Chương 327: Ngươi sống ta chết
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Muốn chiêu binh mãi mã thì phải tốn rất nhiều tiền, đó là nguyên nhân vì sao gần đây Điền Cơ liên tục thúc dục Vương phải hạ cho được Đường gia.
Nghe nói Trương Thiếu Kiệt muốn người hỗ trợ, Điền Cơ gật đầu không chút do dự, đồng thời cho hạ nhân đi gọi mười mấy nhân sĩ giang hồ mà lão nuôi trong phủ tới, chỉ thị cho bọn họ phải nghe theo sự điều khiển của Trương Thiếu Kiệt.
Trương Thiếu Kiệt thấy Điền Cơ coi trọng mình như thế, lòng mừng rỡ, vội quỳ xuống lậy tạ, luôn mồm thề thốt bày tỏ trung thành.
Biết ngựa của Trương Thiếu Kiệt bị cung tiễn thủ ở cổng bắn chết, Điền Cơ còn rộng rãi tặng cho hắn một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, rồi mới bảo hắn dẫn mười mấy người giang hồ kia quay về Lạc thành.
Để mua chuộc lòng người, Điền Cơ còn đích thân tiễn Trương Thiếu Kiệt ra tận cổng, một quan viên đợi hắn đi xa rồi mới nhíu mày nói:
- Đại nhân, hạ quan thấy kẻ này tích cách quá khích, thích công to, bảo hắn đi đối phó với Đường gia liệu có ổn thỏa không?
Điền Cơ chỉ cười không đáp, Vương Mông chính vì quá cẩn thận lo trước sợ sau cho nên tới tận bây giờ mới không làm gì nổi Đường gia.
Đợi tới khi Trương Thiếu Kiệt về tới Lạc thành thì đã là nửa đêm rồi, may là trên người hắn có yêu bài phó tổng bộ đầu lục phiến môn, cho nên quân sĩ canh cổng liền mở cổng thành cho hắn vào.
Vương Mông bị người ta hành thích trọng thương bất tỉnh, phủ thành thủ đèn đuốc sáng choang, Vương Mông da nhớt nhạt như xác chết nằm trên giường, chính thê của hắn thì tay cầm khăn thấm nước mắt thút thít không ngừng.
Vương Điền Thị cũng ở trong phòng, nghe một hồi thì bực tức quát:
- Khóc cái gì mà khóc, vừa rồi chẳng phải y sư đã nói không chết được rồi đấy à?
Vương phu nhân thường bị xuyên bị Vương Điền Thị chửi mắng, biết tính ả hung bạo, không dám cãi, đầu cúi xuống, cố gắng khóc thật nhỏ:
- Mẹ, phụ thân sinh tử chưa rõ, người đừng làm ồn nữa.
Vương nhị công tử đứng dậy khuyên can.
Vương Điền Thi vung tay tát đánh chát một cái, không có chút thương xót nào, cứ như thanh niên này không phải con ả vậy:
- Xéo ngay, cái đồ vô dụng, lão nương muốn làm gì cần ngươi phải dạy à?
Vương nhị công tử bị đòn đau, ôm má hừ một cái chạy ra khỏi phòng, Vương Điền Thị tức tối chửi với theo, nói cũng khéo, ả ta vừa chửi mệt, dừng lại nghị thì nghe thấy Vương Mông nằm trên giường rên khe khẽ, từ từ tỉnh lại, Vương phu nhân đem toàn bộ tâm thần đặt lên người trượng phu nên phát hiện ra ngay, kêu một tiếng lão gia rồi nhào tới.
- Đừng, đừng khóc, vi phu không chết được đâu.
Vương Mông và chính thất phu nhân tình cảm sâu nặng, lấy hết sức lực an ủi.
- Ta đã nói mà, tướng công phúc lớn mạng lớn, không chết được đâu, cứ không nghe, khóc, khóc, khóc, điếc hết cả tai.
Vương Điền Thị giọng chua ngoa, đong đưa đi tới.
Nghe lời lẽ của ả, máu nóng xộc lên, Vương Mông ho khù khụ, Vương phu nhân hoảng hồn đỡ hắn dậy, giúp hắn vỗ lưng thuận khí, ho hồi lâu Vương Mông mới thở đều lại, mắt nhìn Vương Điền Thị chằm chằm, mặt tối xầm.
"Hừm! Nếu chẳng phải bên này không thể thiếu con sơn dương đen ngươi tọa trấn, lão nương đã chẳng bị ..." Vương Điền Thị bị nhìn chằm chằm tới khó chịu, quay ngoắt đầu sang một bên.
Nhịn, đã nhịn bao năm rồi, giờ càng phải nhịn, Vương Mông hít mấy hơi lớn, miễn cưỡng áp lửa giận xuống:
- Âm Lôi, Trương Tú và Thiếu Kiệt có ở trong phủ không? Ta có chuyện muốn thương lượng với bọn họ.
Hắn biết kẻ hành thích mình khó thoát khỏi liên quan tới Đường gia.
Vương phu nhân nhíu mày, khuyên nhủ:
- Lão gia, y sư nói lần này người bị thương cực nặng, phải tĩnh dưỡng ...
Mới nói tới đó thì Vương Điền Thị cắt ngang:
- Trừ Thiếu Kiệt ra thì hai người kia đều ở trong phủ.
- Các nàng lui đi, gọi bọn họ vào đây.
Vương Mông nhìn Vương Điền Thị một cái cũng sôi máu rôi nên nói xong nhắm mắt lại.
Vương phu nhân là người nhu nhược, chỉ biết cắn môi lui ra, Vương Điền Thị thì phấy khăn tay, lắc mông bước đi, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau Trương Tú và Âm Lôi đi vào, vừa thấy Vương Mông nằm trên giường đều đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội:
- Thuộc hạ bảo hộ không chu đáo, hại đại nhân bị trọng thương, xin đại nhân trách phạt.
Vương Mông mở mắt ra, cố gắng lắm mới chống tay ngồi dựa được vào đầu giường, nói:
- Đứng dậy đi, chuyện này không trách các ngươi được, đám người đó tới quá đột nhiên, hơn nữa kẻ nào kẻ nấy thân thủ lại cao cường!
Hai tên đó đi tới giường, lấy gối lót lưng cho Vương Mông.
- Các ngươi nói xem, lần này bản quan bị hành thích có liên quan gì tới Đường gia?
Vương Mông yếu ớt hỏi:
Trương Tú tới giờ vẫn chưa quên mối hận bị đánh giữa đường, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bẩm đại nhân, theo hạ quan thấy, đám người đó căn bản là do Đường gia phái tới.
- Vâng, ti chức cũng nghĩ như vậy.
Âm Lôi phụ họa:
- Nhất định là tên Đường Kính Chi kia biết khó thoát được tội mới to gan lớn mật phái người hành thích đại nhân.
Vương Mông trầm mặc rất lâu, thở dài:
- Chúng ta vẫn coi thường lá gan của tên thư sinh đó, Đường gia lập nghiệp ở Lạc thành này mấy trăm năm, xem ra có không ít lực lượng bí mật.
Hai tên Trương Tú và Âm Lôi đều im lặng, đúng thế, bọn chúng không ngờ Đường Kính Chi dám phái người hành thích Vương Mông, cũng không ngờ lực lượng Đường gia mạnh như thế.
Phải biết rằng 20 tên nha dịch bên trong công đường không phải nha dịch tầm thường, đều là kẻ xuất sắc nhất trong lục phiến môn, chuyên đối phó với người trong giang hồ, rồi cả Âm Lôi và Trương Thiếu Kiệt nấp sẵn hai bên, vốn cho rằng đối phương chỉ có ả nữ nhân bịt mặt kia là đáng sợ, không ngờ xuất hiện ngần đấy cao thủ.
- Sau khi bản quan bị hành thích bên phía Đường gia có động tĩnh gì không?
Vương Mông thở dài lần nữa hỏi:
Trương Tú mặt mày ngượng ngịu, ấp úng đáp:
- Đại nhân bị hành thích không lâu, lão thái quân của Đường gia liền lên xe ngựa rời Lạc thành, tới biệt việt phía tây ... Đại nhân, mụ lão thái bà đó có hoàng phong, cho nên, cho nên ...
- Không cần phải nói nữa, bản quan hiểu cái khó của ông, nhớ phái người theo dõi, không để bà ta bỏ chạy.
- Vâng hạ quan hiểu.
Vương Mông cựa mình gồi thẳng dậy, mặt nghiêm nghị nhìn hai tên kia:
- Hai ông cũng hiểu rồi, giờ không phải là chuyện gia sản của Đường gia nữa, mà là chuyện sinh tử tồn vong, thù oán của hai bên không thể cởi bỏ được, nếu để Đường gia sống, thì chúng ta sẽ chết , cho nên không cần kiêng kỵ gì nữa, còn bao nhiêu lực lượng thì dùng cả đi ... Nhưng cũng phải tính toán vẹn toàn, đã ra tay phải dồn Đường gia vào chỗ chết, cơ hội sẽ không có lần thứ hai.
Hai tên kia nặng nề gật đầu, tới nước này rồi cũng chỉ còn cách đâm lao phải theo lao chứ biết sao được.
Vương Mông tỉnh lại không lâu thì Trương Thiếu Kiệt dẫn mười mấy tên nhân sĩ giang hồ quay về Lạc Thành, hắn hiện giờ không phải là con chim non trước kia nữa, dẫn thẳng mười mấy tên thuộc hạ tới kỹ viện lớn nhất Lạc thành, rồi gọi một bàn thức ăn lớn, kêu cả đám kỹ nữ tới bồi tiếp, rồi mới về phủ thành thủ.
Tới nơi hắn cũng không thèm kiêng dè, tới luôn phòng ngủ của Vương Điền Thị, Vương Điền Thị sớm phái nha hoàn tâm phúc đợi sẵn ở cửa, chỉ cần hắn về là tới thẳng chỗ Vương Mông gọi ả.
Vương Điền Thị hay tin hối hả quay về, hỏi:
- Thiếu Kiệt, thế nào, lần này đưa thư có thuận lợi không?
Trương Thiếu Kiệt cười hắc hắc, đi tới ôm Vương Điền Thị vào lòng, vuốt ve cơ thể lúc nào cũng bừng bừng khao khát của ả, chẳng mấy chốc Vương Điền Thị má đỏ như hoa đào, miệng rên rỉ liên tục, cúi đầu xuống vừa hôn vành tai của ả Trương Thiếu Kiệt đắc ý đem chuyện xảy ra ở Điền phủ kể một lượt.
Không ngờ Vương Điền Thị nghe xong thình lình đẩy một cái, thoát khỏi lòng Trương Thiếu Kiệt.
***
Nghe nói Trương Thiếu Kiệt muốn người hỗ trợ, Điền Cơ gật đầu không chút do dự, đồng thời cho hạ nhân đi gọi mười mấy nhân sĩ giang hồ mà lão nuôi trong phủ tới, chỉ thị cho bọn họ phải nghe theo sự điều khiển của Trương Thiếu Kiệt.
Trương Thiếu Kiệt thấy Điền Cơ coi trọng mình như thế, lòng mừng rỡ, vội quỳ xuống lậy tạ, luôn mồm thề thốt bày tỏ trung thành.
Biết ngựa của Trương Thiếu Kiệt bị cung tiễn thủ ở cổng bắn chết, Điền Cơ còn rộng rãi tặng cho hắn một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, rồi mới bảo hắn dẫn mười mấy người giang hồ kia quay về Lạc thành.
Để mua chuộc lòng người, Điền Cơ còn đích thân tiễn Trương Thiếu Kiệt ra tận cổng, một quan viên đợi hắn đi xa rồi mới nhíu mày nói:
- Đại nhân, hạ quan thấy kẻ này tích cách quá khích, thích công to, bảo hắn đi đối phó với Đường gia liệu có ổn thỏa không?
Điền Cơ chỉ cười không đáp, Vương Mông chính vì quá cẩn thận lo trước sợ sau cho nên tới tận bây giờ mới không làm gì nổi Đường gia.
Đợi tới khi Trương Thiếu Kiệt về tới Lạc thành thì đã là nửa đêm rồi, may là trên người hắn có yêu bài phó tổng bộ đầu lục phiến môn, cho nên quân sĩ canh cổng liền mở cổng thành cho hắn vào.
Vương Mông bị người ta hành thích trọng thương bất tỉnh, phủ thành thủ đèn đuốc sáng choang, Vương Mông da nhớt nhạt như xác chết nằm trên giường, chính thê của hắn thì tay cầm khăn thấm nước mắt thút thít không ngừng.
Vương Điền Thị cũng ở trong phòng, nghe một hồi thì bực tức quát:
- Khóc cái gì mà khóc, vừa rồi chẳng phải y sư đã nói không chết được rồi đấy à?
Vương phu nhân thường bị xuyên bị Vương Điền Thị chửi mắng, biết tính ả hung bạo, không dám cãi, đầu cúi xuống, cố gắng khóc thật nhỏ:
- Mẹ, phụ thân sinh tử chưa rõ, người đừng làm ồn nữa.
Vương nhị công tử đứng dậy khuyên can.
Vương Điền Thi vung tay tát đánh chát một cái, không có chút thương xót nào, cứ như thanh niên này không phải con ả vậy:
- Xéo ngay, cái đồ vô dụng, lão nương muốn làm gì cần ngươi phải dạy à?
Vương nhị công tử bị đòn đau, ôm má hừ một cái chạy ra khỏi phòng, Vương Điền Thị tức tối chửi với theo, nói cũng khéo, ả ta vừa chửi mệt, dừng lại nghị thì nghe thấy Vương Mông nằm trên giường rên khe khẽ, từ từ tỉnh lại, Vương phu nhân đem toàn bộ tâm thần đặt lên người trượng phu nên phát hiện ra ngay, kêu một tiếng lão gia rồi nhào tới.
- Đừng, đừng khóc, vi phu không chết được đâu.
Vương Mông và chính thất phu nhân tình cảm sâu nặng, lấy hết sức lực an ủi.
- Ta đã nói mà, tướng công phúc lớn mạng lớn, không chết được đâu, cứ không nghe, khóc, khóc, khóc, điếc hết cả tai.
Vương Điền Thị giọng chua ngoa, đong đưa đi tới.
Nghe lời lẽ của ả, máu nóng xộc lên, Vương Mông ho khù khụ, Vương phu nhân hoảng hồn đỡ hắn dậy, giúp hắn vỗ lưng thuận khí, ho hồi lâu Vương Mông mới thở đều lại, mắt nhìn Vương Điền Thị chằm chằm, mặt tối xầm.
"Hừm! Nếu chẳng phải bên này không thể thiếu con sơn dương đen ngươi tọa trấn, lão nương đã chẳng bị ..." Vương Điền Thị bị nhìn chằm chằm tới khó chịu, quay ngoắt đầu sang một bên.
Nhịn, đã nhịn bao năm rồi, giờ càng phải nhịn, Vương Mông hít mấy hơi lớn, miễn cưỡng áp lửa giận xuống:
- Âm Lôi, Trương Tú và Thiếu Kiệt có ở trong phủ không? Ta có chuyện muốn thương lượng với bọn họ.
Hắn biết kẻ hành thích mình khó thoát khỏi liên quan tới Đường gia.
Vương phu nhân nhíu mày, khuyên nhủ:
- Lão gia, y sư nói lần này người bị thương cực nặng, phải tĩnh dưỡng ...
Mới nói tới đó thì Vương Điền Thị cắt ngang:
- Trừ Thiếu Kiệt ra thì hai người kia đều ở trong phủ.
- Các nàng lui đi, gọi bọn họ vào đây.
Vương Mông nhìn Vương Điền Thị một cái cũng sôi máu rôi nên nói xong nhắm mắt lại.
Vương phu nhân là người nhu nhược, chỉ biết cắn môi lui ra, Vương Điền Thị thì phấy khăn tay, lắc mông bước đi, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau Trương Tú và Âm Lôi đi vào, vừa thấy Vương Mông nằm trên giường đều đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội:
- Thuộc hạ bảo hộ không chu đáo, hại đại nhân bị trọng thương, xin đại nhân trách phạt.
Vương Mông mở mắt ra, cố gắng lắm mới chống tay ngồi dựa được vào đầu giường, nói:
- Đứng dậy đi, chuyện này không trách các ngươi được, đám người đó tới quá đột nhiên, hơn nữa kẻ nào kẻ nấy thân thủ lại cao cường!
Hai tên đó đi tới giường, lấy gối lót lưng cho Vương Mông.
- Các ngươi nói xem, lần này bản quan bị hành thích có liên quan gì tới Đường gia?
Vương Mông yếu ớt hỏi:
Trương Tú tới giờ vẫn chưa quên mối hận bị đánh giữa đường, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bẩm đại nhân, theo hạ quan thấy, đám người đó căn bản là do Đường gia phái tới.
- Vâng, ti chức cũng nghĩ như vậy.
Âm Lôi phụ họa:
- Nhất định là tên Đường Kính Chi kia biết khó thoát được tội mới to gan lớn mật phái người hành thích đại nhân.
Vương Mông trầm mặc rất lâu, thở dài:
- Chúng ta vẫn coi thường lá gan của tên thư sinh đó, Đường gia lập nghiệp ở Lạc thành này mấy trăm năm, xem ra có không ít lực lượng bí mật.
Hai tên Trương Tú và Âm Lôi đều im lặng, đúng thế, bọn chúng không ngờ Đường Kính Chi dám phái người hành thích Vương Mông, cũng không ngờ lực lượng Đường gia mạnh như thế.
Phải biết rằng 20 tên nha dịch bên trong công đường không phải nha dịch tầm thường, đều là kẻ xuất sắc nhất trong lục phiến môn, chuyên đối phó với người trong giang hồ, rồi cả Âm Lôi và Trương Thiếu Kiệt nấp sẵn hai bên, vốn cho rằng đối phương chỉ có ả nữ nhân bịt mặt kia là đáng sợ, không ngờ xuất hiện ngần đấy cao thủ.
- Sau khi bản quan bị hành thích bên phía Đường gia có động tĩnh gì không?
Vương Mông thở dài lần nữa hỏi:
Trương Tú mặt mày ngượng ngịu, ấp úng đáp:
- Đại nhân bị hành thích không lâu, lão thái quân của Đường gia liền lên xe ngựa rời Lạc thành, tới biệt việt phía tây ... Đại nhân, mụ lão thái bà đó có hoàng phong, cho nên, cho nên ...
- Không cần phải nói nữa, bản quan hiểu cái khó của ông, nhớ phái người theo dõi, không để bà ta bỏ chạy.
- Vâng hạ quan hiểu.
Vương Mông cựa mình gồi thẳng dậy, mặt nghiêm nghị nhìn hai tên kia:
- Hai ông cũng hiểu rồi, giờ không phải là chuyện gia sản của Đường gia nữa, mà là chuyện sinh tử tồn vong, thù oán của hai bên không thể cởi bỏ được, nếu để Đường gia sống, thì chúng ta sẽ chết , cho nên không cần kiêng kỵ gì nữa, còn bao nhiêu lực lượng thì dùng cả đi ... Nhưng cũng phải tính toán vẹn toàn, đã ra tay phải dồn Đường gia vào chỗ chết, cơ hội sẽ không có lần thứ hai.
Hai tên kia nặng nề gật đầu, tới nước này rồi cũng chỉ còn cách đâm lao phải theo lao chứ biết sao được.
Vương Mông tỉnh lại không lâu thì Trương Thiếu Kiệt dẫn mười mấy tên nhân sĩ giang hồ quay về Lạc Thành, hắn hiện giờ không phải là con chim non trước kia nữa, dẫn thẳng mười mấy tên thuộc hạ tới kỹ viện lớn nhất Lạc thành, rồi gọi một bàn thức ăn lớn, kêu cả đám kỹ nữ tới bồi tiếp, rồi mới về phủ thành thủ.
Tới nơi hắn cũng không thèm kiêng dè, tới luôn phòng ngủ của Vương Điền Thị, Vương Điền Thị sớm phái nha hoàn tâm phúc đợi sẵn ở cửa, chỉ cần hắn về là tới thẳng chỗ Vương Mông gọi ả.
Vương Điền Thị hay tin hối hả quay về, hỏi:
- Thiếu Kiệt, thế nào, lần này đưa thư có thuận lợi không?
Trương Thiếu Kiệt cười hắc hắc, đi tới ôm Vương Điền Thị vào lòng, vuốt ve cơ thể lúc nào cũng bừng bừng khao khát của ả, chẳng mấy chốc Vương Điền Thị má đỏ như hoa đào, miệng rên rỉ liên tục, cúi đầu xuống vừa hôn vành tai của ả Trương Thiếu Kiệt đắc ý đem chuyện xảy ra ở Điền phủ kể một lượt.
Không ngờ Vương Điền Thị nghe xong thình lình đẩy một cái, thoát khỏi lòng Trương Thiếu Kiệt.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.