Quyển 3 - Chương 541: Bị tiếp viên hàng không bắt giữ làm con tin
Phù Trầm
21/03/2013
Cứ như vậy Nhị Thế Tổ của chúng ta bị trả giá 21.200 tệ và trở thành vật thế chấp trong tay Cam Tịnh. Trong lúc cùng nhau đi tới đi tới hội trường Đường Sinh gọi cô ấy là Cam Tịnh, cô ấy đúng là một phụ nữ nhìn rất gọn gang sach sẽ, mà lại biết thông cảm với mọi người. Ít nhất là hắn thấy như vậy.
Hội trường tuyển chọn người đẹp rất ồn ào náo nhiệt, được tổ chức trong một phòng khiêu vũ lớn của câu lạc bộ. Nghe nói cuộc tổ chức lần này cũng tốn kém không ít tiền, một phần là do câu lạc bộ chi ra, phần nữa là do các nhà tài trợ bỏ ra. Đặc biệt có hơn mười vị giám khảo là từ các nhà tài trợ, vừa nhìn đã thấy chẳng phải người tốt, ai ai cũng lộ ra ánh mắt không trong sạch, bọn họ thì là giám khảo cái quái gì chứ? Đều là bạn của ông chủ câu lạc bộ này.
Cũng có thể nói đây là một đám người thừa tiền không biết tiêu đi đâu, cho nên mới tới đây mở ra cái nhóm háo sắc đối với tiếp viên hàng không. Câu lạc bộ thì vì lợi ích và danh tiếng của mình cho nên mới tổ chức cuộc tuyển chọn người đẹp ẩn chứa đầy những sự ghê tởm này. Thực chất là còn tồn tại mục đích khác nhưng mà lại nhận được sự cổ vũ của rất nhiều người từ các phương diện khác nhau.
Câu lạc bộ giải trí hàng không phía bắc mặc dù được coi là Công ty con của Công ty tập đoàn hàng không nhưng kinh doanh tự chủ và tự hạnh toán lỗ lãi. Vì bên tổng công tuy tập đoàn sau khi đầu tư đã không quản lý rồi, nghe nói đã thu hồi lại được vốn từ lâu rồi. Hàng năm cũng có rất nhiều lợi nhuận được đưa lên, lúc đầu cũng chỉ coi là doanh nghiệp tam tuyến thôi nhưng hai năm trở lại đây lại phát triển rất mạnh và thu hút được những cổ đông mới, mở rộng phạm vi kinh doanh, thậm trí còn đặt chân vào làng giải trí nữa.
Giống như cuộc tuyển chọn hoa hậu hôm nay là vòng chung kết rồi, và cũng là phần thi đáng chú ý nhất đó là phần thi áo tắm thảo nào bên dưới khán đài T tập chung toàn là con trai.
Sau khi Đường Sinh và Cam Tịnh tới thì cả hội trường đã chật kín, bọn họ tới đến chỗ để ngồi xuống đất cũng không có. Đây là sân đấu tạm thời nên chỗ có thể ngồi nhìn thưởng thức chính là phía trước và hai bên cạnh khán đài T, ngoài ra tất cả phải đứng sau. Có cả giới truyền thong, phóng viên của mấy tờ báo thủ đô và còn có cả mấy vị khách mời đặc biệt là vị viện phó viện nghệ thuật nào đó, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nào đó thậm trí có cả lãnh đạo ở bộ phận nào đó của Công ty hàng không phía bắc.
Nói tóm lại cũng có qui mô nhất định, bề ngoài thì trông rất là quy cách, thực chất lại là đầu cơ chuộc lợi, nhưng lợi ích khác thì vẫn có.
Những thủ pháp kinh doanh mang tính giải trí rất nhiều, chỉ có những việc bạn không nghĩ được ra thôi, chứ không có việc gì mà họ không làm được cả, tên gọi thì vô cùng kỳ lạ.
Đinh Hải Quân bị kẹt giữa một biển người, xem ra cứ như thế này mà xem thi hoa hậu thì bị kẹt chết mất, tôi càng vào thì lại càng ra ngoài rồi, không ngờ đến một chỗ để vào cũng không có. Nhìn mấy hàng phía trước có mấy công tử trẻ tuổi, ai ai cũng giả bộ gia vẻ, trong lòng anh ta cảm thấy rất bực mình. Để mà nói thì trong Thủ đô khi nào mới đến lượt các ngươi tới đây cơ chứ? Chỉ là một nơi dân gian nhỏ như bắc hàng này có thể thu hút được sự chú ý của bản công tử ta sao?
Nhìn đi nhìn lại Đinh Hải Quân cũng chẳng nhìn thấy ai quen cả, ở đây không biết toàn loại người gì cơ chứ? Chẳng có lấy một người quen thôi anh mày đứng đây vậy. Trong lòng nghĩ nếu như có quen biết ai đó thì có thể qua đó ngồi một chút cho chân đỡ mỏi, xem tình hình này phải đứng mà xem thi hoa hậu vậy.
Người dẫn chương trình trên khán đài thật quyến rũ, là một thiếu nữ ước chừng hai mấy tuổi, mặc một bộ váy liền thân bó sát thân hình đẫy đà lấp lánh, phía trên bộ ngực đẫy đã để lộ phân nửa gần như có thể nhìn thấy nhũ hoa rồi. Ừm, đúng là một người dẫn chương trình bắt mắt, bên dưới váy khá ngắn những tên ngồi dưới khan đài T dường như có thể nhìn thấy màu quần chip bên trong. Trong nền nhạc du dương và ánh sáng lấp lánh của ánh đèn neon, cô ấy đang giới thiệu các vị khách mời, Ông Nguyên không có hứng thú xem mấy cài này chỉ bắt chuyện với cô Tần tiếp viên hàng không, cô ấy tên Tần Hiểu, 23 tuổi là người Kinh thành.
Mấy người bọn họ là người cùng đội trên chuyến bay quốc tế từ Kinh Đô tới Luân Đôn, New York, Berlin và ngược lại. Nói tới hàng không phía bắc cũng tương đối hoành tráng, trong và ngoài nước mở gần 400 đường bay, tới hơn 50 Thành phố các quốc gia trên thế giới.
Trần Lạt Lạt, Cam Tịnh và Đường Sinh cũng chen tới, Trần Lạt Lạt quay người hỏi nhỏ,
- Thế nào? Hắn đã thanh toán rồi à?
Cam Tịnh trợn mắt khinh thường nói,
- Hắn mà thanh toán à! Sắp khóc tới nơi rồi. Là tôi thanh toán đó!
Hôm nay đúng thật đen đủi lại dính vào truyện này.
Trần Lạt Lạt tên là Trần Khiết là người Đại Tân cô ấy đưa tay ra sờ lên trán Cam Tịnh,
- Này, cô không bị ấm đầu đấy chứ?
- Đứng sang một bên đi, cô xem việc cô làm đó hại tôi cũng liên luỵ theo.
Cam Tịnh nhẹ nhàng mắng cô ấy, trong lòng vẫn thấy rối ren việc này.
- Ồ … trời ơi, chị Cam của tôi ơi, chị không bị ấm đầu mà chị bị lẳng lơ rồi đúng không? Ah, tôi thừa nhận tên nhóc đó rất đẹp trai tuấn tú, nhưng có đáng để chị làm như vậy không? Không phải chị đấy chứ? Mới gặp lần đầu mà chị đã như vậy rồi, không phải là chị đang đùa với tôi đấy chứ?
- Ôi … tôi mà bị lẳng lơ á ? Là tôi thấy hắn tội nghiệp với lại cũng thấy hắn rất thành thật. Hắn thực sự không có tiền, cô thử nói xem để hắn lại gán nợ cho câu lạc bộ có được không? Cuối cùng làm ầm ĩ lên lại chẳng phiền hà cho chúng ta sao? Tóm lại tiền cũng đã bỏ ra rồi, bây giờ nói chuyện này thì có tác dụng gì chứ?
Đến lượt Trần Khiết trợn mắt lên cô ấy đưa tay lên giơ một ngón tay về phía Đường Sinh nói,
- Tên khốn đẹp trai, tôi phục cậu đấy, không cần đến một tiếng đồng hồ mà cậu có thể làm cho trái tim người đẹp số một của tổ bay chúng tôi cảm động. Nếu đổi là tôi không gán nợ cậu cho câu lạc bộ để cậu đi bán dâm thì tôi mang họ cậu luôn.
Cô ta lại độc ác nói tiếp,
- Hôm nay cậu cũng đừng mong được đi khỏi nhé, lừa của người chị em của tôi đây bao nhiêu là tiền cậu phải trả!
Nói ra thì tiếp viên hàng không kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, lương thì cũng không thấp, tổng lương cùng các khoản trợ cấp cộng lại cũng được mười sáu, mười bảy ngàn. Nhưng bình thường họ chi tiêu cũng nhiều, tơi Thành phố nào của các nước cũng đi dạo nên cũng không thể không mua cái này cái khác, cũng không có nhiều người tiết kiệm tiền.
Nói thật ra thì cô Cam Tịnh này cũng không biết mình không bình thường ở chỗ nào nữa, cứ thế là thanh toán thôi, Trần Khiết lại hỏi,
- Viết giấy vay nợ chưa?
Đường Sinh cười ngượng nói,
- Viết, viết rồi. Tôi có tiền tôi sẽ trả lại chị Cam ngay, còn… con người chị Cam rất tốt, thật đấy …
- Chết tiệt, cái tên công tử bột nhà ngươi định lừa dối ai hả? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay mà cậu dám bỏ trốn thì tôi sẽ báo công an bắt cậu đánh cho cậu gãy chân luôn.
Trần Khiết quay sang nói với Cam Tịnh,
- Lát nữa đưa hắn về ký túc chúng ta ở, khi nào trả tiền thì chúng ta thả…
- Này, chị ơi không tới mức khoa trương như thế chứ? Có hơn hai mươi ngàn cũng chẳng phải là số tiền lớn, lại còn muốn giam lỏng tôi ư.
- Không giam lỏng cậu thì hai mươi ngàn coi như là mất à? Đi, đi nói với bạn cậu lát nữa cậu sẽ đi cùng chúng tôi để họ đi lấy tiền chuộc người.
- Chị Cam, chị xem, chị có thể tin tưởng tôi đúng không? Tôi đâu phải loại người nói không giữ lời chứ, chị đừng dẫn tôi đi được không?
Trong long Đường Sinh cười thầm, hắn không hiểu thế nào lại gặp cô tiếp viên hàng không như thế này. Để mà nói thì cũng không phải là cho nhưng cô Cam Tịnh này cũng rất đáng yêu, nếu là người bình thường khác sẽ chẳng thanh toán thay mình đâu, mặc kệ mình như thế nào thì thế.
Cam Tịnh nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cô cũng không biết tại sao mình lại rút thẻ ra thanh toán, hình như mình nhìn thấy trong mắt hắn có sự thành thật thì phải? Mình cũng thật là ngốc thảo nào bị Trần Khiết mắng là phải, tôi bị lẳng lơ sao? Đâu có, hắn đúng là đẹp trai nhưng mình, mình thì sao?
Thực ra thì có liên quan tới cá tính của Cam Tịnh, cũng không biết tại sao chỉ là trực giác lúc đó mách bảo cô ấy tin tưởng Đường Sinh, cũng có thể là bị ánh mắt thành thật và biểu cảm của Đường Sinh lúc đó đánh lừa, lại cảm thấy hắn mới mười tám tuổi cũng không đến mức là người xấu. Trước đó thấy hắn ngồi yên cả nửa tiếng đồng hồ không nói chuyện, xem hắn giống như người có tình trầm lặng còn hai người kia cũng không giống như người có gia thế cho lắm. Chẳng lẽ mình lại bỏ tiền ra mất không ư? Nếu thực sự mất không thì coi như là mình nhìn nhầm Đường Sinh.
Dựa vào suy nghĩ từ trước tới nay của Cam Tịnh thì những tên lừa đảo sẽ không bao giờ lừa được một lần rồi bỏ đi đâu, mà có thể vào được đây thì chắc cũng không phải người bình thường. Không cần biết thế nào cô ấy vẫn cho rằng mình thanh toán cho Đường Sinh cũng không sai, cho dù có bị Trần Khiết nói cũng chột dạ.
Tính tình của Trần Khiết là người không chịu thiệt thòi cho nên muốn giữ lại Đường Sinh làm vật thế chấp để cho hai người bạn của hắn mang tiền tới chuộc.
- Ngươi đừng có phí lời, Cam Tịnh cô ấy uống nhiều rồi, trong lúc hồ đồ mới bị tên công tử bột như cậu đây lừa. Cậu dám tính toán thiệt hơn thì chị đây sẽ đánh gãy ‘chân thứ ba’ của cậu, cậu cũng không thử xem xem đây là địa bàn của ai chứ? Cậu thực sự cho rằng chị em tiếp viên hàng không dễ bắt nạt sao? Không trả tiền sẽ cho cậu biết!
- Ờ, ờ… Tôi đi nói với hai người bạn của tôi.
Đường Sinh chột dạ đi tới chỗ Đinh Hải Quân và Ông Nguyên, khi ba người bọn họ đang nói chuyện thì Trần Khiết cũng triệu tập các chị em lại để nói về việc Cam Tịnh ngốc nghếch và không biết gì, tóm lại là phê bình cô ấy một cách kịch liệt.
- Anh Sinh này, anh cũng thật hoàng tráng đấy? Nhanh như vậy mà đã để cho chị em phụ nữ xinh đẹp để mắt tới rồi, truyền cho tôi vài chiêu đi?
Đinh Hải Quân liên tục nuốt nước miếng khi nghe Đường Sinh nói là Cam Tịnh đã thanh toán tiền cho, lúc đó rất khâm phục Đường Sinh.
Ông Nguyên cũng cười khổ nói,
- Mẹ kiếp tôi đến đây cũng vài lần rồi thế mà người ta cũng chẳng thèm nhìn tới tôi. Hôm nay tốt quá rồi, cậu lợi to nhé.
Đường Sinh bĩu môi cười ha hả nói,
- Lát nữa các cậu phải làm gì thì cứ làm đi, tôi tới ký túc xá của các tiếp viên hàng không.
- Cậu cũng trâu bò thật đấy, tôi đỏ hết mắt rồi đây, hay là cậu đi nói với cái cô Trần Khiết kia để tôi đến đó gán nợ thay cậu một đêm vậy?
- Cậu á? Nhìn bộ dạng tửu sắc của cậu như thế này, thôi đừng nên đi, chỉ cần năm người là làm cho cậu nổ tung ra rồi, ha ha ha!
Phù, Ông Nguyên cũng cười theo, Đinh Hải Dung cắn răng,
- Không thì thế này … cái cô Trần Khiết đó để cho tôi, cô ấy có liếc nhìn tôi đấy.
- Cái cô Tần Hiểu kia là của tôi nhé, Sinh ca anh đừng có nhúng chàm nhé…
Ông Nguyên cũng vội vàng đưa ra phương án dự phòng.
- Cút, cút, cút … tôi là loại người đó sao? Thực ra tôi để cho người ta thanh toán giúp cũng chỉ là muốn trêu trọc cái cô Cam Tịnh kia thôi, ai ngờ cô ấy rất là thẳng thắn rút thẻ ra thanh toán luôn, có biết là tôi mất mặt như thế nào không? Có 21.200 tệ mà bắt tôi để gán nợ, chết tiệt!...
Ha ha ha… Đinh Hải Quân và Ông Nguyên cùng cười to, ba cái đầu chụm lại vào nhau trông bộ dạng thật xấu xa.
Lúc này Trần Khiết đi tới vỗ vào vai Đường Sinh nói,
- Đi, sang bên kia, tạm giữ cậu lại, các cậu đã nói chuyện xong chưa?
- Xong rồi, hix
Đường Sinh nhìn hai người Đinh, Ông nói,
- Hai người anh em, ngày mai tới chuộc tôi sớm chút nha, đừng quên đấy …
Tên tiểu tử này tốt số thế, tự nhiên lại được tiếp viên hàng không trả tiền giúp chứ, lại được đưa về ký túc ở một đêm, mẹ kiếp đúng là không phải là người.
Trên khan đài T cuộc tuyển chọn hoa hậu bắt đầu, các người đẹp từng người từng người một bước ra, xoay người lắc mông dưới ánh đèn lấp lánh.
Tuy nhiên mấy cô tiếp viên hàng không lại không có tâm trạng ở lại đây, họ vây quanh Đường Sinh rồi đi khỏi, về cơ bản là bắt giữ bất hợp pháp.
Trần Khiết để lại số điện thoại cho Đinh Hải Quân,
- Ngày mai cầm tiền đến gọi cho tôi, nếu không tên tiểu tử này sẽ mất một cái chân….
- Cái đó à, chị Trần hay là chị giữ tôi đi.
Để một mình người anh em của tôi đi như thế hắn lại sướng quá.
- Cút, cút, cút 21.200 tệ đấy, một mình cậu ta thì kiếm đâu ra chứ? Các cậu có tài khoản nào thì mau đi lấy đi.
Khiếp, bị chị Trần nói không khách sáo chút nào, nhưng Đinh Hải Quân lại càng thấy thú vị rồi cười nói,
- Vậy được, ngày mai gặp lại nhé!
Bọn họ cũng chẳng có tâm trạng nào mà xem thi hoa hậu nữa, sau khi ra ngoài Đinh Hải Quân tới bãi đỗ xe lấy xe rồi cùng Ông Nguyên rời khỏi.
Lại nói Đường Sinh bị năm cô tiếp viên hàng không đưa về toà nhà ký túc xá của công ty hàng không miền bắc. Nơi đây cũng là sản nghiệp của Hàng không miền bắc, vì các tiếp viên hàng không tới từ các vùng miền trong cả nước, đa số đều ở ký túc xá do công ty cấp, sáu người ở chung một phòng lớn, rất thoải mái.
Có hơn một nửa số nhân viên hôm nay không phải đi làm đều ở ký túc, nhìn thấy bọn họ dẫn về một anh chàng đẹp trai nên ai cũng chố mắt lên.
- Cô nhìn cái gì mà nhìn chứ? Bị hớp hồn rồi à? Sắp lên bà cô rồi còn nhìn trai nữa? Ngồi xem năm chúng tôi hành hạ hắn đây này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.