Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 1 - Chương 78: Anh chàng kiêu ngạo

Phù Trầm

20/03/2013



Đường Sinh đột nhiên ra tay, một cái tát tai khiến anh chàng bảo vệ choáng váng té ngã sang một bên.

Cảnh tượng đại sảnh trước cửa lầu lúc đó vô cùng hổn loạn, bảo vệ, những người tham gia náo hoạt kêu la ầm ĩ, bảy tám thanh niên, trai có gái có, khi nãy còn khiêu khích Đường Sinh giờ chỉ biết đứng đực mặt ra, mắt thất thần. A… thằng nhóc này không phải người, là súc sinh hay sao ấy? Sao lại có thể nhanh nhẹn dũng mãnh như thế? Trực tiếp ra tay luôn?

- Alô, tôi là bảo vệ số 8 trực tại cửa trước của dãy lầu, tôi gọi phòng tổng chỉ huy bảo vệ, có người đang gây sự, cần chi viện gấp…

Một tay bảo vệ hạng bét mà cứ cho rằng mình là đặc cảnh hay sao ấy, vẻ mặt biểu hiện khẩn trương, ra dáng gọi cho phòng tổng chỉ huy bảo vệ của nhà hàng, xin chi viện, cầu cứu.

Nhưng xem ra thì gã cũng khá là biết nhận xét, một tên cùng là bảo vệ giống như gã, cao to hơn Đường Sinh đến nửa cái đầu, thế mà chỉ một cái tát tai đã bị Đường Sinh cho đo ván. Thấy thế, gã tự hiểu rằng nếu bản thân có xông lên chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ, gọi chi viện là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này, tránh voi chẳng xấu mặt nào, bởi vì tên nhóc này biết võ công!

- Làm gì thế, Đường Sinh, mau dừng tay, mấy người giúp tôi kéo anh ta ra với….

Đường Cẩn dường như muốn khóc, nhìn về phía mấy cô đang đứng đón khách như cầu cứu nói, nhưng ai biết được, mấy cô nàng đó đã bị dọa đến sợ chạy đi đâu mất tăm.

Thực khách ra vào khi đó cũng đứng lại xem, tập trung thành một đám đông toàn người là người. Oa, một cảnh tượng rất náo nhiệt, cảnh hai bên đấu võ!

Trong cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn người la kẻ hét đó, một chiếc Mercedes-Benz chạy tới dừng trước bậc thềm, theo sau nó là chiếc thương vụ Buick.

Nhân vật danh tiếng lẫy lừng khắp Giang Lăng ‘Đường trăm tỷ’ Đường Dục vừa đúng lúc cũng có mặt. Người đầu tiên nhảy xuống xe chính là anh Mắt kính, Đường Tam Thái. Anh ta quan sát một vòng cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, không khỏi nhíu mày lại. Bọn ngu xuẩn này, vào giữa trưa thế này là lúc khách đến ồ ạt, sao lại có thể để cảnh tượng ở đây biến thành ra thế này cơ chứ, bảo vệ do ai quản lý? Có phải các người không muốn làm việc nữa rồi phải không? Trong đầu nghĩ thế, bước đến mở cửa sau xe cho Đường Dục trước.

Đường Dục mặt hầm hầm bước xuống xe, nhìn vào cánh cửa trước mặt:

- Làm gì thế này? Ở nhà hàng Vọng Giang cũng có người dám gây rối?

Hoá ra, ông chủ lớn, đại cổ đông phía sau nhà hàng Vọng Giang chính là vị ‘Đường trăm tỷ’ Đường dục của chúng ta đây.

Đường Tam Thái cười khan một tiếng, quay đầu về phía chiếc Buick ở đằng sau vẫy vẫy tay, cửa hông của chiếc Buick mở ra, bảy tám tên thân hình lực lưỡng nhảy xuống, hùng hổ đi về hướng bậc thềm, áp chế cảnh hỗn loạn đang xảy ra. Động tĩnh của họ đã có người nhìn thấy, những người bu vào xem khi nãy giờ đang từ từ tản ra.

- …Ơ, mau mau tránh đường, ông chủ Đường đến rồi…

Có người kêu lên, ai nấy cũng đều bị làm cho giật mình, lần lượt dạt về hai bên để có lối đi vào.

Bao gồm cả nhóm thanh niên nam nữ vừa ném khi nãy, cũng vội vội vàng vàng né sang một bên, náo nhiệt lắm đây.

Bốn bảo vệ cửa, bị một mình Đường Sinh đánh bại, đầu óc choáng váng loạng choạng không đứng dậy nổi, răng cửa gãy mất hai chiếc. Lúc này một bảo vệ khác có vẻ như gan dạ hơn bước ra đỡ ngồi dậy, trên mặt và mũi gã còn đầy những vết máu, nửa mặt sưng to lên.

Tay kia của Đường Sinh khi đó còn nắm lấy tay của Đường Cẩn, hay nói đúng hơn, là Đường Cẩn dùng hai tay ôm lấy bắp tay của hắn.

Khi tên phá gia chi tử nổi nóng cũng không hẳn là bất chấp tất cả. Hắn rõ hơn ai hết đại cổ đông của nhà hàng Vọng Giang là ai, cho nên hắn mới dám ở đây đánh người.

Nhưng những điều này thì Đường Cẩn lại không biết, trong lòng cô thấy sợ. Lúc này, trong đại sảnh của nhà hàng Vọng Giang đi ra sáu bảy bảo vệ mặc quần áo màu sậm, trong tay ai cũng cầm gậy đen, mặt thì hung hăng, là ai? Là ai? Ai dám đến nhà hàng Vọng Giang gây rối?



Tên bụng phệ mặt thịt cầm đầu trong nhóm kêu la.

- … Đánh nó một trận nhừ tử trước cho tao…

Giọng điệu này, đúng là có thể dọa chết người bình thường, nhưng với tên phá gia chi tử Đường Sinh thì khác. Nhìn gã hắn cũng không thèm nhìn, ngược lại hắn nhổ một ngụm nước bọt tỏ ý khinh thường.

Đám người bu lại xem náo nhiệt tản ra xa bảy tám bước, dưới bậc thềm sáu bảy tên bảo vệ xông tới.

- Ai, thằng nào dám…a…là Sinh, cậu Đường Sinh…

Từng biết nhau, quá quen mặt rồi, thời gian trước, khi Đường Sinh đập chiếc Benz, họ đều nhìn thấy, khi đó trong đầu họ nghĩ hôm nay ông nội nhỏ này đến chắc là muốn dỡ lầu?

Cứ như vậy sáu bảy người vây quanh Đường Sinh và Đường Cẩn, không ai nói câu nào, trong đó, có một gã mặt giật giật chen lên phía trước lên tiếng:

- Ây ya, người anh em, sao, chuyện gì thế này? Tránh ra…các người đều tránh cả ra, xem gì mà xem?

- Ơ… Lão Thất, sao thế? Anh quen tên nhóc này sao?

Người cầm đầu trong đám bảo vệ lúc này cũng bước ra, lên tiếng hỏi.

Người bảo vệ gọi viện trợ khi nãy cũng có mặt, tay chỉ vào Đường Sinh nói:

- Tổ trưởng Ngưu, là hắn đánh người của chúng ta…

Tổ trưởng Ngưu còn chưa lên tiếng, anh mắt kính Đường Tam Thái đã xông lên. Sau khi đám người xung quanh giải tán, anh ta nhìn thấy Đường Sinh, nhịp tim anh ta lúc này như đập nhanh hơn. Ây, ông nội nhỏ đến rồi, vội vàng quay sang Đường Dục báo lại một câu, lúc này theo sau bước chân của Đường Dục bước xuống chính là Lý Trọng Phong thư ký Lý, khi ông ta nhìn thấy tên phá gia Đường Sinh, trong lòng hơi hoảng:

- Đường tổng, chúng ta đi cửa sau, để Tam Thái xử lý chuyện ở đây đi…

Đường Dục biết Lý Trọng Phong không muốn cho Đường Sinh nhìn thấy mình, liền gật gật đầu, để Đường Tam Thái xử lý chuyện ở đây. Ông ta đưa Lý Trọng Phong rẽ sang lối cửa sau đi. Đường Sinh không nhìn thấy hai người họ, đợi khi hắn nhìn thấy Đường Tam Thái bước lên, Đường Dục và Lý Trọng Phong đã đi khuất rồi.

- Ôi! Người anh em Đường Sinh, đây gọi là đại thủy tràn vào miếu Long Vương, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm..

Anh mắt kính bước tới, mặt cười rạng rỡ, gã là tên quân sư quạt mo được trọng dụng nhất bên cạnh Đường Dục, trên dưới tập đoàn Giang Dục không ai là không biết đến ‘tam gia mắt kính’ cả. Anh ta vừa mở miệng, ánh mắt của tên cầm đầu bảo vệ khi nãy nhìn Đường Sinh thay đổi hẳn.

- Tam gia... Vị này chính là…

Ngưu bộ trưởng mặt cũng cười gượng theo, ngước nhìn Mắt kính lên tiếng hỏi.

- Đồ chó anh quản lý đội bảo vệ thế nào đấy? Có muốn làm nữa hay không? Đồ máng lợn…

Đường Tam Thái mở miệng văng tục.

Tổ trưởng Ngưu mắt dựng ngược lên, mặt thịt của gã run run, những sợi gân cũng bắt đầu co giật:



- Tam gia, tam gia, không liên quan đến tôi

Đường Sinh lúc này đã cho tay vào túi quần, Đường Cẩn thì ôm chặt cánh tay hắn, chặt đến nỗi cô không phát hiện ra là vòng ngực đầy đặn của mình đã ép rất sát vào cánh tay của hắn, phải nói là, ‘chúng nó’ kẹp cánh tay của Đường Sinh vào chính giữa, wa, thích thật.

Cũng bởi do Đường Cẩn quá căng thẳng, thời khắc đó cô tưởng tượng như mình giống như một con cừu non đang bị bầy sói đói bao vây xung quanh vậy.

May mà có Đường Sinh, trong lòng mặc dù bất an, nhưng có hắn ở bên cạnh, nên cũng không thấy sợ lắm. Sự bình tĩnh của Đường Sinh cũng trấn an cô được phần nào, nhìn thấy anh mắt kính Đường Tam Thái bước tới, lại nghe thấy lời bọn họ nói chuyện với nhau, phù… thì ra là người một nhà? Thế này thì yên tâm rồi…

Đường Sinh nghiêng nửa đầu, nhíu mày nhìn Đường Tam Thái:

- Này, nhà hàng Vọng Giang các anh dùng loại chó bảo vệ gì thế này?

- Đừng tức giận, đừng tức giận... Đường Sinh, người anh em, tôi lập tức đuổi việc anh ta, đuổi ngay tức khắc, Ngưu Ngưu đâu, anh không nghe thấy sao?

Tổ trưởng Ngưu liên tục gật đầu:

- Tam gia, tôi rõ rồi, sẽ đuổi ngay tức khắc…

Gã nuốt nước bọt vào trong nói.

Đường Sinh đối với hạng chó bảo vệ xem thường người khác không chút thương hại, không dạy dỗ gã như vậy, gã sẽ không hiểu được giang hồ hiểm ác, nhưng lúc này đây phát hiện ra dáng vẻ đáng thương của tên nhóc đó, Đường Cẩn thấy không nỡ, véo nhẹ vào cánh tay hắn, Đường Sinh trong lòng thầm thở dài.

Hắn liền móc từ trong túi quần ra hai trăm đồng, đưa cho anh mắt kính Đường Tam Thái:

- Cái này, cái này… Đường Sinh, người anh em, cậu xem cái này..

- Cầm lấy…

Đường Sinh ánh mắt lạnh lùng nhìn tên bảo vệ đang ngồi bẹp dưới đất:

- Tôi đánh người xong thường quẵng cho hai trăm đồng, nếu thấy thương tích chưa đủ thì anh bồi thêm vào cho đủ. Dạy gã một bài học là được, không cần phải đuổi việc, đổi người mới chưa chắc được như gã, quyết định thế đi nhé…

Đường Sinh nói rồi xoay người đi vào bên trong, anh mắt kính liên tục gật đầu:

- Vâng, nghe lời của người anh em Sinh đây.

Phía bên kia bảy tám thanh niên nam nữ khi nãy còn nhìn Đường Sinh và Đường Cẩn cười mỉa mặt biến sắc hẳn, chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc, anh chàng kiêu ngạo này thì ra là có lai lịch hẳn hoi?

Đường Sinh vừa đi vào, anh mắt kính khi đó mới hỏi sự thể thế nào, một bảo vệ đứng ra kể lại đầu đuôi một lượt, Đường Tam Thái ghe xong hứ một tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm chỉnh bắt đầu dạy dỗ em út:

- Tụi bây nghe đây, vị lúc nãy là người anh em Đường Sinh, sau này mở to mắt lên một chút. Hắn đến nhà hàng Vọng Giang là đã nể mặt chúng ta lắm, đừng nói là trên người hắn có mặc quần áo, cho dù là hắn có trần truồng như nhộng cũng không đực phép cản hắn, nghe rõ cả chưa?

Cả một đám người không ai dám trả lời, mắt lấm la lấm lét gật đầu nghe theo, bao gồm cả Tổ trưởng Ngưu cũng nằm trong số đó, không dám lên tiếng, dù là nửa lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook