Chương 161: Nhu Nhi bị đánh
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Chuyện xẻng sắt vậy là xong, Đường Kính Chi lại nhớ tới chuyện xe ba gác, tới khi đó mấy vạn người đào đất, không có xe vận chuyển tiện lợi, mà dựa bào mấy cái sọt đất là không xong.
Xem ra về nhà phải nghiên cứu kỹ càng mới được.
- Ngọc Nhi, sáng mai nàng dạy ta cách dùng cương châm được không?
Bố trí công việc trong lòng xong, Đường Kính Chi đi nhanh hơn nhiều, thấy Ngọc Nhi im lìm đi theo bên cạnh, chủ động bắt chuyện, đồng thời cũng rất mong đợi.
Bất thình lình nghe câu này, theo bản năng Ngọc Nhi định lắc đầu, dù sao điều kiện sức khỏe hiện tại của Đường Kính Chi căn bản còn chưa đạt yêu cầu, có điều nhìn thấy ánh mắt tha thiết của y, nàng không thể nói lời từ chối được:
- Ngày mai thiếp có thể biểu diễn cho Nhị gia thấy sự lợi hại của ám khí, còn về phần khi nào thì dạy cho Nhị gia kỹ xảo này thì trong lòng thiếp đã có tính toán, Nhị gia có sốt ruột cũng vô ích.
- Được.
Mặc dù tạm thời không học được, nhưng mở rộng tầm mắt cũng tốt, cho nên Đường Kính Chi không hề thất vọng, chỉ mong như lần leo tường, Ngọc Nhi có thể khiến y bất ngờ lần nữa.
Dọc đường đi Đường Kính Chi không ngừng kiếm đề tài khơi chuyện với Ngọc Nhi, mặc dù đa phần Ngọc Nhi chỉ đáp lời, rất ít khi chủ động lên tiếng, chỉ thế thôi cũng làm Đường Kính Chi kích động rồi, Ngọc Nhi không còn bài xích tướng công y nữa, sau này bồi dưỡng tình cảm sẽ đơn giản hơn nhiều.
Về tới cổng Đường phủ, Đường Kính Chi dừng bước, nghiêm mặt dặn hai hộ vệ:
- Bất kể hôm nay các ngươi nhìn thấy nghe thấy cái gì thì cũng đều nuốt vào bụng cho ta, không được truyền ra ngoài, hiểu chưa?
- Vâng!
Vì chủ tử rất ít khi nghiêm mặt với những hạ nhân bọn họ, cho nên hai vộ vệ hiểu chuyện hôm nay nhất định có can hệ rất lớn, đồng thanh đáp:
- Ngọc Nhi, hôm nay bận cả ngày rồi, nàng nhất định đã mệt, dù sao không còn việc gì nữa, nàng về tiểu viện nghỉ ngơi đi, ta tới chỗ lão thái quân một chuyến, bẩm báo vài việc.
Trong mắt Ngọc Nhi, tướng công thư sinh mới là kẻ yếu dễ bị mệt, cần được chiếu cố, lúc này lại thành kẻ yếu quan tâm tới kẻ mạnh, nói nàng mệt, Ngọc Nhi nhất thời không biết phải nói gì luôn.
- Ừm, tướng công cũng nghỉ sớm đi.
Lúc rời đi Ngọc Nhi buột miệng nói một câu mà chính nàng cũng không tin nổi, mặt đỏ lên, vì che dấu nàng vội xoay người đi luôn.
Đường Kính Chi ngẩn người, rồi phấn khích, hai người cùng phải tới hậu viện, còn một đoạn đường nữa đi cùng nhau, có điều Ngọc Nhi không ngừng tăng tốc, hại Đường Kính Chi chạy cũng không đuổi kịp.
Mắt thấy đã tới cổng hậu viện, Ngọc Nhi định thi triển khinh công bỏ tướng công thư sinh lại, không ngờ từ bên trong có một nữ tử mặc áo xanh đột nhiên chạy ra, vừa chạy vừa quơ món đồ trong tay:
- Nhị gia về rồi, người xem tỳ thiếp thêu thế nào?
Đường Kính Chi nghe giọng nói này nhìn lại, thấy Nhu Nhi định mỉm cười đáp lại nàng, nhưng mặt hơi biến đổi, lúc này Nhu Nhi đã chạy tới gần, đưa thứ trong tay như khoe bảo bối tới trước mặt Đường Kính Chi.
- Cái này do nàng thêu suốt đêm mà ra à?
Chỉ thấy thiếu nữ này hai mắt đò kè, mí mắt sưng húp, như hai quả đào, búi tóc siêu vẹo, y phục không chỉnh tể, tuy vẻ mặt cực kỳ phấn khích, nhưng không che dấu được toàn thân kiệt quệ.
Nhu Nhi thấy Nhị gia không nhìn đồ trong tay mình, hơn nữa sắc mặt cực kỳ khó coi, tim đập thót một cái, hoảng sợ lùi lại, giọng lí nhí:
- Dạ ... Đúng là tỳ thiếp thức suốt ...
Lời còn chưa dứt, Ngọc Nhi há hốc miệng, còn Đường Kính Chi trước chốn đông người, bế Ngu Nhi lên, mặc cho giai nhân trong lòng kinh hãi dãy dụa, y xoay người Nhu Nhi lại, giơ tay lên, "bốp bốp bốp" đánh vào mông tiểu kiều thê một trận.
Tới khi mông truyền tới từng cơn đau Nhu Nhi mới phản ứng lại, mình miệt mài cả đêm thêu hình tướng công vẽ ra, chẳng những tướng công không khen mình, còn trừng phạt mình, đánh đít mình.
Tủi thân, nước mắt nàng lặng lẽ tuôn rơi trong tiếng nấc nghẹn lại ở cổ họng.
Từ khi biết Đường Kính Chi cho tới giờ, Ngọc Nhi hiếm khi thấy y nổi giận chứ đừng nói gì tới đánh người, cho nên Đường Kính Chi đột nhiên ra tay, không một ai ngờ tới, đừng nói tới chuyện ngăn cản.
Có điều khi nàng đang muốn đi tới ngăn cản, nhưng thấy Đường Kính Chi vỗ mấy cái liền bế xốc Nhu Nhi lên, rồi vội vàng đi về phía tiểu viện của Nhu Nhi.
Nàng chỉ bước được một bước liền dừng lại, không đi theo nữa, nguyên nhân rất đơn giản, khi Đường Kính Chi xoay người, nàng thấy rõ trên mặt tướng công thư sinh đầy thương xót.
Đúng thế, Đường Kính Chi đau lòng vô cùng, cô nha đầu ngốc nghếch này, vì hoàn thành chuyện y căn dặn, không ngờ thức nguyên một ngày một đêm, tối qua chẳng phải đã dặn nàng rồi sao, chuyện này không cần gấp, vì sao nàng không nghe lời.
Bế Nhu Nhi trong lòng, hai tay bất giác siết chặt hơn, nhìn giọt nước mắt thanh lệ tràn ra hàng mi, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, tim y như bị người ta cáo cấu.
Đường Kính Chi đánh không đau, mấy cái phát mông đó đoán chừng chỉ để lại mấy vết hồng mờ nhạt trên mông của Nhu Nhi, nhưng Nhu Nhi khóc rồi, còn khóc rất thương tâm, khóc nức nở, nước mắt làm ướt đôi mắt đỏ xưng vù của nàng, làm nó vừa xót vừa đau, nàng không mở mắt ra được.
Nhưng tim nàng còn đau hơn.
Nhu Nhi khóc là vì nàng tủi thân, nàng nghe tướng công an bài nhiệm vụ cho mình, liền kích động không ngủ được, cảm thấy có cơ hội chứng tỏ bản thân không phải vô dụng nữa, có thể giúp được tướng công rồi, có thể nở mày nở mặt trước các tỷ muội, như thế sau này đối diện với họ, nàng không còn phải quá tự ti nữa.
Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ rằng, tướng công luôn rất dịu dàng với mình, vừa mới gặp mặt chẳng cho nàng giải thích, chẳng thèm nhìn tới thành quả lao động khổ công của nàng, đã đánh nàng một trận rồi.
Cho dù mông không đau, nhưng mỗi lần bàn tay kia đánh xuống như đánh vào tim nàng, không một ai biết rằng, nàng mong muốn nhìn thấy nụ cười trên mặt tướng công như thế nào, cũng không một ai biết nàng khao khát được nam nhân của mình khen mình một câu ra sao.
Ở Đường gia, nàng cảm thấy mình như ngọn cỏ không rễ, chỉ có nghĩ cách giành được sự sùng ái của tướng công, nàng mới có thể sinh tồn ở nơi này.
Hơn nữa ... Hơn nữa, nàng thực sự thích tướng công của mình, cho tới tận bây giờ, nàng vẫn cảm thấy được làm nữ nhân của Đường Kính Chi, là ông trời khai ân ban phúc duyên, nếu không một nha đầu nông thôn chưa bao giờ đi học như nàng, làm sao có thể xứng với đại tài tử vang danh xa gần.
Vì những nguyên nhân ấy, khiến nàng cực kỳ mong mỏi được tướng công thừa nhận, nàng mới bất tri bất giác thức thâu đêm, đem mấy bức tranh tướng công vẽ, tỉ mẩn từng châm từng châm một thêu lên lụa.
Nhưng, mấy cái phát vào mông của Đường Kính Chi như băng giá đổ ụp xuống vùi lấp toàn bộ hi vọng trong lòng nàng, nàng khóc không mở mắt ra được, không nhìn thế khuôn mặt thương xót của tướng công, Nhu Nhi chỉ tủi thân khóc ngẹn ngào.
Ôm tiểu giai nhân nhẹ tênh trong lòng, Đường Kính Chi đi xuyên qua mấy cái cổng vòm, tới trước tiểu viện của Nhu Nhi. Hiện bên cạnh Nhu Nhi cũng đã phân phối mấy tiểu nha đầu rồi, đang quét dọn trong sân, đột nhiên thấy gia chủ đi vào, vội quỳ xuống thỉnh an, Đường Kính Chi chỉ thuận miệng bảo đứng dậy rồi đi thẳng vào trong phòng.
Mấy tiểu nha đầu này tuy mới tới, nhưng không phải là những quả bí rỗng ruột, không ngốc nghếch đi theo, bọn chúng không thấy chủ tử khóc sướt mướt, thêm vào Nhu Nhi cũng sợ bị nha hoàn của mình nhìn thấy cười cho nên nén khóc.
Xem ra về nhà phải nghiên cứu kỹ càng mới được.
- Ngọc Nhi, sáng mai nàng dạy ta cách dùng cương châm được không?
Bố trí công việc trong lòng xong, Đường Kính Chi đi nhanh hơn nhiều, thấy Ngọc Nhi im lìm đi theo bên cạnh, chủ động bắt chuyện, đồng thời cũng rất mong đợi.
Bất thình lình nghe câu này, theo bản năng Ngọc Nhi định lắc đầu, dù sao điều kiện sức khỏe hiện tại của Đường Kính Chi căn bản còn chưa đạt yêu cầu, có điều nhìn thấy ánh mắt tha thiết của y, nàng không thể nói lời từ chối được:
- Ngày mai thiếp có thể biểu diễn cho Nhị gia thấy sự lợi hại của ám khí, còn về phần khi nào thì dạy cho Nhị gia kỹ xảo này thì trong lòng thiếp đã có tính toán, Nhị gia có sốt ruột cũng vô ích.
- Được.
Mặc dù tạm thời không học được, nhưng mở rộng tầm mắt cũng tốt, cho nên Đường Kính Chi không hề thất vọng, chỉ mong như lần leo tường, Ngọc Nhi có thể khiến y bất ngờ lần nữa.
Dọc đường đi Đường Kính Chi không ngừng kiếm đề tài khơi chuyện với Ngọc Nhi, mặc dù đa phần Ngọc Nhi chỉ đáp lời, rất ít khi chủ động lên tiếng, chỉ thế thôi cũng làm Đường Kính Chi kích động rồi, Ngọc Nhi không còn bài xích tướng công y nữa, sau này bồi dưỡng tình cảm sẽ đơn giản hơn nhiều.
Về tới cổng Đường phủ, Đường Kính Chi dừng bước, nghiêm mặt dặn hai hộ vệ:
- Bất kể hôm nay các ngươi nhìn thấy nghe thấy cái gì thì cũng đều nuốt vào bụng cho ta, không được truyền ra ngoài, hiểu chưa?
- Vâng!
Vì chủ tử rất ít khi nghiêm mặt với những hạ nhân bọn họ, cho nên hai vộ vệ hiểu chuyện hôm nay nhất định có can hệ rất lớn, đồng thanh đáp:
- Ngọc Nhi, hôm nay bận cả ngày rồi, nàng nhất định đã mệt, dù sao không còn việc gì nữa, nàng về tiểu viện nghỉ ngơi đi, ta tới chỗ lão thái quân một chuyến, bẩm báo vài việc.
Trong mắt Ngọc Nhi, tướng công thư sinh mới là kẻ yếu dễ bị mệt, cần được chiếu cố, lúc này lại thành kẻ yếu quan tâm tới kẻ mạnh, nói nàng mệt, Ngọc Nhi nhất thời không biết phải nói gì luôn.
- Ừm, tướng công cũng nghỉ sớm đi.
Lúc rời đi Ngọc Nhi buột miệng nói một câu mà chính nàng cũng không tin nổi, mặt đỏ lên, vì che dấu nàng vội xoay người đi luôn.
Đường Kính Chi ngẩn người, rồi phấn khích, hai người cùng phải tới hậu viện, còn một đoạn đường nữa đi cùng nhau, có điều Ngọc Nhi không ngừng tăng tốc, hại Đường Kính Chi chạy cũng không đuổi kịp.
Mắt thấy đã tới cổng hậu viện, Ngọc Nhi định thi triển khinh công bỏ tướng công thư sinh lại, không ngờ từ bên trong có một nữ tử mặc áo xanh đột nhiên chạy ra, vừa chạy vừa quơ món đồ trong tay:
- Nhị gia về rồi, người xem tỳ thiếp thêu thế nào?
Đường Kính Chi nghe giọng nói này nhìn lại, thấy Nhu Nhi định mỉm cười đáp lại nàng, nhưng mặt hơi biến đổi, lúc này Nhu Nhi đã chạy tới gần, đưa thứ trong tay như khoe bảo bối tới trước mặt Đường Kính Chi.
- Cái này do nàng thêu suốt đêm mà ra à?
Chỉ thấy thiếu nữ này hai mắt đò kè, mí mắt sưng húp, như hai quả đào, búi tóc siêu vẹo, y phục không chỉnh tể, tuy vẻ mặt cực kỳ phấn khích, nhưng không che dấu được toàn thân kiệt quệ.
Nhu Nhi thấy Nhị gia không nhìn đồ trong tay mình, hơn nữa sắc mặt cực kỳ khó coi, tim đập thót một cái, hoảng sợ lùi lại, giọng lí nhí:
- Dạ ... Đúng là tỳ thiếp thức suốt ...
Lời còn chưa dứt, Ngọc Nhi há hốc miệng, còn Đường Kính Chi trước chốn đông người, bế Ngu Nhi lên, mặc cho giai nhân trong lòng kinh hãi dãy dụa, y xoay người Nhu Nhi lại, giơ tay lên, "bốp bốp bốp" đánh vào mông tiểu kiều thê một trận.
Tới khi mông truyền tới từng cơn đau Nhu Nhi mới phản ứng lại, mình miệt mài cả đêm thêu hình tướng công vẽ ra, chẳng những tướng công không khen mình, còn trừng phạt mình, đánh đít mình.
Tủi thân, nước mắt nàng lặng lẽ tuôn rơi trong tiếng nấc nghẹn lại ở cổ họng.
Từ khi biết Đường Kính Chi cho tới giờ, Ngọc Nhi hiếm khi thấy y nổi giận chứ đừng nói gì tới đánh người, cho nên Đường Kính Chi đột nhiên ra tay, không một ai ngờ tới, đừng nói tới chuyện ngăn cản.
Có điều khi nàng đang muốn đi tới ngăn cản, nhưng thấy Đường Kính Chi vỗ mấy cái liền bế xốc Nhu Nhi lên, rồi vội vàng đi về phía tiểu viện của Nhu Nhi.
Nàng chỉ bước được một bước liền dừng lại, không đi theo nữa, nguyên nhân rất đơn giản, khi Đường Kính Chi xoay người, nàng thấy rõ trên mặt tướng công thư sinh đầy thương xót.
Đúng thế, Đường Kính Chi đau lòng vô cùng, cô nha đầu ngốc nghếch này, vì hoàn thành chuyện y căn dặn, không ngờ thức nguyên một ngày một đêm, tối qua chẳng phải đã dặn nàng rồi sao, chuyện này không cần gấp, vì sao nàng không nghe lời.
Bế Nhu Nhi trong lòng, hai tay bất giác siết chặt hơn, nhìn giọt nước mắt thanh lệ tràn ra hàng mi, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, tim y như bị người ta cáo cấu.
Đường Kính Chi đánh không đau, mấy cái phát mông đó đoán chừng chỉ để lại mấy vết hồng mờ nhạt trên mông của Nhu Nhi, nhưng Nhu Nhi khóc rồi, còn khóc rất thương tâm, khóc nức nở, nước mắt làm ướt đôi mắt đỏ xưng vù của nàng, làm nó vừa xót vừa đau, nàng không mở mắt ra được.
Nhưng tim nàng còn đau hơn.
Nhu Nhi khóc là vì nàng tủi thân, nàng nghe tướng công an bài nhiệm vụ cho mình, liền kích động không ngủ được, cảm thấy có cơ hội chứng tỏ bản thân không phải vô dụng nữa, có thể giúp được tướng công rồi, có thể nở mày nở mặt trước các tỷ muội, như thế sau này đối diện với họ, nàng không còn phải quá tự ti nữa.
Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ rằng, tướng công luôn rất dịu dàng với mình, vừa mới gặp mặt chẳng cho nàng giải thích, chẳng thèm nhìn tới thành quả lao động khổ công của nàng, đã đánh nàng một trận rồi.
Cho dù mông không đau, nhưng mỗi lần bàn tay kia đánh xuống như đánh vào tim nàng, không một ai biết rằng, nàng mong muốn nhìn thấy nụ cười trên mặt tướng công như thế nào, cũng không một ai biết nàng khao khát được nam nhân của mình khen mình một câu ra sao.
Ở Đường gia, nàng cảm thấy mình như ngọn cỏ không rễ, chỉ có nghĩ cách giành được sự sùng ái của tướng công, nàng mới có thể sinh tồn ở nơi này.
Hơn nữa ... Hơn nữa, nàng thực sự thích tướng công của mình, cho tới tận bây giờ, nàng vẫn cảm thấy được làm nữ nhân của Đường Kính Chi, là ông trời khai ân ban phúc duyên, nếu không một nha đầu nông thôn chưa bao giờ đi học như nàng, làm sao có thể xứng với đại tài tử vang danh xa gần.
Vì những nguyên nhân ấy, khiến nàng cực kỳ mong mỏi được tướng công thừa nhận, nàng mới bất tri bất giác thức thâu đêm, đem mấy bức tranh tướng công vẽ, tỉ mẩn từng châm từng châm một thêu lên lụa.
Nhưng, mấy cái phát vào mông của Đường Kính Chi như băng giá đổ ụp xuống vùi lấp toàn bộ hi vọng trong lòng nàng, nàng khóc không mở mắt ra được, không nhìn thế khuôn mặt thương xót của tướng công, Nhu Nhi chỉ tủi thân khóc ngẹn ngào.
Ôm tiểu giai nhân nhẹ tênh trong lòng, Đường Kính Chi đi xuyên qua mấy cái cổng vòm, tới trước tiểu viện của Nhu Nhi. Hiện bên cạnh Nhu Nhi cũng đã phân phối mấy tiểu nha đầu rồi, đang quét dọn trong sân, đột nhiên thấy gia chủ đi vào, vội quỳ xuống thỉnh an, Đường Kính Chi chỉ thuận miệng bảo đứng dậy rồi đi thẳng vào trong phòng.
Mấy tiểu nha đầu này tuy mới tới, nhưng không phải là những quả bí rỗng ruột, không ngốc nghếch đi theo, bọn chúng không thấy chủ tử khóc sướt mướt, thêm vào Nhu Nhi cũng sợ bị nha hoàn của mình nhìn thấy cười cho nên nén khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.