Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 3 - Chương 683: Bị cắt.

Phù Trầm

21/03/2013



Trong lúc có quá nhiều việc xảy ra thì ở Thanh Trung cũng đang dần nổi lên một việc lớn, chỉ có mấy người biết đến việc này mà thôi, đó là ai?

Chủ chốt chính là Ninh Manh và Vinh Tử Tử, cô bé Ninh Manh này là người có mưu mô chước quỷ, ngoài mặt thì cô ta ngoan ngoãn nghe lời Đường Sinh mà không cãi lại, trong lòng thì hận Đào Quân khủng khiếp, cái tên khốn kiếp kia lôi ra cái của quý bẩn thỉu để mà kích thích cô, điểm này khiến cô không thể nào nhẫn nhịn được, thật là kẻ quá đáng hết mức.

Sáng sớm khi tới trường, cô lén lút để một cái kéo trong túi sách, tên khốn kia, để bà cô này cắt luôn của mày đi, để xem mày làm sao mà ngoe nguẩy được nữa?

Xưa nay ở trong trường, Ninh Manh chính là luôn thể hiện năng lực tổ chức giỏi giang, ở trong một hoàn cảnh mới thì lợi thế của cô trên phương diện này lại nhanh chóng được thể hiện ra. Mặc dù thầy giáo không để cô giữ chức lớp trưởng nhưng cũng để cô ấy làm lớp phó học tập, huống hồ chi Ninh Manh luôn học rất giỏi, kỳ học gần đây cô mê luôn chơi trò chơi trên mạng, một mặt là để giải trí, còn mặt khác là muốn tiếp xúc với bọn Đường Cẩn trong các trò chơi.

Sự việc Đào Quân từ lúc mới bắt đầu bộc phát thì Ninh Manh đã hận thấu xương cái thằng cha này rồi, đồ con trai xấu xa vô liêm sỉ kia để lại trong lòng cô ấn tượng không tốt, xem ra chỉ có thể giải quyết triệt để thằng cha này thì bản thân cô mới được an toàn. Cô không hiểu cái gì mà chính trị, cái gì mà tình thế lớn, cô chỉ biết rằng sự uy hiếp của Đào Quân đối với mình là quá lớn, cô sợ một ngày nào đó bị tên Vương Bát Đán này xâm hại thì bản thân cô sẽ mất đi Đường Sinh mãi mãi.

Chỉ là vì cô muốn được ở bên Đường Sinh mà muốn giải quyết cái mối đe dọa này đi, chị gái cô và Đường Sinh đường như là suy nghĩ sâu xa hơn nên cũng không để ý đến cái tên Đào Quân cỏn con này, còn Ninh Manh thì lại không như vậy. Cô ấy còn chưa thành thục, vẫn còn chút cố chấp, và lo sợ.

Ngược lại Vinh Tử Tử lại rất hiểu Ninh Manh, hai ngời họ bàn bạc với nhau là phải phế đi Đào Quân, Vinh Dạng Tử cướp lấy cái kéo:

- Bạn dụ dỗ cậu ta còn tôi sẽ ra tay, ở trước mặt Đường Sinh còn dễ bề nhìn mặt nhau, nếu lỡ hắn ta giận bạn thì làm thế nào? Tôi thì chẳng sao rồi vì cũng chẳng có quan hệ gì với hắn ta cả.

- Như vậy sao được? Đó là phạm tội đấy, Đường Sinh có thể dốc hết sức cứu tôi còn chưa chắc đã dốc hết sức để cứu bạn đâu? Tử Tử ngoan, đưa cái kéo cho tôi.

- Cút…, tôi còn muốn cắt pheng của cậu ta đi hơn là cậu đấy, không phải là cậu ta hiến của quý sao? Lần này ra tay tàn nhẫn một chút để cho cậu ta mãi mãi không ngóc đầu lên được.

Đừng nói, hai con nha đầu này quá ư là độc ác rồi, còn sống sờ sờ mà cắt cái đó của người ta, chỉ có Đào Quân là còn chưa biết nguy hiểm đang rình rập ngay cạnh mình.

Qua một đêm vạch mưu tính kế, cô ấy cũng nghĩ ra một mưu kế chu toàn, tám chữ phương châm chiến lược: lấy mưu che yếu, ra đòn thẳng tay.

Thật ra Tiểu Đào cũng đã được bố mình đánh động từ lâu rồi, để cậu ta không gây ra bất cứ phiền phức gì cho mình, nếu không sẽ đánh gãy chân của cậu ta, vẻ mặt nghiêm nghị của bố cậu ta như vậy trước nay chưa hề có, làm cho trong lòng Đào Quân càng thêm hận hai người họ Ninh, Vinh, hai con bé đê tiện này, lão tử ta đây không cho các cô biết tay không được.

Cậu ta cũng đang vạch mưu tính kế xem làm sao trừng trị hai người con gái này, thậm chí còn nằm mơ sau khi trừng trị hai người bọn họ xong còn tay ôm tay ấp mà hưởng thụ hạnh phúc trên đời, lão tử ta đây sẽ uống một viên Viagra (một loại thuốc tăng cường sinh lực nam giới), ta nhất định sẽ hưởng thụ hai người cho thỏa thích, sau này hai người sẽ phải ngoan ngoãn mà nằm dưới khố của lão tử này thôi. Cái thằng này thần thánh hóa quá mức năng lực lập mưu tính kế của mình, tự mình đắm chìm trong những cảnh tượng xấu xa bẩn thỉu nhất mà nó tưởng tượng ra được, “làm” nè, “làm” nè, “làm” nè!

Giờ tan học buổi trưa, Đào Quân cố tình đứng đợi hai cô Ninh, Vinh ở cổng trường, cậu ta còn mang theo mấy tên nam sinh trong trường để khuếch trương thanh thế của cậu ta nữa.

Lúc Ninh Manh và Vinh Tử Tử xuất hiện thì bọn chúng vây quanh các cô, mặc dù ở cổng trường thì không dám làm gì cả nhưng nói thì vẫn dám.

Nhìn chiếc quần Jean đầy nữ tính trên người của hai mỹ nữ, bọn người Đào Quân đều hưng phấn cả lên, sự kết hợp của thiếu nữ và quần Jean ở thời điểm này chính là vũ khí lợi hại nhất có sức sát thương mạnh nhất đối với thanh niên. Những tên can đảm hay nhát gan mỗi ngày đều dán mắt vào những “cảnh” hấp dẫn này.

- Lại gặp mặt nhau rồi, Ninh Manh, cô nghĩ rằng có thể làm gì được tôi sao? Hừ…, tôi nói cho bạn biết, ở Thanh Thị này, chẳng có ai có thể làm gì được Đào Quân này cả, nếu hai người khôn khéo thì hãy suy nghĩ một chút về lời đề nghị của tôi, nếu không đừng trách tôi ra tay tàn ác…

Cậu ta không hề biết rằng bố mình chuẩn bị tới Ủy ban kỷ luật thành phố giải quyết vấn đề, chuyện này mà xảy ra sớm một chút thì có lẽ đã cứu được cậu ta, nhưng Đào Hải Vân còn do dự, bởi vì người uy hiếp ông ta vẫn chưa có động tĩnh gì, ông ta vẫn còn ôm trong lòng một tia hi vọng.

Nếu mà Phó chủ tịch thành phố Đào biết được rằng chính sự do dự của ông ta đã gây nên bi kịch cho con trai mình thì có lẽ ông ấy sớm đã quyết đoán rồi.

Ninh Manh và Vinh Tử Tử cùng nhìn cậu ta, Ninh Manh nói:

- Đào Quân, cậu thật là lợi hại, chúng tôi đều phục cậu rồi, cậu muốn sao đây?

- Ha… phục tôi rồi sao? Miệng nói phục không thôi thì không được, phải phục cả thể xác và tâm hồn thì mới được, thôi thì tôi sẽ mời hai bạn ăn cơm được không?

- Buổi trưa thì không được, buổi tối đi. – Ninh Manh đưa đẩy, bởi vì vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp ổn thỏa nên phải tiếp tục bày binh bố trận.

Đào Quân nghĩ một lát, dù sao thì bọn họ cũng chạy không thoát, cũng chẳng cần đến nửa ngày, huống hồ hôm nay cậu ta cũng chẳng mang theo Viagra:

- Được!



Vốn dĩ buổi trưa Ninh Manh và Tử Tử ăn cơm ở nhà ăn, hôm nay lại chạy ra ngoài, Đào Quân đợi họ ở cổng trường mà không thấy thì sẽ đến nhà ăn tìm họ, dù sao thì cũng không trốn nổi. Lúc này Đào Quân đắc chí lắm, cậu ta nhìn theo phía sau lưng khi hai người con gái rời đi, cậu ta cười lên.

- Mẹ kiếp, các cô có mọc thêm cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của lão tử ta đâu, các cậu ai muốn có được hai ả đó? Nếu muốn thì hãy nghe tôi chỉ bảo đây.

Mấy tên kia gật gật đầu, ai mà lại không muốn điều đó chứ? Còn quá thích là đằng khác:

- Anh Quân, chúng tôi nằm mơ cũng muốn nữa là.

- Vậy thì nghe tôi nói đây, tôi chơi chán rồi nhất định sẽ gọi các cậu đến, các cô ấy bị càng nhiều người “làm thịt” thì càng thể hiện được cái giá trị cái cặp mông của họ, ha ha… Tối nay xem anh mày biểu diễn cho mà xem, tôi nhất định sẽ khiến họ phải khóc cha gọi mẹ, qua vài bữa rồi đến lượt các cậu chơi.

Ninh Manh và Vinh Dạng Tử gọi điện cho La Tố Hồng, họ thì thầm to nhỏ nói chuyện đến nửa tiếng, cuối cùng cũng thuyết phục được La Tố Hồng.

La Tố Hồng mơ hồ cảm thấy không ổn, cô ấy liền nói cho chị Trần về việc này:

- Tôi cảm thấy hai con tiểu nha đầu này muốn làm chuyện gì mờ ám đây.

- Ừ, buổi chiều khi đến đón họ thì tôi sẽ đi cùng cô.

Chị Trần nghe lời truyền đạt lại của La Tố Hồng thì cũng đoàn ra hai người bọn họ muốn làm việc gì. Chị ấy lên trên tầng tìm Đường Sinh, Nhị Thế Tổ còn đang xoa kem mát xa cho Sắc Sắc, làm cho Săc Sắc thích thú mà kêu oai oái.

Chị Trần nói nhỏ tình hình vừa rồi, Đường Sinh cười khổ:

- Con nha đầu này chắc ăn phải gan trời rồi, tôi giả vờ như không biết xem sao.

- Ấy, tiểu thủ trưởng của tôi ơi, cậu muốn dung túng với kẻ bị tình nghi đấy à?

Chị Trần cười mỉm, nói cho cùng thì cậu vẫn bênh vực hai người bọn Ninh Manh.

Đường Sinh xoa xoa sống mũi:

- Cái tên họ Đào kia nếu không phải đồ đê tiện thì cậu ta phải biết được rằng nên tránh xa Ninh Manh ra một chút. Theo như tôi thấy thì cũng không đến nỗi có bi kịch, cậu ta cứ muốn dấn thân vào thì coi như số cậu ta khổ rồi. Có những việc là do trời định, tôi cũng không thể nhúng tay can thiệp vào.

Chị Trần ừ một tiếng rồi đi ra ngoài, Sắc Sắc ngoảnh đầu lại nói:

- Tôi nghĩ là nên chỉnh đốn lại một chút, có một số người chưa thấy quan tài còn chưa rơi lệ…

Đường Sinh liếc mắt nhìn cô rồi vừa cười vừa mắng yêu:

- Chị chính là một cái họa lớn, đã không tìm cách dập lửa thì thôi lại còn đổ thêm dầu vào lửa sao?

Lúc họ tiếp tục bôi kem lên da thì điện thoại reo, Sắc Sắc nghe điện thoại giúp Đường Sinh:

- Ừ, Tiểu Đồng à, đợi một chút…

Cô đưa điện thoại cho Đường Sinh, là Đồng Thiến Thiến:

- Ấy, cô Thiến à, các cô đến Lỗ Đông rồi à? Ừ, hai ngày nay tôi ở Thanh Thị.

- … Đường Sinh, tôi đã hoàn thiện phương pháp trị liệu cho cậu rồi, cho dù là không có hiệu quả thì tôi cũng phải điều trị cho cậu trước, ba tháng sau hãy nói. Ở bên này tôi cũng được nghỉ hè rồi, cậu cho tôi một thân phận phù hợp để ở bên cậu đi, nếu không mọi người sẽ nghi ngờ đấy.

Toát mồ hôi hột, Đồng Thiến Thiến cố chấp kia lúc này đã có thể rước vào nhà được rồi, từ chối cũng chẳng từ chối được:

- Việc đó thì, cô cứ trực tiếp đến đây đi…



- Vậy được, chị Chân cũng đến rồi, cô ấy ở Viện nghiên cứu quân giới 8561, đến Viện nghiên cứu cũng là muốn tham gia đóng một số loại thuyền cơ bản ở Thanh Thị, cô ấy được chọn là một trong các đại biểu để đi, chúng tôi nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mai sẽ đáp máy bay tới Thanh Thị, ngoài ra không còn chuyện gì khác nữa.

Chị Chân chính là bảo bối của nhà họ Đàm, là nhà nữ nhà khoa học của viện Khoa học quân sự, cũng là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần mà lạnh lùng cao ngạo.

Đường Sinh không ngại xây dựng mối quan hệ qua lại với nhà họ Đàm, điều này có lợi cho sự phát triển trong tương lai của nhà họ Đường, những nhà chính trị phải có ý chí rộng lớn, cần đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, lấy đó làm cơ sở mà mở rộng ảnh hưởng của bản thân, để sức ảnh hưởng đó càng rộng lớn hơn.

Sau khi nhận lời, Đường Sinh ngồi xuống nhăn nhó giải thích chuyện của Đồng Thiến Thiến với Sắc Sắc:

- … Ban đầu vốn dĩ không nghĩ sẽ qua lại với cô ấy, nhưng sau này không phải đã hiểu nhầm rồi sao? Tôi đã trở thành một người đàn ông bất lực trong mắt người ta rồi, còn Đồng Thiến Thiến là một thầy thuốc có y đức.

Sắc Sắc đứng dậy quàng lấy cổ hắn:

- Được rồi thiếu gia ơi, tôi cũng đã nghe qua lời thiên hạ đồn thổi là những người trên thế gian này đều không ngăn cản nổi Đường thiếu gia của chúng ta đây đi tán gái, không phải chỉ có một Đồng Thiến Thiến thôi sao? Rước vào nhà thì chẳng có gì là khó chấp nhận được cả, tôi ủng hộ cậu!

Thở phào nhẹ nhõm, Đường Sinh có chút ngượng ngùng, Sắc Sắc cười ầm lên:

- Ôi ôi… mặt anh mà cũng có lúc đỏ ửng lên cơ à? Thật lạ đấy!

- Chị nói xem, da mặt của người ta mỏng như vậy làm sao mà có thể không đỏ được chứ?

Đường Sinh nở một nụ cười.

- Buồn nôn quá, Đường Sinh… giỡn chị đấy hả?

Sắc Sắc lườm hắn một cái rồi ngồi lên đùi hắn:

- Ôm chị đi tắm đi, đói bụng lắm rồi.

Trước đấy hiếm có khi nào ở bên cạnh Đường Sinh triền miên như thế này cả, mấy ngày hôm nay làm cho Sắc Sắc quá hài lòng rồi, người yêu luôn ở bên cạnh mình, mình muốn chiều chuộng thế nào thì phải chiều chuộng như thế ấy, đó mới gọi là chồng ngoan, là thích thú. Khoảng thời gian đẹp đẽ này sẽ mãi mãi khắc sâu trong ký ức cô.

Buổi chiều bọn họ lên mạng tra về lịch sử phát triển dây chuyền ngành đóng thuyền Thanh Thị, chỉ là không toàn diện, lại bảo tổng bộ gửi đến đống tài liệu qua fax, nếu muốn nói chuyện với Bí thư Mạc của Thanh Thị thì trước tiên phải hiểu rõ về tình hình đóng tàu của Thanh Thị, điều này rất quan trọng. Hai người họ cùng xem những tài liệu, Đường Sinh có thể uống chút rượu tây, Sắc Sắc thì không được uống rượu tây nữa, chỉ có thể uống mấy ngụm trà ngon.

Ở Thanh Thị này, Ninh Manh và Vinh Tử Tử cũng đã chuẩn bị tất cả, lúc tan học đúng thật là đi cùng tên họ Đào, bọn họ không sợ gì cả, bởi vì La Tử Hồng đang âm thầm đi theo họ. Đào Quân thì đắc chí lắm, lúc đi vào trong phòng thì cười điệu cười bất chính, căn dặn mấy tên nam sinh của trường, các cậu đợi ở bên ngoài, không phải các cậu đều thích nghe trộm sao? Lát nữa thôi, sẽ có tiếng rên của phụ nữ phát ra, ha…

Nhưng âm thanh đó không tuyệt vời chút nào mà lại rất thê lương, hơn nữa không phải là tiếng của phụ nữ mà là tiếng gào thét như quỷ khóc của Đào Quân…

La Tử Hồng và chị Trần cùng xuất hiện một lúc, họ đá mạnh cửa bước vào, tất cả đều đã không thể cứu vãn được nữa, ở trên giường là một người máu me be bét đang nằm, bên dưới hoàn toàn trần trụi, đích thị đó là Đào Quân hưng phấn quá độ lúc nãy, chỉ là bây giờ thì thê thảm rồi, toàn thân bị máu dính đầy.

Tay cầm kéo của Vinh Dạng Tử run lên bần bật:

- … Cậu ấy, cậu ấy muốn cưỡng hiếp tôi, tôi, tôi phải cắt của cậu ta…

Ninh Manh chỉ vào mấy tên hot boy đi vào cùng chị Trần:

- Bọn họ là đồng đảng với nhau, là bọn họ ép buộc hai người chúng tôi phải vào đây…

Mấy tên hot boy đều lặng người đi, có một tên muốn co giò bỏ chạy, La Tử Hồng liền nắm cổ của kẻ này xô ngã xuống đất:

- Ngoan ngoãn chút đi!

Chị Trần ra tay nhanh như cắt, cầm máu ngay cho Đào Quân, không để cho cậu ta vì mất máu mà chết, tên tiêu tử này khó mà thoát khỏi kiếp nạn này.

Đêm đó, Thanh Thị lại ồn ào hẳn lên, sáu bảy học sinh trung học dẫn hai người con gái tới khách sạn, làm trò đen tối, kết quả là hai người con gái này vì tự vệ nên đã dùng cái kéo mà mình đã chuẩn bị để “bảo vệ” sự tôn nghiêm cho các cô. Bệnh viện kiểm tra thấy trước đó Đào Quân có uống Viagra, bộ phận bị cắt đi quả là không nhỏ, đủ để chứng minh động cơ đen tối của cậu ta. Mấy tên hot boy kia cũng thành thật khai báo nói là Đào Quân cũng muốn cho bọn họ “hưởng thụ”…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook