Quyển 2 - Chương 424: Bị “phi lễ”
Phù Trầm
20/03/2013
Màn đêm dần dần buông xuống. Công tác cứu hộ mỏ than bị sập của La Gia Dục đang được gấp rút tiến hành trong màn đêm phất phơ gió lạnh. Một đám người lo lắng vây quanh miệng lò bị sập hỗn độn. Nhân viên của đội cứu hộ mỏ đang từng bước thực hiện phương pháp cứu hộ. Không ít người nhà công nhân mỏ nghe được tin tức liền chạy tới, vừa khóc lóc vừa kêu la vật vã nhưng được cảnh sát giữ gìn trật tự ngăn lại ở sườn núi nhỏ đằng sau cửa lò.
Làng La Gia Dục cách đây khoảng chừng hơn mười dặm. Trong làng mọi người làm thợ mỏ tạm thời đều được sắp xếp làm đêm. Thông thường thì những công nhân hầm mỏ làm thuê đa số là người vùng khác. Chủ yếu là người vùng khác nếu có xảy ra sự cố thì sẽ dễ xử lý, nếu là người trong vùng thì sẽ vướng mắc không xong.
Người dân làng La Gia Dục tới đây làm công nhân mỏ tạm thời đều là đi cửa sau, nếu không thì người ta không nhận. Bây giờ thì hay rồi, chấp nhận đi cửa sau để nhận lấy cái chết sao? Tiếng khóc lóc kể lể ai oán khiến cho trong lòng không ít những người lãnh đạo thấy rối bời.
Khoảng 10 giờ đêm, La Kiên và La Mai cũng đến mỏ than La Gia Dục, bọn họ không lộ thân phận, chỉ chen chúc sau đám người vây quanh trong khe núi tối đen. Ở đây ít nhất đang có mấy trăm người vây quanh. Bên đường và một số đỉnh núi, có không dưới 10 ngọn lửa, đỏ rực khắp cả núi. Người không biết còn tưởng ở đó đang tiến hành tập tục gì đó của làng. Sự thực đây là ngày kết thúc tính mạng của nhiều người.
- Nếu không thì về trước đi nhé? Người hiền tất có trời phù hộ.
- Chúng ta ngoài việc cầu thần linh phù hộ, thì có thể giúp gì được chứ?
La Mai cũng thở dài. Vì La Kiên cho em trai một bạt tai thật mạnh và mắng mỏ cậu ta khiến trong lòng bà dễ chịu rất nhiều.
Trong lòng bà vẫn yêu người chồng trước kia, mặc dù tận trong xương cốt thì anh ta là lọai người ích kỷ, nhưng nói chung thì anh ta cũng không quá xấu xa
- Em trai tôi nếu có chuyện bất trắc, thì cha mẹ tôi làm sao chịu được cú sốc đó? Cái gia đình này đã tan nát không thể chịu nổi nữa rồi, ài!
Trong lời nói của La Mai có hàm ý, La Kiên vẻ mặt cũng ngại ngùng, không biết nên đáp lời cô ấy sao đây. Tốt nhất là không nói gì
- Vậy thì cô về trước đi.
Lúc hai người lặng lẽ rời khỏi mỏ than La Gia Dục, chị Trần lái chiếc X5 trong thành phố về đến khách sạn thì lại không thấy Đường Sinh. Sếp nhỏ đi đâu rồi? Điện thoại di động cũng không bắt máy. Rất khác thường, cả Sở Tinh cũng không bắt máy. Không phải chứ? Lẽ nào đang yêu đương vụng trộm?
Không đến mức đó đâu. Theo tác phong của Sếp nhỏ, dù là đi hẹn hò vụng trộm với Sở Tinh, thì cũng sẽ nhận điện thoại của mình. Như vậy chỉ có một khả năng: cậu ta có thể đã gặp phải chuyện gì đó. Nhưng Khánh Châu lớn như vậy, mình biết đi đâu tìm cậu ấy bây giờ?
Chị Trần đang rối bời ở khách sạn, Đường Sinh thì lại đang ở phòng xử lý ma túy, trải qua cuộc xử lý đặc biệt lần thứ hai. Đảm nhiệm điều trị chính lần này là Cung Vĩnh Xuân, Nói cho đúng, người được chữa trị là Cung Vĩnh Xuân, chứ không phải là Đường Sinh. Hắn là bị động, có điều thật sự là hắn không được thỏa thích. Bởi vì mắt bị che, cậu ta đều không rõ là ai đang “phi lễ” với mình.
- Bác sĩ Tôn? Hay bác sĩ La?
Lúc này hình như là Cung Vĩnh Xuân, sao lại như thế này? Đây không phải là nơi cai ma túy sao? Sao tác phong hoàn toàn thay đổi như vậy? Ta đây đi đến đâu đều sẽ gặp phải hậu quả như vậy sao? Luôn tuân thủ nguyên tắc không thay đổi, hôm nay không ngờ lại bị người ta “ăn” rồi.
Nếu Cung Vĩnh Xuân lên cơn nghiện, thần trí sẽ rơi vào trạng thái kích động mãnh liệt, trong đầu như trống rỗng. Trong mắt, trong lòng, trong tâm trí chỉ có một ý nghĩ: Trút hết nỗi niềm. Những việc xảy ra trong bảy tháng vừa qua đã làm hại cô thật sâu sắc. Cô có thể trước mắt bao người gạt bỏ mối tình đầu, tiến hành cuộc trị liệu đặc biệt là vì giây phút này cô thậm chí quên đi chính mình và đối phương, sau khi chất gây nghiện thâm nhập vào sâu trong cơ thể đã khiến cô có phản ứng như vậy.
Sau khi La Hỉ bị bắt, cô nhờ vào tiêm chích thuốc để giảm bớt bệnh trạng. Có khi không chịu được cũng phải sử dụng ma tuý. Nói tóm lại ngoài công việc, cô đang sống trong đau khổ dày vò, cô hối hận đã trở về Khánh Châu, hối hận vì gặp lại La Hỉ, hối hận vì đã lấy sĩ quan cảnh sát, hối hận đã chủ động tình nguyện đi nằm vùng, hối hận vì tất cả mọi thứ. Nhưng số mệnh đã an bài như vậy rồi, tôi nên chấp nhận tất cả vận mệnh đau khổ này sao?
Vụ án càng điều tra thì càng mơ hồ, càng khiến người ta ghê sợ, phần chìm của tảng băng hiện ra rồi, cô mới phát hiện mình căn bản không lay chuyển được người ta. Ngược lại là tự đưa mình vào trong vũng bùn. Lúc đầu cô cũng khờ khạo đem một số tài liệu quan trọng lên báo cáo. Kết quả là tất cả đều biệt tăm biệt tích, biến mất không một dấu vết, cuối cùng cô đã khôn ra, chỉ đem những tài liệu không quan trọng báo cáo lên và giữ lại những cái quan trọng.
Giữ lại rồi âm thầm đưa cho Tôn Dung, người có quan hệ mật thiết với mình. Tôn Dung cũng là một người đau khổ, vì sự nghiệp và lí tưởng mà từ bỏ tình yêu và gia đình, tình cảm cũng bị tổn thương giống như cô, tuy cô ấy không dâng hiến tất cả cho người yêu cũ, nhưng trong lòng phải trả một cái giá quá lớn.
Hai người âm thầm giao lưu, dần dần quan hệ trở nên sâu đậm, đối với đàn ông đều rất thất vọng, đối với những hiện tượng mờ ám cũng có cám giác rất bất đắc dĩ nhưng đành chịu. Khánh Châu không lớn, nhưng đối với hai cô gái nhỏ bé thì lại quá lớn, hai cô không làm nổi chuyện gì, các cô phát hiện dù mình nỗ lực thế nào cũng đều bị người khác phá hỏng.
- Làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi. Có một ngày sự tích lũy của chúng ta sẽ hình thành một sức mạnh lớn lao, có thể đập tan cái ác.
Các cô tự cổ vũ chính mình kiên trì, nhẫn nại chịu đựng và chờ đợi. Cuối cùng rồi một ngày nào đó mây đen cũng sẽ bay đi. Có thể đợi đến ngày đó không?
Sau khi Cung Vĩnh Xuân bắt La Hỉ, thân phận của cô đã lộ rõ, trở thành một anh hùng chống ma túy điển hình cho cơ quan chống ma túy. Cũng là đưa cô từ ngoài ánh sáng dấn thân vào những nơi tối tăm của ma túy. Có thể một ngày nào đó cô sẽ phải hy sinh. Đây cũng là chuyện rất bình thường.
Cung Vĩnh Xuân cũng biết mình đang ở trong một nơi cực kỳ nguy hiểm, nếu nói trong lòng cô không sợ hãi là nói dối, cô vốn dĩ là kẻ yếu, là phụ nữ, phụ nữ kiên cường cũng có mặt yếu đuối. Mỗi đêm cô đơn đến khuya, tâm trạng của cô luôn lo lắng bất an. Cánh tay hắc ám vẫn khống chế cổ họng của cô, và nó quá lớn. Năng lực của chính mình không có cách nào thoát khỏi nó, khiến cho Cung Vĩnh Xuân dùng rượu để làm dịu thần kinh của mình. Nhiều lúc tác dụng của rượu cồn khơi dậy ham muốn được cùng đàn ông hoan lạc trong cô, nhưng cô đều không thể vượt qua được cánh cửa khép chặt của lòng mình.
Những mũi châm của Tôn Dung là niềm an ủi duy nhất của cô, cô yêu cầu Tôn Dung thêm thuốc làm dịu thần kinh, tốt nhất là khiến cô có thể ngủ thiếp đi.
Bề ngoài, quan hệ của hai cô gái chỉ là quan hệ người trị bệnh và người trúng độc, Cung Vĩnh Xuân dính nghiện là do tính chất công việc của Cục phá án thành phố, không đáng để truy cứu. Nhưng thảo luận về khả năng cô có thể tiếp tục công việc cảnh sát, thì vì cái chết của La Hỉ, cô bị đổ tội hại người.
Đây là sự hãm hại của người trong nội bộ, nhưng cô không có cách nào để biện hộ cho mình, cấp trên cũng không có hành động gì với cô, giống như đang chờ đợi điều gì. Nhưng Cung Vĩnh Xuân cảnh giác nhận ra chính mình sẽ là tấm gương anh hùng truy bắt ma túy tiếp theo, người được người ta khắc bài vị phúng viếng.
Tất cả những áp lực này là quá lớn đối với cô. Cô muốn sống như trong cơn mộng ảo, như kẻ say. Cô muốn quên đi tất cả ưu phiền, nhưng mà khó quá.
Đêm nay, cô dứt bỏ hết tất cả. Đắm mình trong sa đọa, mái tóc xoã tung quấn lấy thân thể của Đường Sinh, từ trước đến giờ chưa từng điên cuồng đến như vậy, dùng miệng để cám dỗ đàn ông, ngay cả trong mối tình đầu. Tuy mối tình ấy đã theo gió bay xa, nhưng cũng không phải là chưa từng có.
Cuối cùng hôm nay tôi sẽ đập tan xiềng xích trong lòng, giải phóng áp lực cho linh hồn tôi. Dù cho ngày mai phải chết, đêm nay cũng muốn vui vẻ tràn trề.
Ham muốn dâng trào như Trường Giang đê vỡ không thể cứu vãn, lúc Cung Vĩnh cởi hết quần áo cưỡi lên người Đường Sinh…. , như bị sự xâm nhập của Đường Sinh xé thành hai nửa. Cô giơ tay mở tấm che mắt của Đường Sinh, tiếp nhận đôi con ngươi sáng rực của hắn, không kìm nổi lệ rơi khắp mặt, nghẹn ngào nói:
- Là tôi cưỡng bức cậu, xin lỗi. Tôi không thể chống đỡ trước sự cám dỗ mạnh mẽ kỳ lạ của một thiếu niên đẹp trai, lí do tôi thất lễ với cậu là muốn kéo cậu vào hố đen này. Khánh Châu có một tấm màn hắc ám bao phủ khắp nơi như thiên la địa võng, nếu chúng ta bất hạnh thì sẽ là nạn nhân. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền muốn cậu, lúc này, hãy dùng lực… tôi đi. Cơ hội như vậy sẽ không có nhiều đâu, tôi sẽ cố gắng hết sức không làm cậu gặp nguy hiểm.
Cô không cho Đường Sinh cơ hội nói. Môi liền hôn cuồng nhiệt, giữ chặt đôi môi của hắn, nước mắt rơi khắp mặt của Đường Sinh…
Khi chiếc giường rung nhẹ thì bên ngoài Tôn Dung biết là đã xảy ra chuyện gì, liền đề nghị cùng Sở Tinh đi ra hành lang hít thở không khí.
Uông Sở Tinh ngược lại không chú ý động tĩnh ở bên trong, vì vậy cô không liên tưởng đến chuyện kia. Cô cho rằng Cung Vĩnh Xuân đang nói chuyện cùng với Đường Sinh. Tôn Dung cố ý gõ thành tiếng vào cửa, là muốn nói với Cung Vĩnh Xuân: Bạn có thể tận hưởng niềm đam mê lần này.
Nửa đêm, có sao băng bay qua bầu trời. Đường Sinh lúc này đang ngẩng đầu thở gấp xuất ra, hắn nhìn thấy ngôi sao băng đó bay qua. Có người nói, sao băng bay qua, thì không sống thì chết, là ai sẽ sống? Là ai phải chết? Đường Sinh am hiểu thiên văn cũng nhất thời giật mình.
Cung Vĩnh Xuân nằm sấp bên dưới, ôm chặt lấy Đường Sinh, cậu nhỏ bảnh bao, để tôi hút…đi. Có lẽ điều Sở Tinh nói không sai. Cậu sẽ là cứu tinh của tôi, ít nhất thời khắc như trời mưa gặp hạn này cùng cậu khiến tôi tê dại tận xương cốt, không hiểu sao cả người tôi có cảm giác thật mạnh mẽ? Ôi!
Cô tưởng tượng mình là Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký, tay cầm, miệng nút, không rời, không bỏ sót, cũng không buông ra.
Từ lúc nãy cô đã buông lỏng sợi dây buộc cánh tay của Đường Sinh, lúc này Đường Sinh chịu không nổi sự kích thích làm bủn rủn cả gân cốt này, liền ngồi dậy, giơ tay ôm lấy đầu của Cung Vĩnh Xuân:
- Cô đã thấy đủ chưa? Vừa có sao băng bay qua, Khánh Châu lại có nhân vật lớn sắp gặp tai ương rồi.
Cung Vĩnh Xuân giật mình, đứng lên ôm hắn, lại ngồi xuống bàn. Cô rất lẳng lơ, rất quấn quít, cô thích cái cảm giác lúc cơ thể được lấp đầy.
- Ôm lấy tôi, cậu nhỏ đẹp trai, người phải chết có thể là tôi đấy. Nhân vật lớn sao chết được chứ? Rất nhiều những nhân vật tiểu tốt phải chết trước mặt họ.
Đường Sinh nắm vào phía dưới cái mông trắng muốt của cô, cười nói:
- Cô xem tôi có giống rồng không? Cô hưởng khí chất của rồng, ai mà đụng phải cô kết quả chỉ có một, đó là tan xương nát thịt, khí chất của tôi rất mạnh mẽ , nhưng hôm nay lại để cho cô “phi lễ” rồi, là phúc hay họa đây?
- Đừng tham lam, tôi không phải là người phụ nữ tùy tiện. Nhưng trong tận tâm can tôi tình nguyện cứu chữa cho cậu, cậu coi như là một đêm… vui đi
- Một đêm vui?
Đường Sinh chau mày:
- Cô rõ ràng là đã có người yêu rồi, sao giải thích cho anh ta đây?
- Tôi đã từng quen hai người đàn ông, một người là trên danh phận, một người là người tình, chỉ là họ đều đã rời xa thế giới này rồi.
- Hả, vậy sao? Thật không phải…
Đường Sinh cười gượng nói:
- Như vậy cũng cần cảm ơn cô đêm nay đã chữa trị cho tôi.
Đường Sinh không quan tâm đến việc xảy ra quan hệ với phụ nữ như chuyện này, điều mà cậu ta quan tâm là tình cảm và duyên phận, có một ngàn một vạn cũng không cho là nhiều, chỉ có duyên phận mới có thể đưa hai người lại bên nhau. Gặp gỡ Cung Vĩnh Xuân không thể nói là ngẫu nhiên, nhưng chắc chắn cũng không phải là tất nhiên, mà là cái duyên!
Người xưa thường nói có một loại duyên rất ngắn ngủi, có lẽ là giống như đêm nay cùng với Cung Vĩnh Xuân gặp gỡ chăng? Không có tình cảm, chỉ có dục vọng ham muốn. Bất luận là Đường Sinh đối với Cung Vĩnh Xuân hay là ngược lại, hai người đều không nói đến sự hấp dẫn đối phương, tốt nhất là xem như là do duyên phận đi.
Sau đó, Cung Vĩnh Xuân ghé vào tai hắn nói nhỏ một vài điều, cuối cùng nói thêm:
- Rời khỏi nơi đây cậu hãy đến nhà của Tôn Dung mà lấy.
- Tôi biết rồi, những thứ đó giao cho tôi. Tôi có thể làm cho Khánh Châu long trời lở đất. À, đúng rồi, vì sao cô tìm tôi?
- - Thật ra tôi không tin cậu, tôi tin tưởng Uông Sở Tinh kia. Cô ấy so với cậu thuần khiết hơn, lại nổi tiếng, nên sẽ không gạt tôi.
- Hả? Không ngờ là Uông Sở Tinh lại bán đứng tôi? Ngẫm lại trước đó cô ấy đi vào rồi chạy trước cảnh tượng khiếp sợ, Đường Sinh cũng cảm thấy buồn cười.
Hơn mười phút sau, Đường Sinh và Sở Tinh ra khỏi chỗ cai ma túy, Cung Vĩnh Xuân làm Trưởng khoa cai ma túy, có quyền cho họ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.