Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 2 - Chương 437: Bà mẹ chồng” Đường Sinh

Phù Trầm

21/03/2013



Khoảng 10h đêm ở một con phố của Thành Tây có một người đàn ông khoác chiếc áo gió bước vào ăn khuya ở con đường nhỏ này.

Người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi rồi, vẻ mặt lạnh lung, tướng mạo cũng chỉ bình thường chỉ có con mắt là vô cùng sáng. Người này có vẻ hơi gầy nhìn cũng tương đối già dặn. Anh ta nhìn trái phải rất tự nhiên. Nhiều cửa hiệu ở phố ăn đêm đều bày bàn ra trước cửa tiệm, nhìn như thế càng thấy náo nhiệt hơn.

Tốp năm tốp ba trai thanh gái lịch vui vẻ đoàn tụ ở đây, đa số đều là thanh niên. Người đàn ông đó tìm được một cửa hiệu ít người và ngồi xuống.

Chọn một số món của địa phương, anh ta gọi ba, năm chai bia và một mình uống hết. Trên người anh ra thật lạnh lẽo, nhân viên phục vụ mang đồ lên cho anh ta dường như có thể cảm thấy được mùi vị đó trên người anh ta, bất giác rung mình một cái, khí trận của người ta rất mạnh.

Khoảng sau nữa giờ, người đàn ông đó ăn cũng xong rồi, lấy tăm xỉa răng. Trong lúc đó có rất nhiều người lần lượt vào rồi lại rai, nói chung vẫn giữ được bầu không khí náo nhiệt ở phố ăn đêm. Lúc này, đầu phố chạy đến một chiếc xe cứu thương màu trắng, theo sau là ánh đèn nhấp nháy xe Việt Giã của cảnh sát. Bọn chúng từ từ chuyển động đến theo quán tính, mới đầu thu hút sự chú ý của rất nhiều người, người đàn ông cũng nhìn theo.

Đường Sinh nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt nhìn xuyên qua làn gió phía xe cứu thương, đột nhiên luồng khí oan vô hình trong không trung bỗng chốc đứng khựng lại. Hắn hét vào điện thoại để bên miệng một tiếng,

- Dừng xe!

Thì chiếc xe cứu hộ màu trắng đằng trước liền dừng lại.

Việt Dã Vương cũng dừng theo, hai chiếc xe lần lượt dừng lại tại ví trí đối với người đàn ông đó. Đường Sinh chưa tắt điện thoại nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trong quán ăn đêm bên kia. Trên người anh ta có một luồng khí oan rất mạnh, và kèm theo cả những bực dọc,

- Chính là anh ta.

- Anh Chân, anh xuống xe đi, bảo xe cứu thương đi trước là được rồi.

Đường Sinh lập tức mở cửa xuống xe, Ninh Hân và Hoa Anh Tú đi theo. Bọn họ đã biết là tìm được hung thủ rồi, trong phút chốc ánh mắt của Ninh Hân cũng nhắm vào người đàn ông đó. Cô cũng là cao thủ, tự nhiên cũng cảm nhận được luồng khí toát ra từ trên người của anh ta và ẩn chứa chút hung ác. “Tình lang của mình quả nhiên là tài giỏi, đi dạo ba tiếng đồng hồ ở trong phố đã tìm được hung thủ rồi”

Sau khi Đoan Mộc Chân xuống xe, xe cứu thương liền đi ngay, anh ta cũng nhìn vào người đàn ông đó và đi cùng với ba người Đường Sinh qua đường.

Cái bàn mà người đàn ông ngồi lúc đầu chỉ có mình anh ta nhưng Đường Sinh dẫn đầu ngồi xuồng đó. Trong lòng người đàn ông tự nhiên thấy ngạc nhiên, nhưng lúc lướt nhìn qua Ninh Hân và Đoan Mộc Chân nhìn đã phát hiện không thể nhìn xuyên thấu được hai con người này. Không ổn rồi, từ lúc xuất đạo đến nay, đây là cao thủ mà mình không thể lường được.

Cho dù người người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú này cũng không nhìn thấu được. Mấy người này lẽ nào là cảnh sát bên phía Giang Lăng sao? Sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Lúc trong lòng anh ta ngờ vực không chắc chắn, Đường Sinh giơ tay gọi người phục vụ

- Mang một vài món gì đó lên, chúng tôi ngồi ở đây.

Hắn chỉ cái bàn có người đàn ông kia ngồi, thực ra bên cạnh vẫn còn bàn trống nhưng hắn không ngồi, nhân viên phục vụ cứ tưởng bọn họ quen biết nhau.

Đến lúc này người đàn ông mới biết những người này nhắm vào mình mới đến đây. Anh ta nhìn Đường Sinh ngồi xuống và nói:

- Chúng ta quen biết à?

Đường Sinh cười nói,

- Năm trăm năm trước đã từng quen biết, nói không chừng còn là anh em tốt. Người đông như nước biển gặp được nhau cũng là duyên phận, đúng không?

Trong lòng người đàn ông lại kinh sợ, càng nhìn Đường Sinh càng thấy nhỏ “nói hắn là người lớn cũng đúng, chắc hắn vẫn là thiếu niên, nhưng là áp lực hai bên rất lớn. Đoan Mộc Chân và Ninh Hân bọn họ ai cũng không nói một lời nào chỉ nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng. Thực lực của Hoa Anh Tú không mạnh, nên bị Ninh Hân đẩy đến ngồi cạnh Đường Sinh, để cho cô ấy và người yêu của mình ngồi bên nhau. Thoạt nhìn thấy hai người bọn họ thật đẹp đôi, bốn người bọn họ đều ngồi cả xuống rồi.

Trong lời nói sống của Đường Sinh hàm chứa lời nói sắc bén, sắc mặt cực kỳ tự nhiên hoàn toàn không có cái cảm giác căng thẳng, áp lực khi đối mặt với tên tội phạm.

Nhị Thái tổ ngày nay đã không còn phải là học thức nông cạn nữa mà có một cái gì đó ăn sâu vào xương tuỷ của hắn. Hoa Anh Tú đối với tên này có phần kính phục không nói nên lời. Chí ít cô có thể cảm thấy được khí thế mạnh mẽ toả ra trên người người đàn ông đó, sợ mình không phải là đối thủ của anh ta.

Nhưng ở cùng với Đoan Mộc Chân và Ninh Hân thì Hoa Anh Tú cũng không thấy sợ nữa, tài năng của hai người bọn họ làm cho núi cao cũng ngưỡng mộ, sợ gì chứ?

Ninh Hân cũng vậy, Đoan Mộc cũng thế đều nhẹ nhàng ngồi xuống hai bên người đàn ông kia. Hình thành sự uy hiếp có lợi nhất, bọn họ không ai nói gì càng như vậy càng khiến cho bầu không khí bị tù đọng. Đường Sinh bắt đầu nói chuyện nhưng không quyết liệt, hai bên cũng không ai hành động trước.

Người đàn ông đó đối diện với hoàn cảnh này cũng không có cách nghĩ nào khác, nhưng anh ta thả lỏng chút rồi cười nói:

- Tiểu huynh đệ nói rất phải

Trên mặt Đường Sinh mỉm cười nhìn hắn từ đầu đến chân. Người này tuy rằng lộ ra tài năng nhưng ánh mắt trong veo, vầng trán hơi có dáng vẻ vênh váo nhưng sáng sủa trung trực. Nhìn thế nào cũng thấy anh ta không giống kẻ gian ác, không kiềm được cười nói,



- Giết người là không tốt, không phải còn có pháp luật sao?

Đột nhiên nghe thấy điều này, người này ngơ ngác một lúc rồi liếc nhìn Đường Sinh và ba người họ rồi cũng cười nói:

- Lúc báo ứng đến thì cũng không chặn nổi.

Lời này của anh ta bằng với việc nhận tội giết người hơn nữa cũng giải thích vì sao phải giết người, báo ứng, chỉ đơn thuần là báo ứng thôi sao?

Ninh Hân, Đoan Mộc đều không có ý nghĩ hành động. Đường Sinh không có tính tuỳ ý phí lời với người khác, hắn tất có dự định của mình.

Hoa Anh Tú có chút không kìm nén được, chính là hắn sao? Vậy thì còn đợi gì nữa? Không phải bắt hắn được rồi sao? Ở đâu mà phí lời nhiều thế?

Đường Sinh có cách nghĩ của Đường Sinh. Trước hết ở đây không tiện động thủ, xung quanh có nhiều người vô tội, nếu động thủ sẽ khó tránh khỏi làm bị thương người vô tội. Bởi vì đối thủ cũng là cao thủ, ngồi xuống nói chuyện với hắn ta có ích cho việc giải quyết vấn đề một cách hoà bình. Trình độ cao nhất của chiến tranh là không đánh mà chinh phục được kẻ thù cho nên hắn mới mở miệng nói chuyện. Ninh Hân và Đoan Mộc đều không có ý nghĩ động thủ, bọn họ đều chờ hắn ra lệnh.

Tù lúc ở nghĩa địa Đường Sinh đã bắt đầu chủ đạo tất cả rồi, bao gồm cả Chi đội Ninh nữa cũng không thể không nhượng quyền hành cho hắn ta.

Đường Sinh lại cười,

- Ở xã hội này vẫn nên nói pháp chế không thể giả mạo hảo hán Lương Sơn được, không nên tuỳ ý thay người khác hành đạo. Như thế không tốt, chính phủ sẽ rất tự ti, người chấp hành pháp luật rất ngộp ngạt đuối lí. Bọn họ cũng sẽ quản lí không tốt trật tự trị an hỗn loạn này, anh nói đúng không?

Hoa Anh Tú một chút cũng bật cười ra, đây là cái gì với cái gì chứ? Đường Tăng ca ca, tôi phục cậu rồi, cậu giống như mẹ chồng ấy.

Ninh Hân cũng mỉm cười, Đoan Mộc đến cuối cùng cũng cười một chút, vẫn là cái thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, người đàn ông đó không lộ ra thần sắc suy nghĩ.

- Còn nữa, có việc nhất định phải tìm chú cảnh sát, hồi nhỏ lúc chúng ta đi học thầy giáo chẳng đều dạy thế sao?

Lần này trên mặt Đoan Mộc Chân cũng có vẻ tươi cười, Hoa Anh Tú quay đầu, che miệng cười khì khì “Trời ơi, cứu tôi với.”

Người đó rõ ràng nhận thấy đối phương đang chế nhạo mình, anh ta có chút ngồi không nổi rồi

- Các người, các người là người chấp hành pháp luật ở Giang Lăng sao?

Đường Sinh đã cảm nhận được anh ta đã bị phá vỡ khí trận, hắn cũng tin rằng Ninh Hân và Đoan Mộc Chân cũng cảm nhận được, hắn nói:

- Ta chỉ là nhân sỹ vô cùng nhàn hạ, bọn họ là người thi hành pháp luật. Ồ, tôi phải cảnh cáo anh, không được vô cớ làm bừa, vì hậu quả ngày hôm nay anh không gánh vác nổi đâu. Bất cứ một ai trong hai người này, trong nháy mắt là có thể xử được anh ở đây luôn. Anh có thể không tin tôi nhưng nhất đinh phải tin các chú cảnh sát chứ.

Hoa Anh Tú quả thực nhịn không nổi rồi, định đưa tay sang véo đùi hắn, nhưng không ngờ lại bị tay của Đường Sinh giữ lại, cầm chặt không buông.

Rút, rút, rút mãi không ra được, khuôn mặt xinh đẹp Hoa Anh Tú nóng bừng lên rồi. Tay chỉ chỉ lên ý muốn nói là buông tay tôi ra, mau lên.

Lúc này nhân viên phục vụ đem thức ăn lên, người đàn ông đó thực sự không có động tĩnh gì, Ninh Hân và Đoan Mộc gây sức ép quá lớn cho hắn rồi, hắn thở trút ra.

Ngay lập tức cười 1 tiếng đau khổ

- Thật không ngờ ở đất Giang Lăng khỉ ho cò gáy này lại có những nhân vật thần kỳ như vậy, các người muốn xử tôi thế nào?

- Này, Giang Lăng tuy nhỏ nhưng địa linh nhân kiệt, vật bảo thiên hoa. Anh chẳng phải là rất xuất chúng sao? kim châm lên não, giết người không để lại dấu vết. Nhưng anh không làm mất đi linh hồn của bọn họ được, ngẩng đầu 3 tấc có thần linh cũng có âm linh, bọn họ có oan hồn quấy rầy anh, anh chạy được không?

Lời nói này có chút u ám, nghe xong rất dễ hoang mang, Hoa Anh Tú lại siết chặt tay của Đường Sinh thêm một chút, lại doạ dẫm người rồi đây?

Ánh mắt của người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào Đường Sinh và nói,

- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tôi không hổ thẹn với lương tâm. Đào mộ người chết lên, người người đều trách phạt!

- Tôi nói anh đó, đọc sách kiểu gì thế? Không phải đã nói là còn có pháp luật sao? Xã hội ai cũng giống như anh thì loạn hết cả rồi?

- Tôi làm tôi chịu, trước giờ vẫn như vậy, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, các người muốn ra tay thì nhanh chút di, tôi đợi đây!

Đường Sinh chau mày và nhìn chằm chằm vào hắn

- Trên người anh tích oan khí rất nặng, việc anh làm thay trời hành đạo chắc không dưới mười việc đấy chứ? Anh tự cho rằng rất nghĩa hiệp nhưng tất cả những hành động đó đều xung đột nghiêm trọng tới xã hội thực tại. Lúc rảnh rỗi bình thường có chơi mấy cái game nghĩa hiệp ở trên mạng không? Chơi cứ chơi không cần đem hư cấu gắn kết với thực tại như thế là không được!



Người đó lặng thinh không nói, Đường Sinh lại nói tiếp:

- Cho dù anh là kì nhân trong dân gian nhưng cũng có chút không tốt đó là không hiểu pháp luật. Anh coi trời bằng vung, tính hoang dại quá lớn. Đừng tưởng rằng mình thi hành nhiệm vụ của Nhật nguyệt thần giáo, bây giờ là dân chủ, nhân dân Trung Hoa thống nhất rồi.”

Hoa Anh Tú chảy nước mắt rồi, lộ ra sự yếu đuối của người con gái. Cô ta nắm chặt bàn tay trắng như phấn của mình đấm vào lưng Đường Sinh,

- Cậu là đồ ngốc à!

Người đàn ông kia cũng nói lí nhí,

- Cậu nói rất đúng, tôi quá hoang dã, nhưng mà tôi không phục!

- Anh phục hay không thì người cũng là do anh giết, anh có thể không nhận tội sao? Thực ra tôi thấy anh cũng khá dễ thương, đồng ý với tôi, ngoan ngoãn theo tôi đi đầu thú, tôi sẽ giúp anh gỡ tội. Tin tôi thì đi cùng anh ta còn không tin tôi thì chắc chắn anh sẽ chẳng còn gì nữa, được không?

Đường Sinh vừa nói vừa chỉ vào Đoan Mộc Chân, người đó lạnh nhạt nhìn Đoan Mộc rồi lại nói:

- Thế cậu tên gì?

- Đường Sinh, Đường Sinh chuyên trị một số con khỉ bướng bỉnh các người. Cuộc đời còn dài, anh cần tôi hướng dẫn cho anh!

- Đường Tăng?

Người đó cười đau khổ nói

- Tôi, là một con khỉ bưởng bỉnh ư? Ừ, cũng hơi giống một chút, vậy, tôi… tôi có chết không?

- Đương nhiên là không rồi, những người anh giết đều là những kẻ phạm tội ác, chỉ là thủ đoạn của anh có chút quá kích, cần phải giáo dục một chút.

- Được, tôi chấp nhận sự giáo dục, khi tôi ra còn có thể gặp cậu không?

Người đó rõ ràng cũng tôn sùng Đường Sinh rồi.

Đường Sinh nhún vai

- Đương nhiên, khí trận của tôi mạnh thế, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được tôi. Tôi chờ anh ở một không gian tự do.

- Được, tôi đi cùng anh ta. Đúng rồi, tôi là Đỗ Tiểu Ngũ, anh cũng nhớ tôi nhé, tôi ra rồi sẽ làm con khỉ ch anh.

Ninh Hân đưa chìa khoá cho Đoan Mộc Chân, ngay sau đó Đoan Mộc dẫn Đỗ Tiểu Ngũ đi

- Cái người này đúng là đáng thương.

Hoa Anh Tú cũng nói:

- Đúng đấy, chẳng qua là giết hai tên ngu đào trộm mộ ăn cắp của cải, người này rất chính nghĩa, vào tù thật oan.

Đường Sinh lại nói:

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không quy củ không thể thành quy tắc. Tôi cũng thích sự thẳng thắn của anh ta, Chị gọi điện thoại cho Đoan Mộc Chân nói buổi tối đừng đem cậu ta về quy án ngày mai hãy nói. Tôi mời cho cậu ta một đoàn luật sư biện hộ, nhân tài khó có được…

Ninh Hân gật đầu, gọi điện cho Đoan Mộc nói lại ý kiến của Đường Sinh sau đó ba người bọn họ ăn đêm ở đó.

- Cậu nắm tay tôi vẫn chưa đủ sao? Chi Đội Ninh, việc này cô có quan tâm không? Có người giở trò lưu manh.

Hoa Anh tú vẫn chưa buông.

Đường Sinh lên tiếng

- Là cô định sờ vào đùi của tôi được chưa? Tôi chỉ là đang ngăn chặn cô giở trò lưu manh thôi. Cô thật độc ác lại còn tố cáo trước nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook