Quyển 3 - Chương 479: Bạn gái của Sở Tình
Phù Trầm
21/03/2013
Sở Tình cúp cuộc điện thoại với Đường Sinh, tiếp tục cùng cô ấy uống nhiều hơn, chị dâu chơi bài hiện tại vẫn chưa rời bàn. Chị dâu của cô là người như thế nào? Có thể nói rõ một chút: Chị dâu được gả vào nhà họ Uông cho anh họ của cô. Được cha cô Uông Lý ủng hộ. Trong gia tộc còn có chú hai Uông Ích cũng ủng hộ, lực lượng bên đó lớn hơn nhiều so với bên này. Chị dâu có quan hệ tốt với cô là vì cô ấy đã từng là bạn học đại học của cô, và kết quả là được anh họ cô tán đổ. Nhưng kết hôn không được bao lâu, người anh họ này không may qua đời, mà tài sản của anh ta toàn bộ do vợ được hợp pháp thừa hưởng.
Hiện giờ, chị dâu Vệ Đại Vân là góa phụ giàu có nổi tiếng ở thành phố Nam Phong, nói đến việc sống một mình thì khá buồn tẻ. Từ sau khi chồng đột ngột qua đời, cô học cách uống rượu, đánh bạc, đối với ai tổn thương vì mất đi tình yêu cũng khó lòng chấp nhận được cú sốc nặng nề đó, thật đáng thương!
Buổi tiệc sinh nhật của cô cũng không có nhiều người đến dự, nhà chồng không thích cô, chủ yếu là những ngày tháng hôn nhân giữa cô và chồng quá ngằn ngủi, ngay cả một đứa con cũng không có, trong khi nhà họ Uông chỉ mong có con nối dõi, ngoài ra còn do những hành động của cô sau khi bị sốc bởi cái chết của chồng đã khiến bố mẹ chồng chê trách..
Vệ Đại Vân trong lòng rất đau khổ, chỉ biết cùng với người bạn cũ Uông Sở Tình thổ lộ nỗi ấm ức, cho nên đêm nay họ đã đến Ceasar.
Uông Sở Tình lại đến hỏi thăm người bạn tốt này, cô ấy không phải là một người con gái tùy tiện, uống rượu chơi bạc cũng đều là do ức chế mà thành. Cô nói:
- Hãy tái giá đi, sau những đau khổ tại nhà họ Uông, cậu đã thừa hưởng tài sản của chồng để đến với những người đàn ông khác.
Có thể nói tình cảnh của Vệ Đại Vân rất éo le, nhiều người bên nhà chồng mắng cô là Bạch Hổ tinh khắc chết chồng. Tất cả những chuyện này, Sở Tình và cha cô Uông Lý cũng không tiện tham gia. Anh em trong nhà họ Uông cũng có quy tắc, bạn không thể quản chuyện của nhà khác.
Trước kia Vệ Đại Vân cũng là một người đẹp nổi tiếng gần xa, tuy không thể so sánh được với Sở Tình, nhưng cô có lợi thế về vẻ đẹp đẫy đà và chín muồi đầy quyến rũ.
Khi đánh bạc cô khá thoải mái, có khi một đêm thua đến tiền triệu, số tiền mặt trong tay gần như thua trắng. Hôm nay tuy là sinh nhật của cô nhưng vận khí vẫn đen đủi, chơi đến quá nửa đêm thì thua càng nhiều, cuối cùng không còn cách nào khác, cô tìm đến ông trùm cho vay họ Lương nổi tiếng của Ceasar, chính là Lương Nam. Hắn ta có thân phận rất đặc biệt là vì hắn là cháu trai của Lương Cẩm Quang cho nên rất nhiều người cho rằng hắn không chỉ là người quản lý của Thế kỷ Ceasar, mà còn là trùm cho vay của khu vui chơi cờ bạc Ceasar.
Vận khí Lương Nam hôm nay cực tốt, nửa đêm hôm trước đã cho Lê Kỳ Mỹ vay hàng ngàn đô la Mỹ, “tóm” cháu gái của Bí thư Lê trong lòng bàn tay, tiếp đó là con của bộ trưởng Tạ Tề cũng vậy. Trong lòng y vô cùng cảm kích Đường Sinh, không ngờ quá nửa đêm đột nhiên lại có điện thoại của góa phụ giàu có Vệ Đại Vân, y mặc quần áo đi ra, Trần Kỳ sau một trận quấn quýt với y đã không còn chút sức lực, đắp chăn ngủ thật say.
Không ngờ người ở cùng Vệ Đại Vân lại là Sở Tình nhà họ Uông, trong mắt của Lương Nam, cô ta và Trần Kỳ là hai cái tên nổi danh trong hai gia đình quyền quý, Trần Kỳ của nhà họ Trần, Sở Tình của nhà họ Uông, có thể nói là hai cô gái đẹp vô cùng nổi tiếng, chậc, không phải là dâng đến tận miệng mình đấy chứ?
Lương Nam trong lòng không khỏi thấy nóng ran cả người, y không ngại xem Sở Tinh như một trong những tình nhân dự phòng trong cái “hậu cung” đầy gái đẹp của hắn. Đương nhiên Vệ Đại Vân, người phụ nữ trẻ đẹp góa chồng cũng không thể bỏ qua. Rõ ràng trong mắt y chứa đầy khát khao và ham muốn.
Hôm nay thực là một ngày tốt lành của ta, Lương Nam tự đắc, trong lòng y tự nhủ bỗng nhiên quen đươc Vệ Đại Vân và Sở Tình. Hắn ta trông mong Vệ Đạị Vân thua, thua đi, thua để cô trở thành người họ Lương, thua để gia sản của cô cũng thuộc về họ Lương, ha ha…
- Ừm, tốt nhất là cô nên đưa Uông Sở Tinh đến, vừa là một ngọc nữ, vừa là con gái duy nhất của Uông Lý nhà họ Uông, tương lai ít nhất có thể thừa kế gia sản hơn ba tỷ của cha cô ta, câu được cô ta thì khác nào câu được tài sản hơn ba tỷ của Uông Lý vào trong tay, đúng là một mũi tên trúng hai chim.
Trong lòng Lương Nam vô cùng thích thú, thong thả thưởng thức từng ngụm nhỏ Hennessy Cognac, trong đầu tưởng tượng ra những hình ảnh bẩn thỉu về Đại Vân và Sở Tinh khi y được ngủ với hai cô cùng một lúc.
Bất luận là Vệ Đại Vân hay là Uông Sở Tình đều hiểu rõ lòng dạ của Lương Nam, tên này là một công tử nổi tiếng ở thành phố Nam Phong, có đầu óc, có mưu kế, mặt luôn tươi cười nhưng lòng dạ nham hiểm. Hơn nữa gia cảnh giàu có của y khiến y trở thành tên ăn chơi xa hoa trác táng ở thành phố này. Bằng cách nắm những tài khoản cho vay đánh bạc, trong vòng vài năm y đưa vô số những phu nhân giàu có, các cô nương gia đình quyền quý lên giường với y, có thể nói là mọi việc đều thuận lợi.
- Mẹ kiếp, hôm nay lão nương đâu có gặp ni cô (1), sao vận khí lại xui thế nhỉ? Tiểu Tình cùng mình đến phòng vệ sinh …
Lại thua thêm một ván, Vệ Đại Vân bỏ bài đứng dậy, níu cánh tay trắng nõn của Sở Tinh hướng về phía phòng vệ sinh, các quý bà đều bĩu môi, Lương Nam chỉ cười hất hất cái cốc ở trong tay, ra hiệu các cô đi đi, tôi ở lại đây đợi. Hôm nay sẽ để cho các cô thoải mái.
Cũng trong lúc đi vệ sinh Uông Sở Tinh mới quyết định nửa đêm sẽ làm phiền đến Đường Sinh, Đại Vân nói cô ấy đã vay của nhà họ Lương bảy, tám mươi triệu rồi.
- Tiểu Tình, mình chết chắc rồi, hai, ba lần tên họ Lương đã yêu cầu mình lên giường, còn không thì trả tiền…
- Cậu cũng thật là, cho dù chồng mất, cậucũng phải cứng rắn lên, tự cam lòng suy sụp như thế này thì trách ai được, đúng không?
- Ôi, cậu đứng nói chuyện mà không đau lưng à? Chồng bỗng nhiên mất ai chịu đựng được chứ? Trong nhà hai người già và một đám trẻ chửi mắng mình là Bạch Hổ khắc chết chồng, cậu nói xem, "của mình" mọc tốt như cỏ, sao có thể thuộc loại phụ nữ mạng Bạch Hổ được chứ? Mình thật chịu không nổi họ nữa, mất đi tài sản, mình sẽ ra đi, như vậy họ sẽ không có gì để nói nữa. Mình sẽ tìm một người đàn ông khác để làm lại. Thật sự mình không cam tâm.
Sở Tình cũng biết trong lòng cô rất đau khổ khi biết rốt cục mình sẽ rơi vào tay của Lương Nam:
- Tên đó đã gài bẫy cậu, sẽ đem bán cậu để kiếm lợi cho hắn ta, bán một lần không đủ sẽ bán nhiều lần, muốn trả hết nợ là rất khó, lãi mẹ đẻ lãi con, dã tâm độc ác muốn gài bẫy chôn sống cậu cả đời.
- Cậu biết rõ Lương Nam là người như thế, sao cậu vẫn tìm hắn ta vay tiền? Cậu đã tự dâng tính mạng của mình vào miệng sói rồi, thật là ngốc quá đi?
- Mình còn cách nào đâu? Càng thua thì càng gỡ, bây giờ ngẫm lại cũng không có gì to tát, chồng thì cũng chết rồi, liệu mình có thể chân thành thủ tiết cả đời vì anh ấy? Tất cả là hư không, được ngày nào hay ngày đó vậy. Mình đây đã như vậy rồi, thoải mái một trận đi nhé!
Cô có tâm trạng của kẻ tay đã nhúng chàm, cùi thì sợ gì lở, Sở Tinh biết, với cá tính của cô ấy, nếu thực sự sụp đổ, có thể lan truyền ở Nam Phong.
Đến lúc đó không chỉ mình cô ấy mất mặt mà ba đời nhà họ Uông quyền quý cũng mất mặt theo, dâu nhà họ Uông cờ bạc thành tính, vì nợ nần mà bán thân, nghĩ đến mặt mũi về sau thi càng đáng sợ. Những lời đồn đại sẽ lan tràn, nào là sự sa đọa của phụ nữ nhà quyền quý, sự suy bại của đại gia tộc v.v..., lúc đó nhất định sẽ ảnh hưởng đến thị trường cổ phiếu của nhà họ Uông, cho nên hậu quả của những việc này là rất đáng sợ.
Sở Tình biết tính ngang ngược của Đại Vân, cô ấy dùng thổ ngữ ở quê nhà để chửi bới những người nhà chồng đã thể hiện sự oán hận trong tim của cô ấy là rất lớn.
Lúc còn đi học, họ ở cùng một kí túc xá, ban đêm không có chuyện gì liền nằm trong chăn nghe Đại Vân nói về việc mắng chửi người khác bằng tiếng địa phương ở quê của cô ấy, bạn học ở kí túc xá đều cười đến đau bụng, nào là nãi cầu hóa (là chỉ bạn bị người ta “làm thịt” rồi), nãi đao hóa (là chỉ bạn bị người ta đá rồi), quả B (chửi người lắm mồm lắm miệng), cá sách (tức là dùng miệng để mút…) v.v…mỗi câu thổ ngữ nói ra thật sự có thể khiến người ta cười đau bụng.
Niềm vui đã có của mấy chị em đều là từ Vệ Đại Vân mà ra, nhưng bây giờ nhìn thấy cô sắp thành kẻ sa đoạ, Uông Sở Tình thật không đành lòng.
Vì thế, cô quyết định nửa đêm sẽ làm phiền đến Đường Sinh một chút, cũng vì chỉ có người bạn này mới có thể cứu được Đại Vân, lúc này thực không thể nghĩ ra được ai khác nữa.
Rửa tay xong Vệ Đại Vân đi ra chỉnh lại quần áo, nhìn gương tự thương xót, cười đau khổ nói:
- Tiểu Tình, đêm nay mình không biết chừng thân mình sẽ gửi vào nhà họ Lương rồi, nhìn xem cái số mệnh đau khổ này, cũng không biết đã phạm tội với thần tiên phương nào nữa? Cậu sau này có còn coi mình là chị em không?
Nói xong câu cô bật khóc, trong lòng chất chứa nỗi mặc cảm tự ti và đau khổ không thể nói nên lời, nhưng cô thật lòng quý trọng tình chị em với Sở Tinh, chỉ sợ rằng sau khi mình sa ngã thì cũng sẽ mất đi người chị em Sở Tình này. Điều này là thực tế phũ phàng của cuộc sống, có khi có tiền cũng chỉ là thoáng qua.
Sở Tinh khẽ thở dài, lau khô nước mắt cho cô, đau lòng nói:
- Chúng ta mãi mãi sẽ là chị em tốt, đừng tự chán ghét bản thân mình, càng không nên dễ dàng khuất phục tên cặn bã vô lại họ Lương kia. Cậu có khó khăn mình có thể không giúp cậu sao? Cậu hãy hứa với mình, sau này không được buông thả như vậy nữa có được không?
- Ôi trời, Tiểu Tình, lúc này nói những điều này thì có ích gì? Mình thiếu của nhà họ Lương không phải là 78 triệu nhân dân tệ mà là 78 triệu đô la Mỹ.
- Thành bại của sự việc đều do con người quyết định, cũng không phải là việc gì quá lớn, nếu mình mượn được tiền thì có thể giúp cậu bù vào tiền nợ, cậu buồn gì chứ?
Có những lời này là đủ rồi, Đại Vân nở một nụ cười an ủi và nói:
- Tiểu Tinh, làm sao mình có thể để liên lụy đến bạn được? Mình làm không được, không phải là chỉ để y “làm” thôi sao? Y có thể thừa nước đục thả câu, cậu đừng lo nữa. mình khổ cũng là số trời định.
Có một thời gian, Đại Vân không nói tiếng địa phương ở quê cô ấy, hễ cô ấy nói những câu địa phương đầy oán hận như vậy là muốn làm chuyện cực đoan. Chị em với nhau đã nhiều năm rồi, Sở Tinh rất hiểu Đại Vân, cô nắm lấy tay Đại Vân nói một cách mạnh mẽ:
- Như vậy cũng tốt, nhưng Lương Nam không xứng đáng!
Thở ra, Đại Vân mỉm cười:
- Lâu lắm không được nghe cậu to tiếng như vậy rồi, tiểu Tình à, thật là thân mật, mình rất nhớ những thời khắc lúc còn học đại học.
Sở Tình cũng bật cười:
- Đừng nhắc đến chuyện xấu hổ của mình mà, nếu không mình đánh chết cậu đấy, mình vừa gọi điện gọi một người bạn đến đây.
- Ấy, cậu lại có bạn à? Tin mới nha, thạch nữ tương tư rồi sao? Cậu nhìn đàn ông phải nói là rất chuẩn, mình phải học hỏi mới được. Nếu như gọi mình là oán phụ tình xuân phơi phới, trước tiên mình sẽ thay cậu thử anh ta, nếu bị liệt dương, chúng ta kiên quyết cự tuyệt...
- Đi chết đi!
Sở Tình đánh cho Đại Vân một cái, hai người cùng quay vế bàn bài, Sở Tinh nhìn đồng hồ:
- Lúc này lẽ ra Đường Sinh đến đây rồi chứ.
Lương Nam ngồi bên cạnh họ, nheo mắt nhìn chằm chằm eo lưng hai cô, cho dù thân hình ẻo lả như rắn nước hay tha thướt đều sẽ là của Lương Nam này. Y ngồi đó hơn nửa giờ, đã hai lần đưa chi phiếu cho Đại Vân, tộng cộng hơn năm triệu.
Sở Tình thầm lo lắng, cô vốn dĩ không mang theo tờ chi phiếu nào, cho nên muốn trả tiền cho Đại Vân cũng không được, hơn nữa tiền riêng của Sở Tình cũng không có nhiều như vậy, tiền của cô đều đầu tư vào công ty cả, để trong ngân hàng sẽ dễ bị lừa gạt.
Một bàn sáu người đang chơi bài, mỗi một ván thu ít nhất cũng trên mười triệu, bài đen thua hai ván mất năm triệu là chuyện bình thường.
Sau khi bài mới được phát ra, con bài đầu tiên của Đại Vân rất nhỏ, là một cây 3, nhưng không thể từ bỏ được, cây thứ hai cô không ngờ lại có một cây 3 nữa, mồ hôi toát ra. A! Là một đôi 3, bài hoành tráng nhất của đêm nay rồi! Thế nhưng người tiếp theo hạ bài xuống liền làm cho Đại Vân buồn ủ rũ, của người ta là một cây 8, cùng với một cây 8t nữa trên tay là một đôi 8. Thật là đáng ghét mà.
Lương Nam ngồi bên cạnh liền cười:
- Ôi, ông trời đã muốn tôi “thượng” lên cô rồi, cô Vệ, cô đừng lãng phí thời gian và tiền bạc nữa!
Sở Tinh lắc đầu cười buồn bã, nhẹ nhàng thỏ thẻ bên tai Đại Vân:
- Thật quá đen đủi rồi, đến được bài tốt cũng bị người ta hơn.
-Số đen đủi!
Đại Vân cũng chửi một câu. Đã chắc như bắp như vậy rồi mà vẫn hỏng ăn! Lúc cài bài, sau lưng cô có người bật cười.
- Một đôi 3 đã rất lớn rồi mà, để tôi đến cùng chơi nhé
Nhị Thế Tổ của chúng ta cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. Sở Tình ngạc nhiên mừng rỡ đứng dậy!
(1) Không rõ người Trung Quốc có mê tín như vậy không, nhưng bạn nào đã đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, hắn còn nhớ ở chương 23, vì muốn cứu ni cô Nghi Lâm, Lệnh Hồ Xung cứ nhắc đi nhắc lại “gặp ni cô là xui xẻo” để mong tên “hái hoa” nổi tiếng Điền Bá Quang tha không hại đời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.