt nhất là để đóng cửa phòng lại, một mình thưởng thức thì hơn.
Bị nam nhân nhìn chẳng phải mỗi Đường Kính Chi bị lỗ vốn.
Thấy Đường Kính Chi nhìn mấy cái khuyên sắt trước ngực mình cười như thằng ngốc, khuôn mặt Ngọc Nhi ẩn dưới tấm khăn che ửng đỏ, rồi lại nhớ tới va chạm như vuốt ve trên xe, bất giác, hai chấm hồng ở ngực truyền tới cảm giác ngưa ngứa lạ kỳ, sau đó lan dần ra toàn thân.
Cái cảm giác đó làm người ta nao nao, toàn thân khô nóng, tứ chi mềm nhũn, hơi thở của nàng dần dần trở nên gấp gáp, nàng rất muốn tránh ánh mắt của y, nhưng mỗi lần chẳng được bao lâu lại không nhịn được quay sang liếc một cái.
Đường Kính Chi chẳng hề hay biết bản thân trong lúc vô tình đã khơi lên xuân tình xao động của Ngọc Nhi, y chỉ rất hài lòng vì Ngọc Nhi coi trọng hành động của mình như thế, ừm, mặc dù thường ngày nàng như ngọn núi băng, nhưng so với Lâm Úc Hương bề ngoài đúng mực, thì nàng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Lần trước học võ ăn mấy roi y còn ghi nhớ, định đánh đít nàng giải hận, lúc này lòng mềm xuống, quyết định sau này chấp hành gia pháp sẽ hạ thủ nhẹ hơn một chút, đồng thời giảm từ 50 cái xuống còn 30 cái, à thôi, nhẹ tay hơn một chút là đủ rồi, cứ đánh 50 cái đi, nếu không nàng lại khinh nhờn gia pháp.
Trịnh Kiếm Thu dẫn ngựa đi tới sóng vai với Đường Kính Chi, làm bộ tùy ý hỏi:
- Đường hiền đệ, vi huynh có vấn đề này chẳng biết có nên hỏi trước mặt không?
- À, vấn đề gì?
Đường Kính Chi hiện tâm tư đều đặt hết lên người Ngọc Nhi, nào có tâm tư mà để ý tới Trịnh Kiếm Thu:
- Kỳ thực chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là vi huynh hơi tò mò, hiền đệ là đại tài tử vang danh Lưu Châu, hơn nữa còn là gia chủ Đường gia, vì sao lại cưới một nữ hiệp khách võ nghệ cao cường làm tiểu thiếp.
Chính Đường Kính Chi cũng không biết lai lịch của Ngọc Nhi, y cũng chưa từng hỏi qua Ngọc Nhi cao ngạo vì sao lại tới Đường phủ làm thiếp, đó hẳn là nỗi khổ tâm của nàng!
Trước kia quan hệ giữa Đường Kính Chi và Ngọc Nhi không thân lắm, tất nhiên không tiện hỏi, nếu không vô tình làm vết thương của nàng chảy máu, y không muốn thế.
- Cái này à, thực ra trước khi cưới Ngọc Nhi, đệ hoàn toàn không biết nàng ấy hiểu võ công.
- Hả? Lại còn có chuyện này nữa sao?
Trịnh Kiếm Thu sửng sốt, thấy khó tin nổi, một danh gia vọng tộc sao lại để gia chủ cưới một nữ tử lai lịch không rõ vào nhà làm thiếp cho gia chủ.
Đường Kính Chi biết câu trả lời này hết sức hoang đường, nhưng đó là sự thực, vì thế đem chuyện đại khái nói ra, tất nhiên những gì bất lợi cho Đường phủ thì phải che dấu.
Trịnh Kiếm Thu vỡ lẽ, thì ra vị Ngọc di nương này là do Đường phủ lúc đó cuống quá làm bừa, chỉ vì dung mạo của nàng xinh đẹp mới cưới về xung hỉ cho Đường Kính Chi, mặc dù hiện giờ trong lòng hắn tăng thêm một thứ, ghen tỵ với vận may của Đường Kính Chi, nhưng ít nhiều khôi phục lại tự tin, dù sao Ngọc Nhi không phải vì yêu Đường Kính Chi mới gả vào Đường phủ.
Mắt đảo một vòng, Trịnh Kiếm Thu cuối cùng cũng nói ra mục đích y cưỡi ngựa sóng vai với Đường Kính Chi, trong giọng nói mang theo chút khao khát:
- Hiền đệ, vi huynh còn một vấn đề muốn hỏi, đệ có biết Đường phu nhân trước kia có sư huynh đệ hoặc là tỷ muội đồng môn hay không?
Đường Kính Chi không biết vì sao Trịnh Kiếm Thu lại hỏi như thế, nhưng trong đầu lại hiện lên hai vị sư huynh không biết mặt mà Ngọc Nhi từng nói với y.
Đường Kính Chi cũng đã hỏi nàng hai sư huynh đó hiện đang ở đâu, nhưng Ngọc Nhi ngậm miệng không nói, hơn nữa trong mắt còn dấu một phần cảnh giác.
Cho nên Dương Kính Chi nghe Trịnh Kiếm Thu hỏi cũng đề phòng, nói dối:
- Hình như không có, Ngọc Nhi nói, nàng theo gia gia học võ từ nhỏ.
Trịnh Kiếm Thu ồ một tiếng đầy thất vọng.
Lần trước Ngọc Nhi ra tay bức lui hắn, lại đá trọng thương Hứa Dũng, Trịnh Kiếm Thu không còn hài lòng bên cạnh chỉ có Hứa Dũng nữa, cho nên định hỏi xem Ngọc Nhi có sư huynh đệ hay không, nếu như có, hắn sẵn lòng bỏ tiền lung lạc lôi kéo về phía mình làm thiếp thân hộ vệ.
Đương nhiên nếu có sư tỷ muội thì càng tốt hơn, bằng vào thân phận địa vị tướng mạo và thủ đoạn của mình, Trịnh Kiếm Thu tin rằng chẳng bao lâu, có thể chiếm được trái tim nàng, cưới về làm tiểu thiếp, một công đôi việc.
Thế nhưng đáp án của Đường Kính Chi chẳng khác gì cho hắn một gáo nước lạnh, có điều cao nhân bậc đó tất nhiên khó cầu, hắn vẫn kiên trì hỏi:
- Vậy gia gia của Đường phu nhân ở đâu? Đường hiền đệ có thể giới thiệu cho ta làm quen không?
- Cái này à, tiểu đệ không dấu Trịnh đại ca làm gì, từ khi Ngọc Nhi gả vào Đường phủ, đệ chưa bao giờ gặp gia gia nàng.
Đường Kính Chi sợ Trịnh Kiếm Thu không tin, lại bồi thêm một câu:
- Trịnh đại ca, huynh cũng biết đấy, Ngọc Nhi chỉ là một tiểu thiếp của đệ thôi.
Trịnh Kiếm Thu há mồm, không nói gì thêm nữa.
Vương triều Minh Hà thân phận tiểu thiếp thấp kém, gả vào nhà chồng rồi là hoàn toàn như món đồ thuộc sở hữu của nhà chồng, còn nhà mẹ đẻ, gả nữ nhi đi là không còn quan hệ gì nữa, cũng chẳng có chút quan hệ thân thích nào với nhà nam, chỉ có nhà mẹ đẻ của chính thê hay bình thê mới là thông gia của nhà nam.
Cho nên Trịnh Kiếm Thu không nghi ngờ gì lời nói của Đường Kính Chi, chỉ thầm than đáng tiếc, có thể dạy tôn nữ thành cao thủ như thế này, gia gia nàng tất nhiên càng phải lợi hại hơn.
Liên quan tới thân thế của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi cũng chẳng biết nhiều hơn Trịnh Kiếm Thu, vả lại y cũng chẳng thoải mái khi cùng nam nhân khác nói về nữ nhân của mình, cho nên sau đó nói chuyện, y cố gắng lảng sang chủ đề khác, không đề cập tới Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi cưỡi con ngựa đen chạy đi rất lâu mà không trở về, làm Đường Kính Chi thầm lo, không phải lo nàng nhân cơ hội rời bỏ Đường phủ mà lo nàng không may bị ngã ngựa, thế thì nguy mất.
Khi y đang lo sốt vó thì cuối cùng thấy Ngọc Nhi mặc áo choàng vàng cưỡi trên con ngựa đen từ phương xa phi nước kiệu tới, tư thế oai hùng làm người ta mê mẩn.
Cưỡi ngựa là thứ hao tốn thể lực, cưỡi khoái mã lại còn phải thuần phục nó càng tốn thể lực, đợi Ngọc Nhi quay trở về thì trán lấm tấm mồ hôi, vài lọn tóc rũ xuống dính bết vào trán, nhưng hiện giờ là ở ngoài phủ, lại có một đám đông người ngoài, y không tiện lau cho nàng, vội gọi nàng giảm tốc độ lại.
Ngọc Nhi vừa mới phóng ngựa thỏa thích, lòng cực kỳ sảng khoái, nghe vậy gật đầu, liền thúc ngực tới bên cạnh Đường Kính Chi, con ngựa đen trước kia chính là vật cưỡi của Đường Kính Chi, thấy chủ nhân liền lấy đầu dụi vào người y.
Con ngựa đen này xuất thân từ thảo nguyêb phương nam, chính xác thì ở sa mạc Thái Nội Lôi, khác với hoang nguyên A Nhĩ Kim nghèo nàn phương bắc, thảo nguyên phương nam tắm trong ánh nắng chan hòa, cỏ xanh muốt quanh năm, chẳng những trù phú màu mỡ mà còn rộng hơn mấy lần, diện tích không thua kém gì Vương triều Minh Hà.
Mục dân phương nam sống tự do trên thảo nguyên bạt ngàn của mình, họ tự cấp tự túc, không thèm qua lại với Vương triều Minh Hà, không tới cướp bóc như dân du mục phương nam, nhưng người Đường tộc chưa bao giờ ngơi cảnh giác với họ, vì thế mà tồn tại tiểu quốc khá kỳ lạ như Lạc Na nằm tiếp giáp giữa Vương triều Minh Hà và thảo nguyên phương nam.
Đại quản sự Bàng Lộc trong một lần xuống phương nam lo chuyện làm ăn mua được con tuấn mã này về, khi đó nó còn khá nhỏ, để Đường Kính Chi tập cưỡi, đương nhiên ai dám liều mạng lấy ngựa trưởng thành cho đích tôn bảo bối của Đường lão thái gia tập, y mất một sợi lông thôi cũng có người gặp họa.
Thế nhưng con ngựa đen này vì không quen thủy thổ, lại còn nhỏ không đủ sức đề kháng nên bệnh luôn, Đường Kính Chi rất cưng nó, chẳng những đích thân chăm sóc cẩn thận, lại còn mới chuyên gia nuôi ngựa về không ngại tốn kém chữa trị cho nó, nên mới giữ được cho nó một mạng.
Cũng chính vì thế con tuấn mã này mới nhận Đường Kính Chi trói gà không chặt làm chủ nhân.
Trịnh Kiếm Thu lần đầu tiên nhìn thấy con tuấn mã này đã giật mình, con ngựa cao lớn tráng kiện như vậy dù ở trong quân cũng hiếm có, loại thần câu này không thể dùng tiền mà đo đếm, chỉ có thể duyên phận mới có được.
Đường Kính Chi lấy khăn tay ra đưa cho Ngọc Nhi để nàng lau mồ hôi, vô tình phát hiện ra không biên Ngọc Nhi lấy đâu ra mấy cái khuyên sắt, từ cổ áo choàng cài một hàng tới tận eo, che kín đi bầu ngực ngạo nghễ của nàng.
Thấy vậy Đường Kính Chi lòng mừng rỡ, vóc người tràn ngập sức dụ hoặc ma quỷ của Ngọc Nhi cực kỳ thu hút ánh mắt của nam nhân, nhưng nàng là nữ nhân của y, đương nhiên tốt nhất là để đóng cửa phòng lại, một mình thưởng thức thì hơn.
Bị nam nhân nhìn chẳng phải mỗi Đường Kính Chi bị lỗ vốn.
Thấy Đường Kính Chi nhìn mấy cái khuyên sắt trước ngực mình cười như thằng ngốc, khuôn mặt Ngọc Nhi ẩn dưới tấm khăn che ửng đỏ, rồi lại nhớ tới va chạm như vuốt ve trên xe, bất giác, hai chấm hồng ở ngực truyền tới cảm giác ngưa ngứa lạ kỳ, sau đó lan dần ra toàn thân.
Cái cảm giác đó làm người ta nao nao, toàn thân khô nóng, tứ chi mềm nhũn, hơi thở của nàng dần dần trở nên gấp gáp, nàng rất muốn tránh ánh mắt của y, nhưng mỗi lần chẳng được bao lâu lại không nhịn được quay sang liếc một cái.
Đường Kính Chi chẳng hề hay biết bản thân trong lúc vô tình đã khơi lên xuân tình xao động của Ngọc Nhi, y chỉ rất hài lòng vì Ngọc Nhi coi trọng hành động của mình như thế, ừm, mặc dù thường ngày nàng như ngọn núi băng, nhưng so với Lâm Úc Hương bề ngoài đúng mực, thì nàng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Lần trước học võ ăn mấy roi y còn ghi nhớ, định đánh đít nàng giải hận, lúc này lòng mềm xuống, quyết định sau này chấp hành gia pháp sẽ hạ thủ nhẹ hơn một chút, đồng thời giảm từ 50 cái xuống còn 30 cái, à thôi, nhẹ tay hơn một chút là đủ rồi, cứ đánh 50 cái đi, nếu không nàng lại khinh nhờn gia pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.