Quyển 1 - Chương 28: Ai là cầm thú?
Phù Trầm
20/03/2013
Chiều đến, Đường Sinh vừa đi vừa huýt sáo rẽ vào ngõ Lão Đường. Nhưng sau khi tiến vào hẻm, hắn lại đột nhiên giật mình.
Chiếc Boulevard đang đậu ở trong sân nhà cụ Đường. Oái, cái tên Đường Binh đó đến đây sao?
Lúc này, từ sân nhàĐường Cẩn vọng ra giọng cười lạnh của Đường Binh:
- Bác Vọng Bình, một trăm nghìn tệ kia không dễ lấy đâu. Ở Giang Lăng này không ai dám lấy tiền của Đường Binh này. Hôm nay tôi muốn nói một trăm ngàn đó là tôi tặng cho Đường Cẩn làm sính lễ.
- Đường Binh, cậu đừng ức hiếp người quá đáng. Tiền đó là tiền của ba cậu. Mà ba của cậu cũng không nói những lời này.
- Bác Vọng Bình , ba của tôi không nói không có nghĩa là tôi không thể nói. Thế nào? Đường Cẩn làm vợ tôi là oan uổng cho nhà bác lắm à?
Giọng nói của mẹ Đường Cẩn-Lý Quế Trân cũng vọng ra:
- Đường Binh, nhà chúng tôi không dám trèo cao. Tiền này cậu có thể cầm đi.
- Haha, lấy đi? Có khả năng ấy sao? Đường Cẩn, cô chạy không thoát đâu. Không tin thì chúng ta cứ chờ xem. Nếu cô có thể chạy thoạt khỏi tay của tôi thì tôi sẽ chặt đầu mình xuống cho các người ném xuống hồ. Đường Binh tôi nói một chữ đáng giá ngàn vàng. Nếu ai dám coi thường thì tôi sẽ khiến tên đó hối hận đến tám đời luôn.
Lúc này, ngoài cổng nhà Đường Cẩn tụ tập một đám người nhưng không ai dám đứng ra phân bua giúp đỡ nhà họ, chỉ dám nhỏ giọng bàn tán mà thôi.:
- Đường Binh thật sự là tên cầm thú ức hiếp người mà. Không ngờ nó lại để ý đến Tiểu Cần. Ôi, thật tội nghiệp cho cô bé, lại lọt vào mắt xanh cái tên hư hỏng như vậy.
- A, Cậu Sinh đã trở về rồi, xem cậu ấy có thể giúp gia đình Đường Cẩn hay không?
- Đường Binh và cậu ấy không giống nhau. Cái loại ấy là đồ cầm thú, lại ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ đi theo nữa. Cậu Sinh làm sao mà đấu lại đây?
- Đúng vậy, nếu đấu đá nhau thì chỉ có cậu Sinh là chịu thiệt thôi.
- Cậu Sinh, cậu đừngvào trong đó. Bọn Đường Binh có tới mấy người đấy.
Mấy người hàng xóm tốt bụng mở lời khuyên nhủ Đường Sinh. Bọn họ đều biết Đường Sinh đã hai lần ra mặt vì chuyện nhà Đường Cẩn.
“Đó là một cô gái tốt. Nếu như gả cho tên đó thì coi như xong đời”.
Những lời này như lưỡi dao đâm vào trái tim của Đường Sinh. Hắn dường như không nghe thấy lời hàng xóm khuyên bảo, cất bước tiến vào sân. Hắn đột nhiên nhìn thấy có một chiếc xe đang đậu gần bức tường thấp.
- Mọi ngườidời chiếc xe này đi xa một chút. Làm sập bức tường này của nhà cụ Đường mà trúng mọi người cũng không tốt.
Đường Sinh yêu cầu mọi người đứng ở phía bắc, vừa lúc đó thì Đường Vĩ đi ra, thấy Đường Sinh liền đi tới:
- Anh Sinh , chị của em đang khóc trong nhà.
Đường Sinh giơ tay sờ đầu của cậu bé, rồi kéo tay cậu bước vào bên trong sân nhà cụ Đường, quay đầu lại nói với những người hàng xóm:
- Mọi người cứ đứng ở phía bắc nhé. Tường phải cho đổ sập mới được, rơi trúng ai tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu. Tiểu Vĩ, em mau đứng canh ở đây nhé , đừng cho ai tới gần.
Cụ Đường mặt mày tái mét đang đứng trước cửa lớn. Đối với bọn Đường Binh chỉ đáng bậc cháu này, ông không chống lại nổi, cho nên ông cũng không đi tới.Lúc này, Đường Sinh nói tường sắpđổ, mọi người hiểu ra sắp xảy ra chuyện gì đó, Đường Sinh đang dự tính cho đổ tường đập xe của Đường Binh.
Bức tường này vốn đã cũ và xiêu vẹo, chỉ sợ là không chịu nổi mấy cú đá mạnh của mấy cậu thanh niên. Đường Sinh bước vào trong sân, lấy đà chạy xông lên đạp mạnh một cái vào bức tường đang xiêu vẹo. Một tiếng ầm vang lên, bước tường thấp đã bị đổ xuống.
Bức tường cao một thước tám cũng không phải là thấp, bề dày của nó cũng phải là 24cm đã hoàn toàn đổ ập vào chiếc xe Boulevard bóng loáng của đại thiếu gia Đường Binh. Chiếc xe mới tinh bị biến dạng hoàn toàn. Toàn bộ phần trần xe đã bị bức tường làm méo mó. Cửa kính xe trước sau đều bị bể nát. Bên trong lấp đầy các viên gạch nát.
Tiếng động lớn như vậy khiến cho đám người Đường Binh đang đứng trong sân nhà Đường Cẩn phải chú ý. Trong đó, một tên vội chạy đi xem xét rồi vội chạy về báo cáo lại với Đường Binh.
- Thiếu gia.. Thiếu gia, không ổn rồi. Xe của cậu đã bị bức tường nhà cụ Đường đập nát rồi.
Đường Binh tái mặt, bước vội ra. Nhìn thấy một vài người, gã liền trợn mắt to lên, quát vang cả một con phố., xua đuổi tất cả những ai có mặt.
- Ai, là ai đã làm đổ bước tường? Có ngon thì bước ra trước mặt bố mày đi.
Người nhà Đường Cẩn cũng đi theo ra. Đường Vọng Bình, Lý Quế Trân, cụ Đường đều bước ra cả bởi vì tiếng động quá lớn.
Đúng lúc này, Đường Sinh cũng bước ra từ sân nhà cụ Đường. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hắn, không ai nói một lời nào.
Ánh mắt của Đường Binh cũng chiếu thẳng vào hắn. Ngay lập tức, y hiểu được rằng bức tường không phải vô duyên vô cớ mà bị đổ. Tất cả đều do tên tiểu tử này làm.
- Ôi, đúng là nghiệp chướng mà.
Đường Sinh nhìn cái xe đang bị bức tường đổ ụp lên, vẻ mặt ra chiều thương tiếc, hai tay không ngừng xoa vào nhau:
- Chậc, chậc, chiếc Boulevard mấy trăm ngàn của cậu ấm thiếu gia lại bị như thế này sao? Hỏng hết tất cả rồi. Sao ai lại không có mắt khi đậu chiếc xe gần ngay bức tường nguy hiểm như vậy?
- Đường Sinh, mày đừng nghĩ là ba của tao nể mặt mày thì mày có thể diễu võ giương oai trước mặt tao. Bố mày đây không để mình bị xỏ mũi dắt đi lòng vòng đâu.
Đường Sinh nhún vai, dùng ánh mắt khinh miệt liếc gã một cái.
- Ừ, thế rồi sao? Mày sẽ cắn tao hả?
- Chó chết, tao sẽ khiến cho mày biết được Binh thiếu gia ở Giang Lăng này không phải là người dễ bắt nạt. Đánh!
Con ngươi của Đường Binh đỏ lên, ánh mắt hung bạo. Gã vung tay lên, ra lệnh cho ba tên vệ sĩ phía sau xông lên.
Ba tên này lần trước vẫn chưa thấy được Đường Sinh phát uy như thế nào nên không biết sự lợi hại của hắn. Vừa nghe Binh thiếu gia ra lệnh thì xắn tay áo xông lên. Đường Sinh lập tức đẩy Đường Vĩ sang một bên, trực tiếp bay lên đá một cước đúng ngay tâm điểm chính giữa của tên thứ nhất đang lao tới.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một tên lập tức cúi gập người xuống ôm lấy bộ hạ của mình. Đường Sinh sử dụng liên hoàn cước, một cước đá vào hạ bộ tên này còn chưa kịp rớt xuống thì đã đá tiếp cú đá thứ hai vào mặt của y.
Tên hộ vệ to lớn ngửa đầu ngã ra đằng sau, chổng vó lên trời, cảm thấy choáng váng, trên mặt máu me be bét.
Y ngã xuống đã không tính, còn kéo theo cả tên phía sau đang xông lên. Tên còn lại liền xông lên, vừa mới vươn tay ra liền bị Đường Sinh nhanh chóng nắm lấy cổ tay, dùng sức vặn chặt. Chợt nghe một tiếng răng rắc như bị đứt đoạn. Lực mà Đường Sinh phát ra rất mạnh, bẻ gẫy ngay cánh tay của y. Muốn nói thân thủ của Đường Sinh là dọa người, đánh với Ninh Hân thì không lại nhưng với bọn này thì quá đơn giản.
Chân tiếp tục bay lên, lại một tên nữa bị trúng ngay mặt. So với động tác của ngôi sao võ thuật Lý Liên Kiệt thì nhanh gấp bội. Hắn đứng nhìn hai tên vệ sĩ bị ngã nhàora đất. Toàn bộ mọi người trong con ngõ nhỏ đều trợn tròn mắt. Bọn họ lại một lần nữa nhìn thấy cậu Sinh giương oai.
Đường Binh nhìn thấy cảnh tượng này cũng đứng ngây ra đó đến quên cả mở miệng. Khi hai tên vệ sĩ nằm lăn quay ra đất, gã mới sực tỉnh lại, móc điện thoại ra gọi:
- Báo cảnh sát, báo cảnh sát.
Một tên vệ sĩ đang lảo đảo định đứng lên thì bị Đường Sinh dùng một cước đá y ngã lăn trở lại.
- Mày….mày muốn làm gì?
Đường Binh chột dạ. Gã đúng là loại tốt mã dẻ cùi (hào nhoáng bên ngoài). Đừng nhìn gã so với Đường Sinh thì cao hơn một chút nhưng nửa quyền cũng chưa chắc gì chịu nổi. Nhìn thấy ba tên vệ sĩ lực lưỡng nằm lăn ra đất, gã nào dám động thủ với Đường Sinh, chỉ dám hét to lên thôi.
Đường Sinh cho ngay một cái tát vào mặt gã. Cái tát này khiến Đường Binh ngã sấp mặt xuống một miếng gạch bể đôi.
- A, giết người! Các người nhìn cái gì? Mau đi báo cảnh sát ngay.
Đường Binh ngã vào trong đống gạch, máu từ trong lỗ mũi phọt ra, chật vật đến cực điểm.
Đường Sinh vẫn chưa cho gã cơ hội đứng lên, lại tung tiếp một cước vào bụng của gã, khiến gã thiếu chút nữa là phun hết bữa cơm trưa trong bụng ra. Bây giờ gã mới hiểu được chiếc xe Mercedes-Benz của cha mình hôm trước bị đập như thế nào. Hóa ra cái tên này mới đúng là súc sinh.
- Đừng đánh, có chuyện gì cũng từ từ. Cậu Sinh, chuyện gì cũng phải từ từ. Tôi sợ cậu rồi, cậu có biết không?
- Có báo cảnh sát nữa không?
- Không, không báo. Đây là việc nhà, chúng ta từ từ thương lượng, từ từ giải quyết.
Lúc này, những người đang tụ tập đều cảm thấy tức cười nhưng lại không dám cười, chủ yếu là do uy danh của Binh thiếu gia.
Đường Vọng Bình bình thản, còn Lý Quế Trân lại vừa mừng vừa lo. Cậu Sinh một lần nữa lại vì gia đình mình mà ra mặt. Nhưng Đường Binh cũng không phải là thứ người dễ để người khác bắt nạt. Ai biết gã về sau sẽ làm cái gì? Khi Đường Cẩn xuất hiện ngay cửa, cô đã chứng kiến quá trình đánh nhau. Cô cũng không ngờ Đường Sinh lại đánh người lợi hại như vậy. Lại thấy Đường Binh mặt mày tái mét đang ngồi ở góc tường thì nỗi giận trong lòng cũng giảm bớt bội phần.
- Ừ, chuyện này cũng không cần kinh động đến cảnh sát mà phải không? Chỉ là bức tường sụp làm bị thương vài người và một chiếc xe bị phá hỏng thôi. Mày tính gọi cảnh sát đến để dọn gạch cho mày sao? Còn nữa, chuyện một trăm ngàn tệ kia là chuyện của bố mày và mày, mày có giao hay không?
- Giao, giao chứ. Đó là tiền cho bà nội Đường Cẩn điều trị vết thương.
- Ủa, vậy sao lúc nãy tao lại nghe có ai đó nói rằng đó là tiền sính lễ? Có chuyện như vậy sao?
- Không, không có việc đó đâu. Chỉ là lời nói hồ đồ, bậy bạ thôi.
Đường Binh cắn răng phủ nhận lời nói của mình. Gã là Hảo hán không muốn chịu nhục đấy mà.. Dù sao thì khi bố mày nói chuyện cũng không đếm từ mà.
Đường Sinh đột nhiên nắm lấy tóc của Đường Binh, vẻ mặt hung dữ nói:
- Mày, mày nói Đường Cẩn là cô gái của mày à?
- Tôi, tôi…cái kia….
Đường Sinh lấy tay phủi phủi ba cái lên gương mặt của Đường Binh. Lúc ấy máu từ trong miệng của gã phun ra ngoài. Đường Binh kêu tướng lên một cách thảm thiết.
- Đồ con rùa kia, mày nhớ kỹ lời nói của Đường Sinh này ngày hôm nay nhé. Nếu mày dám động vào một cọng lông chân của Đường Cẩn, bố mày sẽ chặt mày ra thành trăm khúc đấy.
Trong mắt Đường Binh ánh lên tia oán giận. Nhưng trong lòng gã vẫn còn chột dạ. Gã sợ Đường Sinh trong cơn tức giận sẽ đập chết gã thì còn mệt hơn. Nhẫn nhịn lúc này là tốt nhất. Sau này sẽ có dịp trả thù sau.
- Tôi, tôi nhớ kỹ rồi. Cậu Sinh, tôi không dám chạm đến cô ấy đâu.
Tiếng quát chói tai của Đường Sinh khiến Đường Binh rùng mình. “Nếu mày dám động vào một cọng lông chân của Đường Cẩn, bố mày sẽ chặt mày ra thành trăm khúc đấy” khiến gã rét run như có gió bấc thổi vào.
Đường Cẩn khi nghe những lời này thì trong lòng cảm thấy ấm áp, không kiềm nén được, nước mắt liền tuôn ra. Lý Quế Trân cũng như vậy.
Đường Sinh lấy điện thoại ra gọi cho Đường Dục:
- Bác Dục, phiền bác đến ngõ Lão Đường một chuyến. Con trai của bác gây rối, làm sập bức tường nhà cụ Đường đến hư hỏng chiếc xe của mình. Cậu ấy còn đánh bị thương một vài người. Con trai của bác hôm nay uống lộn thuốc rồi.
Nghe những lời nói đó, mọi người đều trợn mắt lên. Đường Sinh lại gọi cho Ninh Hân, khóc nức nở:
- Chị Hân , mau đến ngõ Lão Đường đi. Binh thiếu gia nổi tiếng Giang Lăng đánh em gãy chân. Chị ơi, gã còn nói sẽ dùng súng bắn chết em đấy. Mau đến cứu mạng em với.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.