Chương 184: Thử xe
Phó Kỳ Lân
24/09/2013
Mấy di nương của Đường Kính Chi không hề biết chuyện phương bắc sẽ bùng phát thiên tai diện rộng, Uyển Nhi lo lắng hỏi:
- Nhị gia, chỗ nào xảy ra nạn châu chấu thế?
- Phương bắc!
Đường Kính Chi khẽ thở dài:
- Cả bốn châu phương bắc đều bị, hẳn không bao lâu nữa nạn dân sẽ đổ vào nơi này.
- Nhị gia biết trước sao?
Ngọc Nhi đột nhiên hỏi xen vào, vừa rồi Thị Mặc vội vàng truyền tin, không nói rõ nhưng nàng đoán ra ngay được.
Đường Kính Chi nặng nề gật đầu.
Nhu Nhi là đứa bé nhà nghèo khổ, từ nhỏ tới lớn không ít lần bị đói, còn đói tới hoa mắt, bụng cồn cào, rất là khó chịu, nàng buông tay Sương Nhi ra, đi tới trước mặt Đường Kính Chi, nói:
- Nhị gia, tỳ thiếp còn nhớ nhà ta mỗi ngăm đều mở lều tế cháo, giúp bách tính khổ nạn vượt qua mùa đông, khi Nhu Nhi còn nhỏ cũng được ăn, mùa đông năm nay chúng ta vẫn cứu tế chứ?
Nàng không muốn nhớ lại cảnh người ta vì thiếu ăn chết đói đầy đường, còn phát sinh bao bi kịch thảm thương, có lần nàng được người ta kể chuyện có nhà đổi con cho nhau mà ăn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ghê sợ.
Yêu thương khẽ ôm thiếu nữ khả ái thiện lượng vào lòng, Đường Kính Chi nói nhỏ:
- Tất nhiên, ta đã chuẩn bị rồi, đợi nạn dân tràn vào Lạc Thành, Đường gia ta sẽ dựng lều tế cháo.
Sương Nhi và Uyển Nhi đều nhíu mày, hai nàng đều sinh ra trong nhà làm ăn, đối với các con số rất mẫn cảm, cho dù nạn dân rất đáng thương, nhưng tai họa lớn thế này, nạn dân sẽ rất nhiều, làm từ thiện cũng phải chừng mực nếu không chỉ e sẽ khiến trong phủ hao tổn rất nhiều ngân lượng.
- Nhị gia, người đoán chừng sẽ có bao nhiêu nạn dân tới đây?
Sương Nhi rốt cuộc không nhịn được, hỏi:
- Khoảng 10 tới 15 vạn.
Mấy nữ tử tức thì thốt lên kinh hãi, con số này quá nhiều, mọi năm nạn dân đổ tới đây chừng hơn 5000 người thôi.
- Ài, biết sao nơi bị thiên tai quá nhiều mà ...
Đường Kính Chi kể vắn tắt tình hình thiên tai cho các nàng nghe, mấy nữ nhân đều trầm mặc, không khí trở nên nặng nề, chỉ có tiếng mấy con chim lích rích trên mái nhà, cực kỳ yên tĩnh.
- Được rồi, ta đã có chuẩn bị vẹn toàn ứng phó với thiên tai, nếu như không có gì bất ngờ, ta có thể cho bọn họ ăn no, sẽ không một ai bị chết đói.
Đường Kính Chi thấy các nàng ai nấy mặt mày u ám liền lên tiếng đảm bảo, đồng thời qua đây cũng hiểu phần nào tâm địa các nàng, may mắn của y thực sự không nhỏ, không chỉ có thê thiếp xinh đẹp, mà còn thiện lương.
- Vâng.
Nhu Nhi gật đầu, nàng hoàn toàn không chút hoài nghi nào.
Vì những chuyện cần chuẩn bị đều đã làm rồi, Đường Kính Chi nghĩ một lúc, quyết định không ra ngoài nữa, ở lại tiểu viện dạy vẽ tán gẫu với những tiểu thiếp của mình, đến gần trưa, kỹ thuật vẽ của Sương Nhi đã tiến bộ dài, nhân vật vẽ ra đã có đặc điểm cơ bản của nhân vật hoạt hình rồi.
Đường Kính Chi đem chuyện chuẩn bị bán đồ chơi và gấm thêu cho mấy phòng thê thiếp bàn bạc chuẩn bị, đợi thời cơ tới sẽ sản xuất quy mô lớn, nếu không với tài sản của Đường gia, nếu chỉ kiếm được chút tiền, chẳng đáng để làm.
Công tác không ít, đủ cho mấy thiếu nữ này bận rộn, Đường Kính Chi biết hậu viện rắc rối đa phần do quan điểm " nữ nhân không tài mới là đức" khiến nữ tử không có việc gì làm, mới "nhàn vi cư bất thiện", hơn nữa các nàng mỗi ngày ở cạnh nhau, tình cảm sẽ càng sâu đậm hơn.
Ăn cơm trưa ở tiểu viện xong, mấy gia đinh đi rèn vòng sắt cũng trở về, trong tay bọn họ tổng cộng có tám cái vòng sắt, mỗi cái rộng chừng ba cái ngón tay, mõi đòn gỗ lồng hai cái, siết chặt, không lung lay chút nào.
- Tới đây, giúp ta một tay.
Đường Kính Chi gọi mấy gia đinh tới giữ bánh xe, sau đó đích thân cầm búa, bắt đầu đập coong coong.
Mấy nữ tử ngoại trừ Ngọc Nhi ra thì không ai hiểu tướng công của mình muốn làm gì, mà cũng chỉ có Nhu Nhi là biết công việc thợ mộc, nên thấy Đường Kính Chi cầm búa làm việc trông cũng có vẻ ra dáng lắm, tò mò vây quanh xem.
Đường Kính Chi trước tiên dùng đinh sắt gắn chặt bánh xe vào hai đòn gỗ, tiếp đó đo khoảng cách giữa hai cái vòng sắt, sau đó đóng hai cái chêm gỗ hình trăng lưỡi liềm lên thùng xe, khoảng cách giữa hai chêm gỗ bằng khoảng cách giữa hai cái vòng sắt, như vậy chỉ cần nâng thùng xe lên đặt vào đòn gỗ là được, khi đẩy chỉ tạo ra ma sát giữ hai vòng sắt và hai cái chêm gỗ.
Làm xong việc, Đường Kính Chi lau mồ hôi, vẫy tay gọi Ngọc Nhi:
- Ngọc Nhi, giờ nàng kéo xe quanh sân một vòng, xem so với cái xe một bánh lúc nãy, cái nào dễ dùng hơn.
Ở thời đại đó xe kéo tay đều chỉ có một bánh, chỉ có xe ngựa mới có hai bánh, cho nên dù là nha đầu nông thôn như Nhu Nhi cũng chưa nhìn thấy xe đầy như thế này.
Ngọc Nhi nghe lời đi tới nâng càng xe lên, cảm giác tựa hồ chẳng có gì khác biệt so với trước đó, vẫn mất công như thế, nhưng khi nàng kéo về phía trước, thấy Đường Kính Chi chống tay một cái rồi nhảy vào thùng xe.
Chẳng lẽ y muốn mình kéo y đi như trâu ngựa?
Nghĩ tới đó lòng tự tôn của Ngọc Nhi tổn thương nghiêm trọng, khuôn mặt dưới tấm khăn che lập tức lạnh xuống, nhưng lửa giận trong lòng lại bùng cháy.
Ngọc Nhi bản tính hiếu thắng, từ khi gả vả Đường phủ vì thân phận tiểu thiếp mà tâm tư mẫn cảm, đôi khi chỉ một chuyện nhỏ nhặt, nàng cũng rất để ý, hơn nữa thường hiểu sai.
Nữ nhân như thế mặc dù cực kỳ bài xích đại bộ phận mọi người, nhưng một khi được nàng chấp nhận, nàng sẽ trở nên hết sức rộng lượng.
Đường Kính Chi nhảy lên xe rồi mới phát hiện ra hai đôi mắt phun lửa của Ngọc Nhi đang trừng trừng nhìn mình, cứ như có thù không đội trời chung vậy, làm y chẳng hiểu ra sao.
- Ngọc Nhi, nàng làm sao thế?
Đường Kính Chi gãi đầu:
- Nàng thử xe hiện giờ có dùng dễ hơn không?
Ngọc Nhi định lật tung cái xe, tốt nhất cho cái tên kia ngã một phát bán thân bất toại, có điều khi nàng định ra tay thì cảm giác nhạy bén với lực đạo làm nàng phát hiện ra, tựa hồ cái xe nhẹ lơn trước rất nhiều, chỉ cần một chút sức giữ thăng bằng trước sau là đù không cần phải tốn công giữ càng xe nữa.
Thùng xe có người ngồi lại còn nhẹ hơn không có người sao? Vô lý!
Lòng nghi hoặc, làm nàng quên mất lửa giận vừa mới bốc lên, kéo đi vài bước, lòng càng ngạc nhiên hơn, cái xe hai bánh này rõ ràng dễ dùng hơn trước nhiều lắm.
- Thế nào, nàng có thấy đỡ tốn sức hơn nhiều không?
Đường Kính Chi ngồi ở thùng xe cười hỏi:
Khẽ gật đầu, Ngọc Nhi hiếu kỳ hỏi lại:
- Đúng là dễ dùng hơn nhiều, vì sao Nhị gia ngồi lên xe lại khiến nó nhẹ đi?
Đường Kính Chi cũng muốn giải thích cho nàng biết lắm, nhưng phải nói thế nào cho nàng hiểu nguyên lý và công thức đòn bẩy cho được, liền nhảy xuống xe, nói bừa:
- Cái này ta cũng không rõ lắm, loại xe này trước kia có lên ta lên thành phố lớn phương bắc bàn chuyện làm ăn, đi qua một cái trấn nhỏ nhìn thấy, khi đó ta cũng tò mò như nàng vậy, liền hỏi một phen, kết quả ngay cả chủ xe đó cũng nói không hiểu nguyên nhân vì sao, ta thấy hay hay liền vẽ hình dạng của nó lại, vừa rồi ta cũng chỉ dựa vào ký ức mà làm ...
Thấy ánh mắt có vẻ không tin lắm của Ngọc Nhi, sợ nàng hỏi thêm, liền bảo gia đinh nâng thùng xe ra, y không khắn thùng xe và trục xe liền vào nhau, mà chỉ nối thùng xe với hai cái trục của bánh xe, có hai cái chêm hình trăng cong móc vào, khi kéo sẽ không lo thùng xe bị rơi xuống.
Đợi thùng xe bị tháo xuống, Đường Kính Chi lấy dầu trơn bôi lên vòng sắt và chêm gỗ:
- Bôi dầu vào rồi, khi kéo xe sẽ càng đỡ tốn sức hơn.
- Nhị gia, chỗ nào xảy ra nạn châu chấu thế?
- Phương bắc!
Đường Kính Chi khẽ thở dài:
- Cả bốn châu phương bắc đều bị, hẳn không bao lâu nữa nạn dân sẽ đổ vào nơi này.
- Nhị gia biết trước sao?
Ngọc Nhi đột nhiên hỏi xen vào, vừa rồi Thị Mặc vội vàng truyền tin, không nói rõ nhưng nàng đoán ra ngay được.
Đường Kính Chi nặng nề gật đầu.
Nhu Nhi là đứa bé nhà nghèo khổ, từ nhỏ tới lớn không ít lần bị đói, còn đói tới hoa mắt, bụng cồn cào, rất là khó chịu, nàng buông tay Sương Nhi ra, đi tới trước mặt Đường Kính Chi, nói:
- Nhị gia, tỳ thiếp còn nhớ nhà ta mỗi ngăm đều mở lều tế cháo, giúp bách tính khổ nạn vượt qua mùa đông, khi Nhu Nhi còn nhỏ cũng được ăn, mùa đông năm nay chúng ta vẫn cứu tế chứ?
Nàng không muốn nhớ lại cảnh người ta vì thiếu ăn chết đói đầy đường, còn phát sinh bao bi kịch thảm thương, có lần nàng được người ta kể chuyện có nhà đổi con cho nhau mà ăn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ghê sợ.
Yêu thương khẽ ôm thiếu nữ khả ái thiện lượng vào lòng, Đường Kính Chi nói nhỏ:
- Tất nhiên, ta đã chuẩn bị rồi, đợi nạn dân tràn vào Lạc Thành, Đường gia ta sẽ dựng lều tế cháo.
Sương Nhi và Uyển Nhi đều nhíu mày, hai nàng đều sinh ra trong nhà làm ăn, đối với các con số rất mẫn cảm, cho dù nạn dân rất đáng thương, nhưng tai họa lớn thế này, nạn dân sẽ rất nhiều, làm từ thiện cũng phải chừng mực nếu không chỉ e sẽ khiến trong phủ hao tổn rất nhiều ngân lượng.
- Nhị gia, người đoán chừng sẽ có bao nhiêu nạn dân tới đây?
Sương Nhi rốt cuộc không nhịn được, hỏi:
- Khoảng 10 tới 15 vạn.
Mấy nữ tử tức thì thốt lên kinh hãi, con số này quá nhiều, mọi năm nạn dân đổ tới đây chừng hơn 5000 người thôi.
- Ài, biết sao nơi bị thiên tai quá nhiều mà ...
Đường Kính Chi kể vắn tắt tình hình thiên tai cho các nàng nghe, mấy nữ nhân đều trầm mặc, không khí trở nên nặng nề, chỉ có tiếng mấy con chim lích rích trên mái nhà, cực kỳ yên tĩnh.
- Được rồi, ta đã có chuẩn bị vẹn toàn ứng phó với thiên tai, nếu như không có gì bất ngờ, ta có thể cho bọn họ ăn no, sẽ không một ai bị chết đói.
Đường Kính Chi thấy các nàng ai nấy mặt mày u ám liền lên tiếng đảm bảo, đồng thời qua đây cũng hiểu phần nào tâm địa các nàng, may mắn của y thực sự không nhỏ, không chỉ có thê thiếp xinh đẹp, mà còn thiện lương.
- Vâng.
Nhu Nhi gật đầu, nàng hoàn toàn không chút hoài nghi nào.
Vì những chuyện cần chuẩn bị đều đã làm rồi, Đường Kính Chi nghĩ một lúc, quyết định không ra ngoài nữa, ở lại tiểu viện dạy vẽ tán gẫu với những tiểu thiếp của mình, đến gần trưa, kỹ thuật vẽ của Sương Nhi đã tiến bộ dài, nhân vật vẽ ra đã có đặc điểm cơ bản của nhân vật hoạt hình rồi.
Đường Kính Chi đem chuyện chuẩn bị bán đồ chơi và gấm thêu cho mấy phòng thê thiếp bàn bạc chuẩn bị, đợi thời cơ tới sẽ sản xuất quy mô lớn, nếu không với tài sản của Đường gia, nếu chỉ kiếm được chút tiền, chẳng đáng để làm.
Công tác không ít, đủ cho mấy thiếu nữ này bận rộn, Đường Kính Chi biết hậu viện rắc rối đa phần do quan điểm " nữ nhân không tài mới là đức" khiến nữ tử không có việc gì làm, mới "nhàn vi cư bất thiện", hơn nữa các nàng mỗi ngày ở cạnh nhau, tình cảm sẽ càng sâu đậm hơn.
Ăn cơm trưa ở tiểu viện xong, mấy gia đinh đi rèn vòng sắt cũng trở về, trong tay bọn họ tổng cộng có tám cái vòng sắt, mỗi cái rộng chừng ba cái ngón tay, mõi đòn gỗ lồng hai cái, siết chặt, không lung lay chút nào.
- Tới đây, giúp ta một tay.
Đường Kính Chi gọi mấy gia đinh tới giữ bánh xe, sau đó đích thân cầm búa, bắt đầu đập coong coong.
Mấy nữ tử ngoại trừ Ngọc Nhi ra thì không ai hiểu tướng công của mình muốn làm gì, mà cũng chỉ có Nhu Nhi là biết công việc thợ mộc, nên thấy Đường Kính Chi cầm búa làm việc trông cũng có vẻ ra dáng lắm, tò mò vây quanh xem.
Đường Kính Chi trước tiên dùng đinh sắt gắn chặt bánh xe vào hai đòn gỗ, tiếp đó đo khoảng cách giữa hai cái vòng sắt, sau đó đóng hai cái chêm gỗ hình trăng lưỡi liềm lên thùng xe, khoảng cách giữa hai chêm gỗ bằng khoảng cách giữa hai cái vòng sắt, như vậy chỉ cần nâng thùng xe lên đặt vào đòn gỗ là được, khi đẩy chỉ tạo ra ma sát giữ hai vòng sắt và hai cái chêm gỗ.
Làm xong việc, Đường Kính Chi lau mồ hôi, vẫy tay gọi Ngọc Nhi:
- Ngọc Nhi, giờ nàng kéo xe quanh sân một vòng, xem so với cái xe một bánh lúc nãy, cái nào dễ dùng hơn.
Ở thời đại đó xe kéo tay đều chỉ có một bánh, chỉ có xe ngựa mới có hai bánh, cho nên dù là nha đầu nông thôn như Nhu Nhi cũng chưa nhìn thấy xe đầy như thế này.
Ngọc Nhi nghe lời đi tới nâng càng xe lên, cảm giác tựa hồ chẳng có gì khác biệt so với trước đó, vẫn mất công như thế, nhưng khi nàng kéo về phía trước, thấy Đường Kính Chi chống tay một cái rồi nhảy vào thùng xe.
Chẳng lẽ y muốn mình kéo y đi như trâu ngựa?
Nghĩ tới đó lòng tự tôn của Ngọc Nhi tổn thương nghiêm trọng, khuôn mặt dưới tấm khăn che lập tức lạnh xuống, nhưng lửa giận trong lòng lại bùng cháy.
Ngọc Nhi bản tính hiếu thắng, từ khi gả vả Đường phủ vì thân phận tiểu thiếp mà tâm tư mẫn cảm, đôi khi chỉ một chuyện nhỏ nhặt, nàng cũng rất để ý, hơn nữa thường hiểu sai.
Nữ nhân như thế mặc dù cực kỳ bài xích đại bộ phận mọi người, nhưng một khi được nàng chấp nhận, nàng sẽ trở nên hết sức rộng lượng.
Đường Kính Chi nhảy lên xe rồi mới phát hiện ra hai đôi mắt phun lửa của Ngọc Nhi đang trừng trừng nhìn mình, cứ như có thù không đội trời chung vậy, làm y chẳng hiểu ra sao.
- Ngọc Nhi, nàng làm sao thế?
Đường Kính Chi gãi đầu:
- Nàng thử xe hiện giờ có dùng dễ hơn không?
Ngọc Nhi định lật tung cái xe, tốt nhất cho cái tên kia ngã một phát bán thân bất toại, có điều khi nàng định ra tay thì cảm giác nhạy bén với lực đạo làm nàng phát hiện ra, tựa hồ cái xe nhẹ lơn trước rất nhiều, chỉ cần một chút sức giữ thăng bằng trước sau là đù không cần phải tốn công giữ càng xe nữa.
Thùng xe có người ngồi lại còn nhẹ hơn không có người sao? Vô lý!
Lòng nghi hoặc, làm nàng quên mất lửa giận vừa mới bốc lên, kéo đi vài bước, lòng càng ngạc nhiên hơn, cái xe hai bánh này rõ ràng dễ dùng hơn trước nhiều lắm.
- Thế nào, nàng có thấy đỡ tốn sức hơn nhiều không?
Đường Kính Chi ngồi ở thùng xe cười hỏi:
Khẽ gật đầu, Ngọc Nhi hiếu kỳ hỏi lại:
- Đúng là dễ dùng hơn nhiều, vì sao Nhị gia ngồi lên xe lại khiến nó nhẹ đi?
Đường Kính Chi cũng muốn giải thích cho nàng biết lắm, nhưng phải nói thế nào cho nàng hiểu nguyên lý và công thức đòn bẩy cho được, liền nhảy xuống xe, nói bừa:
- Cái này ta cũng không rõ lắm, loại xe này trước kia có lên ta lên thành phố lớn phương bắc bàn chuyện làm ăn, đi qua một cái trấn nhỏ nhìn thấy, khi đó ta cũng tò mò như nàng vậy, liền hỏi một phen, kết quả ngay cả chủ xe đó cũng nói không hiểu nguyên nhân vì sao, ta thấy hay hay liền vẽ hình dạng của nó lại, vừa rồi ta cũng chỉ dựa vào ký ức mà làm ...
Thấy ánh mắt có vẻ không tin lắm của Ngọc Nhi, sợ nàng hỏi thêm, liền bảo gia đinh nâng thùng xe ra, y không khắn thùng xe và trục xe liền vào nhau, mà chỉ nối thùng xe với hai cái trục của bánh xe, có hai cái chêm hình trăng cong móc vào, khi kéo sẽ không lo thùng xe bị rơi xuống.
Đợi thùng xe bị tháo xuống, Đường Kính Chi lấy dầu trơn bôi lên vòng sắt và chêm gỗ:
- Bôi dầu vào rồi, khi kéo xe sẽ càng đỡ tốn sức hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.