Quyển 3 - Chương 681: Bắt lấy anh ta!
Phù Trầm
21/03/2013
Thực ra Ninh Manh không hề giận Đường Sinh, Đường Sinh đích thực đánh không hề đau, tuy âm thanh đánh có to nhưng hắn thực ra không hề dùng lực.
- Tôi đi giải thích hả? Đường thiếu gia anh có lầm hay không? Cậu đánh em người ta còn bảo người bị đánh đi nói tốt cho tên bại hoại như anh sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế chứ? Tôi còn lâu mới đi, tôi khờ khờ ngốc ngốc mới dễ bị cậu dụ dỗ chứ chị của tôi thì không dễ bị dụ như thế đâu.
Đường Sinh cười gượng, cô đúng là vẫn rất thông minh, tay liền xoa xoa chỗ đau của cô:
- Vậy chẳng lẽ cô muốn chị ấy giận tôi à? Đi nhanh đi.
- Không, nhất định không đi…
Ninh Manh vẫn tiếp tục làm nũng, thấy Đường Sinh cười khổ thì dựa sát vào hắn:
- Muốn tôi đi phải không? Nói câu dễ nghe xem nào.
- Hả, được, Manh Manh, Manh tiểu mỹ nữ, Manh Manh thân yêu, Bảo bối Manh Manh.
Đường Sinh gọi lên một tràng.
Hừ, Ninh Manh tụt xuống khỏi người hắn, che miệng bật cười:
- Ngừng lại đi thiếu gia, tôi sắp ói đây này…
Cô lảo đảo đi ra bên ngoài.
Vừa rồi còn khóc oa oa mà lúc này mỹ nhân đã tươi cười như hoa, Đường Sinh đối với thay đổi của Ninh Manh vô cùng hài lòng, Cô bé này chính là nổi điên một trận, tức giận một trận là xong, cô không phải là người chấp nhất, không giống Quan Đậu Đậu là thực nổi điên, Ninh Manh cũng có một loại như tình cảm nhu mềm.
Hắn cũng theo sau cô đi ra, lúc này Sắc Sắc nhắn tin đến, nói tối nay ăn cơm cùng Bí thư Thanh Thị, Chủ tịch thành phố và Tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc, Tổng công ty công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc, cũng một số đại biểu của Viện nghiên cứu cơ giới 8561, mục đích là bước đầu tiến hành giao lưu một chút về ý tưởng các phương diện, sẽ về nhà muộn.
Công việc chính là phải xã giao như vậy, có mục đích với ai thì cùng họ giao lưu để bày tỏ ý định của mình.
Có Trần Tỷ đi cùng Sắc Sắc Đường Sinh cũng không lo lắng gì, hắn xuống tầng đi tới phòng khách thì không thấy có ai, đi đến phòng bếp thì thấy Anh Tú và Tử Tử đang giúp đỡ La Tố Hồng, người nấu cơm, người thái rau vân vân, hai người còn đang lau nước bám ở trên khuôn mặt xinh đẹp, quần áo thì toàn dầu mỡ.
Lúc này Dung nữ cũng từ trên tầng đi xuống, Đường Sinh nhìn thấy cô thì vội kéo lấy hai người đi tới phòng khách:
- Tôi khuyên vài câu, Ninh Hân trong lòng cũng hơi oán hận, cậu đánh em gái người ta như vậy, người làm chị trong lòng sao có thể thoải mái cho được? Cho dù Ninh Manh đáng trách thì cậu cũng phải nể mặt Ninh Hân chứ.
- Trời….Tôi và Ninh Manh chỉ đùa giỡn với nhau chút thôi, là tại cô bé Tử Tử kia kêu vớ vẩn lên chứ.
Đường Sinh gãi đầu còn không chịu tiếp thu, cười gượng.
Dung nữ bĩu môi:
- Được rồi, vậy cậu đi mà sử dụng sở trường của mình đi, tôi xem cậu dụ dỗ Ninh Hân thế nào? Ninh Manh vừa vào rồi, chút nữa cậu cũng vào đi.
Trên tầng, Ninh Manh cùng chị ngồi một chỗ, cô lôi kéo tay chị mình, nhìn khuôn mặt lạnh lùng như người tuyết của chị:
- Chị….chị tức giận sao?
- Em làm ầm ĩ lên như vậy là để làm gì? Em có biết không? Đường Sinh không xử tên họ Đào kia là vì hắn có lý do của hắn, hắn là loại người dễ dàng để cho người ta ức hiếp mà không trả thù hay sao? Em cố tình muốn làm ầm ĩ ở nhà hả? Sao lại không đánh chết em đi chứ? Thật là đáng đời mà…
- Chị a, đánh vào người em còn không phải trong lòng chị đau sao? Kỳ thực Đường Sinh cũng không phải đánh thật em đâu chỉ là đùa giỡn thôi, là tại em làm ầm lên thôi, chỉ là mấy cái vỗ vào mông thôi mà, mông em dầy lắm, chả đau tý nào, chị đừng giận hắn nhé? Em thực không sao cả.
Ninh Hân trợn mắt, ai, phụ nữ mà, lòng mà đã thuộc về ai thì cho dù bị thiệt thòi cũng vẫn bênh vực người đàn ông của mình, em gái như thế, người làm chị như cô đây cũng có khác đâu? Chỉ tại Đường Sinh trước mặt nhiều…nhiều nữ nhân khác như thế đánh Ninh Manh, người làm chị như cô đây trên mặt cũng có chút khó chịu.
Cũng là do Tử Tử kêu lớn tiếng như vậy, cứ như là có chuyện lớn xảy ra, thực chất lại chẳng có gì, ai biết được hai người bọn họ có phải thực chỉ đùa giỡn nhau hay không? Nhưng nhìn vẻ mặt Ninh Manh dường như cũng không giống như chịu thiệt thòi:
- Tóm lại, em về sau đừng có gây chuyện nữa.
- Ai…em biết rồi, chị, là tên kia bảo em tới giải thích với chị, hắn rất để ý tới tâm trạng của chị.
- Đi, đi, đi…Đừng làm phiền chị, để chị nghỉ ngơi một chút..
Ninh Hân trợn mắt liếc em một cái, sau đó nằm xuống mép giường.
Ninh Manh liền nhảy ra ngoài, không lâu thì Đường Sinh cũng vào, Ninh Hân biết hắn sẽ đến, thấy hắn vào liền quay người vào trong hướng đường cong tuyệt mỹ của mình vào mắt hắn, cô còn sợ bị hắn nhìn nữa sao? Nhìn thoải mái đi!
Đường Sinh cười gượng, cũng ngồi xuống mép giường, cánh tay lách vào ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Hân:
- Ha…Hân, cô còn giận đấy sao?
- Không có, tôi nào dám chứ? Tôi còn sợ bị cậu đánh một trận nữa này, thật hung ác, lẽ ra phải lột quần ra rồi lấy thắt lưng mà quật chứ!
Đổ mồ hôi, trong trí nhớ của Đường Sinh đây chính là lần đầu Ninh Hân dùng ngữ điệu như vậy châm biếm mình, Dung nữ nói đúng cô là bị mất mặt.
- Tôi biết Ninh Manh gây sự với cậu, nhưng cậu thích đánh cô ấy như thế nào là chuyện của cậu, còn muốn làm ầm ĩ cho cả nhà đều biết? Còn tưởng rằng chuyện lớn gì? Cả một đống người lên xem rồi, cậu còn đánh người thoải mái nhỉ? Vui nhỉ? Thế có muốn lôi tôi ra mà đánh nữa không?
Đường Sinh dở khóc dở cười lật người đại mỹ nhân quay lại, cô ấy cũng quay lại gối đầu vào tay hắn, cũng không phải là thực sự tức giận chỉ là có chút cảnh báo sau này gặp chuyện như vậy thì đừng có làm ầm lên đỡ làm cho người ta mất mặt.
- Tôi mà đánh chị thì sao chứ? Chị có thể làm gì được tôi?
Lúc Ninh Hân chui vào long Đường Sinh thì hắn đánh cho cô một cái vào mông thật, còn Ninh Hân ngược lại lại ôm hắn thật chặt rồi nhìn tiểu tình lang,
- Vẫn chưa thoải mái, đánh mạnh lên chút nữa đi? Tôi thích như vậy!
- Ha…
Đường Sinh liền ôm chặt cô ấy, tay vòng qua nâng cằm của cô lên
- Hay là chuyển trường học cho Ninh Manh?
Đôi mắt đẹp của Ninh Hân trợn tròn lên
- Cần thiết không? Là con bé nó phóng đại lên đó thôi, tôi còn không rõ tính cách của nó hay sao? Cố ý…
- Cũng chưa chắc, hiện tại không phải có chỗ dựa vững chắc sao? Nhưng nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra chúng ta hối hận cũng không kịp? Hơn nữa Ninh Manh khi nổi giận lên cũng chẳng biết chừng mực, cái tên họ Đào kia chỉ là con chó ghẻ, tôi cũng lười trừng trị y, nhưng thật ra cái lão tứ của nhà họ Triều kia thì cần phải trừng trị chút.
Chuyện hắn đạp Triều lão tứ, Anh Tú ở tầng dưới đã kể cho Ninh Hân nghe, việc trừng trị Triều lão tứ này cũng rất đơn giản bởi Kê ca đã giao ra một đống tài liệu về Triều lão tứ, hơn nữa lúc trước gã cũng đã thu thập chứng cớ về người nhà họ Triều, chỉ cần đem vài thứ công bố ra cũng khiến Triều lão tứ vào tù rồi, Ninh Hân nói:
- Dung Dung nói Kê ca đã giao ra cái gì đó cho cục hình sự của Tỉnh, trong đó có đề cập đến Triều lão tứ, thêm một chút tài liệu quan trọng nữa được công bố thì Triều lão tứ sẽ càng thảm hại hơn, cũng không phải chúng ta muốn công kích nhà họ Triều, chỉ là oan có đầu, nợ có chủ thôi.
- Ừ, cô bàn lại chuyện này với Dung Dung, bảo cô ấy thúc giục Cục hình sự Tỉnh một chút, đừng để cho y xuất cảnh chạy ra nước ngoài.
- Y còn lâu mới bay được, Anh Tú đã nói với tôi hôm nay khi cậu đạp y, cô ấy đã lén gọi người theo dõi sát sao tên họ Triều này, nhất định phải xử lý y.
- Ha, Anh Tú đúng là rất thông minh, theo dõi y sát sao vào, đừng để y chạy mất, tội ác của y không ít, còn muốn xuất ngoại ung dung tự tại? Nằm mơ đi.
Ở nhà họ Triều, mấy anh em y đang vây quanh Đào Hải Vân với vẻ mặt xanh mét, lúc này bọn y đã biết tại sao Đào Hải Vân lại thay đổi ý kiến của mình, hoá ra cái ô dù đại Chủ tịch thành phố Đào Hải Vân này bị uy hiếp, đã đánh mất những thứ quan trọng, không ngoan ngoãn nghe lời cũng không được.
Triều Công Nguyên cũng biết Đào Hải Vân mà xảy ra vấn đề đương nhiên sẽ liên lụy đến Thanh Cương, thậm chí sẽ tạo cho Tập đoàn Thanh Cương sự kiện mục nát bên trong.
Lão đại, lão nhị, lão tam mặt đều biến sắc, lão tứ thì càng khỏi phải bàn, y còn đang chuẩn bị xuất ngoại, chuyện Kê ca bị bắt cũng là do hôm nay lên cục công an của Tỉnh nghe được tin tức, mặc dù tin tức từ cục rất nghiêm nhưng may là có người có quan hệ tốt với hai nhà Triều Bạch ở trong đó.
- Anh…Nghĩ biện pháp lấy được thị thực cho em đi? Em không thể ở lại trong nước được nữa rồi, Kê ca đã giao ra một số chứng cứ cho Cục hình sự Tỉnh…
Anh cả liếc mắt nhìn chăm chú lão tứ:
- Tôi sớm đã nói với cậu đừng có thân thiết quá với tên đó, cậu không chịu nghe, giờ đã sáng mắt ra chưa?
- Anh, em cũng chỉ là vì lợi ích của gia tộc, mấy năm nay nếu không phải em lo chuẩn bị các mặt về xã hội, Thanh Cương có thể phát triển được nhanh như vậy sao? Làm sao có thể gạt đi cống hiến của em với Thanh Cương được? Giờ chuyện xảy ra, lại đem mọi tội lỗi đổ lên đầu một mình em?
- Lão tứ, sao lại nói với anh cả như vậy?
Lão Nhị đứng lên khuyên can Triều lão tứ:
- Cậu nghĩ là cậu có thể đi được sao? Nếu tên kia đã khai mọi việc ra cảnh sát nhất định sẽ theo dõi cậu, xin thị thực? Tôi nghĩ thị thực còn chưa xin xong thì đã bị người ta bắt đi rồi.
Lời nói này đúng là rất có lý, Kê ca đã sớm bị bắt, Triều lão tứ ngươi làm sao mà yên được? Hiện tại người ta chưa muốn bắt người thôi? Ngươi còn muốn bỏ chạy?
Triều lão tứ nghe xong mồ hôi nhỏ giọt, miệng mở ra nhưng không nói được gì, trong ánh mắt tràn nghập sự sợ hại, nhà họ Triều thật sự kết thúc rồi.
Triều lão đại cũng không để ý đến y, chuyển hướng nói với Đào Hải Vân:
- Hải Vân, người kia là nam hay nữ? Có liên lạc lại với cậu hay không?
- Không có, người đó là nữ tôi quả thực không nghĩ ra, tủ bảo hiểm đó là vô thanh vô tức được mở ra? Tôi thì ở nhà, không ngờ dân chúng lại có người tài giỏi như vậy? Quả thực không thể tin nổi, chúng ta đã đắc tội với ai sao?
Đào Hải Vân vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa kinh sợ.
Triều Công Nguyên thở dài trong lòng im lặng, nhà họ Triều thật sự hết rồi, lão Tứ lại bị người ta bắt đi, Đào Hải Vân lại bị Ủy ban Kỷ luật mời đi? Người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây? Cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa của nhà họ Triều đâu rồi? Vì sao mà Bí thư Bạch vừa đi lại trở nên tan hoang thành như thế này?
Đột nhiên ông ta nhìn về phía lão tứ:
- Lão tứ a, vì nhà này cậu chủ động đi đầu thú có được không? Cậu nếu chịu đi, tôi sẽ đi tìm bí thư Mạc, nhờ y đến Tỉnh Ủy, xin họ Lưu cho nhà họ Triều chúng ta chút mặt mũi cuối cùng. Hải Vân, tôi cũng hy vọng cậu có thể đem mọi chuyện cứu vãn một chút, để cho nhà họ Triều có được một tia hy vọng, vợ và con cậu tôi sẽ chăm sóc chu đáo, đương nhiên, tôi không ép buộc hai người, hai người suy nghĩ kỹ đi.
Chuyện đã đến nước này, Triều lão đại là hy vọng Đào Hải Vân và Triều lão tứ gánh lấy mọi sai lầm trong quá khứ để cứu lại nhà họ Triều.
Triều lão tứ kêu một tiếng rồi đứng lên:
- Anh cả, anh có nghĩ tới những chuyện em đã làm trước đây không, đủ để bị bắn tám lần.
- Cậu và Kê ca đã thông đồng với nhau làm những chuyện gì thì tôi không biết, nhưng những chuyện thuộc phạm vi lợi ích của Thanh Cương thì cậu không thể tránh được.
Triều lão đại bày tỏ ý định rất rõ ràng, đó là những chuyện y cùng Kê ca âm thầm làm là chuyện của y, bọn họ hoàn toàn không liên quan.
Triều lão tứ nhất thời không tiếp nhận được, đen mặt nuốt xuống tức giận, Đào Hải Vân thì thần sắc phức tạp đang còn cân nhắc…
Lão nhị lão tam cũng không hề phản đối, chỉ nhìn chăm chú Đào Hải Vân và lão tứ, lúc này cũng không thể cứng rắn ép người ta được, dù sao cũng là chuyện gánh tội vào người đổi lại là mình cũng chẳng sung sướng gì? Ngươi đứng nói chuyện không chê thắt lưng đau? Cho nên bọn họ chỉ có thể câm miệng không nói gì.
Sau một lúc lâu, Triều lão tứ đứng lên:
- Anh cả, em, em sẽ đi tự thú, nhưng trước tiên em phải về nhà xem lại một chút đã…
Nói xong Triều lão tứ cũng rời khổi trụ sở chính của Thanh Cương, lão nhị Triều Tam nhìn chăm chú không nói gì, nhưng lão đại lại hừ lạnh một tiếng:
- Tự làm bậy thì không thể sống, lão nhị, chú gọi điện thoại cho ông Nakamura của Công ty cổ phần máy công nghiệp Sumitomo, bảo y không được giúp lão tứ, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Ông Nakamura là tổng giám đốc chi nhánh Công ty cổ phần máy công nghiệp Sumitomo của Nhật Bản tại Thanh Thị của Lỗ Đông, là bạn bè của nhà họ Triều.
Triều lão đại nhìn ra mục đích của lão tứ, y chỉ giả vờ đi đầu thú thực chất là muốn trốn ra nước ngoài, không được cấp thị thực thì chỉ có thể xin trợ giúp của người y có quan hệ tốt là ông Nakamura trà trộn vào trong thương vụ ca nô của tập đoàn Sumitomo lặng lẽ rời khỏi Trung Quốc chuồn ra nước ngoài.
Y bỏ chạy như vậy cảnh sát đương nhiên sẽ buộc tội nhà họ Triều bao che tội phạm, chuyện này mà truyền ra ngoài danh dự nhà họ Triều sẽ chìm đắm xuống tầng thấp nhất.
Nửa đêm, Hoa Anh Tú đang nghỉ tại biệt thự Ngân Loan thì nhận được điện thoại, nói Triều lão tứ bị theo dõi đang muốn lên thuyền của người Nhật Bản:
- Bắt lấy anh ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.